[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ

Tôi ở đây, tôi sẽ giúp em



Chiều muộn, sân sau trường học vang lên những âm thanh hỗn loạn.

"Con mẹ nó, tụi mày dám chơi bẩn?" Lực Tú lau máu trên khóe môi, ánh mắt tối sầm.

Gia Phú đứng bên cạnh, siết chặt nắm đấm: "Đánh thì đánh, cần gì lắm lời?"

Châu Đông Vũ chậm rãi tháo khuy áo khoác, vén tay áo lên. Dáng vẻ của nó vẫn lười biếng như thường ngày, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến đáng sợ.

"Ba đứa đánh một đám như này có hơi quá không?" Một tên bên đối thủ hất cằm khiêu khích.

"Quá?" Đông Vũ nhướng mày, cười nhạt. "Chưa chắc."

Lời vừa dứt, nó lao lên trước, nhanh như một cơn gió. Cú đấm thẳng của nó nhắm vào tên cầm đầu, khiến hắn không kịp phản ứng mà lảo đảo ra sau.

Ngay lúc đó, Gia Phú đá mạnh vào chân một tên khác, khiến hắn mất thăng bằng. Lực Tú không bỏ lỡ cơ hội, lập tức bồi thêm một cú đấm, khiến hắn ngã quỵ.

"Tụi bây đông, nhưng không có não, vậy cũng muốn đánh nhau?" Lực Tú cười khẩy.

Những tên còn lại nhìn thấy đồng bọn bị đánh gục nhanh chóng thì có chút chùn bước. Nhưng không ai chịu rút lui trước, ngược lại, bọn chúng đồng loạt lao lên, quyết không để bị xem thường.

Đông Vũ xoay người tránh cú đấm của một tên, rồi nhanh như chớp tóm lấy cổ áo hắn, dùng lực quật thẳng xuống đất.

Nó cười nhếch môi.

Ở bên kia, Gia Phú và Lực Tú cũng không hề kém cạnh.

Gia Phú tóm lấy cổ áo một tên cao lớn, xoay người đẩy hắn về phía bức tường. Hắn còn chưa kịp định thần thì đã ăn ngay một cú thúc gối vào bụng.

Lực Tú thậm chí còn thoải mái hơn. Cậu ta hất cằm nhìn tên đối diện, giơ tay ngoắc ngoắc đầy khiêu khích.

"Đến đây coi?"

Tên đó gầm lên, lao thẳng vào cậu, nhưng lại bị Lực Tú dễ dàng né sang một bên. Ngay khi hắn mất đà, Lực Tú nắm lấy cánh tay hắn, kéo mạnh rồi thúc một cú đấm vào xương sườn.

"Đau không? Đừng lo, lát nữa còn đau hơn." Lực Tú  cười cợt.

Trận đánh cứ thế tiếp tục. Đám kia bắt đầu hoảng loạn, nhưng đã quá muộn. Trong chưa đầy năm phút, bọn chúng lần lượt ngã xuống, nằm rên rỉ trên nền đất.

Lực Tú phủi tay, liếc nhìn xung quanh: "Dễ vậy?"

"Vì tụi nó quá gà thôi." Gia Phú nhún vai.

Châu Đông Vũ xoay xoay cổ tay, nhìn đám người nằm la liệt dưới đất, thở dài:

"Đúng là mất thời gian."

Nhưng trước khi cả ba kịp vui mừng vì chiến thắng—

"Châu!! Đông!! Vũ!!!"

Giọng nói quen thuộc vang lên, kéo theo một cơn lạnh sống lưng.

Ba người cứng đờ, từ từ quay lại.

Hà Vũ Giang đang đứng ở cửa sân sau, ánh mắt giận dữ như thể muốn thiêu cháy cả ba.

Châu Đông Vũ chớp mắt.

Lực Tú khẽ huých tay Gia Phú: "Chạy không?"

Gia Phú lắc đầu: "Không kịp đâu."

Quả nhiên, giây tiếp theo, Hà Vũ Giang bước nhanh đến, nắm chặt cổ tay Đông Vũ, giọng trầm xuống:

"Em hứa với tôi rồi mà."

Lần này, không ai có thể thoát được.

_______________

Lực Tú và Gia Phú đứng ngoài cửa phòng giám thị, thấp thỏm nhìn vào trong.

"Có khi nào Đông Vũ bị cô Hà mắng đến mức khóc luôn không?" Lực Tú lẩm bẩm.

Gia Phú khoanh tay, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Khả năng cao."

Cả hai cùng rùng mình.

*

Bên trong phòng giám thị, Hà Vũ Giang đã bớt giận, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm khắc.

Giám thị nhìn em, giọng điệu bất lực: "Lại nữa? Em không biết sợ là gì à?"

