[BHTT] 🌸 TIỂU HUYỆN LỆNH KHÔNG TỆ, RẤT KHÍ KHÁI 🌸

Chương 45: Phải Có Người Của Mình



Trong đại sảnh, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi qua, song nhờ lò sưởi ấm áp nên cũng chẳng thấy lạnh là bao. Ba người đối diện mà ngồi, nâng chén đối ẩm.

Cao Chi Lan nhìn hai kẻ cười nói tâm đầu ý hợp kia, nhắc nhở:
"Bánh vẽ lớn như thế cũng đã vẽ ra rồi, đại nhân Tống đây nhất định phải dốc lòng thực hiện, chớ để bá tánh huyện Bình Xuyên mừng hụt một phen."

Tống Bá Tuyết nghe xong bật cười:
"Nếu làm chẳng xong thì sao? Cùng lắm bản quan ôm ngân lượng bỏ trốn là xong."

"Thằng tiểu tử, ngươi dám!"
Một tiếng quát vang lên trước cửa.

Giang tri phủ vừa hay nghe được chuyện bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ tiểu huyện lệnh này cũng xem như có tâm, tuy hơi vọng tưởng cao xa, nhưng xuất phát điểm là vì dân.

Nào ngờ vừa bước vào đã nghe được câu kia, ông liền nổi trận lôi đình.

Tống Bá Tuyết vội đứng dậy, nghiêm chỉnh hành lễ:
"Giang bá phụ, mau ngồi. Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi."

"Chuyện liên quan đến sinh kế bá tánh, ngươi dám đem ra đùa cợt sao?"

Giang tri phủ hừ lạnh, nhìn về phía Cao Chi Lan và Chu Trúc:
"Hai vị này là..."

Tống Bá Tuyết vội giới thiệu:
"Vị này là công chúa Bình Viễn, còn đây là tiểu hầu gia họ Cao. Còn Giang bá phụ, là thân phụ của Giang tỷ."

Cao Chi Lan và Chu Trúc liếc mắt nhìn nhau, dù nàng thân phận cao quý, nhưng Giang tri phủ là trưởng bối của Tống Bá Tuyết, mà nàng thì xem Tống Bá Tuyết là bằng hữu, liền đứng dậy khẽ gật đầu hành lễ:
"Giang đại nhân, mời ngồi."

Nào ngờ Giang tri phủ vừa nghe xong liền quỳ sụp hành đại lễ:
"Tội thần bái kiến công chúa điện hạ, bái kiến tiểu hầu gia."

Chu Trúc trông thấy, liếc mắt khinh thường: Lão ngoan cố thật.

Cao Chi Lan vội bước lên hai bước, đỡ ông dậy:
"Giang đại nhân không cần đa lễ, mau đứng lên. Ta và Tống đại nhân cùng Giang cô nương đều là bằng hữu, người cứ xem ta như vãn bối là được."

Giang tri phủ lại dập đầu thêm mấy cái, nghiêm mặt nói:
"Tiểu hầu gia nói vậy là khiến lão phu hổ thẹn, lễ nghi không thể bỏ, tội thần không dám nhận."

Tống Bá Tuyết thấy thế bèn thở dài trong lòng, bước lên đỡ lấy cánh tay ông:
"Giang bá phụ, mau đứng dậy đi. Các nàng đều không phải người ngoài, mau ngồi nào."

Giang tri phủ lúc này mới chịu đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tống Bá Tuyết, lời định nói cũng nghẹn nơi cổ họng.

Tống Bá Tuyết ân cần rót thêm rượu cho ông:
"Giang bá phụ đến thật đúng lúc, người chưa biết, tiểu hầu gia đến đây chính là vì vụ án của người đó."

Câu này nửa thật nửa đùa. Cao Chi Lan quả thực phụng mệnh điều tra vụ của Giang tri phủ – một vụ đại án mưu nghịch, liên quan đến quân giữ thành. Mà nhiệm vụ chính của Cao Chi Lan lần này cũng là dò xét xem quân giữ thành có dã tâm phản loạn hay không.

Tống Bá Tuyết nói thế là để Giang tri phủ an lòng. Dù sao thân phụ của nữ chính cũng đã gầy rộc cả người, nhìn qua là biết tâm sự nặng nề.

