[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ

Sẽ không cô đơn nữa



Sau Khi cả Hai về tới nhà nàng.

Thật ra nhà Vũ Giang là nằm trên một căn hộ cao cấp, nên việc gửi xe rồi đi thang máy lên. Tất cả những thứ linh tinh một tay nó xách hết.

Thang máy chỉ đến tầng 10 là dừng lại. Nó cùng Cô giáo bước ra ngoài, đi một chút là đến nhà của nàng, nàng lục trong túi một chút, lấy ra chiếc chìa khóa, mở cửa ra.

Một căn hộ ấm áp trước mắt nó. Tông màu xanh nhẹ và trắng hồng tạo lên bầu không khí nhẹ nhàng.

Cách bài trí cũng không quá Lỗi thời, rất hiện đại. Mọi thứ đều để rất gọn gàng, cho thấy con người kia vô cùng sạch sẽ.

Cả hai cũng bắt đầu công việc chuẩn bị bữa tối.

"Em biết nấu ăn không?" Cô giáo hỏi.

Châu Đông Vũ nhướng mày: "em không, mà  tốt nhất là cô nên hướng dẫn thì hơn."

Hà Vũ Giang không nói gì, chỉ đẩy một rổ rau về phía học trò: "Vậy thì bắt đầu bằng việc nhặt rau đi."

Châu Đông Vũ không phản đối, nhưng trong lúc làm lại cố tình lười biếng, thỉnh thoảng nhặt một cọng rau lại len lén liếc nhìn cô giáo đang bận rộn thái thịt.

"Cô à, nấu ăn cho ai đó mỗi ngày có phải là một dấu hiệu của yêu thương không?"

Hà Vũ Giang đang xắt thịt chợt khựng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

"Cũng có thể."

Châu Đông Vũ cười nhẹ, không nói thêm, nhưng trong lòng lại âm thầm thích thú với câu trả lời này.

_________

Một Lúc sau thì món ăn cũng được Vũ Giang trổ tài xong.

"Cô đi tắm, em muốn tắm không, để cô chuẩn bị đồ cho em" Vũ Giang tháo bỏ tạp dề ra khỏi người, nhìn nó hỏi.

"Nếu được cho em mượn cái quần lửng và áo thun nhé...không cần thứ kia đâu, vì em mặc áo bó rồi" nó cười nhẹ rồi tiếp tục dọn đồ ăn lên.

Nghe vậy nàng cũng ngại nên nói xong câu cũng đi nhanh vào phòng ngủ.

Sau khi nàng tắm, cũng đến lượt nó.

Bước vào phòng tắm, nó thấy đồ và khăn đều chuẩn bị sẳn cho nó, tự dưng tim hẫng đi một nhịp, cảm giác hạnh phúc lan cả cơ thể.... Miệng cứ cười mãi thôi.

Khi mọi món ăn được dọn lên bàn, bầu không khí trong căn bếp nhỏ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

Châu Đông Vũ cầm đũa, gắp một miếng thịt kho, nhai chậm rãi rồi gật đầu: "Ngon thật. Sau này, nếu cô chịu nấu cho em ăn mỗi ngày thì tốt quá."

Hà Vũ Giang bật cười: "Vậy thì em phải chăm chỉ giúp cô nhặt rau hơn đấy."

Châu Đông Vũ chống cằm, ánh mắt mang theo chút ấm áp hiếm có: "Chỉ cần cô muốn, em sẵn sàng làm mọi thứ."

Bên ngoài cửa sổ, gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo hơi thở của một buổi tối yên bình. Và trong căn bếp nhỏ này, có một chút ấm áp dịu dàng đang dần len lỏi giữa hai con người vốn dĩ chẳng nên thuộc về nhau, nhưng lại cứ thế mà gần gũi hơn từng chút một.

.

.

.

…………………………

Sau khi dọn dẹp xong, Hà Vũ Giang pha hai tách trà nóng, đặt một ly trước mặt Châu Đông Vũ.

