[BHTT] Tinh Vân Huyết Vũ - Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu
8.2 Đau đớn nhất?
Kim Dương lãnh đạm u sầu, đã gần mười ngày gần như không có hơi người, chỉ có một người nữ tì ngày ngày mang thức ăn đơn giản đến cho Tô Lam Uyển. Nàng ta vốn không buồn ăn, cũng đã mấy đêm rồi không ngủ, tâm trạng lúc nào cũng vừa lo vừa buồn. Vốn dĩ nàng ngày đêm trông chờ Thánh thượng hồi cung, cả trong giấc mơ cũng thấy không biết bao nhiêu lần. Tô Lam Uyển bị giam cầm nơi này, không nghe ngóng được khi nào Hoàng đế sẽ xử tội nàng, nàng sợ mười phần, nhưng nhớ nhung đến vạn lần, nàng chết không hối tiếc, chỉ mong gặp Long nhan lần cuối, nói lời từ biệt cùng tạ lỗi sau cùng. Tuyết sao lại rơi trắng lối, mờ mịt che lấp đường dẫn đến Long Trụ cung, hẳn giờ này Hoàng đế cùng Vân Tiêu đang kề cận không rời. Nàng không hận Vân Tiêu, không cảm thấy lòng áy náy, không còn gì nữa, ngọc nhãn vô hồn chỉ luôn đứng cạnh cửa sổ nhìn về hướng nơi thánh giá đang ngự. Quân vương cũng đã từng trân trọng nàng, cũng đã từng cười với nàng, cũng đã từng nói lời ấm áp với nàng, cũng đã từng nhìn về phía nàng. Nàng giờ cũng hiểu, tình yêu vốn là thế, không nói đến thời gian, chỉ là trong khoảnh khắc trái tim kịp khắc cốt ghi tâm nhân ảnh đó. Vân Tiêu tự như cơn gió xuất hiện lúc đêm, nhẹ nhàng thanh lặng ngự vào lòng Hoàng đế, giây phút thấy đôi uyên ương ở Kim Liên đình, Tô Lam Uyển đã tường tận kiếp này cùng Hoàng đế là không thể, vạn lần không thể. Hận nàng cũng được, nguyền nàng cũng được, chỉ cần một lần ngự giá quang lâm, để nàng tương ngộ lần cuối, cũng có thể rằng càng hận nàng thì càng không thể quên nàng, như thế thôi cũng đã quá đủ. Tô Lam Uyển cười chua xót, không thể lưu lại cảm tình nơi Người, thôi thì nàng đành lưu lại sự ghét bỏ này.Cửa khẽ đẩy nhẹ, tim Tô Lam Uyển như ngừng đập, đây không phải lúc nữ tì ghé qua, có lẽ nào...-Là ta - Tiêu Long như cơn gió tuyết mà bước vào, đối với tâm tình của Tô Lam Uyển nắm rõ mười phầnTô Lam Uyển mày châu mi rũ, không buồn quay nhìn, vẫn tiếp tục nhìn theo hướng cũ. Tiêu Long đến giữa gian phòng, trong lòng không khỏi nổi lên một phen ngạc nhiên. Tranh họa của Quân vương cung kính treo khắp nơi trên tường, thơ đề khắc họa nỗi tương tư sầu khổ vương vãi khắp nơi. Trong góc của căn phòng, tầng tầng lớp lớp giấy đề tên Hoàng đế, một lần viết là một lần rơi lệ, chữ cũng đã nhòe cả.-Nàng không nên phạm húy như vậy - Tiêu Long tiện tay nhặt một bài thơ lên xem, ý tứ u buồn tuyệt vọng làm nàng không muốn đọc hết.-Ta còn sợ sao, cũng chỉ mong Hoàng đế đến ban chết cho ta - Tô Lam Uyển cố không để mắt mờ lệ, lãnh đạm nói.-Người sẽ không đến đâu - Tiêu Long đặt nhẹ bài thơ lên bàn, thoáng nghe như Tô Lam Uyển thở gấp một cái - bao nhiêu ngày qua không hề nghe Hoàng đế nhắc đến nàng, cũng không nói sẽ phán tội nàng thế nào. Có lẽ cho đến chết, nàng cũng không lần nào xuất hiện trong suy nghĩ của Hoàng đế nữa. Ta đến nói một tiếng, nàng giờ như người đã chết, những thứ nàng họa đề và tất cả vật dụng ở đây, ta cũng sẽ cho người mang đi, nàng không được phạm đến thánh giá nữa, ta đoán Hoàng đế muốn bỏ mặt nàng, nên ta theo ý mà làm. Mãi mãi nàng cũng không được rời khỏi đây, hạ nhân cũng sẽ không hầu hạ nàng nữa, nếu có ai thương cảm sẽ mang thức ăn đến cho nàng, không thì đành để nàng đói mà chết.Nói rồi quay người bỏ đi, trong chốc lát hạ nhân đã dọn sạch căn phòng của Tô Lam Uyển, nàng ta không cản, cũng không một lần quay lưng lại. Không ai biết lúc đó rốt cuộc trên mặt nàng có biểu tình gì, chỉ là nàng không thể cử động, toàn thân như đã chết, một chút cảm giác cũng không có. Cửa sổ bị bít kín, chỉ còn thứ ánh sáng le lói mờ nhạt, lò sưởi đã tàn, mãi mãi cũng không có người khơi lại, giống như nghiệt duyên giữa nàng và Hoàng đế, còn có cả Vân Tiêu. Bài thơ mà Tiêu Long hữu ý để lại cho nàng, nàng đã lẩm nhẩm hơn ngàn lần, cõi lòng cũng tan nát, khóc không thành lệ. Kim Dương cung từ nay hoang phế thành một cung điện ma, ngày hay đêm cũng đều tối mờ, không nến cũng không đèn, nhìn qua cũng thấy được người bị giam bên trong sống thống khổ thế nào. Lúc ngày tàn mới thấy hai người tì nữ vốn là thân tín mang cho chút cơm thừa canh cặn, thật là sống không bằng chết.Đau đớn nhất không phải bị người mình yêu hận, đau đớn nhất là khắc cốt ghi tâm người không còn biết đến sự tồn tại của mình, đến sự ghét bỏ cũng không nhận được, không một chút gì nữa.