[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ
Là Tình Yêu
Bước tới cầu thang. Một bầu trời tối đen. Vũ Giang nép gần vào người nó, nắm lấy cánh tay nó.Nó biết, nó hiểu nên trấn an nàng.Tay mò lấy điện thoại, Bật đèn flash lên. "Có đèn rồi, cô đừng sợ, nép vào em, đi cẩn thận thôi, em đỡ cô" Đông Vũ ân cần dìu nàng từng bậc thang đi xuống. Một lúc đã thấy được ánh sáng rồi.
Vũ Giang cũng buông tay nó ra.Chắc chỉ có mình nó, muốn mãi cảm giác đó thôi, muốn được bảo vệ cho người mình yêu."được rồi, em về đi, chạy cẩn thận đó" "Không cảm ơn em sao?" Nó nhìn nàng cười rồi hỏi."Cảm ơn ai kia" Vũ Giang thẹn quá nên nói nhỏ giọng lại."Em đưa cô ra xe" Đông Vũ tiếp bước.Vũ Giang cũng gật đầu rồi đi theo."Không cho cảm ơn xuông nhé" "Muốn như thế nào?" "Khao đi ăn" Đông Vũ suy nghĩ rồi nói ra."Có chút việc mà khao đi ăn, tui lỗ đó nha" Vũ Giang trề môi nói."Vậy em ẳm cô lên lại Văn phòng cho cô đi 1 mình nhé" Đông Vũ dừng lại, quay qua làm mặt nghiêm trọng."Một bửa ăn chứ gì" "Một bữa ăn cô nấu, tại gia" Đông Vũ nói."được thôi" Đi gần tới xe nàng. Một chiếc Sh mode màu xám nhẹ nhàng. Hợp với dáng người nàng."Cô mở cốp em để Túi vào.""Treo cũng được mà""Lỡ có gì thì sao, mau đi" Nó bắt đầu hối thúc cô.Nàng cũng mở cốp lấy nón ra cho noa để túi vào, sau đó nó giật luôn cái nón của nàng."Ấy cà, chạy xe Sh mà đội nón xấu quá nha" Nó trêu chọc."Nè, em biết hai chữ vô duyên như thế nào không hả" Vũ Giang mặc áo khoác vào, nói rồi liếc nó."Xe hơi đâu, hôm nay đi xe này" "Đi bảo trì rồi, chở ai kia xong hư mất rồi" "Ơ, em nhớ phá chút thôi mà" dứt câu nó đội nón lên cho cô. Gàng lại nhẹ nhàng, rồi vuốt hai bên mái qua. Cử chỉ ân cần nhẹ nhàng."Em về, chạy về cẩn thận nhé, về rồi nhắn em hay nhé" nói rồi nó xách cặp chạy đi, lúc đi không quên quay lại vẫy tay tạm biệt. Nàng thì nhìn, mặt ngơ ra, mĩm cười nhẹ.Mình nghĩ gì vậy chứ...sao lại để em ấy làm vậy chứ? Thật là Vũ Giang ơi là Vũ Giang. Không được, mình không được có cảm tình với em ấy. Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ.Nghĩ rồi cùng lên xem, đề mấy rồi ra khỏi trường học.Bên này nó cũng chuẩn bị xong, chạy ra thì thấy người kia đi rồi. Nó liền đuổi theo, không biết như thế nào nhưng nó nghĩ chắc cùng đường về nhà thôi nên nó mới đi theo hướng về nhà nó.Không ngờ chạy một đoạn cũng thấy người kia đang dừng đèn đỏ ở ngã ba. Nó nhanh chạy lên đứng gần người kia. Nhưng không để cô phát hiện. Nó muốn biết nhà cô, và cũng muốn mỗi ngày cùng nàng về nhà.Tình yêu là thế đó, cứ âm thầm như vậy, không cần người ta đáp lại, chỉ cần thấy người kia hạnh phúc là đủ mãn nguyện rồi.Quẹo hai ngã ba thì cũng đến nhà nàng. Nó cũng khá bất ngờ, nhà cô nằm trong khu này, tuy nói không sang chảnh như những khu khác, nhưng cũng là khu không phải muốn là được. Chắc chắn nàng không chỉ làm mỗi giáo viên, có ai giáo viên mà ở căn nhà nằm trong khu vực riêng này chứ.Thấy nàng đã vào cổng rồi, Đông Vũ cũng yên tâm ra về.Hôm sau. Tiếng reng chuông báo hiệu tới giờ ra chơi tụi nó Ồ ạt dẹp sách vở rồi ra khỏi lớp học.