"Uống đi, giúp tiêu hóa tốt hơn."

Châu Đông Vũ cầm lấy ly trà, nhấp một ngụm, cảm nhận hơi ấm lan tỏa nơi đầu lưỡi.

"Cô thường hay uống trà vào buổi tối à?"

"Ừm, thành thói quen rồi. Em có muốn thử không?"

Châu Đông Vũ khẽ cười: "Nếu là thói quen của cô, em cũng muốn thử."

Hai người im lặng trong giây lát, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường.

Hà Vũ Giang dựa lưng vào ghế sofa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố về đêm sáng rực ánh đèn, nhưng trong căn phòng nhỏ này lại chỉ có sự tĩnh lặng và hơi thở nhè nhẹ của hai người.

Châu Đông Vũ ngồi bên cạnh, tay cầm ly trà, khẽ xoay nhẹ trong lòng bàn tay. Một lúc sau, nàng cất giọng:

“Cô có hay cảm thấy cô đơn không?”

Hà Vũ Giang thoáng giật mình trước câu hỏi bất chợt, nhưng rồi nàng cười nhẹ:

“Vì sao em lại hỏi vậy?”

“Bởi vì em cảm thấy cô sống rất khép kín.” Châu Đông Vũ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô đầy chăm chú .

“Giống như cô đã quen với việc một mình, nhưng đôi khi… một mình không thực sự thoải mái, đúng không?”

Hà Vũ Giang không lập tức trả lời. Cô giáo hạ mắt, đầu ngón tay lướt nhẹ trên thành ly, như đang suy nghĩ.

Cuối cùng, nàng chỉ khẽ nói: “Có lẽ ai cũng có những khoảng lặng của riêng mình.”

Châu Đông Vũ gật đầu, rồi đột nhiên đứng dậy.

“Vậy hôm nay cô không cần ở một mình nữa.”

Nói rồi, nó đi đến tủ sách của Hà Vũ Giang, rút ra một cuốn sách ngẫu nhiên, cầm nó quay trở lại ghế.

“Cô đọc sách, em chơi game.” nó giơ chiếc điện thoại lên, ánh mắt sáng lấp lánh như một chú mèo nhỏ.

“Chúng ta cứ thế này một lúc, được không?”

Hà Vũ Giang hơi sững người, nhưng rồi nàng mỉm cười, lật trang sách.

Không ai nói gì thêm, nhưng không gian tĩnh lặng ấy lại mang theo một sự bình yên kỳ lạ.

Một lát sau, Châu Đông Vũ đột nhiên nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh.

“Cô à.”

“Ừ?”

“Hôm nay, em rất vui.”

Hà Vũ Giang dừng lại một giây, sau đó nhẹ nhàng lật sang trang mới.

“Ừm, cô cũng vậy.”

Không cần nói về chấp nhận hay từ chối, vì đôi khi, chỉ cần ở cạnh nhau đã là đủ.

.

.

.

_______________

Buổi sáng, khi ánh nắng vừa len lỏi qua rèm cửa, điện thoại của Hà Vũ Giang rung lên.

Cô còn chưa tỉnh hẳn, với tay lấy điện thoại, nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình.

Châu Đông Vũ.

Hơi bất ngờ vì cuộc gọi sớm như vậy, cô nhấn nghe.

"Cô dậy chưa?"

Đầu dây bên kia, giọng nói có chút lười biếng nhưng vẫn mang theo sự trầm thấp đặc trưng.

Hà Vũ Giang liếc nhìn đồng hồ. "Còn sớm, em gọi cô có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ muốn biết sáng nay cô có nấu bữa sáng không."

Hà Vũ Giang bật cười khẽ. "Em đang mong chờ điều đó sao?"

"Cũng không hẳn." Châu Đông Vũ ngừng lại một chút .

