[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 103: Tiện đường



Khách sạn theo phong cách châu Âu xa hoa, từ đèn thủy tinh trên trần đến gạch men dưới chân đều có cảm giác sang trọng, khi Phác Thái Anh vào phòng bao, bên trong chỉ có một cô gái mặc trên người chiếc váy dài không tay, tóc dài buộc lỏng, gương mặt xinh đẹp.

Cô nhìn mấy lần, nhận ra người nọ là đối tượng sắp hợp tác, Phó Thiên Lam.

Bên cạnh Phó Thiên Lam có một người đàn ông đang đứng, hai người cúi đầu nói chuyện, thanh âm rất nhỏ, tiếng giày cao gót của Phác Thái Anh hoàn toàn át đi tiếng thì thầm của họ, người quản lý lập tức ngẩng đầu, Phó Thiên Lam cũng nhìn sang.

"Cô Phác." Phó Thiên Lam đứng dậy, đưa tay: "Xin chào, em là Phó Thiên Lam."

Dáng cười đoan trang háo phóng, thái độ dịu dàng duyên dáng, có vẻ tính cách cũng tốt, Phác Thái Anh khẽ gật đầu, bắt tay đối phương thật chặt: "Xin chào, Phác Thái Anh."

"Em biết." Phó Thiên Lam cúi đầu cười, dường như còn ngượng ngùng: "Em đã xem rất nhiều phim của chị, đặc biệt rất thích chị."

"Bộ phim sắp tới còn được hợp tác với chị, lúc nghe anh Triều nói em còn kích động mấy ngày."

Vừa nói vừa nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ngô Triều bị cô nhìn cũng đưa tay với Phác Thái Anh: "Xin chào, tôi là quản lý của Lam Lam, Ngô Triều."

Phác Thái Anh bắt tay cùng hắn, nói đôi lời khách sáo với nhau, bắt đầu ngồi xuống.

Phó Thiên Lam dường như biết rất rõ những tác phẩm của Phác Thái Anh, chủ đề trò chuyện hầu như là về các tác phẩm trước kia của cô, Phác Thái Anh khi thì gật đầu phụ họa, khi thì nhẹ giọng trả lời. Chung Thần thấy cô và Phó Thiên Lam nói chuyện hợp ý như vậy cũng không còn căng thẳng.

Từ lúc biết quảng cáo là hai người hợp tác, Chung Thần chuyển từ mừng rỡ sang mơ hồ lo lắng, sợ đối phương ghét bỏ Phác Thái Anh vì hình tượng của chị ấy hiện tại không tốt, giờ đây nhìn thấy hai người kia hợp ý như vậy, trong lòng cô mới bắt đầu thở phào.

Chung Thần đứng sau Phác Thái Anh, nghe hai người trò chuyện câu được câu không.

"Em có thể gọi chị là chị Thái Anh không ạ?"

"Chị lớn hơn em hai tuổi, em cảm thấy cứ gọi chị là cô Phác hơi xa lạ, nên..."

"Được." Phác Thái Anh gật đầu: "Vậy tôi gọi em là Thiên Lam nhé."

"Cảm ơn chị Thái Anh." Phó Thiên Lam cười tươi, quản lý đứng sau nhìn cô nàng rồi lại nhìn Phác Thái Anh, yên lặng rũ mắt không nói gì.

Phác Thái Anh thu hết sắc mặt của hắn vào mắt mình, cũng không trò chuyện quá nhiều, nhanh chóng chuyển sang chủ đề kế tiếp.

Bạch Vũ Đường đến cùng bốn năm người bên phía nhà quảng cáo, cô mở cửa, cười với Phác Thái Anh: "Đến rồi à."

Phác Thái Anh đứng dậy gật đầu: "Chị Bạch."

Bạch Vũ Đường mỉm cười: "Tắc đường, đến cửa khách sạn gặp được Trương tổng, bọn chị liền vào cùng nhau."

Cô vừa nói vừa vỗ hai lần lên mu bàn tay Phác Thái Anh, Phác Thái Anh hiểu ý, nào có chuyện trùng hợp như vậy, tám phần là Bạch Vũ Đường đã đến chuẩn bị trước. Cô cười với Trương Phong: "Xin chào anh Trương, tôi là Phác Thái Anh."

