[BHTT] [savokiku] Nhặt được công chúa điện hạ
Chương 7: Nụ hôn ướt áp
Kể từ ngày hôm đó, savoki cũng không đi đâu cả chỉ quanh quẩn bên Tịnh Y mà thôi. Cô cũng lau rửa, sửa chữa lại những đồ cổ đã lấy trong mộ bầy biện vào phòng ngủ của Tịnh Y khiến cho phòng ngủ của cô biến thành phòng công chúa mà vẫn thường thấy trên phim cổ trang rồi. Thực ra mà nói, Savoki cũng chỉ là muốn để thời gian còn lại Tịnh Y sống ở đây sẽ được thỏa mãi, vui vẻThời gian thấm thoát thoi đưa, vậy là chỉ còn 14 viên ngọc đỏ nữa còn phát sáng..."Ngươi đang làm gì vậy?"- Savoki đi vào trong phòng thì thấy Tịnh Y đang ngồi trên bàn tập trung cầm bút lông loay hoay làm cái gì đó."Ngươi không thấy ta đang vẽ tranh sao?" Savoki tiến lại gần thì thấy Tịnh Y đang vẽ một bức tranh thủy mặc rất đẹp, có sông ,có núi, có cây có hoa..."Woa,... đẹp thật đấy"- Savoki nhìn chăm chú"Những thứ này ta được học từ khi còn rất nhỏ"- Bức tranh này coi như ta vẽ tặng ngươi... Khi nào ta trở về, ngươi có thể mở nó ra xem...Lại nói về chủ đề này, hai người lại rơi vào im lặng. (tác giả: Thích nhau bỏ mẹ ra mà cứ im hoài là sao chứ?)Thời gian lại đếm ngược thêm 7 ngày nữa, đến ngày hôm nay Savoki quyết định đưa Tịnh Y ra ngoài đi chơi một chuyến. Cô thuê một chiếc xe thể thao chở Tịnh Y vượt hơn 200 cây số đến vịnh Bố Hải, Thiên Tân...Đúng như Savoki nghĩ, Công chúa điện hạ quyền lực như thế nhưng lại chưa đi biển bao giờ, biển xanh trước mặt khiến cho Tịnh Y rất vui vẻ. Nàng nhìn bãi biển xanh đến tận chân trời mà không khỏi vui vẻ thích thú. Ngọc dung liền nở một nụ cười tỏa nắng. Savoki đứng đằng xa nhìn thấy nụ cười ấy mà tim không khỏi loạn nhịp. Lần đầu tiên kể từ khi đến đây cô thấy nàng cười, nàng cười rất đẹp, khiến dáng vẻ càng thêm yêu kiều....Tịnh Y chơi được một lúc đã quen với sóng biển liền tháo giày ra đi chân trần trên bãi cát, cảm nhận từng đợt sóng lúc lúc lại ào tới chân mình, mơn man trên da thịt. Đứng trước khung cảnh thơ mộng đó, Savoki đơ ra một lúc rồi nhanh chóng bỏ điện thoại ra chụp hình liên tùng tục mấy chục tấm. Xem ra chuyến đi này thu hoạch được rất nhiều a....Savoki sau khi chụp lén mấy chục tấm hình mới nhớ ra việc gì, vui vẻ chạy lại"Tịnh Y, ngươi mau qua đây ta cho ngươi xem cái này"- Savoki nói rồi đưa ra trước mặt một chiếc bình nhỏ bên trong có rất nhiều những hạt màu lóng lánh."Người hiện đại gọi đây là bình ước mơ, ngươi cầm lấy tờ giấy nhỏ này, viết những điều mình mơ ước vào đây sau đó cuộn lại bỏ vào chiếc bình này. Sau đó ném chiếc bình này ra biển lớn, ước mơ của ngươi sẽ thành sự thật...." Savoki vui vẻ nói"Thật không đó"- Tịnh Y mặc dù hỏi vậy nhưng tay vẫn cầm lấy tờ giấy nhỏ và cây bút, quay lưng lại viết cái gì đó rồi cho vào cái bình, nàng không muốn để savoki nhìn thấy mình viết cái gì"Này,...ngươi cho vào bình giúp ta đi. Mà ngươi không viết sao?"- Tịnh Y đưa tờ giấy đã quận tròn lại cho Savoki rồi hỏi"Ngươi không thấy trong bình còn một tờ giấy nhỏ nữa, ta đã viết cái của ta rồi"- Savoki vừa nói vừa giơ chiếc bình ra trước mặt tịnh y."Ngươi ước cái gì vậy? "- Tịnh Y hỏi"Ta ước ngươi sau khi về cổ đại đại sẽ làm cho ta một bức tượng vàng lớn thật lớn. Hô hô hô"- Tịnh Y nhìn khuôn mặt cười nham nhở của Savoki mà ko khỏi sởn gai ốc"Ngươi... cái đồ ngốc tham lam..."- Tịnh Y mắng cho một câu"Được rồi được rồi chúng ta mau ném nó ra biển thôi"- Savoki đậy nắp bình lại rồi nói....Chiếc bình sau đó được ném thật mạnh ra mãi tít đằng xa... nói chứa trong mình hai điều ước nhỏ bé. Nhưng kỳ lạ thay cả hai điều ước này được viết bởi hai người nhưng nội dung lại chỉ có một "Cầu cho ngươi hạnh phúc!"