[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 102: Không vui



Một đêm yêu đương mặn nồng, ngày hôm sau khi Lạp Lệ Sa đã đi làm, Phác Thái Anh vẫn nằm trên giường không chịu nhúc nhích, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới không tình nguyện vươn tay ra ngoài chăn, rồi lại rất nhanh rút về.

Giọng nói trầm khàn, lại còn...mơ màng không tỉnh táo.

"A lô." Thanh âm mềm mại.

Bạch Vũ Đường nghe được thanh âm như vậy liền nhìn đồng hồ: "Chín giờ rồi, em vẫn chưa dậy hả?"

Nghe ra đầu bên kia điện thoại là Bạch Vũ Đường, Phác Thái Anh ho một tiếng, khôi phục vài phần lý trí, từ từ mở đôi mắt có chút đau nhức, híp mắt hé môi nói: "Em dậy ngay đây, sao thế ạ?"

Giọng điệu của Bạch Vũ Đường có vẻ vui mừng: "Có một quảng cáo, đối phương muốn gặp em."

"Vừa vặn em cũng rảnh, buổi tối đến được chứ?"

Đầu óc mới còn hỗn loạn của Phác Thái Anh thoáng chốc tỉnh táo: "Quảng cáo?"

"Quảng cáo gì ạ?"

Bạch Vũ Đường cười: "Lát nữa sẽ gửi toàn bộ tài liệu cho em, đọc kỹ một lần."

"Bữa ăn đặt lúc năm giờ chiều, địa điểm chị sẽ nhắn cho em."

Phác Thái Anh thấy vậy nói: "Em biết rồi."

"Thái Anh à." Bạch Vũ Đường thở dài một hơi: "Cuối cùng chúng ta có thể trở mình rồi."

Bị chèn ép lâu như vậy, lần đầu được ngửi không khí trong lành tốt đẹp đến nỗi khiến cô nhịn không được muốn chia sẻ cùng Phác Thái Anh ngay lập tức. Chương trình bùng nổ, hiện giờ lại được quay quảng cáo, sang năm có phim của đạo diễn Chu, hơn nữa còn có tuyên truyền, để Phác Thái Anh trở về vị trí cũ, chỉ còn là vấn đề thời gian.

Phác Thái Anh nghe ra sự kích động trong giọng nói của chị ấy, không khỏi cười: "Cảm ơn chị Bạch."

Bạch Vũ Đường: "Cảm ơn chị..."

Lời chưa dứt liền bị Phác Thái Anh cắt ngang: "Cảm ơn chị đã không bao giờ từ bỏ em."

"Chị Bạch, cảm ơn chị."

Lời cảm ơn tự đáy lòng khiến Bạch Vũ Đường cứng lưỡi, cô tất nhiên biết rõ tính cách của Phác Thái Anh, có thể nói ra hai tiếng này không khó, song chân thành như vậy lại không dễ dàng. Phác Thái Anh thật sự cảm ơn cô.

Bạch Vũ Đường cũng không nói gì thêm, biết vất vả cùng nỗ lực của mình không bị uổng phí, tâm trạng hiện giờ không biết đã trôi nổi đến đâu, sung sướиɠ đến rối tinh rối mù.

"Được rồi, đừng khách sáo, chị đã gửi tài liệu cho em, lát nữa chị phải dẫn Ỷ Đồng ra ngoài một chuyến, buổi tối gặp nhau."

Phác Thái Anh đáp ứng: "Buổi tối gặp."

Cúp điện thoại, Phác Thái Anh tựa vào đầu giường, muốn chia sẻ tin tốt này cùng Lạp Lệ Sa đầu tiên, nhưng nhìn thời gian, hiện tại tám phần là đang họp, đành thôi vậy.

Phác Thái Anh đặt điện thoại xuống, trở mình xuống giường liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có một chiếc bát sứ, trong bát là cháo hoa đặc sệt, hiển nhiên đã đặt ở đây rất lâu, cô hoảng hốt nhớ ra Lạp Lệ Sa trước khi đi đã dặn mình rời giường phải ăn sáng.

Đúng là ngủ lơ mơ không biết gì.

