[BHTT - Tự Viết] KHÔNG GỌI THÀNH TÊN

Chương 3 - Đấu trường của những vì sao




Trung tâm huấn luyện thể thao quốc gia Bắc Kinh vào buổi chiều vẫn giữ vẻ nghiêm trang và lặng lẽ thường thấy. Trên tầng ba của khu nhà luyện võ, sàn gỗ phản chiếu ánh đèn trắng sáng rực, tiếng bước chân trần chạy đều và tiếng hô vang dội đập vào vách tường như bản hợp âm không lời.

Tạ Vân Chi mặc bộ võ phục trắng, bên ngoài là giáp tập đen truyền thống của kiếm đạo. Mặt nạ bảo hộ che gần hết khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt là lộ rõ – sắc sảo, sáng quắc như lưỡi kiếm chưa bao giờ nguội lửa.

Kiếm đạo – Kendo – vốn không phải là môn thể thao phổ biến tại Trung Quốc. Phần lớn giới trẻ yêu võ thuật sẽ chọn Vịnh Xuân, Taekwondo hay Karate, nhưng với Tạ Vân Chi, Kendo có một nét đẹp riêng: sự tĩnh lặng trong từng cú đánh, quy tắc nghiêm khắc và tinh thần không lùi bước. Cô bắt đầu từ năm mười hai tuổi, trong một lớp ngoại khóa tại Thượng Hải – nơi chỉ có ba học viên nữ. Giờ đây, ở tuổi hai mươi tư, cô đã trở thành một trong những vận động viên nữ nổi bật nhất ở đội tuyển thành phố Bắc Kinh.

Huấn luyện viên chính của cô – Lão Trình – là người từng tu nghiệp tại Nhật Bản, khó tính đến cay nghiệt, nhưng luôn dành cho Tạ Vân Chi ánh nhìn tin tưởng.

"Không dùng sức cánh tay, dùng eo. Lùi lại ba phân, cú đánh sẽ trúng." – Giọng ông khàn nhưng đầy nội lực.

Tạ Vân Chi gật đầu, lui chân, chỉnh lại tấn và tiếp tục với bài tập. Buổi chiều hôm nay là luyện Men – đòn đánh vào mũ. Cô và đội của mình – năm người, ba nam hai nữ – tập luyện theo cặp, đổi lượt liên tục. Có một vài mâu thuẫn nhỏ xảy ra: một đồng đội nam luôn đánh quá mạnh, khiến mũ giáp lệch đi; một đồng đội nữ khác thì không giữ đúng nhịp, làm cả nhóm lỡ bài. Nhưng Vân Chi không phàn nàn. Cô nhẫn nại sửa động tác từng chút một.

Đội tuyển thành phố Bắc Kinh là một trong số ít đại diện của Trung Quốc từng tham gia Giải Kiếm đạo Đông Á – giải đấu quy mô khu vực dưới sự bảo trợ của Liên đoàn Kiếm đạo Quốc tế. Vân Chi từng thi đấu cá nhân nữ tại Tokyo ba năm trước, giành được hạng sáu toàn khu vực – thành tích tốt nhất của Trung Quốc năm đó.

Sau ba tiếng tập luyện liên tục, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo, Vân Chi tháo mặt nạ và giáp ngực, để lộ gương mặt mệt nhưng không rã rời. Cô ngồi cạnh khung cửa lớn của phòng tập, ánh sáng chiều nhạt dần chiếu lên sàn.

Trong khi đó, ở tầng bốn của công ty Thiên Phong, Lâm Hạ đang ngồi trong phòng đọc kịch bản. Trên bàn là xấp giấy dày gần năm trăm trang, bìa in tên phim: "Khói Trời Còn Vương".

Một bộ phim lấy bối cảnh thời dân quốc, nơi chiến tranh và tình yêu đan xen như tấm lưới mỏng manh. Cô sẽ vào vai "Phùng Nhược Lan" – một nữ ca sĩ phòng trà có quá khứ bí ẩn, phải chọn giữa tình yêu và sự phản bội. Dù là vai phụ, nhưng là mắt xích quan trọng, kết nối cả hai tuyến nhân vật chính.

