[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!
②① Miễn Sao Con Được Hạnh Phúc. Bác Sẽ Làm Bất Cứ Điều Gì!!
'mày muốn đi tắm cho thoải mái không?''được rồi, lát tao tắm sau, mày đi đi' Khúc Hy đi đến ghế sofa ngồi xuống, đúng kiểu lần đầu tiên vào nhà bạn chơi, khép nép, từ tốn,... Nhưng đây thực sự là bản tính của cô rồi!'ừ, vậy chờ nhé!' Xưng Cương nói rồi đi về phòng của mình, cô ngồi đó chờ. Đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà, vẫn không thay đổi gì cho lắm...Nghe tiếng động ngoài sân, rồi một phụ nữ đi vào trên tay xách đồ lểnh nghểnh, cô đứng dậy đi đến xách phụ bà.'ủa? Hy đến chơi hả con? Ôi chao biết bao lâu mới chịu đến...''vâng, chào bác !!' cô vẫn tông giọng đó mà trả lời xách hết vào trong bếp bỏ đấy rồi đi ra.'nào, ngồi xuống đây' Bà Quỳnh đi lại ghế ngồi xuống, tay vỗ vỗ xuống ghế.'rồi chê lời mời của tôi hay sao mà không chịu đến chơi vậy?''không phải, chỉ là... Sợ phiền gia đình bác thôi' Khúc Hy ngồi xuống.'haizz phiền gì không biết, hai mẹ con bác cũng xem con là người trong nhà thôi''vâng''à đói chưa? Để bác vào làm đồ ăn, cứ ở đây ngồi chơi không cần vào phụ nghe chưa?' bà Quỳnh đứng dậy bỏ đi vào bếp, Khúc Hy gật đầu rồi ngồi đó chờ Xưng Cương trở xuống. Thật sự... Đối với cô, hai mẹ con nhà này là đối xử tốt với cô nhất từ trước đến nay.
Xưng Cương trở xuống với bộ đồ thể thao, cậu cầm bộ quần áo gì đó rồi đưa cho cô.'gì vậy?''mẹ tao mua để dự phòng cho mày khi ở lại đó, thấy mẹ tao tốt với mày ghê chưa, mỗi lần tao xin xỏ gì bả là khó ghê luôn á. Bả cưng mày còn hơn tao!!''ừ, cám ơn.' Khúc Hy cầm quần áo rồi đứng dậy bỏ đi.'cứ việc tắm trong phòng của tao!!' Xưng Cương nhìn cô đi khuất bóng rồi trở vào bếp lấy nước uống.'ủa mẹ??''ừ, nói xấu tôi vui quá ha''hehe đâu có..' Xưng Cương cũng không biết rằng mẹ đã trở về, chết cha... Cậu hố rồi, khi nảy còn nói xấu bà với Khúc Hy!!
'mày thích con Hy à?' Xưng Cương còn nghi linh tinh gì đó nghe bà hỏi cậu quay sang nhìn, đang đưa chai nước lên miệng, nước vừa chạy vào khoang miệng đã bị phun ra rồi.'haha mẹ đùa gì vậy? Con chỉ là thấy thương nó thôi. Thương ở đây không phải là tình cảm nam nữ, mà là tình cảm bạn bè. Nếu mà không có con làm bạn với nó thì sớm muộn gì nó cũng chết vì cô đơn thôi''nói cứ như trên đời này không còn ai ngoài mày vậy' Xưng Cương đưa mắt mẹ mình xào nấu điêu luyện, cậu sà đến.'mẹ không biết đó thôi, con cực khổ lắm, chiêu trò lắm nó mới chịu đồng ý làm bạn với con đó. Mẹ nhìn xem, người quen thôi mà nó cứ đưa bộ mặt đó. Thử hỏi người lạ thì sẽ ra sao?''ai biết, mà tao thấy nó cũng được đấy, chỉ tiếc là tính tình hơi nóng nảy thôi, cái gì cũng lấy sức mạnh mà giải quyết.''thành ra mới xảy ra chuyện không may.''sao? Chuyện gì?' Bà quay sang nhìn Xưng Cương chóng tay ở bếp mà nhớ lại cái chuyện lúc đi chơi với trường.'hả? Dạ không có gì đâu, con phụ mẹ dọn chén.' Xưng Cương biết mình bị hố nên lảng sang chuyện khác, bây giờ chưa thích hợp để kể cho bà nghe đâu. Vì bây giờ hiện tại có mặt Khúc Hy ở đây, không chừng bà lại bỏ dở giữa chừng mà chạy lên toang cửa phòng tắm để kiếm Khúc Hy hỏi chuyện quá.Khúc Hy nhìn bản thân mình trong gương, cái quái gì đây? Quần thun ngắn ôm sát thịt, áo crop top có hình con gấu trước ngực, cô khẽ rùng mình liền đi thẳng tới tủ quần áo của Xưng Cương.