Cao Chi Lan nghe vậy liền phụ họa:
"Không sai, lần này ta phụng chỉ đến đây cũng chính vì chuyện này. Giang đại nhân vất vả rồi, xin người yên tâm, chân tướng chẳng mấy chốc sẽ được phơi bày trước thiên hạ."

Giang tri phủ suýt nữa lại quỳ xuống lần nữa, may mà Tống Bá Tuyết kịp kéo tay ông lại.

Ông run run nâng chén:
"Lão phu không khổ, là nhờ Thánh thượng anh minh, Thánh thượng anh minh..."

Thấy ông kích động, Tống Bá Tuyết và Cao Chi Lan nhìn nhau, không nói gì, để ông có thời gian trấn tĩnh.

Sau một hồi trầm mặc, Giang tri phủ liền chủ động kể lại vụ án của mình.

"Hồi đó, tri phủ hiện tại là Vương đại nhân, khi ấy còn là đồng tri, phụ trách chuyên vụ nội chính tại phủ Lục Bình, bận rộn cả ngày. Có lần lão phu đến giám sát học phủ, mới phát hiện hắn hầu như chưa từng ghé qua nơi ấy, trong lòng liền dấy lên nghi ngờ, bèn sai người âm thầm điều tra, chẳng ngờ lại phát hiện hắn có qua lại với Đại tướng quân Hoa của quân giữ thành, thậm chí còn lợi dụng chức quyền để bí mật rèn binh khí.

Lão phu có chứng cứ xác thực, định bắt hắn, thì phát hiện hắn đã âm thầm luyện binh trong phủ, số lượng vượt xa quân phủ chính quy. Lão phu không dám manh động, bèn phái người âm thầm tấu trình triều đình, ai ngờ người được cử đi không một ai quay lại.

Lão phu đoán hắn đã chặn người truyền tin, lại còn đang theo dõi từng hành động của ta, đành phải nghĩ đường lui, trước tiên đưa ái nữ rời khỏi phủ Lục Bình. Nào ngờ chẳng mấy ngày sau, tên tặc đó liền giở trò trở mặt, dẫn người đến bắt ta vào ngục..."

Cao Chi Lan nghe xong, hỏi:
"Giang đại nhân vừa nói có chứng cứ xác thực?"

Tống Bá Tuyết tiếp lời:
"Có lẽ nằm trong tay Giang tỷ, nàng hẳn đã giao lại cho Tri phủ Miêu của vệ Thiên phủ, nên Thánh thượng mới phái tiểu hầu gia đến đây."

Tri phủ Miêu hẳn đã dâng chứng cứ lên, nếu không thì trên triều đã chẳng ban cho Cao Chi Lan quyền điều binh để điều tra việc này.

Nghĩ tới thuở ban đầu, Giang Phạn Âm luôn cảnh giác, lúc nào cũng thủ sẵn đoản đao bên người, Tống Bá Tuyết khẽ bật cười trong lòng.

Giang tri phủ gật đầu, nói rằng nữ nhi có viết trong thư, là ông vô dụng, để nàng phải bôn ba vì ông.

"Là lão phu bất tài, lăn lộn quan trường bao năm, cuối cùng lại để Phạn Âm phải lo toan vì ta."

Tống Bá Tuyết nhướng mày:
"Câu ấy thật chẳng sai. Nếu ta không xuyên đến đây, Giang Phạn Âm còn chẳng biết sẽ phải lo lắng đến bao giờ."

Nàng thoáng trầm ngâm. Có lẽ đến nay vẫn chưa thể nói là khổ tận cam lai. Cuộc sống ngày ngày đấu đá nơi hậu phủ kia, nàng chẳng tin Giang Phạn Âm thích thú gì.

Với tính cách của Giang Phạn Âm, vì cứu phụ thân mà không tiếc thân mình mạo hiểm, tất cũng không thích cuộc sống gò bó, tranh đoạt nơi khuê môn.

Cao Chi Lan thấy Giang tri phủ mặt đầy áy náy, Tống Bá Tuyết thì đang mím môi trầm mặc, lại nhìn sang Chu Trúc đang cắm đầu gặm đùi gà, khóe miệng giật nhẹ.

Nàng mở lời:
"Giang đại nhân chớ tự trách, người là một vị thanh quan tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy vì triều đình, vì lê dân bá tánh. Trong triều hôm nay, kẻ chạy theo danh lợi, thủ đoạn trăm đường, chuyện này... thật cũng không thể trách người."