Đến khi chiếc bình đã biến mất, cả hai tỏ ra rất vui vẻ như vừa làm được việc gì đó rất lớn lao liền vui dạo mát dọc theo bãi biểnSavoki cảm thấy thật may mắn vì đến bãi biển chưa đi vào khai thác này. Nếu đến một nơi nào đó đông đúc chắc chắn tiểu công chúa kia sẽ vào tầm ngắm của không biết bao nhiêu người.Hai người cứ như vậy đi dọc suốt bãi biển chơi đùa, ban đầu tiểu công chúa còn giữ hình tượng nhẹ nhàng thục nữ vô cùng, nhưng rồi bị Savoki quậy tung lên làm cũng phải quậy theo. Hai người té nước vào nhau đến nỗi ướt sũng, vừa té, vừa đuổi nhau khắp bãi biển. Tiểu công chúa vừa đá chân một cái nước bắn đầy mặt savoki thì savoki liền trả đũa hất mạnh một cái nước bắn đầy lên người Tiểu công chúa rồi bỏ chạy... Tiểu công chúa nhanh chóng đuổi theo. Savoki thấy vậy ngoảnh lại cười cười trêu trọc, liền bị tiểu công chúa túm lấy cổ lắc lắc trêu trọc, Savo cũng hùa theo giả bộ lè lè lưỡi, lùi dần lùi dần. Bất chợt lùi đến một hố cát nhỏ, savoki mất đà ngã ngửa kéo theo cả tiểu công chúa...Không gian bỗng trở lên có chút quỷ dị, Savoki đang nằm trên cát, từng đợt sóng cứ lúc lúc lại đánh vào cổ của cô, nhưng điều ấy chẳng khiến cô quan tâm, ánh mặt của cô đều đã tập trung cả lên người đang nằm trên người mìnhTịnh y vừa rồi bị savoki kéo xuống cũng rất bất ngờ liền ngã đè lên người savoki. Chưa bao giờ nàng được nhìn tên ngốc này gần đến mức như thế. Có thể thấy được từng đường nét trên khuôn mặt của đối phương, có thể nhìn ra hình ảnh của mình đang ở trong con ngươi đen láy của đối phương.Thời gian cứ như đã dừng lại, hai người đều không muốn rời đối phương. Savoki nhìn khuôn mặt xinh đẹp ở ngay trước mắt, ngửi thấy mùi thơm mà mình vẫn thường tìm kiếm mà trong lòng không khỏi rạo rực. rồi như một lẽ tự nhiên, cô rướn thân mình lên hôn nàng.....Tịnh Y ban đầu cũng rất bất ngờ nàng tròn mắt nhìn ngươi kia nhưng nàng không hề phản kháng, dần dần nàng cũng nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào và nồng nàn này, cùng người kia dây dưa đến mấy đợt sóng đánh vào bờ nàng cũng không đếm được nữa...Sau đó cả hai cũng nhặt nhạnh thêm mấy con sò, ốc, sao biến rồi cùng nhau trở về nhà... (tác giả: ơ? Chỉ có thế thôi à?!!)Trên cả quãng đường về cả hai không nói với nhau một lời nào nữa, Tịnh Y xuống phía sau ngồi, sợ rằng tên ngốc kia sẽ nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của mình, còn Savoki thì cũng chẳng hơn gì, trái tim vẫn cứ đập như trống dồn, không dám quay đầu lại nhìn người kia một lần nào, chỉ dám lén lút nhìn qua gương mà thôi...Đến khi về tới nhà cũng đã là 6h tối, hai người quần áo vẫn có chút ẩm ướt đi về nhà. Nhưng vừa về đến nơi thì cả hai đều giật mình...Cửa nhà đang mở.....Rõ ràng trước khi ra khỏi nhà, savoki đã đóng kĩ các cửa. Vậy chẳng nhẽ là trộm? Nhà Savoki khóa bằng cách nhập mật khẩu rất tiên tiến, nếu không biết mật khẩu rất khó vào được, xem ra bọn trộm này cũng không phải vừa đâu....Cả hai cùng nhau rón rén đi vào thì vừa vào đến phòng khách đã thấy điện sáng tưng bừng và ngồi trên ghế sofa là hai người trung niên một nam một nữ"Con đi đâu mà giờ này mới về thế?"- tiếng người đàn ông vang lên"Ba, mẹ... sao hai người đến đây mà không báo trước cho con là sao a?"