[BHTT] 🌸 TIỂU HUYỆN LỆNH KHÔNG TỆ, RẤT KHÍ KHÁI 🌸

Chương 44: Lời rao lan xa



Về đến hậu viện huyện nha, Tống Bá Tuyết vừa cho người chuyển hết khoai lang vào sân sau của mình, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ một chút thì Tống thị đã hùng hổ xông vào.

"Cái đồ tiểu quỷ vô ơn kia, chạy đi đâu lặn mất tăm lâu như vậy mới mò về, còn mang thêm một vị đại thần tiên về nhà, lão nương thật sự chịu hết nổi rồi!"

Tống Bá Tuyết biết "đại thần tiên" trong miệng mẫu thân chính là phụ thân của Giang Phạn Âm – Giang tri phủ.

Nàng khựng lại trong giây lát, bước đến phía sau Tống thị, vừa xoa bóp vai vừa làm nũng:
"Mẫu thân, người nói thử xem, Giang bá phụ ở đây sống có quen không?"

Quả là suýt nữa thì quên mất vụ này.

Nghĩ đến việc phải "ra mắt nhạc phụ", Tống Bá Tuyết trong lòng hơi căng thẳng, chỉ mong Giang tri phủ dễ tính một chút, bằng không... thì nàng trốn là thượng sách.

Tống thị nhắc đến Giang tri phủ liền nổi giận:
"Cái lão cổ hủ cố chấp ấy sống tốt lắm, ăn ngon mặc đẹp! Nghe tin ngươi về, liền sai ta đến gọi, nói là ngươi phải đến ra mắt vị nhạc phụ này. Ta phi! Chúng ta không đi, cho lão tức chết đi!"

"Mẫu thân, người vất vả rồi. Đợi Giang tỷ trở về, chúng ta sẽ bàn thêm. Con đi thăm Giang bá phụ một chuyến, tiện thể nhờ người giúp một chuyện."

Tống Bá Tuyết vừa nói vừa đẩy Tống thị ra khỏi sân, nàng còn rất nhiều việc cần làm hôm nay.

Dù sao cũng nên ra mắt Giang tri phủ một chuyến. Dù gì ông cũng là phụ thân của Giang Phạn Âm.

Tống thị vỗ tay Tống Bá Tuyết, bực bội nói:
"Biết dỗ ta lắm, vừa khéo mang luôn bữa sáng cho cái lão cố chấp kia. Có ngày lão nương sẽ để lão chết đói cho biết mặt, toàn là bọn khiến người tức chết!"

Khi Tống Bá Tuyết đến gặp Giang tri phủ, thấy rõ ông và Tống thị đúng là không hợp tính, nàng mới hiểu được vì sao mẫu thân lại hậm hực như thế.

Chỉ thấy Tống thị đặt hộp cơm xuống bàn, giọng chẳng mấy vui vẻ:
"Hôm nay có thêm món canh, bữa này hai lượng bạc."

Giang tri phủ mặt không đổi sắc, liếc nhìn Tống Bá Tuyết, rồi điềm nhiên lấy bạc ra đặt lên bàn, sau đó mở hộp cơm ra dùng bữa, không hề nao núng.

Tống Bá Tuyết trố mắt nhìn Tống thị — chuyện gì thế này? Sao lại tính tiền cơm?

Mà còn tính mắc như vậy!

Tống thị cười khẩy:
"Giang tri phủ nói rằng không ăn của bố thí, ba bữa một ngày đều phải trả tiền. Người ta là lạc đà gầy cũng hơn ngựa bé, có tiền đấy!"

"Vậy còn y phục này..."
Tống Bá Tuyết chau mày — bộ quần áo ông đang mặc không vừa người, có vẻ hơi chật, mặc lên người vốn đã gầy ốm càng thấy khắc khổ.

Tống thị nghiêm giọng:
"Lão nương ta đâu biết ông ta mặc cỡ nào. Đã nói là nhận tiền làm việc, thì bạc phải lấy đủ. Còn làm được việc hay không thì... xem trời định."

Có bạc không kiếm là ngu, huống chi lại là vị cố chấp họ Giang kia.

Dù sao rồi cũng là người một nhà, chẳng lẽ để người ngoài lấy hết bạc?

Tống Bá Tuyết: "..."

