[BHTT] Yêu Đến Điên [End phần 1]
chương 13. "Tịnh Dĩ Tận, Lệ Vô Thanh!"
Đúng là Tịnh Dĩ Tận, Lệ Vô Thanh !
Bên ngoài, mọi người cứ thế mà lo lắng không ngừng suốt 1 tuần. Nếu mà cứ như thế này mãi Hạ Vy chắc chắn không chịu nổi.
Nhưng người duy nhất có thể khiến Lâm Hạ Vy bước ra, lại không còn ở đây nữa rồi..!
...
Hôm nay, là ngày 28 tháng 5 là ngày tổng kết của Trường Du Thiên.
Tất cả học sinh và phụ huynh đều có mặt họ vui đùa giỡn hớt với nhau, những tiếng cười nói cứ vang vang theo.
Tại căn nhà Tịnh Lam.
Không khí ở phòng khách căn như dây đàn.
Như Ý ngồi không yên, hết nhìn đồng hồ trong điện thoại lại nhìn cầu thang, ông Dũng và bà Phương cả Chí Trung cũng lặng lẽ chờ đợi.
Ai cũng biết hôm nay là ngày tổng tài, nhưng không một ai dám ép buộc Hạ Vy, người mà cả 1 tuần qua không thấy mặt mũi hay ra ngoài dù nửa bước.
– Ôi trời, còn một tiếng nữa là bắt đầu rồi.. – Như Ý lo lắng lẩm bẩm.
Không ai đáp, Chí Trung mắt dán lên tầng, ánh mắt có phần hối hận và mệt mỏi.
“ Haizz, nếu con bé không xuống..chắc phải gọi bác sĩ thật rồi ”– Ông Dũng thở dài bất lực, nghĩ thầm.
Ngay lúc đó một tiếng "cạch" vang lên.
Mọi người đồng loạt dồn ánh mắt về cầu thang.
Từng bước chậm rãi, Hạ Vy xuất hiện, gương mặt và da nàng trắng bệch xanh xao. Đôi mắt vẫn còn đỏ nhưng lại trở nên vô hồn, không lấy một cảm xúc trên khuôn mặt.
Hạ Vy vẫn mặc bộ đồ bệnh viện, nàng gầy đi rõ rệt. Tóc nàng có chút rối.
Đôi mắt nàng nhìn về phía mọi người.
– Về thôi.
Chỉ hai từ thôi, giọng nàng lạnh băng có lẽ hơn cả băng.
Không ai nói gì hết, bà Phương nhìn con gái mình khẽ bật khóc như trút được nỗi lo lắng suốt mấy ngày qua, nhưng nhìn tình hình Hạ Vy hiện tại bà xót xa.
Như Ý vội vàng đỡ nàng ra xe hơi đậu trước cổng mở cửa xe cho nàng ngồi vào trong.
– Dạ bà, tụi cháu xin phép về. Xin lỗi vì đã làm phiền bà suốt một tuần qua. – Chí Trung cúi đầu xin lỗi rồi chào bà hai.
Chiếc xe hơi chạy khuất xa, bà hai đứng đó, bấm gọi ai đó.
– Bà chủ, cháu Vy đó cùng gia đình rời đi rồi. – Nói xong bà hai cúp máy, đóng cửa vào nhà.
...
Về đến nhà, Hạ Vy vào phòng khoá cửa lại nàng thẩn thờ nhìn nhưng tấm ảnh của Tịnh Lam trong phòng mình. Sau đó thay đồ mặc đồng phục rồi cột nửa gọn gàng. Nàng cùng gia đình đến trường.
Tại sân trường, sau 45 phút đi xe, Hạ Vy và Như Ý cùng ba mẹ xuống xe, Chí Trung là người đi gửi xe.
Học sinh ở trường tụ họp đông đúc.
Khi mọi người thấy Hạ Vy, những tiếng xì xào nhiều lên khi nàng bước vào sân trường cùng Như Ý và ba mẹ.
Đôi giày trắng của nàng in từng dấu bước chân chậm rãi trên nền đất, trông như thể nàng đi từ thế giới khác về.
Nhiều người khẽ thì thầm với nhau.
– Ê ê, nhìn kìa con Vy đó, tao tưởng nó không đi dự tổng kết đó mày.
– Eo ơi, nhìn ghê quá nó gầy kìa, nghe nói nó còn có vấn đề đó tụi mày.
– Kinh thật, thôi né nó ra đi bây.
Hạo Tâm im lặng đứng từ xa nhìn Hạ Vy, nó biết nàng yêu Tịnh Lam và nó biết nàng đã và đang trãi qua cái gì. Nhưng nó không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Vy.
Hạ Vy không quan tâm đến ai, đôi mắt nàng chỉ nhìn vào nơi trống rỗng, ánh mắt xuyên thấu tất cả. Như đang tìm kiếm một bóng hình của một người..một người mà đã nhẫn tâm đến mức nào họ cũng không thể biết.