Phác Thái Anh rời giường liền đổ cháo vào nồi đun nóng lại, rửa mặt rồi ra ngoài vừa ăn sáng vừa bật máy tính lên.

Email của Bạch Vũ Đường ở trên đầu, cô ấn mở, nhìn thấy thông tin về quảng cáo, là của một nhãn hiệu mỹ phẩm cao cấp trong nước, Phác Thái Anh từng dùng sản phẩm của hãng này, cô tiếp tục nhìn xuống, xem hết một lượt mới phát hiện quảng cáo này là hai người hợp tác, nói vậy, ngoài cô sẽ còn có người khác?

Tiếp đó là một ít nội dung kịch bản, Phác Thái Anh đọc xong nhắn tin hỏi Bạch Vũ Đường: Hợp tác quảng cáo ạ?

Bạch Vũ Đường trả lời rất nhanh: Ừ, nghệ sĩ kia là Phó Thiên Lam.

Phó Thiên Lam?

Phác Thái Anh cảm thấy cái tên này quen quen, cô đặt đũa xuống, đang định nhắn tin cho Bạch Vũ Đường liền nhận được tin mới: Nữ chính trong phim cổ trang của đạo diễn Chu, em với cô ấy cũng xem như hợp tác sớm.

Hóa ra là nữ chính trong phim mới của đạo diễn Chu, chẳng trách cảm thấy quen, Phác Thái Anh thầm nghĩ.

Phó Thiên Lam là một diễn viên mới ra mắt không lâu, đã quay một phim truyền hình và một phim điện ảnh, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, đặc biệt là phim điện ảnh kia được trong giới khen ngợi, thế nhưng nhân vật nổi tiếng không phải diễn viên nổi tiếng, nên Phác Thái Anh khi mới nhìn thấy cái tên này nhất thời không phản ứng kịp.

Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh lên Baidu tìm kiếm về Phó Thiên Lam, thấy được không ít ảnh đã qua chỉnh sửa, rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, cũng tham dự lễ trao giải Danh Nhã vừa rồi, hiện giờ có bước đệm không tệ, Phác Thái Anh chưa xem người này diễn xuất, nhưng có thể được đạo diễn Chu chọn làm nữ chính, vậy cũng không quá kém.

Phác Thái Anh tắt trình duyệt, cẩn thận đọc lại email của Bạch Vũ Đường một lần nữa, cuối cùng đọc đến thời gian cùng địa điểm gặp mặt, ở trung tâm thành phố, không quá xa, cô chăm chú nhìn màn hình, cân nhắc nên mặc gì ra ngoài.

Dù sao tủ quần áo của cô đã nửa năm không đổi mới.

Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, chuông cửa vang lên, cô liếc nhìn thời gian trên máy tính, giờ này chắc chỉ có Chung Thần đến. Cửa mở ra, quả nhiên là Chung Thần đang đứng ngoài rạng rỡ tươi tỉnh vẫy tay: "Thái Anh."

Lại còn cười hề hề: "Tối qua vui chứ?"

Phác Thái Anh nghe được lời này liền bực mình trừng Chung Thần: "Tối qua em ở lại liền biết vui hay không."

Dáng vẻ trêu chọc của Chung Thần lập tức biến thành tủi thân: "Thái Anh, đây là em quan tâm chị!"

"Biết rồi." Phác Thái Anh ngẩng đầu: "Người bình thường thì chị đã không cho biết."

Chung Thần đáng thương.

Cãi nhau với Phác Thái Anh, cô ấy chưa bao giờ thắng!

Sau khi ăn sáng xong, Phác Thái Anh gọi Chung Thần vào phòng, mình thì thử từng bộ quần áo, Chung Thần như lọt vào sương mù: "Chuyện gì thế ạ?"

"Chị muốn ra ngoài ư?"

Phác Thái Anh không ngờ Bạch Vũ Đường vẫn chưa cho em ấy biết chuyện quảng cáo, chẳng qua cũng đoán được chị ấy mừng như vậy liền gọi cho mình đầu tiên, chân mày Phác Thái Anh nâng cong hơn, gật đầu: "Đi nói chuyện quảng cáo."

"Quảng cáo à..." Chung Thần vốn đang nhìn cô thử đồ đến mức sắp ngủ gật lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi: "Quảng cáo?"