Trương Phong gật đầu: "Được rồi, mọi người cứ thoải mái, đừng mất tự nhiên quá, hôm nay chỉ muốn hẹn mọi người cùng ăn một bữa, xem hợp tác ra sao thôi."

"Đúng đúng đúng, đều hợp tác cùng nhau, ngày sau ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, mọi người cứ tùy ý ngồi." Bạch Vũ Đường bắt chuyện, cuối cùng đi đến bên cạnh Trương Phong: "Trương tổng, sớm nghe nói anh hào phóng, hôm nay xem ra đã được thấy."

Trương Phong phất tay: "Cô Bạch nói vậy, tôi không thể không uống rồi."

Tiếng nói cất lên, mọi người đều cười, bầu không khí lập tức dịu xuống, Ngô Triều nhìn Bạch Vũ Đường mấy lần, mấy giây sau mới ngồi xuống bên cạnh Phó Thiên Lam.

Trên bàn ăn luôn chỉ có mấy đề tài không rời khỏi rượu, Bạch Vũ Đường rất hiểu lề lối ở đây, trước kia cô vẫn luôn không có cơ hội để giới thiệu Phác Thái Anh, hiện giờ rốt cuộc cũng có, sao có thể đơn giản bỏ qua, dù chủ đề bị kéo đi hai ba lần, song đều được cô lơ đãng đưa về.

"Cứ quyết định như vậy đi, Trương tổng vừa rồi đều đồng ý với tôi, tôi cảm thấy hợp đồng được."

"Ôi, cô Bạch..."

Bạch Vũ Đường chơi xấu: "Tôi mặc kệ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, Trương tổng là đại trượng phu, sao có thể nói mà không giữ lời đây!"

Ngoài miệng chê trách nhưng trong lòng khen ngợi. Trên thực tế, trước khi đến Bạch Vũ Đường đã thông qua tin tức với Trương tổng, đối phương cũng có ý tứ tương tự nhưng vẫn chưa xác định, nếu không cô cũng không dám dùng phương pháp này. Trương Phong thấy vậy cười nói: "Cô Bạch đã nói vậy, nếu tôi không đáp ứng thì không phải đại trượng phu rồi."

Hắn nói rồi nhìn về phía Phác Thái Anh, dù uống nhiều nhưng hai mắt cô vẫn có hồn, không có vẻ như đã say.

Phác Thái Anh quả thật rất phù hợp với yêu cầu, vẻ đẹp hiếm thấy trong giới, đường nét thanh tú, da trắng như ngọc, đôi mắt trong veo, lúc không nói lời nào có vẻ lạnh lùng u ám nhưng không hề mang lại cảm giác kiêu căng, trái lại trên khuôn mặt luôn là nụ cười nhẹ nhàng, khí chất nổi bật trên người khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Anh ta dò xét rất lâu, Bạch Vũ Đường cũng không làm phiền, chỉ đưa ánh mắt ra hiệu cho Phác Thái Anh. Phác Thái Anh rất thức thời đứng dậy, nghiêng người về phía trước: "Trương tổng, tôi mời anh một ly, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này."

Đến gần, Trương Phong mới có thể nhìn thấy dáng vẻ như được khéo léo tạc nên của Phác Thái Anh, anh ta nín thở, nâng ly chạm với Phác Thái Anh: "Cô Phác có thể tham gia là vinh hạnh của chúng tôi."

Những lời này có bao nhiêu chân thành.

Dù sao nếu là nửa năm trước, đừng nói là mời Phác Thái Anh quay quảng cáo, chỉ muốn gặp cô một lần có lẽ cũng phải xếp hàng hai tháng.

Phác Thái Anh nở nụ cười: "Trương tổng quá khách sáo."

Sau khi cô ngồi xuống, Phó Thiên Lam bên cạnh tỏ ra vui mừng: "Chị Thái Anh, việc này xem như đã được quyết định rồi."

Phác Thái Anh uống hết rượu trong ly: "Phải xem ý tứ của Trương tổng."

Phó Thiên Lam nâng ly: "Trương tổng rất hài lòng với chị, em thấy việc này chắc chắn sẽ thành, có thể hợp tác cùng chị Thái Anh cũng là vinh hạnh của em, em mời chị một ly được không ạ?"

Phác Thái Anh lại nâng rượu khẽ chạm ly với đối phương: "Đương nhiên là được."

