[BHTT] Yêu Nàng Trong Gió Loạn

Ngoại truyện củaTâm Băng: Ta Đã Yêu Nàng Giữa Gió Loạn



"Nếu ta không gặp nàng, ta vẫn sẽ sống. Nhưng là sống như một thanh kiếm — lạnh, cứng, và đơn độc đến chết."

1. Ta là Triệu Tâm Băng

Ta là Triệu Tâm Băng – con gái trưởng của Triệu Hoàng, sinh ra trong cung Diên Thọ, nơi từng rợp hoa đào mỗi mùa xuân đến.

Mẫu thân ta – Lý Uyển Tâm – không phải hoàng hậu, cũng không phải phi tần cao quý. Người chỉ là một nữ tử biết đàn, biết thi, chẳng màng tranh sủng. Vậy mà, chính vì sự an tĩnh ấy... người bị vu oan là yêu nữ.

Đêm cung cháy, người bị thiêu sống trong điện Linh Từ.

Ta nhìn thấy người chết — qua kẽ lồng giam, khi bị nhốt dưới hầm ngục.

Mười sáu tuổi, ta mất mẫu thân, mất phụ hoàng, mất cả tên họ của mình.

Từ đó, Triệu Tâm Băng chết.

Người ta chỉ biết Bạch Tâm Băng, hoa khôi thanh lâu, chủ Hồng Mộng lâu, nữ tử bưng trà rót rượu cho trăm người đàn ông mà không ai biết — nàng từng là công chúa.

2. Ta không còn tin vào ai

Ta sống, không phải vì ta muốn.

Mà vì lời hứa ta nợ người đã cứu ta khỏi ngục – thị vệ Ngọc Triều.

Hắn chết để ta sống. Và hắn nhét trong tay ta một miếng ngọc có khắc hai chữ "tâm băng" — để nhắc ta: trái tim dù lạnh cũng có thể giữ lấy một tia lửa.

Ta đã quên cách cười.

Ta đã biết cách giết.

Ta uống rượu, quyến rũ, giả cười, giấu gươm trong ống tay áo, giấu kế trong ánh mắt — để gom từng mảnh lực lượng cho ngày trở về.

Ta không còn tin vào ai.

Cho đến khi ta gặp nàng.

3. Cố Kỳ – người ta từng muốn giết ngay lần đầu gặp

Nàng xuất hiện trong Hồng Mộng lâu như một vị công tử nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại khác với tất cả những kẻ từng nhìn ta.

Nàng không muốn chiếm hữu.

Không muốn đùa giỡn.

Không muốn thỏa mãn dục vọng.

Ánh mắt nàng... giống như đang nhìn một người bằng máu thịt thật sự.

Ta không quen.

Nên ta từng muốn giết nàng trước – để tránh họa về sau.

Nhưng nàng lại đứng dưới mưa, giơ cây dù trắng, không nói lời nào, chỉ che ta suốt cả con đường.

Ta từng là người bị hàng trăm kẻ ruồng bỏ.

Nàng là kẻ duy nhất... không hỏi gì, chỉ bước cạnh.

4. Tình cảm đến như một vết thương

Ta không biết bắt đầu yêu nàng từ khi nào.

Có thể là lúc nàng vì ta mà giết Ngô Tri phủ.

Có thể là khi nàng đứng chắn kiếm thay ta trong trận mưu sát đầu tiên.

Cũng có thể là lúc nàng ngồi lặng lẽ bó thuốc, rửa vết thương cho ta, rồi nói:

"Nếu nàng chết... ta cũng không muốn sống."

Ta hiểu tình yêu là gì — nhưng chưa từng tin nó dành cho ta.

Ta là người từng bị hoàng tộc bỏ rơi, từng sống sót bằng máu người khác. Ta không xứng.

Nhưng nàng lại chọn ta, không vì lý do nào cả.

Và thế là... tim ta tan chảy.

Không ồn ào. Không rực rỡ.

Mà là một tia sáng xuyên qua lớp băng ngàn năm.