Xem ra nàng đã hiểu vì sao lúc trên xe, Giang Phạn Âm lại dúi cho phụ thân một túi ngân phiếu — chắc là đưa không ít bạc, nên mới dám xài rộng rãi thế này.

Giang tri phủ vừa nghe nàng gọi "bá phụ", liền trầm mặt, hỏi:
"Âm nhi ở phủ thành sống có ổn không?"

"Bá phụ yên tâm, Giang tỷ mọi việc đều ổn cả."

Nghe Tống Bá Tuyết gọi con gái mình là "tỷ", Giang tri phủ hơi cau mày, cuối cùng cũng nhịn không lên tiếng.

Ông vừa tỉnh lại đã thấy mình ở huyện Bình Xuyên, theo hiểu biết của ông về con gái, đương nhiên trong túi áo cũng có ngân phiếu và một bức thư.

Trong thư kể rõ mọi chuyện, cuối thư còn viết:
"Phụ thân, con cùng Bá Tuyết đã kết tóc se duyên, kiếp này con chỉ lấy nàng, mong người an tâm ở lại huyện Bình Xuyên chờ chúng con."

Giang tri phủ nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Tống Bá Tuyết không khỏi mang theo vài phần chán ghét — gì mà "an tâm chờ đợi", nghe ra giống hệt uy hiếp. Con gái ngoan ngoãn của ông giờ cũng biết hướng ngoại rồi, toàn là do tên tiểu tử này xúi bậy!

Chưa cưới xin đàng hoàng đã dám động tay động chân — thật quá đáng!

Mang một bụng bất mãn, giọng ông cũng chẳng dễ nghe:
"Từ nay tiền cơm không cần đưa nữa, hy vọng ngươi là một vị hiền tế xứng đáng."

Mẫu tử nhà này đúng là nhỏ nhen, trong mắt chỉ có vàng bạc.

Ông nói sẽ trả tiền, vậy mà Tống thị thật sự dám lấy, còn lấy nhiều nữa là đằng khác — đúng là vô lý!

Tống Bá Tuyết vội đáp:
"Vâng vâng, đáng lý như vậy. Bá phụ dùng cơm trước đi, con cùng mẫu thân còn có việc, xin cáo lui."

Nàng vừa nói vừa kéo tay Tống thị bước nhanh ra ngoài, sợ bà lại lỡ miệng nói lời không nên nói.

Giang tri phủ nhìn theo bóng lưng họ, lại lắc đầu thở dài — lớn bằng từng ấy rồi còn bám riết lấy mẫu thân, ra thể thống gì chứ?

Quả thật Tống Bá Tuyết có việc cần làm, mà còn cần Tống thị hỗ trợ.

Ngày hôm ấy, vị tiểu huyện lệnh trẻ tuổi không đến nha môn mà lại bận rộn suốt một ngày trong bếp sau.

Sáng sớm hôm sau, Tống Bá Tuyết vận quan phục chỉnh tề, đẩy theo một chiếc xe gỗ chở theo một vật trông như cái lò lửa, rời khỏi huyện nha.

Cao Chi Lan theo sát bên, nhìn mà nhíu mày:
"Ngươi chắc chắn ăn mặc thế này để ra cổng thành đón Trúc à?"

Thần thần bí bí, chẳng biết trong hồ lô của nàng chứa thứ gì.

Tống Bá Tuyết không mảy may để tâm, vẫn vững tay đẩy xe:
"Hầu gia nhìn cho kỹ, hôm nay bản quan sẽ cho người trong thiên hạ biết—"

"...hôm nay bản quan sẽ cho người trong thiên hạ biết —"

"Rao hàng quan trọng nhất là phải nổi bật, khác biệt mới khiến người ta chú ý."

Tỉ như: một vị đường đường thất phẩm huyện lệnh... tự tay bày lò nướng khoai bán giữa chốn đông người.

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Cao Chi Lan nhướng mày, đáy lòng bỗng dâng lên vài phần hứng thú.

Đến được cổng thành, Tống Bá Tuyết mặc quan phục xanh đậm, đầu đội mũ quan, vô cùng chói mắt. Có vài dân chúng vừa trông thấy liền vội vã quỳ xuống hành lễ.