Một kẻ vì dân vì nước, vốn chẳng để tâm đến việc lôi kéo thế lực, kết giao quyền quý. Người như vậy trong lòng chỉ có thiên tử, có trăm họ, còn lũ tham quan cấu kết bè đảng thì bụng đầy toan tính. Đó vốn dĩ là điều bất lực mà thôi.

Tống Bá Tuyết nghe thế, trong lòng lại có chút bất mãn. Tận tâm tận lực thì đúng, nhưng nếu chỉ chăm lo chính vụ mà để cho bọn tiểu nhân lộng hành dưới trướng, thì rốt cuộc cũng là có phần sơ suất.

Chu Trúc cũng có cùng suy nghĩ. Nàng đặt đùi gà xuống, liếc Cao Chi Lan:
"Có những việc tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng nếu ngay cả tính mạng mình và người thân cũng bảo vệ không nổi, thì thật là không nên chút nào."

Nói trắng ra là quá cứng nhắc, không biết linh hoạt.

Ví như nàng mà rơi vào tình huống như Giang tri phủ, tuyệt sẽ không ngốc nghếch đến mức chưa ra tay đã tự trói mình nộp mạng.

Cao Chi Lan trừng mắt lườm nàng một cái — chẳng thấy đang an ủi người sao? Sao lại phá đám thế này?

Nàng cười khổ:
"Vâng, công chúa quả thực là người thông minh lanh lợi nhất."

Chu Trúc ánh mắt sáng rỡ, đắc ý đáp:
"Tất nhiên rồi. Nếu là bản cung, tất sẽ dò thấu nội tình kẻ địch, liệu sức mà đánh, đánh không nổi thì... thì gia nhập."

"Gia nhập?"

Ba người còn lại đều sửng sốt nhìn nàng.

Chu Trúc ho nhẹ một tiếng, vội nói:
"Ý ta là... giả vờ gia nhập. Giả vờ thôi. Như vậy mới tiện chờ thời cơ cầu viện binh chứ."

Tống Bá Tuyết và Cao Chi Lan lúc này mới thở ra, thu lại vẻ kinh hãi. Gia nhập? Mưu phản? Hù chết người mất.

Giang tri phủ thì lại lắc đầu thở dài, rót rượu tự uống:
"Công chúa nói chẳng sai. Là lão phu vô năng, phụ lòng thánh thượng, phụ lòng bá tánh, càng hổ thẹn với Phạn Âm."

Chu Trúc: "..."

Nói sai rồi?

Nàng len lén liếc sang Cao Chi Lan và Tống Bá Tuyết, chỉ thấy cả hai cùng lườm nàng trắng mắt.

Quả nhiên nói sai rồi. Người ta đang dỗ dành, nàng thì lại đổ thêm dầu vào lửa.

Có mấy lời, biết trong lòng là đủ, cớ gì phải buông ra miệng.

Chu Trúc bĩu môi, trừng mắt ngược lại một cái — giả nhân giả nghĩa.

Tống Bá Tuyết liếc sang Cao Chi Lan, cười lạnh nói:
"Tiểu hầu gia có cần kim chỉ không? Bản quan nguyện cung cấp miễn phí, khâu cái miệng công chúa lại một thể."

Chu Trúc nghe vậy liền trừng mắt, cúi đầu tiếp tục ăn gà, trong bụng âm thầm rủa — đồ Tống Bá Tuyết đáng ghét.

Cao Chi Lan bật cười khẽ:
"Giang đại nhân chớ trách. Trúc nhi nàng tính tình thẳng thắn, không có ý gì khác."

Giang tri phủ lúc này lại nhìn sang Tống Bá Tuyết, nghiêm giọng:
"Ngươi sao lại dám ăn nói như thế với công chúa? Mau thỉnh tội đi."

Cái tên tiểu tử này thật là chẳng biết kiêng dè, ngay cả công chúa cũng dám đùa giỡn.

Chu Trúc nhân cơ hội liền vênh mặt:
"Không sao, Tống đại nhân xưa nay vẫn thế, bản cung rộng lượng, không chấp nhặt."

Giang tri phủ thấy thế lại nói:
"Còn không mau tạ ơn công chúa?"

