[BHTT] Yêu Nàng Trong Gió Loạn
Chương 16: Kiếp Sau Gặp Lại Trong Một Nháy Mắt
"Người ta hỏi, có thật kiếp sau tồn tại không?
Ta đáp: Không rõ.
Chỉ biết rằng... ta đã gặp lại nàng."
— Cố Tử KỳThành phố rực sáng giữa những ngày đầu năm.Tiếng pháo hoa hòa cùng âm nhạc đường phố, tiếng cười nói xô bồ, ánh đèn LED chạy dài qua các tòa cao ốc như một con rắn bạc không ngủ.Trong dòng người tấp nập, Cố Tử Kỳ đứng lặng như một khối tĩnh lặng giữa hỗn loạn. Trên cổ cô là một mảnh ngọc hoa sen đã nứt, chuỗi dây đỏ buộc chặt vào da thịt. Trái tim cô bỗng thắt lại — không bởi tiếng động, mà bởi ánh nhìn vừa chạm vào.Cô quay đầu.Bên kia đường.Giữa khung kính tiệm trà phong cách cổ, có một nữ nhân vận sườn xám trắng, mái tóc dài búi cao, ngồi bên bàn trà hoa cúc, ánh mắt nhìn ra đường phố — và nhìn thẳng vào cô.Mắt chạm mắt.Một giây.Cả thế giới mờ đi.Người ấy... là nàng?Cố Tử Kỳ không nghĩ. Cô chỉ băng qua đường — giữa tiếng còi xe, giữa dòng người đang bước, giữa những cái nhìn ngơ ngác — chạy đến bên cửa tiệm.Cửa mở ra, chuông gió vang một tiếng nhẹ như chuông chùa thuở xưa.Người kia ngẩng lên.Ánh mắt kia — ánh mắt của Tâm Băng.Cố Tử Kỳ nghẹn thở."Xin lỗi... cô là..." – cô cất tiếng, lòng run đến nỗi không thể nói trọn một câu.Người kia mỉm cười.Một nụ cười quá giống — giống như lần đầu nàng ngồi trong Hồng Mộng lâu, dưới ánh đèn mờ, nhìn qua đám đông và bắt gặp ánh mắt nàng đã luôn đợi."Tôi là Băng." – nàng nói. "Bạch Băng."Tim Cố Tử Kỳ như ngừng đập.Tên ấy... không thể là ngẫu nhiên.Chuyện lạ trong trí nhớCố Tử Kỳ ngồi xuống, ánh mắt không rời người đối diện. Nàng gọi một ấm trà sen — đúng loại trà nàng yêu thích từ kiếp trước.Băng — hay là Tâm Băng – rót trà, tay rất thành thạo, dáng ngồi thanh nhã, từng cử động như đã được mài giũa qua năm tháng... hoặc qua một kiếp sống khác."Tôi... có cảm giác lạ khi nhìn cô." – nàng nhẹ giọng nói."Giống như đã từng gặp rồi?""Không. Giống như... đã từng nắm tay, từng uống trà cùng, từng... chết vì nhau." – nàng nói, ánh mắt không hề trêu đùa.Cố Tử Kỳ khựng lại. Giọng nói kia – dịu dàng, nhưng mỗi âm tiết đều gọi dậy linh hồn cô.Cô cầm ngọc bội trên cổ, đặt lên bàn."Nàng... biết thứ này không?"Bạch Băng nhìn mảnh ngọc.Ánh mắt nàng dần mờ đi. Như cơn sóng lặng lẽ tràn về."Sen nứt... ở tâm."Cô chậm rãi gật đầu."Trăm năm trước, ta từng nói... nếu có người từ trời khác đến, nhỏ máu lên sen, sẽ đổi lại được một kiếp người."Băng chạm tay lên ngọc."Ta từng cầm nó. Khi chết... nó biến mất."Cố Tử Kỳ nghẹn ngào."Nàng... thật sự là nàng sao?"Ký ức trở lại — từng mảnh mộtLúc ấy, mảnh ngọc phát sáng.Một ánh sáng nhỏ, dịu như trăng thu. Nhưng khi lan ra, cảnh vật xung quanh mờ đi. Thời gian chậm lại. Và kí ức như bị kéo về.Cả hai cùng nhắm mắt.Trong đầu họ — là hình ảnh của Tử Minh điện, của Hồng Mộng lâu, của cơn mưa máu dưới đỉnh núi, của giọt lệ rơi xuống má người đang chết.Tâm Băng thấy lại