Sau khi hai người cùng uống, Trương Phong ở lại trò chuyện cùng Ngô Triều mấy câu, Bạch Vũ Đường đã đi thương lượng về hợp đồng cùng thư ký của anh ta. Phác Thái Anh ngồi trên ghế, Phó Thiên Lam bên cạnh vẫn thỉnh thoảng hỏi chuyện cô, cô chỉ không nặng không nhẹ đáp lại.

Rất lâu sau, điện thoại rung lên, cô lấy ra khỏi túi túi, nhìn thấy tin nhắn của Lạp Lệ Sa: Ngủ chưa? Mình sắp xong rồi.

Đọc được tin nhắn này, Phác Thái Anh không hiểu sao cảm thấy khó chịu, hai tiếng trước nhìn thấy Lạp Lệ Sa và La Thiên Như đứng cùng nhau đã mơ hồ không vui, vừa rồi mới mượn rượu xua đi buồn bực, nhưng khi nhận được tin nhắn này, cảm giác bực bội lại dâng lên.

Cô đọc đi đọc lại, cắn răng, ngây thơ nghĩ, sao phải trả lời!

Rồi cất điện thoại vào túi.

Không được trả lời, Lạp Lệ Sa dán mắt nhìn điện thoại trên tay, Hồ tổng đã đến phòng vệ sinh, cô ấy mới có thời gian nhắn tin cho Phác Thái Anh, lại không biết vì sao người nọ không trả lời, thấy Hồ tổng sắp trở lại, cô ấy cất điện thoại, ngồi ngay ngắn lại.

La Thiên Như ngồi đối diện từ đầu đến cuối đều nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt cả buổi tối không hề rời khỏi cô ấy. Biết cậu của mình về nước hẹn Lạp Lệ Sa ăn tối, cô ta sống chết muốn đi cùng, anh trai cô ta đã bị điều ra nước ngoài, nên cậu của cô ta cũng không muốn giấu việc lớn nhỏ trong công ty, dứt khoát để cô ta tham dự cùng.

Có điều mới nói về công việc được hai câu, La Thiên Như liền chỉ chăm chú nhìn người ta cả buổi tối.

Cũng may La Thiên Như tốt nghiệp Học viện Hí kịch, biết che giấu chính mình, không để lộ sơ hở trước mặt cậu và Lạp Lệ Sa, nếu không ăn xong bữa tối này liền bị cậu tìm đến nói chuyện.

Lúc này thấy Lạp Lệ Sa cầm điện thoại lên, La Thiên Như tìm chủ đề nói: "Hình như Lạp tổng rất bận?"

Bình hoa cả buổi tối cuối cùng cũng lên tiếng, Lạp Lệ Sa cất điện thoại ngẩng đầu nhìn cô ta, hé môi nói: "Vẫn ổn."

Có vẻ không muốn nói nhiều, La Thiên Như biết rõ tính cách lạnh lùng của người này, không thích nói chuyện, vừa rồi cũng chỉ giao tiếp dăm ba câu cùng cậu của cô ta, nhưng càng như vậy La Thiên Như lại càng tò mò, muốn nghe Lạp Lệ Sa nói nhiều hơn. Nghĩ đến đây, cô ta bắt đầu hỏi thăm ít chuyện của công ty, Lạp Lệ Sa khó hiểu nhưng vẫn trả lời, thái độ lạnh nhạt, vẻ mặt hờ hững.

La Thiên Như nhìn cô ấy bằng ánh mắt cực nóng, thấy Lạp Lệ Sa nghi ngờ nhìn mình liền cúi đầu, ra vẻ đang uống trà.

Khi Hồ tổng trở lại phòng bao, hai người không còn nói chuyện, một người rũ mắt nhìn mặt bàn, người kia ngập ngừng uống trà, ông đành ho hai tiếng gọi: "Lệ Sa à."

Lạp Lệ Sa ngước lên, nghe ông nói: "Tối nay đến đây thôi, có việc gì tôi sẽ gọi cho cô."

"Già rồi, cơ thể cũng phản kháng."

Lạp Lệ Sa hé môi: "Vậy ngài về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ngài cần tôi đưa về không ạ?"

Hồ tổng xua tay: "Không cần."

Vừa dứt lời liền nghe La Thiên Như hỏi: "Lạp tổng có tiện đường đưa tôi về không?"