Tống Bá Tuyết: "..."

Cao Chi Lan cúi đầu, khóe môi run nhẹ, cố nhịn cười mà uống rượu.

Không có Giang Phạn Âm quản, giờ lại thêm Giang tri phủ làm cha vợ, Tống Bá Tuyết thật sự là bi thảm vô cùng.

Lúc này, ngoài nha môn vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Chẳng mấy chốc, một sai dịch bước vào đại sảnh phía sau, dâng lên một phong thư:
"Đại nhân, có thư từ phủ thành gửi tới."

Tống Bá Tuyết đón lấy, rút trong tập thư ra một phong, đưa cho Giang tri phủ:
"Là Giang tỷ gửi cho bá phụ."

Nàng xem qua phong thư gửi cho mình, khẽ xoa trán, rồi đưa thẳng cho Cao Chi Lan.

Cao Chi Lan liếc mắt nhìn dòng chữ trên thư: "Tống Bá Tuyết thân khải", liền đưa mắt hỏi: Có thể xem sao?

Tống Bá Tuyết gật đầu.

Đọc xong thư, Cao Chi Lan hơi nhíu mày — thư của Giang Phạn Âm vô cùng ngắn gọn, chẳng có chút lời lẽ nhớ thương tình ý gì, toàn là bàn chuyện công vụ.

"Nàng định trở lại quân giữ thành?"

Tống Bá Tuyết nhíu mày sâu hơn:
"Ừ, Giang tỷ còn nói muốn theo sát hắn."

Việc này thật chẳng ra sao cả. Giữ nàng ở lại phủ thành là để kiềm chế Hoa Kiến, chứ đâu phải nàng đi đâu thì nàng cứ theo tới đó.

Giang tri phủ lúc này cũng đã đọc xong thư, đập bàn lo lắng:
"Không được, tuyệt đối không thể để Phạn Âm đi theo. Nơi đó là ổ loạn tặc!"

Cao Chi Lan trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Quả thật không nên để cô nương ấy mạo hiểm một mình. Nếu cần người dò la tin tức đã có do thám, nàng thân nữ nhi đơn độc quá nguy hiểm. Ta và công chúa không thể lộ diện... cho nên, chỉ có thể nhờ ngươi."

Nói rồi, nàng nhìn sang Tống Bá Tuyết.

"Sao cơ?" Tống Bá Tuyết nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:
"Chỉ có thể nhờ ta nghĩa là sao?"

Chẳng lẽ...

"Phiền đại nhân một chuyến." Cao Chi Lan nói, "Thánh thượng đã ban chỉ, việc này giao ta toàn quyền xử lý. Hoa Kiến không dám trái lệnh, ngươi có thể phối hợp với hắn, đem theo vài người, giả bộ nghe lệnh điều binh từ quân giữ thành, có động tĩnh gì cũng tiện trong ngoài ứng phó."

Nàng không hề tin tưởng Hoa Kiến, lại thêm chuyện Chu Trúc từng kể về màu sắc biến hóa của hắn, nàng càng không thể yên tâm.

Hiện giờ Hoa Kiến đã chuyển sang màu đỏ — tức là địch, tức là có thể gây bất lợi cho nàng.

Nàng vẫn mong xong xuôi vụ này thì về triều lĩnh thưởng, rồi thừa thế xin Thánh thượng tứ hôn nữa kìa.

Cho nên, để mọi sự vẹn toàn, trong quân giữ thành nhất định phải có người của phe mình.

Mà Tống Bá Tuyết là người thích hợp nhất.

Lúc này, Chu Trúc rụt rè lên tiếng:
"À, vậy... bản cung có thể cải trang theo Tống đại nhân đến đó không? Bản cung chỉ là muốn... hóng chuyện thôi..."

"Không được." Cao Chi Lan lập tức phản đối — mới về có một ngày đã muốn chạy nữa rồi? Trước đây ai nói rằng chỉ cần ở cạnh nàng là đủ đâu?

"Được." Tống Bá Tuyết lại gật đầu. Nghĩ tới cái kết của Chu Trúc trong nguyên tác — tháng Chạp sẽ mất, mà bây giờ chính là tháng ấy. Nếu hai người kia xem nàng là bằng hữu, nàng cũng không thể khoanh tay nhìn bạn chết không cứu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...