[BHTT - Tự Viết] KHÔNG GỌI THÀNH TÊN

Chương 4 - Em ôm chị có được không?




Xe lăn bánh khỏi công ty, ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng, rải qua kính xe tạo nên vầng sáng mờ phủ quanh khuôn mặt Lâm Hạ. Cô tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt vô định nhìn khung cảnh đường phố trôi qua như dải lụa. Trong lòng vẫn còn vương lại câu trả lời ban nãy của Tạ Vân Chi – chỉ một chữ "bạn", mà lại nặng như kim châm đầu ngón tay.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến khả năng ấy. Nhưng khi nghe chính miệng Vân Chi nói ra, vẫn không khỏi thấy hụt hẫng. Như thể mình đang nắm một nhành hoa, nhưng lại chẳng dám hỏi đó là hoa gì.

"Em đang nghĩ gì vậy?" – Giọng của Tạ Vân Chi vang lên, kéo cô về thực tại. Lâm Hạ ngẩng đầu, thấy ánh mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn mình từ gương chiếu hậu.

"Không có gì... chỉ là... hơi buồn ngủ thôi." – Cô che miệng ngáp, cố làm ra vẻ lười biếng.

"Ừ, ngủ cũng được. Nhưng nhớ là nếu mơ thấy chị, thì phải là giấc mơ đẹp."

Lâm Hạ cười phì, hai má phồng lên như bánh bao: "Nếu mơ thấy chị... thì chắc là mơ thấy chị giành hết dưa hấu trong tủ lạnh của em á."

"Vậy chị sẽ để lại cho em hạt." – Vân Chi đáp tỉnh rụi.

"Á! Tạ Vân Chi chị xấu tính quá trời luôn đó nha!" – Lâm Hạ vờ giận, quay đi, nhưng đôi mắt đã ánh lên nét tươi tắn hơn hẳn.

Tối đó, trong căn bếp nhỏ, Lâm Hạ quấn tạp dề in hình mèo con, tóc buộc cao, tay cầm thìa gỗ gõ vào bát, hát nho nhỏ một đoạn nhạc không rõ lời.

Tạ Vân Chi đứng bên bếp, tay thoăn thoắt thái những búp bông cải xanh tươi non, thỉnh thoảng liếc sang Lâm Hạ đang cười nói rộn ràng bên cạnh.

Trên bếp, tiếng xèo xèo vang lên khi Vân Chi cho dầu ô liu vào chảo, nhanh tay phi tỏi thơm phức, hương tỏi lan tỏa khắp phòng bếp. Cô cho bông cải xanh vào đảo đều, thỉnh thoảng rưới thêm chút nước tương để rau ngấm gia vị.

Lâm Hạ đứng bên cạnh, mắt ánh lên sự thích thú: "Chị làm món này ngon quá, em nhìn thôi đã muốn ăn rồi."

Tạ Vân Chi đẩy nhẹ trán Lâm Hạ: "Tiểu nịnh bợ, mang mấy món kia ra bàn giúp chị đi."

Bữa cơm hôm nay ngoài cà ri chay còn có canh rong biển nấu nấm đông cô thơm thơm, đậu hũ non hấp gừng, và bông cải xanh xào dầu hào. Mùi hương lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp, khiến chiếc bụng đói reo vui.

Lâm Hạ gắp một miếng bông cải cho vào miệng, miệng nhai nhai, cười tít cả mắt, giơ ngón tay cái hướng về phía Tạ Vân Chi biểu thị "chị nấu ngon số một, em muốn trao giải bếp trưởng cho chị".

Tạ Vân Chi nhìn Lâm Hạ ăn đến vui vẻ, lơ đãng hỏi:

"Em bắt đầu đổi khẩu vị từ khi nào vậy? Hôm qua ăn toàn rau, hôm nay cũng chỉ muốn ăn rau."

Lâm Hạ ngẩng đầu, mắt to chớp chớp, hồn nhiên đáp:

"Em hạn chế ăn thịt một khoảng thời gian rồi a, dạo trước em đọc tài liệu thấy việc sản xuất thịt gây ô nhiễm khủng khiếp. Rồi còn tiêu hao tài nguyên, phá rừng, nuôi bò, nuôi heo... em thấy thương tụi nhỏ lắm, nên nếu được thì em muốn hạn chế một chút, với lại...ăn rau rất ngon, chị nấu lại càng đặc biệt ngon! " Lâm Hạ cười cười, lại giơ ra ngón tay cái.

Tạ Vân Chi gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng tình, ánh mắt gắt gao dán lên cái người đang cúi đầu cặm cụi ăn, trong lòng dấy lên một chút cảm giác vi dịu, thầm nghĩ có lẽ...từ giờ cô cũng sẽ thay đổi khẩu vị một chút.

Sau khi dọn dẹp xong, Lâm Hạ mang kịch bản mới ra sofa, cuộn trong chiếc chăn mỏng, vừa nhâm nhi trà táo đỏ vừa đọc từng trang.

"Khói Trời Còn Vương" – một bộ phim lấy bối cảnh thời dân quốc, giữa những năm tháng hỗn loạn, nơi Thượng Hải là giao lộ của quyền lực, tình yêu và mưu toan.

Vai diễn của Lâm Hạ là Phùng Nhược Lan, một nữ ca sĩ phòng trà mang quá khứ u uẩn. Từng là tiểu thư con nhà danh giá, sau biến cố gia đình, cô phải sống giữa âm nhạc, khói thuốc và những ánh nhìn thèm khát. Dù là vai phụ, nhưng lại là nhân vật nối giữa hai tuyến truyện – một bên là sĩ quan cách mạng, bên kia là thương nhân hai mặt.