- Savoki thở phào nhẹ nhõm vì không phải trộm, nhưng hai người này còn ghê gớm hơn trộm."Ta đến thăm conn gái cũng cần hỏi ý kiến hay sao? Mà con đang sống cũng ai thế, mẹ thấy trong nhà có hai quần áo, đồ đạc của một người nữa"- lần này thì đến triệu mẹ lên tiếng"Dạ. là cô ấy"- Nghe savoki nói, hai phụ huynh mới để ý thấy đằng sau lưng con gái mình còn có thêm một cô nương nữa."Chào cháu, cháu là bạn của con cô sao?"- Triệu mẹ khá thân thiện hỏiTịnh Y vẫn im lặng...................Savoki bắt đầu có chút lo lắng đừng có nói là tiểu công chúa lại nhảy bổ lên nói "hỗn xược, các ngươi dám nói vậy với bản cung sao"- rồi một chưởng hất tung cả nhà 3 người ra cửa..."Dạ, đúng vậy"- Tịnh Y nhỏ nhẹ đáp lạiLão thiên a.... Từ lúc nào công chúa điện hạ lại có thể nói được cái giọng nhu mì yểu điệu thế cơ chứ? Savoki cảm thấy kỳ lạ vô cùng"Con cũng nên giải thích về chuyện này một chút chứ savoki?" Triệu mẹ quay sang hỏi con"A, chuyện là... là... à đúng rồi là Tịnh Y lên đây học đại học nhưng chưa thuê được nhà, con cho nàng ta ở nhờ mấy hôm. Chắc khoảng một tuần nữa nàng ấy sẽ rời đi"- Savoki đến phục khả năng bịa chuyện của mình...."Ôi, nếu vậy thì thiệt thòi cho cháu rồi, con gái cô là đứa rất ham chơi, chắc hẳn nó suốt ngày chơi điện tử rồi bắt cháu dọn dẹp, nấu cơm, rửa bát có đúng không? Những lúc như thế, cháu cứ mặc kệ nó, đừng làm theo lời nó nhé"- Triệu mẹ không ngại ngần kể xấu con mìnhSavoki thực sự cảm thấy máu chó bay tung tóe, cái gì mà "cẩu huyết" thế này. Rõ ràng cô mới là người phải làm tất cả mọi việc, rõ ràng cô mới là người chịu thiệt thòi a"Không đâu cô ạ, Savoki rất tốt với cháu"- Tịnh Y vẫn nhẹ nhàng, hiền dịu vô cùng"Mẫn à, con xem xem, người bạn này của con mới dễ thương làm sao, bây giờ khó kiếm được người như thế này lắm. Con nên trân trọng bạn ấy, biết chưa""Dạ. Con biết rồi"Triệu mẹ nói xong Savoki lại quay lại nói với Tịnh Y"Cháu ở đây với Mẫn thì giúp cô nhắc nhở nó. Đừng cho nó chơi điện tử nhiều quá, phải bắt nó làm việc nhà. Trước đây khi chưa lên đây học đại học nó còn ở nhà với cô chú, nó chẳng phải làm gì bao giờ nên quen lười nhác và sai bảo người khác rồi. Vì thế nếu nó sai bảo cháu việc gì thì cháu không cần làm giúp đâu, cứ kệ nó"- Triệu mẹ xem ra vẫn rất lo sợ con gái bà bắt nạt cô bé hiền lành, yếu ớt này (yếu ớt chỗ nào a???!!!) nên lúc nào cũng dặn dòSavoki thấy có vẻ mẹ mình quên rằng mình mới là con gái bà rồi, thật chẳng còn lời nào để nói nữa cả. Tại sao ông giời cũng vùi dập cô vậy chứ, rõ ràng cô mới là người chịu ủy khuất a...... Savoki nội tâm gào khóc....Lần này đến cứ tưởng sấm sét đầy trời ai ngời lại mây trắng nắng vàng, 2 vị phụ huynh không hề tức giận khi savoki không hỏi ý kiến đã cho thêm một người nữa ở cũng, người lại còn muốn Tịnh Y ở cũng lâu hơn để giúp đỡ đôi vợ chồng già trông nom Savoki nữa (Tác giả: Các vị phụ huynh quả nhiên có tầm nhìn xa trông rộng)Hai vị phụ huynh ở chơi một lúc rồi chào tạm biệt cả hai, hai người cũng là có việc đến bắc kinh nên tiện đường đến thăm con mà thôi. Cửa phòng vừa đóng lại, Savoki đã trêu trọc Tịnh Y ngay lập tức"Sao hôm nay ngươi trở nên hiền dịu như vậy chứ. Không phải bình thường hở chút là muốn chém ta hay sao?""Ta chỉ đối xử với mình ngươi như vậy thôi..."-Tịnh Y nói rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ"Ây... khoan đã... tại sao lại chỉ có ta bị đối xử như vậy chứ"-Savoki vẫn cố hỏi'"Đồ ngốc"Tại ta ngốc sao? Savoki vẫn không hiểu lắm, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì đã lại nhận được mệnh lệnh mới:"Mau đi pha nước tắm cho ta"Savoki cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, chỉ im lặngđi pha nước tắm...Lܓ><