Phác Thái Anh thấy em ấy phản ứng mạnh như vậy, thoáng nhíu mày: "Là quảng cáo."

"Á á á! Quảng cáo!" Chung Thần nhảy nhót: "Cuối cùng lại có thể được quay quảng cáo rồi!"

"Thái Anh chị tuyệt quá!"

Phác Thái Anh thấy em ấy nhảy nhót hoan hô cũng không khỏi vui mừng, gật đầu hỏi: "Tuyệt thế nào?"

Chung Thần suy nghĩ: "Tuyệt hơn Lạp tổng là công!"

Phác Thái Anh ho khẽ, chuyển đề tài: "Thử đồ."

Chung Thần mừng rỡ quên lối về, gật đầu lia lịa: "Thử thử!"

"Em chọn cho chị."

Phác Thái Anh bị bắt ngồi xuống giường, nhìn Chung Thần lấy từng bộ quần áo từ trong tủ rồi lại nhét vào, cuối cùng lắc đầu: "Hay là chúng ta về nhà kia của chị lấy trang phục."

"Mấy bộ này đều không thích hợp lắm."

Phác Thái Anh lắc đầu: "Thôi, lấy bộ kia đi."

Tay cô chỉ đến bộ trang phục bên cạnh, áo khoác màu xanh nhạt phối với áo len và chân váy cùng màu, Chung Thần ôm vào: "Đây ạ?"

"Năm ngoái mặc rồi mà."

Chung Thần biết Phác Thái Anh không có yêu cầu cao đối với những chuyện khác, nhưng cực kỳ chú ý đến chuyện ăn mặc phối đồ, cũng có thể vì cô rất có gu thời trang, mỗi lần đến sân bay đều diện một kiểu, từ túi xách đến giày dép, đầy đủ mọi thứ, không bao giờ mặc lại đồ đã từng mặc.

Trang phục này là mẫu của năm ngoài, theo tính cách của Phác Thái Anh trước đây, chắc chắn sẽ không mặc lại.

Không ngờ Phác Thái Anh nghe được chỉ cau mày: "Không sao, rất đẹp, lấy cho chị."

Giọng nói tự nhiên, vẻ mặt như thường, Chung Thần lặng lẽ nhìn cô thật kỹ mới đưa đồ đến.

Rảnh rỗi đợi Phác Thái Anh thử đồ, Chung Thần nghĩ, thật ra chị ấy đã thay đổi rất nhiều.

Như là --- trưởng thành rất nhiều?

Không còn để ý đến những chuyện rối rắm hay so đo gì, rất nhiều chuyện đều cười trừ, lòng dạ ngày càng rộng rãi.

Phác Thái Anh không biết Chung Thần đã thầm khen mình tám trăm lần trong nội tâm, khi cô đổi trang phục ra khỏi phòng vệ sinh phải hóp eo lại, cảm thấy béo, quả nhiên lười vận động nên để lộ ra ngoài cơ thể rồi.

Phải giảm cân thôi.

Cô đứng trước gương, Chung Thần mò đến khen: "Đẹp ghê."

"Thái Anh, chị cứ như tiên tử xuống trần vậy, dáng người trước sau lồi lõm, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào!"

Rồi lại nhấn mạnh: "Thế nào cũng đẹp!"

Nói không thích bị nịnh nọt, nhưng Phác Thái Anh vừa rồi còn để ý cơ thể mình thay đổi giờ được khen liền thoải mái hơn, cô quay đầu vui vẻ hỏi: "Đẹp thật không?'

Chung Thần gật đầu chắc nịch, giơ ngón cái, mạnh mẽ nói: "Hai chữ! Xinh đẹp!"

Cũng không tính là nói dối, bản thân Phác Thái Anh cao gầy, dưới tà váy là cặp đùi thon dài không chút thịt thừa, làn da trắng như ngọc, hơn nữa khoảng thời gian này ngủ đủ giấc, tinh thần cực kỳ tốt, chỉ cần như vậy không cần trang điểm ra ngoài cũng có thể đạt được tỷ lệ quay đầu trăm phần trăm.

Nhưng đương nhiên cô không có khả năng để mặt mộc ra ngoài.