gương mặt mình gào lên giữa tuyết.Cố Kỳ thấy lại tay nàng siết chặt ngọc bội trước khi ánh sáng nuốt cả hai.Hai trái tim — vốn sinh ra ở hai thế giới — nay nhịp đập như một.Bàn tay chạm lạiKhi mở mắt ra, họ không nói gì.Bởi vì họ biết — không cần chứng minh nữa.Bạch Băng đặt tay lên bàn. Cố Tử Kỳ đưa tay ra nắm lấy.Lần đầu tiên sau một trăm năm, bàn tay ấy lại tìm thấy đúng hình dáng đã từng khớp.Cố Tử Kỳ hỏi nhỏ:"Nàng... có thể đi cùng ta không?"Băng gật đầu."Không hỏi đi đâu?""Chỉ cần là cùng nàng." – nàng nói.Ngày sau – giữa hiện đại và cổ tíchNgười ta nói: có hai người phụ nữ thuê một căn hộ nhỏ ven hồ. Một người làm trong ngành bảo an, một người mở tiệm trà. Mỗi tối, họ cùng nhau ngồi ngắm trăng, không bao giờ tắt đèn sớm.Người bảo: họ là tình nhân.Người khác nói: không phải. Họ là kiếp trước chưa dứt.Mà cũng có kẻ lặng lẽ đi ngang, chỉ mỉm cười:"Họ là định mệnh, không cần gọi tên."Không có chữ 'Hết' cho yêu thương thật sựĐêm ấy, trời đổ mưa nhẹ.Cố Tử Kỳ đứng sau lưng Băng, tay khoác áo cho nàng."Nàng vẫn lạnh như xưa." – cô cười.Băng xoay lại, tay đặt lên tim cô."Còn ngươi... vẫn luôn đứng phía sau ta như thế.""Hết kiếp này, ta sẽ đứng trước.""Để làm gì?""Để nếu mũi tên nào bay đến, nó sẽ xuyên qua ta... chứ không phải nàng."Họ im lặng. Rồi cùng bật cười.Mưa vẫn rơi, nhưng không ai tránh.Bởi vì lần này, họ không còn phải chia lìa vì mưa.Không còn lời từ biệt.Không còn máu.Không còn kiếp trước, hay kiếp sau.Chỉ còn... nhau.(HẾT CHƯƠNG 16 – HOÀN TOÀN BỘ TRUYỆN)
Ta đáp: Không rõ.
Chỉ biết rằng... ta đã gặp lại nàng."
— Cố Tử KỳThành phố rực sáng giữa những ngày đầu năm.Tiếng pháo hoa hòa cùng âm nhạc đường phố, tiếng cười nói xô bồ, ánh đèn LED chạy dài qua các tòa cao ốc như một con rắn bạc không ngủ.Trong dòng người tấp nập, Cố Tử Kỳ đứng lặng như một khối tĩnh lặng giữa hỗn loạn. Trên cổ cô là một mảnh ngọc hoa sen đã nứt, chuỗi dây đỏ buộc chặt vào da thịt. Trái tim cô bỗng thắt lại — không bởi tiếng động, mà bởi ánh nhìn vừa chạm vào.Cô quay đầu.Bên kia đường.Giữa khung kính tiệm trà phong cách cổ, có một nữ nhân vận sườn xám trắng, mái tóc dài búi cao, ngồi bên bàn trà hoa cúc, ánh mắt nhìn ra đường phố — và nhìn thẳng vào cô.Mắt chạm mắt.Một giây.Cả thế giới mờ đi.Người ấy... là nàng?Cố Tử Kỳ không nghĩ. Cô chỉ băng qua đường — giữa tiếng còi xe, giữa dòng người đang bước, giữa những cái nhìn ngơ ngác — chạy đến bên cửa tiệm.Cửa mở ra, chuông gió vang một tiếng nhẹ như chuông chùa thuở xưa.Người kia ngẩng lên.