Cơn gió nhẹ thổi qua, đồng phục nàng khẽ bay nhẹ, tóc nàng đung đưa theo gió, tiếng xào xạc của lá cây va vào nhau. Âm thanh của người lớn và các học sinh.
Nàng đứng giữa đám đông mà như nàng chẳng thuộc về nơi này.
Giống như Tịnh Lam là tất cả đối với Hạ Vy, nhưng giờ đây nàng chỉ là vỏ rỗng đi lang thang ở thế giới mà Tịnh Lam đã rời bỏ.
Buổi tổng kết bắt đầu, là những lời nói của thầy giáo và bắt đầu gọi tên những học sinh giỏi xuất sắc để nhận thưởng tiếng hò reo của học sinh. Âm thanh ngạc nhiên cùng ánh mắt phấn khích khi mình được đọc tên và những người khác.
...
Bên trong lớp học, sau khi buổi tổng kết kết thúc.
Không khí trong lớp rộn ràng,
Tiếng cười, tiếng gọi nhau chụp ảnh, ký tên lưu bút, ôn lại kỷ niệm.
Nhưng ở góc lớp sát cửa sổ Hạ Vy ngồi một mình.
Bên cạnh nàng là ghế trống, trước đó từng là chỗ của Tịnh Lam ngồi.
Hạ Vy im lặng, nàng nhìn ra sân trường trên tay cầm tờ giấy khen.
–Danh Hiệu Học sinh giỏi cả năm học–
Thứ mà trước kia có lẽ khi nàng cầm, nàng sẽ vui sướng không ngừng khi nhận được. Nhưng giờ đây tờ giấy ấy lại lặng lẽ nằm trên đùi nàng, dính vài giọt nước mắt không biết rơi từ khi nào.
Mắt nàng mờ đi, nhưng khoé miệng lại nhếch lên cười nhạt, như khói sương nhưng khiến người khác rùng mình.
Đột nhiên có vài giọng nói vài học sinh trong lớp nói về Hạ Vy.
– Ê nhỏ Vy kia, trời đất ngồi một mình nhìn ra ngoài còn cười rồi khóc, nhìn giống mấy nhân vật trong phim kinh dị quá mày.
Một giọng người con gái khác thì thầm đằng sau, một đứa khác khẽ cười hùa theo.
– Ừ, nghe nói là nó điên rồi, mày nhớ không hôm trước có đứa đi ngang nhà con Lam thấy con Vy đỡ dao cho Lam đó.
Tiếng thì thầm chẳng lớn, những đủ để Hạ Vy nghe thấy hết.
Nàng quay đầu lại, rất chậm rãi.
Hai đứa con gái kia im bặt, cứng đờ người.
Hạ Vy từ từ đứng lên, đôi mắt nàng trống rỗng vô hồn, nhưng lại ánh lên thứ gì đó lạnh lùng đến thấu gan.
Nàng bước lại gần họ, rất chậm.
Hai đứa con gái đó hơi sợ hãi, lắp bắp.
– T-tụi này..chỉ gi-giỡn thôi Vy, chứ không có ý gì đâu.
Hạ Vy cười nhẹ, lại là kiểu cười khiến đối phương không biết nàng có cảm xúc gì, đang vui hay sắp làm điều gì đó đáng sợ.
– Ừ, giỡn vui thôi mà.
Nàng nhìn chằm chằm vào một trong hai đứa đôi mắt long lanh như thủy tinh, không hề chớp.
– Nhưng có bao giờ các người thử tưởng tượng không…? Khi người mình yêu biến mất, chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào? Không lời chào. Không lời từ biệt. Mỗi sáng thức dậy… chỉ thấy phòng trống lạnh ngắt. Có tưởng tượng nổi không?
Không ai dám trả lời.
Vy cúi sát xuống, giọng thì thào, nhưng nghe như tiếng gió mùa đông lướt qua gáy:
– Nếu có lần sau… đừng lấy Lam ra giỡn.
Rồi nàng quay lưng đi, trở lại bàn của mình.
Lớp học lặng như tờ.
Không ai dám nhìn Hạ Vy thêm lần nào nữa. Cả tiếng nói chuyện cũng thưa dần. Không ai rõ vì sao… nhưng kể từ ngày hôm đó, trong mắt bạn học, Hạ Vy không còn là “học sinh giỏi” hay “tiểu thư nhà giàu” như trước nữa.
Nàng trở thành một con người khác vẫn xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng đến đáng sợ.
________
Tịnh Dĩ Tận, Lệ Vô Thanh
Dịch nghĩa:
> Hàm ý nỗi đau quá sâu, đến mức nước mắt cũng không thể bật thành lời.