"Chỉ là, tối qua em ngủ không ngon lắm."

Hà Vũ Giang thoáng sững lại.

"Vậy sao?" Cô nhẹ giọng

"Có chuyện gì à?"

"Không hẳn là chuyện gì lớn, chỉ là… em đã quen với không khí tối qua rồi."

Hà Vũ Giang hiểu ngay cô học trò của mình đang ám chỉ điều gì. Nhưng cô không tiếp lời ngay, chỉ mỉm cười rồi hỏi:

"Vậy em muốn ăn sáng không?"

Châu Đông Vũ cười khẽ, giọng điệu mang theo sự vui vẻ rõ ràng:

"Nếu cô mời, em sẽ đến ngay."

Hà Vũ Giang nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Vậy đến đi."

Chỉ một câu đơn giản, nhưng đầu dây bên kia, Châu Đông Vũ dường như có thể cảm nhận được nụ cười nhẹ trên môi cô giáo của mình.

*

Châu Đông Vũ không mất quá nhiều thời gian để đến nhà Hà Vũ Giang. Khi cô đứng trước cửa, mùi thơm của thức ăn đã thoang thoảng trong không khí.

Nó hơi nhướn mày, khẽ cười rồi nhấn chuông.

Cửa mở ra, Hà Vũ Giang mặc một chiếc áo len mỏng màu kem, tóc vẫn còn hơi rối, trông có vẻ như chỉ vừa thức dậy không lâu.

"Vào đi." Giọng nàng nhẹ nhàng như thường ngày.

Châu Đông Vũ bước vào, nhìn bàn ăn đã được bày sẵn. Trứng ốp la, bánh mì nướng và một ly cà phê đen.

"Cô thực sự đã chuẩn bị bữa sáng?"

Hà Vũ Giang rót thêm một ly sữa, đặt xuống trước mặt Châu Đông Vũ.

"Không hẳn, chỉ là có người cứ nói tối qua ngủ không ngon. Nếu không ăn sáng, lát nữa lại kêu đói thì phiền lắm."

Châu Đông Vũ nhìn cô giáo, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Cô quan tâm đến em thế này, em có nên hiểu là cô đang bắt đầu quen với sự có mặt của em không?"

Hà Vũ Giang không trả lời ngay, chỉ nhàn nhạt nói:

"Ăn đi, đừng nói nhiều."

Châu Đông Vũ cười khẽ, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy bánh mì, bắt đầu bữa sáng.

Sau khi ăn sáng xong, Châu Đông Vũ lười biếng tựa vào ghế, nhìn cô giáo thu dọn bàn ăn.

"Cô à, nếu sáng nào cũng như thế này, em chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ bữa sáng nữa."

Hà Vũ Giang lườm cô một cái. "Vậy thì tự lo cho mình đi, đừng trông chờ vào cô."

Châu Đông Vũ bật cười, nhưng không tranh luận. Cô đứng dậy, giúp Hà Vũ Giang cất dọn chén đĩa, dù động tác có chút vụng về.

"Được rồi, em đi học đây. Cô cũng đến trường chứ?"

"Ừ, nhưng cô sẽ đi sau."

Châu Đông Vũ gật đầu, khoác ba lô lên vai. Nhưng khi vừa bước đến cửa, cô chợt dừng lại, ngoái đầu nhìn Hà Vũ Giang.

"Cô, trưa nay em có thể ghé phòng của cô được không?"

Hà Vũ Giang nhướn mày. "Ghé làm gì?"

Châu Đông Vũ nhún vai, cười nhẹ. "Tìm lý do gặp cô."

Hà Vũ Giang không đáp, chỉ lắc đầu cười, ra hiệu cho cô rời đi.

Nhìn theo bóng dáng đứa nhóc khuất dần sau cánh cửa, nàng khẽ thở dài.

Rõ ràng là một buổi sáng bình thường, nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại có chút gì đó không nỡ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...