Ánh mắt kia — ánh mắt của Tâm Băng.Cố Tử Kỳ nghẹn thở."Xin lỗi... cô là..." – cô cất tiếng, lòng run đến nỗi không thể nói trọn một câu.Người kia mỉm cười.Một nụ cười quá giống — giống như lần đầu nàng ngồi trong Hồng Mộng lâu, dưới ánh đèn mờ, nhìn qua đám đông và bắt gặp ánh mắt nàng đã luôn đợi."Tôi là Băng." – nàng nói. "Bạch Băng."Tim Cố Tử Kỳ như ngừng đập.Tên ấy... không thể là ngẫu nhiên.Chuyện lạ trong trí nhớCố Tử Kỳ ngồi xuống, ánh mắt không rời người đối diện. Nàng gọi một ấm trà sen — đúng loại trà nàng yêu thích từ kiếp trước.Băng — hay là Tâm Băng – rót trà, tay rất thành thạo, dáng ngồi thanh nhã, từng cử động như đã được mài giũa qua năm tháng... hoặc qua một kiếp sống khác."Tôi... có cảm giác lạ khi nhìn cô." – nàng nhẹ giọng nói."Giống như đã từng gặp rồi?""Không. Giống như... đã từng nắm tay, từng uống trà cùng, từng... chết vì nhau." – nàng nói, ánh mắt không hề trêu đùa.Cố Tử Kỳ khựng lại. Giọng nói kia – dịu dàng, nhưng mỗi âm tiết đều gọi dậy linh hồn cô.Cô cầm ngọc bội trên cổ, đặt lên bàn."Nàng... biết thứ này không?"Bạch Băng nhìn mảnh ngọc.Ánh mắt nàng dần mờ đi. Như cơn sóng lặng lẽ tràn về."Sen nứt... ở tâm."Cô chậm rãi gật đầu."Trăm năm trước, ta từng nói... nếu có người từ trời khác đến, nhỏ máu lên sen, sẽ đổi lại được một kiếp người."Băng chạm tay lên ngọc."Ta từng cầm nó. Khi chết... nó biến mất."Cố Tử Kỳ nghẹn ngào."Nàng... thật sự là nàng sao?"Ký ức trở lại — từng mảnh mộtLúc ấy, mảnh ngọc phát sáng.Một ánh sáng nhỏ, dịu như trăng thu. Nhưng khi lan ra, cảnh vật xung quanh mờ đi. Thời gian chậm lại. Và kí ức như bị kéo về.Cả hai cùng nhắm mắt.Trong đầu họ — là hình ảnh của Tử Minh điện, của Hồng Mộng lâu, của cơn mưa máu dưới đỉnh núi, của giọt lệ rơi xuống má người đang chết.Tâm Băng thấy lại gương mặt mình gào lên giữa tuyết.Cố Kỳ thấy lại tay nàng siết chặt ngọc bội trước khi ánh sáng nuốt cả hai.Hai trái tim — vốn sinh ra ở hai thế giới — nay nhịp đập như một.Bàn tay chạm lạiKhi mở mắt ra, họ không nói gì.Bởi vì họ biết — không cần chứng minh nữa.Bạch Băng đặt tay lên bàn. Cố Tử Kỳ đưa tay ra nắm lấy.Lần đầu tiên sau một trăm năm, bàn tay ấy lại tìm thấy đúng hình dáng đã từng khớp.Cố Tử Kỳ hỏi nhỏ:"Nàng... có thể đi cùng ta không?"Băng gật đầu."Không hỏi đi đâu?""Chỉ cần là cùng nàng." – nàng nói.Ngày sau – giữa hiện đại và cổ tíchNgười ta nói: có hai người phụ nữ thuê một căn hộ nhỏ ven hồ. Một người làm trong ngành bảo an, một người mở tiệm trà. Mỗi tối, họ cùng nhau ngồi ngắm trăng, không bao giờ tắt đèn sớm.Người bảo: họ là tình nhân.Người khác nói: không phải. Họ là kiếp trước chưa dứt.Mà cũng có kẻ lặng lẽ đi ngang, chỉ mỉm cười:"Họ là định mệnh, không cần gọi tên."Không có chữ 'Hết' cho yêu thương thật sựĐêm ấy, trời đổ mưa nhẹ.Cố Tử Kỳ đứng sau lưng Băng, tay khoác áo cho nàng."Nàng vẫn lạnh như xưa." – cô cười.Băng xoay lại, tay đặt lên tim cô."Còn ngươi... vẫn luôn đứng phía sau ta như thế.""Hết kiếp này, ta sẽ đứng trước.""Để làm gì?""Để nếu mũi tên nào bay đến, nó sẽ xuyên qua ta... chứ không phải nàng."Họ im lặng. Rồi cùng bật cười.Mưa vẫn rơi, nhưng không ai tránh.Bởi vì lần này, họ không còn phải chia lìa vì mưa.Không còn lời từ biệt.Không còn máu.Không còn kiếp trước, hay kiếp sau.Chỉ còn... nhau.(HẾT CHƯƠNG 16 – HOÀN TOÀN BỘ TRUYỆN)