[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!

②⓪ Đến Nhà Xưng Cương



'được rồi. Sắp xếp lịch, hai ngày nữa gặp mặt Mãnh Hạ.' Giang Trân đứng dậy khỏi bàn làm việc rồi bỏ đi.

'Vâng thưa giám đốc. Ngài đi cẩn thận'

Giang Trân lái xe chạy về trường khi nghe tin học trò của mình, nói đúng hơn là Khúc Hy bị đánh một lần nữa và lại không chống trả, một mình chịu trận cho đến ngất đi.

'mấy đứa đó đâu?' Giang Trân gặp mặt giám thị hỏi chuyện

'tôi cho làm bản cam kết bị đình chỉ 3 ngày và được phụ huynh đã đến đón về rồi. Cô yên tâm, nếu như còn vi phạm liền lập tức đuổi học, còn nữa phụ huynh nói sẽ bồi thường thiệt hại cho...' thầy giám thị chưa nói hết câu thì Giang Trân đã bỏ đi rồi, nghe những gì cần nghe đã được. Nàng đến phòng y tế, vừa mở cửa ra đã thấy Manh Diệp đứng trước mặt.

'a trùng hợp quá, tôi định mua đồ ăn cho em ấy. Cô ở lại trông giúp tôi nhé!' Manh Diệp cuối đầu chào rồi bỏ đi, cũng biết danh người này thế nào nên cũng không dám làm phật y hay là gây điểm xấu.

Khúc Hy ngước nhìn, thấy chủ nhiệm đứng đó nhìn mình. Cả hai chạm mắt nhau, bất giác trong lòng cô có khát khao được chạm vào gương mặt ấy cho dù là một lần...
Lại nghĩ điên rồ rồi. Từ khi nào mình trở nên khác lạ như vậy chứ!??

'làm sao mà cứ suốt ngày cứ liên quan đến việc đánh nhau vậy?' Giang Trân tỏ vẻ không hài lòng

'không phải là tại fan cuồng của cô sao?'

'cái gì mà fan cuồng? Em học ở đây không đánh người ta thì cũng bị người khác đánh'

'ừ, ai muốn làm gì thì làm. Dù gì cũng không hứng để đi học, không mục đích, không tương lai. Cho dù có đi cũng chả được học. Sẽ mau chóng rút lui sớm thôi' Khúc Hy chán nản thở dài.

'Không, cuộc sống không cho em động lực để tiếp tục thì bản thân em phải cố gắng chiến đấu hơn '

'được gì?'

'có thể thay đổi được vận mệnh của chính mình!'

Khúc Hy cười khẩy, cái gì mà thay đổi vận mệnh. Vận mệnh của cô là sao chổi, thay đổi thế nào cũng xui cả. Xui hết cả một đời này.

'em không có động lực, tôi cho em động lực' Giang Trân đi đến đứng trước mặt cô, Khúc Hy ngồi trên giường bệnh mà ngước nhìn lên.

'nói thử xem'

'cái đó từ từ sẽ nói cho em biết. Từ bây giờ trở đi, rảnh giờ nào thì xuống phòng tôi giờ đó. Bây giờ thì nghỉ ngơi đi' Giang Trân xoa đầu cô rồi bỏ đi, Khúc Hy đứng hình vài giây rồi nhìn bóng lưng người đó bỏ đi.

'thay đổi vận mệnh sao?'

'đồ ăn của em đ...' Manh Diệp mua đồ ăn vào thì lại thấy cái giường trống trơn không có ai, cô nhún vai bỏ lên bàn làm việc. Em không ăn thì tôi ăn vậy, dù gì cũng đói nảy giờ.
Khúc Hy trở về lớp học lại, Xưng Cương thấy bạn mình đi mệt nhọc vào lớp nên lo lắng chạy đến.
'mày điên à? Sao không ở dưới mà lên đây? Tự nhiên chăm học vậy má??'

'ừ'

'ừ cái gì mà ừ? Đi, tao dẫn mày về!!' Xưng Cương xách nách cô kéo đi.

'về? Mày nghĩ tao muốn về à?'

'chứ mày muốn sao?'

'hiện tại tao không muốn về nhà, dù gì còn một tiết nữa là ra về. Hôm nay ở ké nhà mày đỡ vậy!' Xưng Cương đứng nhìn cô chậm rãi trở về chỗ ngồi.

' mày chịu qua đây là mẹ tao mừng lắm á, muốn ăn gì không? Tao nói mẹ làm cho mày ăn.'

