[BHTT] Tinh Vân Huyết Vũ - Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu

9. Bạch Vân



Thoáng chốc đã được hơn hai tháng, thương thế của Vân Tiêu khởi sắc một cách thần kì, đôi mắt cũng dần lấy lại ánh sáng. Có bao nhiêu kì trân dị thảo, linh chi nhân sâm, không có bài thuốc quý nào dùng để trị thương tích mà ngự y không để Vân Tiêu dùng. Quân vương lấy thế làm hài lòng, tạm thời không bức bách các vị lão thái sư nữa, Hoàng cung lờ lững trôi trong khoảng thời gian yên bình này.

Vân Tiêu cứ mãi thắc mắc về Tô Lam Uyển, không rõ Quân vương xử tội nàng ta thế nào. Nói với nàng rằng đã truất bỏ hoàng vị của Tô Lam Uyển, đuổi nàng ta ra khỏi cung, từ nay tự lực sinh sống, nhưng Vân Tiêu không cảm thấy như thế, xung quanh đây như vẫn còn đọng lại nỗi bi thương của nàng ta. Một buổi chiều tàn dương phủ màu ảm đạm, Vân Tiêu lần đầu tiên rời khỏi khuê phòng, tay chân yếu ớt dựa vào người nữ tì. Quân vương mấy ngày nay bận rộn công vụ, nàng bèn lẳng lặng đi tìm hiểu, sợ rằng để Người biết được sẽ không vui.

Mãi lâu sau nàng mới có thể đến Kim Dương cung, qua đôi mắt vẫn còn mờ mịt, Kim Dương cung nàng thấy không còn là Kim Dương nữa, chỉ còn là đống tro tàn ủ dột. Trời đã bắt đầu vào xuân, nhưng có vẻ đã quên mất nơi này. Hai nữ tì của Tô Lam Uyển nửa ngồi nửa quỳ bên ngoài gian cửa đóng kín, chỉ còn một khoảng trống nhỏ, đủ để đưa chút vật dụng vào. Vân Tiêu đợi hai người họ rời khỏi, nhẹ nhàng đến ngồi ngoài khung cửa, gọi khẽ một tiếng.

- Tô Lam Uyển.

Bên trong không động tĩnh gì, mãi lâu sao mới nghe thấy tiếng đáp, giọng nói như ngọc như mây nay như không còn nhớ phải nói thế nào, thanh âm khàn đặc đầy nước mắt.

- Nàng khỏe rồi đấy à.

Vân Tiêu thoáng thấy lòng mình quặn lên, không cần hỏi cũng biết được bên trong là bao nhiêu thống khổ, trời đang tối dần, nhưng không có ánh đèn nào được thấp lên, hàn khí như cô đặc, lan tràn khắp nơi. Dùng cách này để trừng phạt, thật khiến cho người khác sống không bằng chết, dày vò không chút nào yên. Vân Tiêu từ sau lần đó không khỏi oán trách Tô Lam Uyển, nhưng tình cảnh hôm nay, thêm vào sự bi thương không kém gì nàng trong đêm tuyết đổ đó, đột nhiên lại khiến Vân Tiêu có chút đau lòng, vì chữ tình mà khổ lụy.

- Ta không hận, nhưng sẽ không đưa tỉ thoát khỏi đây.

Tô Lam Uyển cười nhẹ như gió thoảng, một câu một chữ đều như mũi kim giày xéo lòng người.

- Vốn dĩ nơi ta có thể sống là trong lòng Quân vương, ngoài ra đều là đất chết. Ái tình thật như thuốc độc, Lý Vân Tiêu, hôm nay Hoàng đế yêu nàng, không biết được ngày mai có bao nhiêu bi thương ập đến.

Vân Tiêu không phải không biết, trầm luân thế này là do nàng tự nguyện, cũng giống như Tô Lam Uyển. Yêu là sai đến mức nào, chỉ vì chữ tình mà đau khổ như thế, muốn sống nhưng không có tình yêu để sống, muốn chết nhưng không muốn đoạn nghiệt duyên này. Hôm nay nàng trong vòng tay Quân vương cười nói chuyện tơ giăng, khi trăng lặn rồi không dám nghĩ đến vẫn còn được sống trong giấc mộng đẹp. Tô Lam Uyển chính là nàng, nàng chính là Tô Lam Uyển, điều này làm nàng không hỏi tự hỏi rốt cuộc may mắn của nàng có được đến đâu, có đến mức mãi mãi có được tình yêu hay không.

- Đau thương vì yêu Hoàng đế, thật xin lỗi vì ta bắt nàng phải trả, ta hiện tại cũng xem mình là người đã chết. Cuối con đường tình ái của ta là thế này, ta không hối hận. Con đường nàng đi, đừng đi giống như ta.

Nói rồi khẽ ngâm thơ Đoạn duyên, từng tiếng bi thương nát tâm can. Vân Tiêu lệ rơi từ lúc nào, thấy như tay chân không còn khí lực, nói không thành lời, chỉ có thể lẳng lặng rời đi. Nàng một mình đi cách xa nữ tì, thân ảnh nhạt nhòa giữa ánh tàn dương.

Hôm đó Quân vương luận bàn chính sự thâu đêm, cũng thật tốt, vì nàng không thể khóc trước mặt Người. Thời khắc này ảm đạm ngồi đánh khúc nhạc Ái tình tựa lưu thủy, thanh âm nỉ non ai oán giữa màn đêm tĩnh lặng. Mắt nàng lại rất đau, nhưng sao lệ không thể ngừng rơi. Trước khi có nàng, cũng là Tô Lam Uyển được sống những ngày vui vẻ, cũng là Tô Lam Uyển và Hoàng đế từng chút nối ân tình, cũng là một Kim Dương cung do Hoàng đế đề ban, tựa như ánh mặt trời lộng lẫy. Hóa ra chính là nàng, Bạch Vân tưởng như lững lờ, nhưng không biết từ khi nào che khuất vầng nhật nguyệt, gieo rắc đau thương vào lòng người. Hóa ra chính là chữ tình, ái tình của nàng gây sự sóng gió, đến lúc này nàng cũng không rõ bản thân sẽ kết thúc thế nào. Tô Lam Uyển đã từng nắm bắt, nàng giờ đang nắm bắt, hôm nay Tô Lam Uyển thế này là do nàng, nàng rồi sẽ do ai?

Chương trước Chương tiếp
Loading...