Đông Vũ im lặng, không phản bác.

Hà Vũ Giang đứng bên cạnh, nhìn em, cảm giác vừa giận vừa thương.

"Thầy, em xin phép được nói chuyện riêng với Đông Vũ một lát."

Giám thị hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Cửa vừa đóng lại, Hà Vũ Giang thở dài, kéo ghế ngồi xuống đối diện em.

"Em đã hứa với tôi, vậy sao hôm nay em không làm?"

Đông Vũ cắn môi, cúi đầu lí nhí: "Tại tụi nó chọc tức em trước..."

"Còn Lực Tú và Gia Phú? Hai em ấy cũng bị chọc tức sao?"

"... Không, tụi nó tự nguyện đánh chung."

Hà Vũ Giang đỡ trán, cảm thấy bất lực.

"Em thật sự không muốn thay đổi sao?"

Đông Vũ ngẩng lên, chớp mắt nhìn cô. Một lát sau, em khẽ nói:

"Em đang cố, nhưng không dễ chút nào."

Lần đầu tiên, Hà Vũ Giang cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của em.

Cô im lặng một lúc, rồi dịu giọng: "Vậy từ nay, nếu em muốn đánh nhau, ít nhất hãy nói cho tôi biết trước."

Đông Vũ nhướng mày: "Cô cho phép em đánh?"

"Không!" Hà Vũ Giang gõ nhẹ lên trán em, nghiêm mặt: "Tôi muốn em biết rằng em không cần phải tự mình giải quyết mọi chuyện. Tôi ở đây, tôi sẽ giúp em."

Đông Vũ ngẩn ra.

Rất lâu sau, em cười nhẹ, gật đầu:

"Được. Em hứa."

Lần này, có lẽ lời hứa sẽ không còn bị phá vỡ nữa.

Cửa phòng giám thị bật mở, Châu Đông Vũ bước ra với vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng chưa kịp thở phào, một giọng nói sắc lạnh vang lên ngay trước mặt.

"Cả ba em, đứng lại đó cho tôi!"

Đông Vũ cứng người. Lực Tú và Gia Phú đang đứng dựa vào tường cũng giật mình, lập tức đứng thẳng.

Hà Vũ Giang khoanh tay trước ngực, ánh mắt giận dữ quét qua từng người một.

"Ba em lại đánh nhau ngay trong khuôn viên trường, còn gây chuyện đến mức bị gọi lên giám thị. Mấy em nghĩ đây là sân tập võ sao?"

Lực Tú gãi đầu, cười gượng: "Dạ không phải"

"Vậy thì là gì?" Hà Vũ Giang cắt ngang, giọng cô lạnh đến mức cả ba đều không dám hó hé.

Châu Đông Vũ nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

"Cô Giang, em...."

"Em im ngay, Châu Đông Vũ!" Hà Vũ Giang gần như gằn giọng. "Em hứa với tôi rồi mà? Em hứa là sẽ không đánh nhau nữa, vậy mà em vẫn làm?"

Đông Vũ cúi đầu, không cãi lại.

Lực Tú và Gia Phú cảm nhận được sát khí từ cô giáo, lặng lẽ lùi sang hai bên để tránh bị liên lụy.

"Không ai trong ba em được phép đánh nhau nữa, nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ ạ!" Lực Tú và Gia Phú đồng thanh, đáp nhanh như phản xạ.

Hà Vũ Giang quay sang Đông Vũ, giọng vẫn nghiêm khắc: "Còn em thì sao?"

Đông Vũ hít sâu, chậm rãi nói: "... Em nghe rồi."

"Nghe mà không làm thì cũng vô ích." Cô giáo trừng mắt. "Lần sau còn tái phạm, tôi sẽ tự mình xử lý các em!"

Lực Tú và Gia Phú liếc nhau.

"Cô định báo phụ huynh?" Gia Phú dè dặt hỏi.

Hà Vũ Giang cười lạnh: "Không cần."

Cả ba đồng loạt rùng mình.

Lần này, Đông Vũ cảm thấy… có khi ăn thêm vài cú đấm trong trận đánh còn đỡ hơn là bị cô giáo dạy dỗ như thế này.

"Mau về đi. Tôi không muốn thấy ai trong ba em dính vào chuyện đánh nhau nữa."

Lực Tú và Gia Phú nhanh chóng gật đầu rồi kéo Đông Vũ đi trước khi cô giáo đổi ý.

Gia Phú nhướng mày: "Lạ nha."

Châu Đông Vũ không trả lời.

Trong đầu nó lúc này chỉ quanh quẩn câu nói của Hà Vũ Giang:

"Tôi ở đây, tôi sẽ giúp em."

Chẳng hiểu sao, câu nói ấy khiến em cảm thấy ấm áp lạ thường.

Hết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...