Tống Bá Tuyết khoát tay áo cười tươi, nói lớn:

"Không cần đa lễ! Hôm nay bản quan không phải đến xử án, mà là đến buôn bán. Nếu mọi người nể mặt, xin mời ghé xem một chút!"

Nàng đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, nét cười ôn hòa, giữa mày lộ vẻ tự tin hiên ngang. Dáng dấp vốn đã tuấn tú, nay lại càng thêm khí chất thanh niên anh tuấn, khiến dân chúng nhìn vào không những không e dè mà còn thấy thân thiết.

Rất nhanh, người vây quanh nàng mỗi lúc một đông, ai nấy đều hiếu kỳ không biết vị huyện quan trẻ tuổi này định buôn bán thứ gì.

Có người sờ sờ túi tiền, còn chưa vội bỏ đi — dù không mua, cũng nên xem cho biết.

Tống Bá Tuyết bày ra chiếc lò sắt mà nàng cùng đầu bếp hậu viện gấp rút chế tạo hôm qua, nhẹ nhàng mở nắp lò, một làn hương nồng nàn lập tức tỏa ra khắp nơi.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào chiếc lò kia.

Tống Bá Tuyết dùng một chiếc kẹp gỗ dài, gắp từng củ khoai đã chín thơm lừng ra, rồi tiếp tục cho khoai sống vào lò nướng.

Nàng ngẩng lên, nhoẻn miệng cười:

"Thứ này gọi là khoai lang, phương pháp nướng này gọi là khoai nướng. Ăn vào mềm dẻo ngọt bùi, có thể chống đói. Giá cả phải chăng, chỉ hai đồng một củ."

Vì khoai dại kích thước nhỏ, chỉ bằng nắm tay, nên nàng cố tình chọn củ đều đẹp, giá cũng không dám để cao.

Khoai nướng? Hai đồng một củ? Chẳng khác gì một cái bánh bao nhân thịt.

Dân chúng nhìn nhau, vẫn chưa ai dám là người đầu tiên mở lời.

"Cho ta một củ."
Cao Chi Lan đứng ra làm người đầu tiên.

Chẳng qua là vì hôm qua khi Tống Bá Tuyết thử nướng, nàng nướng cả mẻ mà không cho hắn ăn lấy một miếng, còn nói: "Ăn trước mất cảm giác háo hức".

Cao Chi Lan nghẹn đến phát điên — không cho hắn ăn thì thôi, đằng này mẫu tử Tống thị lại ăn hết một đống, đến nỗi no tới mức ợ hơi! Giận chết người!

Hắn giận mà không dám nói, đành đưa hai đồng tiền, tự mình nhận lấy một củ.

Tống Bá Tuyết còn cẩn thận lấy lá khô gói bên ngoài, tránh bị bỏng tay.

Cao Chi Lan nhớ lại cảnh hôm qua, học theo mà bóc vỏ khoai, thổi thổi cho bớt nóng rồi nhẹ nhàng cắn một miếng.

Hương thơm tỏa ra bốn phía, dân chúng đứng gần đều nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, nuốt nước bọt.

Chẳng mấy chốc, có người bắt đầu chìa tay đưa tiền cho Tống Bá Tuyết.

"Đại nhân, cho ta một củ!"
"Huyện quan, lấy cho ta cái này!"
"Thêm một củ nữa!"

Chưa kịp để Cao Chi Lan bình luận hương vị ra sao, cả mẻ khoai nướng đã bị bán sạch.

Tống Bá Tuyết cố ý giữ lại một củ, mắt hướng về phía cửa thành.

Đúng lúc ấy, tiếng trống chiêng vang vọng, một chiếc kiệu lộng lẫy tiến vào thành, theo sau là đội ngũ thị vệ và tùy tùng dài dằng dặc.

Phía trước có người cầm cờ hiệu, viết rõ mấy chữ: Bình Viễn Công Chúa.

Đoàn người dừng lại trước mặt Tống Bá Tuyết, rèm kiệu được vén lên, Chu Trúc thản nhiên bước xuống, dáng vẻ tao nhã, y phục quý giá, trang dung mỹ lệ.

Khác hẳn hình ảnh cà lơ phất phơ ngày thường.

"Sao nơi đây lại tụ tập nhiều người đến vậy?"