Lâm Hạ ngồi thẳng dậy, bắt đầu luyện thoại. Giọng cô trầm xuống, thấm đẫm những u uẩn chưa nguôi. Cô luyện ánh mắt sao cho khi cất câu hát, vẫn giữ được nét xưa cũ, hoài niệm nhưng không tuyệt vọng.

"Anh có biết, tôi không phải người dễ buông tay... nhưng khi tình yêu và sự phản bội chỉ cách nhau một bước chân, tôi phải chọn điều gì?"

Sau đó, cô đứng lên, nhẹ nhàng bước từng bước theo kịch bản, tay khẽ nâng lên, vuốt ve không khí như đang ôm lấy quá khứ đau đớn của nhân vật. Cử chỉ mềm mại nhưng dứt khoát, mắt cô hé mở như nhìn thấy hình bóng người mình yêu bên kia ranh giới.
Một tay Lâm Hạ ghi chú những lớp tâm lý, một tay cầm cốc trà, từng hành động đều có độ chính xác của người yêu nghề. Cô còn tập cả cử chỉ nhỏ – ánh mắt hơi liếc xuống khi nói dối, tay run khẽ khi nhớ lại quá khứ.

Tạ Vân Chi từ phòng bước ra, khoác chiếc áo ngủ bằng vải lanh mỏng, đứng dựa vào khung cửa. Ánh đèn vàng phủ lên vai cô, khiến bóng lưng cô kéo dài trên sàn gỗ.

Cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát.

Trong mắt cô, Lâm Hạ như viên ngọc còn đang mài. Nhưng mỗi lần ánh lên một chút, là khiến người đối diện chẳng thể rời mắt.

Gần nửa đêm, trời bất ngờ đổ mưa. Một tiếng sấm rạch ngang trời. Điện trong phòng khách chập chờn rồi tắt hẳn. Lâm Hạ hoảng hốt bật dậy.

"Chị ơi!!!" – Cô lò dò ôm chăn chạy tới phòng Tạ Vân Chi. Cánh cửa mở ra, Tạ Vân Chi thấy Lâm Hạ đầu tóc rối xù, chân trần, tay ôm gối run rẩy, dưới khoé mắt còn đọng lại chút nước.

Tạ Vân Chi lo lắng bước đến đỡ lấy thân hình Lâm Hạ đang run, ôn nhu hỏi:

"Em sao vậy?"

"Mưa to... em sợ... đèn phòng hình như bị chập mạch, tắt mất rồi a." – Giọng Lâm Hạ nhỏ như tiếng mèo.

Vân Chi không nói gì, chỉ nghiêng người để cô bước vào. Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ điện thoại đặt trên bàn.

Lâm Hạ chui lên giường, nằm nép một góc, tay ôm chặt lấy gối.

"Hôm nay ngủ với chị đi, ngày mai chị xem lại bóng đèn cho em, được không?" – Tạ Vân Chi nhìn cái người trên giường, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hạ ngồi thẳng dậy gật đầu kịch liệt, sau đó lại nằm xuống, ôm gối.

Tạ Vân Chi bất đắc dĩ cười, lặng lẽ bước lên giường.

Họ nằm quay lưng vào nhau. Căn phòng chỉ có ánh đèn ngủ hắt nhẹ từ đầu giường, phản chiếu một lớp sáng ấm lên mảng tường nhạt màu. Không ai nói gì, chỉ có tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ và tiếng tim đập khe khẽ trong lồng ngực.

Chỉ vài phút sau, có tiếng lụp xụp rất khẽ trên tấm chăn. Lâm Hạ xoay người. Cô rón rén dịch lại gần, rất gần, đến mức có thể nghe được hơi thở chậm rãi của người nằm cạnh.

Ngón tay cô khẽ chạm vào sống lưng áo ngủ của Vân Chi – một cái chạm nhẹ như sợ làm đau, nhưng đủ khiến Tạ Vân Chi khựng lại.

"Chị... ngủ chưa?" – Giọng nói như gió thoảng qua một bụi cỏ non, nhẹ bẫng mà ngập ngừng.

Tạ Vân Chi không quay lại. Nhưng lưng cô khẽ cong lên một chút, như muốn giấu đi sự căng thẳng nơi cổ vai. Giọng cô đáp, trầm hơn mọi khi:

"...Chưa."

"Vậy..." – Lâm Hạ rút ngắn khoảng cách thêm một chút, hơi thở khẽ lướt qua gáy Vân Chi – "Em có thể ôm chị được không? Em có chút sợ."

Tạ Vân Chi siết nhẹ góc chăn trong tay, như kìm lại điều gì đang cuộn lên trong lòng.

"Được."

Lâm Hạ nhẹ nhàng vòng tay qua eo Tạ Vân Chi. Hơi thở của hai người quyện vào nhau, mờ mịt như màn sương ngoài song cửa.

Tạ Vân Chi nhắm mắt. Trong lòng bỗng dậy lên một cảm giác rất mâu thuẫn – muốn quay lại, nhưng lại sợ.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi. Lạnh lẽo.

Nhưng giữa hai người, có một thứ gì đó rất mỏng, rất nhẹ... vừa kịp sinh ra.

Một đêm – rất gần.

Và cũng rất dài.

Chương trước Chương tiếp
Loading...