Mở cánh cửa ra là những bộ quần áo được treo và để riêng biệt theo màu theo mùa, cô thầm phán xét sự tinh tế của cậu bạn này. Nhìn sang bên gam màu tối, cô lấy chiếc áo thun xám trơn tru đơn giản, lấy luôn chiếc quần short màu đen rồi lập tức thay ngay bộ đồ bánh bèo này.
Nhìn lại mình trong gương một lần nữa, thầm hài lòng, vì Xưng Cương cũng không quá cao, chỉ hơn cô từ 5 cho đến 7 cm nên là mặc đồ của cậu cũng vừa người đi.Khúc Hy vừa xuống thì hai mẹ con nhà này cũng vừa xong, bà Quỳnh thấy cô liền hối đến.
'xong rồi hả? Mau lại đây ăn này'Khúc Hy "vâng" một tiếng rồi ngồi đối diện hai người.
'ủa thằng Cương nó không đưa đồ cho con hả? Sao lại mặc đồ của nó?' Bà nhìn bộ đồ của cô đang mặc rồi nhìn sang con trai mình đã nhập cuộc rồi.'à.. tại con thấy mặc không vừa thôi! Bác ăn đi ạ' Khúc Hy cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào chén của bà Quỳnh.'ờ...' bà cũng thôi hỏi han nữa mà cùng ăn với tụi nhỏ.
'à Hy.''vâng' Khúc Hy vẫn giữ thái độ mà trả lời, nhưng nhìn vào cũng biết cô đã bỏ đi lớp lạnh lùng khó chịu kia rồi.'con đã suy nghĩ về việc sang nhà bác ở chưa?'Khúc Hy chợt dừng đũa.
Đây có phải là cơ hội cô rời xa căn nhà đó không? Dù gì thì bản thân cô cũng chọn cách sống tự lập không cần họ rồi, nếu mà sống cùng với mẹ con nhà này cô sẽ đỡ lo về phần nơi ở, chỉ cần đi làm một công việc gì đó thôi...
Nhưng mà... Không được không được. Bản thân từ đó giờ không thích dựa dẫm ai và cũng không muốn dựa dẫm, làm phiền ai cả...'nếu như con sợ thì bác sẽ xin...''xin lỗi nhưng con từ chối lời mời này.!''s...sao?''sao vậy mày? Tao nghĩ mày ở đây là tốt nhất mà?' Xưng Cương cũng dừng ăn.'ừ, nhưng thực sự bản thân con không quen việc được người khác giúp đỡ''haiz...' Bà Quỳnh thở dài, đứa nhỏ này nó trưởng thành hơn bà nghĩ. Cách sống lớn hơn tuổi hiện tại tuy điều đó là điều đáng mừng vì nếu ở độ tuổi này, đa phần sẽ bồng bột, non nớt, không biết suy nghĩ. Nghĩ đến đây bà liếc sang thằng con trai của mình.