Lâm Hạ vuốt nhẹ trang giấy, lòng dâng lên nỗi phấn khích lặng lẽ. Đây là lần đầu tiên cô được giao vai nặng ký như thế, không phải là "bình hoa" đi ngang màn hình.

Ngoài hành lang, vài giọng nói khẽ vang lên:

"Thấy chưa, lại được nhận vai. Cái gương mặt đó mà không có chống lưng á? Cười chết."

"Chắc là tiểu thư nhà nào đó thôi. Công ty lớn mà, nhiều trò lắm."

Tống Nghiên từ xa đi tới, khựng lại khi nghe, nhưng không xen vào. Lâm Hạ thì chỉ lặng lẽ xem kịch bản, như thể chẳng có gì lọt vào tai.

Cô biết rõ, nếu cứ mãi để tâm vào những lời như thế, mình sẽ không thể tiến xa. Chỉ là hôm nay, có chút buồn lòng hơn bình thường.

Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Vân Chi:

"Tối em muốn ăn gì?"

Trong lòng Lâm Hạ thoáng hiện lên một tia ấm áp, nhoẻn miệng cười soạn tin nhắn trả lời:

"Cơm cà ri chay! Với cả thêm rau nha, hôm qua chị nấu hơi ít rau :<"

Tạ Vân Chi bên kia khuôn mặt đầy ý cười, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô vừa kết thúc buổi tập luyện. Mắt nhìn điện thoại chăm chú như đang nghĩ đến vấn đề gì đó, tay soạn tin nhắn gửi đi, đứng dậy bước vào phòng thay đồ.

"Hôm nay chị xong sớm, tí chị ghé công ty đón em."

Tan làm, Lâm Hạ ra khỏi tòa nhà thì thấy một chiếc SUV màu bạc đậu ở lề đường. Tạ Vân Chi đứng dựa vào cửa xe, mặc áo sơ mi trắng và quần dài xám tro, tóc cột cao, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn nổi bật như bước ra từ tạp chí, thu hút ánh nhìn của mọi người cũng đang đứng trước toà nhà.

"Ê, có phải người đó trong đội tuyển kiếm đạo quốc gia không? Tên gì nhỉ... Tạ Vân Chi?"

"Chuẩn rồi! Trời ơi, ngoài đời còn đẹp hơn trên báo nữa a..."

Lâm Hạ bước ra đúng lúc đó. Váy trắng đơn giản, tóc búi cao, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng. Cô cười vẫy tay khi thấy người đang chờ mình.

Tạ Vân Chi đã nhìn thấy Lâm Hạ từ xa, trên tay cầm sẵn chiếc áo khoác denim màu đen, chầm chậm bước tới, khoác áo lên người Lâm Hạ.

Một đồng nghiệp bên cạnh liền chen đến:

"Lâm Hạ quen biết tuyển thủ Tạ sao? Quan hệ hai người là gì thế? Có phải bạn gái không? Haha"

Quan tâm thân thiết cỡ này, rõ ràng là có gì đó mờ mờ ám ám a, một vài người xung quanh cũng nghe thấy, âm thầm ngó sang hóng chuyện vui.

Hôn nhân đồng giới hiện tại đã được công nhận rộng rãi, mọi người đối với vấn đề này đều rất thoải mái.

Tạ Vân Chi nhìn người đó, rồi quay sang nhìn Lâm Hạ. Khoảnh khắc ấy như dài ra vô tận. Ánh mắt họ giao nhau, một chút lúng túng, một chút chờ mong.

"Xin chào, tôi là bạn của Lâm Hạ." – Vân Chi đáp, giọng thản nhiên, che giấu một tia bối rối nơi đáy mắt.

Lâm Hạ không nói gì. Cô cúi đầu, giấu đi nụ cười gượng. Trái tim khẽ trĩu xuống, như có gì đó nhoi nhói lướt qua.

Cô không muốn đối với Tạ Vân Chi, cả hai người, chỉ là "bạn".

Chương trước Chương tiếp
Loading...