Thấy ánh mắt hai người đều nhìn mình, La Thiên Như lập tức cười: "Trợ lý của cháu có việc vừa về trước rồi."

Hồ tổng gật đầu: "Vậy làm phiền Lệ Sa."

"Đứa nhỏ này cả ngày chỉ làm người ta thêm phiền." Rồi nhìn La Thiên Như: "Cháu đấy, rảnh thì đến công ty đi, theo Lệ Sa học nhiều một chút."

Đã có một La Khải Hào, ông không muốn có một người khác cũng như vậy, tuy rằng La Thiên Như hay cư xử như đại tiểu thư, nhưng dù thế nào vẫn là người nhà họ La, lại có chừng mực hơn so với La Khải Hào, về sau giao công ty cho cô ta cũng không phải không thể.

La Thiên Như hoàn toàn không biết suy nghĩ của cậu mình, nghe thấy cậu bảo mình đến công ty theo Lạp Lệ Sa học nhiều hơn lập tức ngẩng đầu: "Vâng, cháu sẽ đến thường xuyên hơn."

Mạch suy nghĩ của hai cậu cháu không bắt sóng với nhau, Hồ tổng rời đi cùng tài xế, La Thiên Như cắn môi, nghĩ đến việc lát nữa có thể về cùng Lạp Lệ Sa, trong lòng vui mừng một cách khó hiểu.

Không giấu được vẻ mặt vui sướиɠ, La Thiên Như dứt khoát cúi đầu xuống, đến khi trợ lý Tiếu lái xe tới.

"Lạp tổng." Tiếu Tri Thu đứng sau Lạp Lệ Sa: "Xe đến rồi ạ."

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, hé môi: "Cô La."

Tiếng nói trầm ổn lạnh lùng, hiển nhiên không có độ ấm, nhưng La Thiên Như lại nghe được cảm giác khác biệt, cô ta không đáp lại, nghe Lạp Lệ Sa tiếp tục nói: "Cô lên xe trước đi."

La Thiên Như đáp ứng: "Vậy làm phiền Lạp tổng."

Tiếu Tri Thu khó hiểu nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ thấy sau khi La Thiên Như lên xe, Lạp Lệ Sa đóng cửa lại, nói với mình: "Đưa cô La về."

Tiếu Tri Thu ngạc nhiên: "Vậy ngài thì sao ạ?"

Lạp Lệ Sa ngừng vài giây: "Tôi gọi xe về nhà."

Tiếu Tri Thu đáp lại: "Vâng, vậy ngài đi cẩn thận."

Hai người đứng ngoài xe nói chuyện, La Thiên Như tựa bên cửa sổ không nghe được câu nào, muốn hạ cửa kính xuống nhưng lại cảm thấy không ổn, vành tai sắp dán lên kính xe, sốt sắng cũng không nghe được nửa câu.

Chỉ có gió lạnh hiu hắt thổi vi vu.

Mấy phút sau, Tiếu Tri Thu mở cửa xe ngồi vào ghế lái, vừa nổ máy liền nghe thấy La Thiên Như ngồi sau hô: "Chờ chút!"

"Lạp tổng không lên xe sao?"

Tiếu Tri Thu liếc nhìn cô ta qua kính chiếu hậu, thái độ xa cách nói: "Lạp tổng không tiện đường đi với cô, cô ấy nói sẽ gọi xe trở về."

Nói rồi giẫm lên chân ga, La Thiên Như lặp lại lời của cô: "Không tiện đường?"

"Cô ấy biết tôi ở đâu sao?"

Tiếu Tri Thu giật khóe miệng: "Hẳn là không biết."

La Thiên Như nhìn chằm chằm gáy cô: "Vậy sao lại biết là không tiện đường?"

Tiếu Tri Thu nhún vai: "Tôi đoán."

La Thiên Như:...

- -------

Tác giả có lời muốn nói:

Lạp Lệ Sa: Sao không trả lời tin nhắn của mình?

Phác Thái Anh: Mất hứng.

Lạp Lệ Sa: Sao lại mất hứng.

Phác Thái Anh: Thấy cậu đi ăn với cô gái khác?

Phác Thái Anh: La Thiên Như.

Lạp Lệ Sa: Không quen.

Phác Thái Anh:...

Chương trước Chương tiếp
Loading...