5. Ta từng chết – trong tay nàng

Ngày ta bị trúng độc giữa tuyết, ta không hối tiếc.

Ta biết mình sẽ chết — vì có kẻ phản, có kẻ chờ.

Nhưng ta chỉ mong nàng đừng tới.

Vì nếu nàng tới, nàng sẽ phá luật. Nàng sẽ phản cả Phượng Dạ. Nàng sẽ biến thành người như ta — kẻ mang huyết nợ.

Nhưng nàng vẫn tới.

Bế ta trong tay.

Khóc.

Cắn ngón tay mình để lấy máu cứu ta.

Ta nằm đó, không thể nhúc nhích, nhưng ta nghe từng nhịp tim của nàng đánh vào xương sườn ta.

Ta biết — nếu ta chết, nàng sẽ không sống nổi.

Vậy nên ta quyết sống.

Không vì thù.

Mà vì nàng.

6. Nàng từng chết – vì ta

Sau trận chiến cung đình, ta nghĩ chúng ta có thể sống yên.

Nhưng quá khứ không buông tha ai.

Tàn quân tìm ta, chém ta giữa tuyết.

Ta tỉnh lại — nhưng nàng đã biến mất.

Mảnh ngọc trên cổ ta rạn nứt.

Mọi người nói nàng bị thứ ánh sáng thần bí cuốn đi. Có kẻ bảo nàng đã trở lại thế giới cũ.

Còn ta — chỉ biết nàng rời xa ta.

Không lời từ biệt.

Chỉ còn một giấc mộng dang dở.

7. Kiếp sau, ta tìm lại nàng – như đã hứa

Ta không chết.

Ta sống.

Dùng mảnh ngọc vỡ ấy, ta khắc lên máu mình một ấn chú – một niềm tin rằng: nếu có luân hồi, nếu nàng đã về thế giới cũ, ta sẽ đi tìm.

Và rồi, một đêm, ta mơ thấy đèn xe, tòa nhà chọc trời, và ánh mắt của nàng trong hình dáng khác.

Ta tỉnh dậy — trong một cơ thể khác, ở một thời đại khác.

Mẹ ta là người hiện đại, cha ta là nhà sử học. Ta mang họ Bạch, tên là Bạch Băng.

Từ nhỏ, ta đã giỏi võ, ghét bất công, thích trà sen, không hiểu vì sao cứ mơ thấy một người con gái tóc ngắn, mặc quân phục, tay luôn vươn ra nhưng chưa từng chạm được ta.

Rồi một ngày, ta gặp nàng.

8. Khi ánh mắt ấy trở về

Giữa dòng người, nàng nhìn ta như chưa từng rời xa.

Ta biết ánh mắt ấy.

Từ kiếp trước.

Từ khi máu nàng nhỏ trên ngọc sen.

Từ khi ta gục trong tay nàng dưới tuyết.

Nàng không hỏi: "Cô là ai?"

Nàng chỉ nói: "Là nàng phải không?"

Và ta — không cần gì hơn — ngoài việc gật đầu.

9. Ta vẫn yêu nàng – và lần này, không buông tay nữa

Kiếp này, chúng ta không còn là công chúa và sát thủ.

Không còn Hồng Mộng lâu.

Không còn cung điện.

Không còn thù hận.

Chỉ có một ngôi nhà nhỏ, một quán trà, một chiếc xe máy cũ, vài quyển sách, và hai trái tim từng chết vì nhau, nay sống lại vì nhau.

Ta yêu nàng.

Dù nàng ở kiếp nào.

Dù ta là ai.

Dù thời đại có đổi thay.

Vì ta biết — yêu nàng là điều đúng đắn duy nhất trong cả hai kiếp sống của ta.

[Kết ngoại truyện]

"Nếu ta không phải công chúa, nếu nàng không phải sát thủ, nếu chúng ta chỉ là hai nữ nhân bình thường...
Ta sẽ vẫn yêu nàng.
Và lần này — không để nàng chết trước ta nữa."

— Tâm Băng kể lại

Chương trước Chương tiếp
Loading...