Tống Bá Tuyết bước ra chắp tay hành lễ:
"Hạ quan Tống Bá Tuyết, khấu kiến công chúa điện hạ!"

"Tham kiến công chúa điện hạ..."

Dân chúng còn đang sững sờ thì cũng quỳ xuống theo — là công chúa đó!

"Miễn lễ. Nơi này là chuyện gì? Vì sao bản cung chưa từng nghe nói tới?"

Chu Trúc liếc mắt nhìn Cao Chi Lan, rồi theo kế hoạch mà diễn trò, ánh mắt dừng lại ở chiếc lò sắt trước mặt Tống Bá Tuyết.

Tống Bá Tuyết đứng dậy, cung kính đáp:
"Bẩm công chúa, đây là lò nướng, chuyên dùng để nướng khoai lang."

"Khoai lang là gì?"

"Là vật này. Là một trong hai đặc sản nổi bật của huyện Bình Xuyên. Xin công chúa nếm thử mùi vị."

Chu Trúc liếc về phía thị vệ, người nọ lập tức tiến lên dùng ngân châm thử độc, sau đó bẻ ra ăn một miếng thử trước, rồi mới dâng đến tay nàng.

Chu Trúc giữ nét mặt nghiêm nghị, chậm rãi ăn hai miếng, rồi ánh mắt sáng bừng.

Trời ạ! Đây là cái thứ dính đầy bùn đất kia sao?

Ngon quá đi mất! Muốn ăn hết luôn rồi! Cái đồ Tống Bá Tuyết không có lương tâm, giờ mới cho ta ăn!

Chu Trúc thầm giận trong lòng, cố gắng đè nén ý muốn ăn thêm, ăn hai miếng rồi ngừng lại:
"Hương vị cũng tạm được. Ngươi nói đây là một trong hai đặc sản của huyện Bình Xuyên? Vậy đặc sản còn lại là gì?"

"Là cây tùng."

"Tùng? Có ý gì?"

Tống Bá Tuyết điềm đạm giải thích:
"Tùng là loài cây quanh năm xanh tốt, là biểu tượng cát tường. Trồng trước phần mộ tổ tiên vừa thể hiện tấm lòng tưởng nhớ, lại mang ý nghĩa trường thọ phúc lộc, che chở con cháu. Cho nên nơi nơi trong huyện Bình Xuyên đều có trồng tùng."

Đây là lý do mà trước khi đến phủ thành, nàng đã nhờ Cao Chi Lan kêu gọi dân trồng tùng — vì vốn dĩ trong huyện đã có tùng, chỉ cần sửa lời, là có thể "lăng xê" thành đặc sản.

Quan trọng nhất là: ngoài huyện, tùng rất hiếm, tức là còn là một thị trường chưa được khai thác.

Chu Trúc gật đầu phối hợp:
"Thì ra là thế. Bổn cung đi khắp thiên hạ, đây là lần đầu nghe đến. Vậy thì bổn cung sẽ nán lại huyện Bình Xuyên vài ngày, tiện thể mang ít khoai lang và giống tùng về kinh thành."

Tống Bá Tuyết giả vờ khó xử:
"Theo lý nên dâng tặng công chúa, chỉ là khoai và tùng đều do dân chúng vất vả làm ra, hạ quan..."

Chu Trúc lạnh nhạt đáp:
"Tống đại nhân không cần đa tâm. Bổn cung xưa nay chưa từng chiếm lợi của bách tính."

Nàng liếc mắt thị vệ bên cạnh.

Thị vệ lập tức hiểu ý, sai người khiêng ra một chiếc rương lớn — mở ra, bên trong là từng thỏi bạc sáng loáng.

Dân chúng chung quanh đồng loạt hít khí lạnh — nhiều bạc như vậy, cả đời chưa từng thấy!

Tống Bá Tuyết vẫy tay ra hiệu cho nha sai đưa bạc về huyện nha:
"Hạ quan thay mặt bách tính huyện Bình Xuyên, đa tạ công chúa điện hạ."

Nàng lại cùng dân chúng đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

"Đứng lên đi. Số bạc này chỉ là tiền đặt cọc thôi, bổn cung mệt rồi, Tống đại nhân cứ an bài là được."

Chu Trúc liếc mắt ra hiệu cho Cao Chi Lan, rồi cả hai cùng đoàn thị vệ rời đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...