Nhưng còn với đứa con gái này, đây là điều tiêu cực với nó!! Thực sự... Không từ nào diễn tả được hoàn cảnh của cô ngoài hai từ... Tội nghiệp!'được rồi, tùy quyết định của con vậy! Nhưng mà, bác vẫn xem con là người nhà, xem con là con cái của bác nên con hãy gạt bỏ cái tôi của mình, cần giúp đỡ gì cứ việc nói. Mẹ con nhà bác sẽ giúp cho con đến cùng. Bất kể điều gì! Miễn sao con thấy hạnh phúc là được...'Bất... Kể điều gì sao? Cô không tin trên đời này lại có người tốt bụng đến vậy. Vì sao lại đối tốt với cô? Bản thân mình vô dụng như vậy, bất hạnh như vậy, bộ... Họ không sợ bị vạ lây hay sao?'vâng''thôi ăn đi, ăn nhiều vào. Gì mà như mèo hửi vậy!!' bà Quỳnh gắp thức ăn cho cô rồi cười cười.'bác...''hả? Sao?''cám ơn hai người rất nhiều'Bà Quỳnh và Xưng Cương nhìn cô, ba người nhìn nhau nhưng chỉ có hai người là mang gương mặt có ý cười thôi.
Xưng Cương trở xuống với bộ đồ thể thao, cậu cầm bộ quần áo gì đó rồi đưa cho cô.'gì vậy?''mẹ tao mua để dự phòng cho mày khi ở lại đó, thấy mẹ tao tốt với mày ghê chưa, mỗi lần tao xin xỏ gì bả là khó ghê luôn á. Bả cưng mày còn hơn tao!!''ừ, cám ơn.' Khúc Hy cầm quần áo rồi đứng dậy bỏ đi.'cứ việc tắm trong phòng của tao!!' Xưng Cương nhìn cô đi khuất bóng rồi trở vào bếp lấy nước uống.'ủa mẹ??''ừ, nói xấu tôi vui quá ha''hehe đâu có..' Xưng Cương cũng không biết rằng mẹ đã trở về, chết cha... Cậu hố rồi, khi nảy còn nói xấu bà với Khúc Hy!!
'mày thích con Hy à?' Xưng Cương còn nghi linh tinh gì đó nghe bà hỏi cậu quay sang nhìn, đang đưa chai nước lên miệng, nước vừa chạy vào khoang miệng đã bị phun ra rồi.'haha mẹ đùa gì vậy? Con chỉ là thấy thương nó thôi. Thương ở đây không phải là tình cảm nam nữ, mà là tình cảm bạn bè. Nếu mà không có con làm bạn với nó thì sớm muộn gì nó cũng chết vì cô đơn thôi''nói cứ như trên đời này không còn ai ngoài mày vậy' Xưng Cương đưa mắt mẹ mình xào nấu điêu luyện, cậu sà đến.'mẹ không biết đó thôi, con cực khổ lắm, chiêu trò lắm nó mới chịu đồng ý làm bạn với con đó. Mẹ nhìn xem, người quen thôi mà nó cứ đưa bộ mặt đó. Thử hỏi người lạ thì sẽ ra sao?''ai biết, mà tao thấy nó cũng được đấy, chỉ tiếc là tính tình hơi nóng nảy thôi, cái gì cũng lấy sức mạnh mà giải quyết.''thành ra mới xảy ra chuyện không may.''sao? Chuyện gì?' Bà quay sang nhìn Xưng Cương chóng tay ở bếp mà nhớ lại cái chuyện lúc đi chơi với trường.'hả? Dạ không có gì đâu, con phụ mẹ dọn chén.' Xưng Cương biết mình bị hố nên lảng sang chuyện khác, bây giờ chưa thích hợp để kể cho bà nghe đâu. Vì bây giờ hiện tại có mặt Khúc Hy ở đây, không chừng bà lại bỏ dở giữa chừng mà chạy lên toang cửa phòng tắm để kiếm Khúc Hy hỏi chuyện quá.Khúc Hy nhìn bản thân mình trong gương, cái quái gì đây? Quần thun ngắn ôm sát thịt, áo crop top có hình con gấu trước ngực, cô khẽ rùng mình liền đi thẳng tới tủ quần áo của Xưng Cương.