'thôi, phiền nữa'

'phiền gì mà phiền, chơi với nhau bao nhiêu năm rồi mà còn khách sáo? Tuy mày qua nhà tao chơi số lần đếm trên đầu ngón tay nhưng mẹ tao thương mày lắm, còn không muốn cho mày về cái căn nhà ấy nữa mà...' Xưng Cương luyên thuyên nói về mẹ mình đã yêu thương cô như thế nào nhưng mà... Hình như Khúc Hy nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia.

'mẹ tao có ý định ly hôn'

Đang nói thì Xưng Cương dừng lại, trố mắt nhìn cô chóng cằm thẩn thờ.
'gì? Thật sao? Tuy ly hôn là việc không vui nhưng đối với hoàn cảnh gia đình của mày thì tao rất mừng đấy!!' Xưng Cương nắm đôi vai cô xoay lại đối diện với mình.


'vậy mày sắp được tự do rồi, sắp được sống một cuộc sống mới rồi!!'

'không' cô hất tay cậu ra thở dài.

'trong thời gian đó tao sẽ tìm một nơi ở mới!!'

'cái gì? Họ đuổi mày ra khỏi nhà sao? Thật quá đáng mà. Tao thực sự hết chịu nỗi với ba mẹ mày rồi đó Hy!!' Xưng Cương đập bàn không hài lòng, rốt cuộc có xem người bạn này của cậu là con cái trong gia đình không vậy!??

'tự tao đuổi tao!'

'là sao? Mày đang nói gì vậy?'

'haiz.. chuyện này nói sao đi, vào học rồi!!'

'được rồi, nhưng mày phải kể cho tao nghe toàn bộ nội dung đấy'

'ừ'

Ra về thì Xưng Cương lấy xe mình chở cô về nhà, chơi chung với nhau được 3 năm nhưng đến nhà của người này chắc được ba, bốn lần. Lần đầu là lúc học cấp 2 năm cuối, vì vừa áp lực học tập để chuyển cấp vừa áp lực chuyện gia đình, lúc đó ba cô vô tình đi uống với đối tác về say xỉn mà quậy tưng bưng lên, hết chửi mẹ đánh mẹ rồi thấy cô chửi luôn cô và đánh cô. Thế là cô hết chịu nỗi mà đi lang thang ra quán uống, uống lấy uống để đến khi ngủ lúc nào cũng không hay.
Chắc là chủ quán lúc đó đã lấy điện thoại của cô gọi điện cho Xưng Cương, vì sao chỉ gọi cho Xưng Cương? Vì điện thoại cô lúc đó chỉ lưu một mình tên của cậu ấy thôi. Đến tận bây giờ thì trong danh bạ được thêm một cái tên nữa rồi.
Khi Xưng Cương dẫn cô về nhà trong tình trạng say xỉn, lúc đó mẹ cậu tá hoả lên tưởng con trai mình dẫn bạn gái về hay là gì gì đó... Xưng Cương bỏ cô ngủ vào phòng mình rồi mới ngồi xuống nói chuyện với mẹ.

'hôm nay mày lớn gan dám dẫn gái về nhà hả? Ba mày vậy mày còn chưa hả dạ à??'

'nó tên là Khúc Hy, bạn con chơi được 4 tháng rồi. Khó lắm con mới làm bạn được với nó đó'

'gì? Mày năn nỉ nó xin làm bạn với mày à? Bộ không còn ai chơi với mày hay sao vậy Cương ơi?'

'không phải, mẹ không hiểu được đâu. Mẹ có tin một người bất hạnh, cô đơn có ba mẹ như là không có, chỉ biết lủi thủi một mình trong suốt 15 năm không?'

'...'

Xưng Cương kể lại toàn bộ sự việc mà cậu biết được từ người bạn kia cho mẹ mình nghe, bà gật đầu hiểu chuyện.
'hay là kêu nó qua nhà mình ở luôn đi?'

'đó là quyết định của Khúc Hy, nếu muốn thì con sẽ nói sau. Nhưng theo con nghĩ rằng... Nó sẽ không đồng ý đâu, nó không muốn làm phiền ai cả. Kể cả... Người quen đi chăng nữa'

Từ khi đó, lúc nào mẹ cậu cũng kêu cô qua nhà chơi, đó cũng là người đầu tiên mà trong danh sách bạn bè từ trước đến giờ của Xưng Cương được mẹ mình mời đến chơi nhiều như vậy. Bà luôn hỏi về cô, mỗi ngày một câu chuyện về Khúc Hy, Xưng Cương và mẹ mình đều đồng cảm và xót xa.


Chương trước Chương tiếp
Loading...