Đến hơn bốn giờ chiều, Phác Thái Anh chưng diện vô cùng khéo léo ra khỏi nhà.

Chung Thần chịu trách nhiệm lái xe, sắp đến Tết, hầu như mọi người đều đã nghỉ, chỉ là Chung Thần lo lắng cho Phác Thái Anh nên mỗi ngày đều tới, đúng lúc nhận được tin tốt, vừa lái xe vừa vui vẻ ngâm nga hát.

Phác Thái Anh đang nhắn tin cho Lạp Lệ Sa.

Lúc ăn trưa hai người đã nói chuyện điện thoại, nhưng lúc đó bên Lạp Lệ Sa khá ồn, còn có tiếng của trợ lý Tiếu, Phác Thái Anh cũng không nói về chuyện quảng cáo, không muốn cô ấy bị phân tâm, hiện giờ thấy sắp đến giờ tan làm mới nhắn tin cho Lạp Lệ Sa.

Không được trả lời.

Tin nhắn gửi đi đã mười phút vẫn chưa được hồi âm, Phác Thái Anh cho rằng người kia bận, cũng không để ý, cất điện thoại vào túi tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài.

Sắp năm mới, khắp nơi đều là màu đỏ, từ đèn l*иg treo trên cây đến câu đối ở các hộ kinh doanh đã đóng cửa, khắp nơi đều rực rỡ dạt dào sức sống, Phác Thái Anh nhìn những cảnh này, không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Chung Thần tưởng rằng Phác Thái Anh vui vì cuộc nói chuyện sắp tới, không khỏi lên tiếng: "Thái Anh, bàn chuyện được là sang năm sẽ quay sao?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn Chung Thần, mấy giây sau mới trả lời: "Đúng vậy."

Trong tài liệu cũng không nói ngày nào sẽ quay, nhưng cô nghĩ, hai ba ngày nữa là Tết, chắc hẳn trước năm mới sẽ không quay được.

Chẳng qua cũng không nhất định phải vậy, Phác Thái Anh ngẫm lại lắc đầu, mình cũng không phải chưa từng quay quảng cáo vào sáng ba mươi.

Nên cô lại nói thêm một câu: "Đến sẽ biết."

Chung Thần thấy vậy gật đầu: "Vâng."

Vừa dứt lời, Chung Thần cũng đã lái xe đến khách sạn, sau khi xuống xe, Phác Thái Anh đeo kính râm cùng khẩu trang đi theo Chung Thần, lúc sắp đến cửa điện thoại liền có âm báo, cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Lạp Lệ Sa.

--- Mình đi ăn tối, sẽ về muộn một chút.

Phác Thái Anh cầm điện thoại trên tay, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa kịp thu lại, đang chuẩn bị đánh chữ liền nghe thấy Chung Thần gọi: "Thái Anh."

"Kia không phải là Lạp tổng sao?"

Nói rồi kéo tay Phác Thái Anh, Phác Thái Anh ngước lên, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đứng ở cửa ra vào, gương mặt căng thẳng lạnh lùng, trên người mặc bộ Âu phục tối màu, chân đi giày cao gót, dáng vẻ phong độ tài giỏi, phía sau là trợ lý Tiếu.

Cậu ấy cũng đến đây ăn sao?

Ánh mắt Phác Thái Anh bỗng chốc sáng lên, tựa như được chiếu vào mà trong suốt lấp lánh, cô tháo khẩu trang, vừa chuẩn bị đi đến gọi Lạp Lệ Sa liền nghe thấy thanh âm.

"Lạp tổng."

Là La Thiên Như đang nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Lạp Lệ Sa, ánh mắt nhìn Lạp Lệ Sa một cách chăm chú, dáng vẻ dịu dàng, tưởng như hai người so với cô gái kiêu ngạo bướng bỉnh ở công ty lúc trước. Cô ta hé môi cười: "Cậu của tôi đã đến, chúng ta cũng vào thôi."

Lạp Lệ Sa gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra: "Ừ."

Nói rồi liền đi theo La Thiên Như vào trong, Phác Thái Anh đứng phía sau cách đó không xa lại đeo khẩu trang lên một lần nữa.

Như thể không có chuyện gì xảy ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...