Mở cánh cửa ra là những bộ quần áo được treo và để riêng biệt theo màu theo mùa, cô thầm phán xét sự tinh tế của cậu bạn này. Nhìn sang bên gam màu tối, cô lấy chiếc áo thun xám trơn tru đơn giản, lấy luôn chiếc quần short màu đen rồi lập tức thay ngay bộ đồ bánh bèo này.
Nhìn lại mình trong gương một lần nữa, thầm hài lòng, vì Xưng Cương cũng không quá cao, chỉ hơn cô từ 5 cho đến 7 cm nên là mặc đồ của cậu cũng vừa người đi.Khúc Hy vừa xuống thì hai mẹ con nhà này cũng vừa xong, bà Quỳnh thấy cô liền hối đến.
'xong rồi hả? Mau lại đây ăn này'Khúc Hy "vâng" một tiếng rồi ngồi đối diện hai người.
'ủa thằng Cương nó không đưa đồ cho con hả? Sao lại mặc đồ của nó?' Bà nhìn bộ đồ của cô đang mặc rồi nhìn sang con trai mình đã nhập cuộc rồi.'à.. tại con thấy mặc không vừa thôi! Bác ăn đi ạ' Khúc Hy cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào chén của bà Quỳnh.'ờ...' bà cũng thôi hỏi han nữa mà cùng ăn với tụi nhỏ.
'à Hy.''vâng' Khúc Hy vẫn giữ thái độ mà trả lời, nhưng nhìn vào cũng biết cô đã bỏ đi lớp lạnh lùng khó chịu kia rồi.'con đã suy nghĩ về việc sang nhà bác ở chưa?'Khúc Hy chợt dừng đũa.
Đây có phải là cơ hội cô rời xa căn nhà đó không? Dù gì thì bản thân cô cũng chọn cách sống tự lập không cần họ rồi, nếu mà sống cùng với mẹ con nhà này cô sẽ đỡ lo về phần nơi ở, chỉ cần đi làm một công việc gì đó thôi...
Nhưng mà... Không được không được. Bản thân từ đó giờ không thích dựa dẫm ai và cũng không muốn dựa dẫm, làm phiền ai cả...'nếu như con sợ thì bác sẽ xin...''xin lỗi nhưng con từ chối lời mời này.!''s...sao?''sao vậy mày? Tao nghĩ mày ở đây là tốt nhất mà?' Xưng Cương cũng dừng ăn.'ừ, nhưng thực sự bản thân con không quen việc được người khác giúp đỡ''haiz...' Bà Quỳnh thở dài, đứa nhỏ này nó trưởng thành hơn bà nghĩ. Cách sống lớn hơn tuổi hiện tại tuy điều đó là điều đáng mừng vì nếu ở độ tuổi này, đa phần sẽ bồng bột, non nớt, không biết suy nghĩ. Nghĩ đến đây bà liếc sang thằng con trai của mình.
Nhưng còn với đứa con gái này, đây là điều tiêu cực với nó!! Thực sự... Không từ nào diễn tả được hoàn cảnh của cô ngoài hai từ... Tội nghiệp!'được rồi, tùy quyết định của con vậy! Nhưng mà, bác vẫn xem con là người nhà, xem con là con cái của bác nên con hãy gạt bỏ cái tôi của mình, cần giúp đỡ gì cứ việc nói. Mẹ con nhà bác sẽ giúp cho con đến cùng. Bất kể điều gì! Miễn sao con thấy hạnh phúc là được...'Bất... Kể điều gì sao? Cô không tin trên đời này lại có người tốt bụng đến vậy. Vì sao lại đối tốt với cô? Bản thân mình vô dụng như vậy, bất hạnh như vậy, bộ... Họ không sợ bị vạ lây hay sao?'vâng''thôi ăn đi, ăn nhiều vào. Gì mà như mèo hửi vậy!!' bà Quỳnh gắp thức ăn cho cô rồi cười cười.'bác...''hả? Sao?''cám ơn hai người rất nhiều'Bà Quỳnh và Xưng Cương nhìn cô, ba người nhìn nhau nhưng chỉ có hai người là mang gương mặt có ý cười thôi.