Đông Vũ cũng không ngoại lệ, nó nhanh chóng dọn dẹp sách vở để xuống văn phòng gặp nàng. Hôm nay nó muốn mua đồ ăn sáng cho cô ấy."Này này, đi đâu mà vội vậy?" Gia Khánh chặn Đông Vũ lại. Tay chỉ lên vai nó."Mày muốn cái gì?" Nó gạt tay Gia Khánh ra. Trừng mắt hỏi."Dạo này làm trò ngoan quá nhỉ?" Gia Khánh cười nhếch mép nhìn nó."Thì liên quan gì ? Biến ra chỗ khác giùm." Đông Vũ lấy tay đẩy Gia Khánh ra. Định bước qua thì lại bị chặn."Mày nên biết vị trí mày ở đâu, Đừng để tao phải nói nhiều." Nó chỉ mặt Đông Vũ."Thấy hơi quá rồi đó bạn" Gia Phú xong lên nói, nhưng bị Đông Vũ cản lại."Tao muốn nghe nó nói" Đông Vũ nói."Kệ nó đi, mình đi thôi" Lực Tú kéo cả hai thì đàn em Gia Khánh chặn lại."Thiết Ngân là của tao. Mày không có quyền làm tổn thương cô ấy, Mày chỉ là đứa nhóc, Giới tính thì ......hahaaa" Gia Khánh quay qua nhìn nó, cười lớn.Lúc này đám đàn em tầm cỡ 3 4 đứa cùng hèo theo cười cợt."Mẹ mày, thằng chó" Nói ra nó nhanh chọi thẳng cặp vào người Gia Khánh, đá bàn trúng tên đàn em kia. Cả đám xô xát nhau. Đông Vũ Giận lên, dùng hết sức đánh Gia Khánh. Tay Đấm thẳng vào mặt nó mấy cái. Mấy tên đàn em thì được hai đứa kia trợ giúp. "Mày nghe cho rõ đây, Tao có như thế nào cũng dell liên quan tới mày, từ nay mày kiếm chuyện với tao nữa, đừng trách tại sao tao ra tay nặng hơn" Đông Vũ đạp lên người đó, chỉ thẳng mặt Gia Khánh nói.Nó nói xong nhanh tới nhặt cặp lên để lại bàn học. Cả ba bước ra khỏi lớp. Người ngợm thì dính đầy cát bụi. Miệng nó chảy ít sirô do nãy xô xát với mấy tên đàn em."Không sao chứ" Lực Tú hỏi nó với Gia Phú."Chả hiểu sao, đánh không lại mà lúc nào cũng kiếm chuyện, nó nhớ đòn quá" Gia Phú Xoa Xoa cánh tay rồi nói.Nó vừa xuống sảnh thì Thấy Tuyết Nhi. Người đang đi về phía nó.Vừa thấy nó, Tuyết Nhi vội chạy lại " Chị Sao vậy? Chị lại đánh nhau nữa hả" "Sao??" Đông Vũ ngớ người."Sao chị ngơ ra đó? Chị chảy máu rồi, để em đưa chị xuống y tế."Chị không cần" Đông Vũ từ chối nhưng nó vẫn một mực kéo đi, nên nó kéo luôn hai đứa bạn nóa theo."Mày kéo tụi tao theo chi vậy nè, đi với bé đó đi" Lực Tú La oái oái."Đi theo đi, nói nhiều ghê" Đông Vũ đánh lên vai nó.Gia Phú lúc này chỉ nhìn theo con bé Tuyết Nhi này. Người đâu mà đẹp dữ vậy không biết, ăn gì mà xinh dữ thân. Tim nó như tan chảy vậy đó.*Phòng Y Tế."Cô ơi, chị này bị té, cô xem giùm e vết thương ở môi với" Nhi dằn Đông Vũ ngồi xuống giường để cô Y tế xem xét."Cả ba đều té sao? Cả ba đứa nào cũng bầm, kh bị trày chỗ này, cũng bầm chỗ kia" Cô Y tế vờ hỏi."Dạ...đúng rồi cô, lúc chị té lôi luôn hai anh này nên tả cả đám" Tuyết Nhi biển sẳn một câu chuyện nghe cũng thấy giả nói vs cô y tế.Sau khi băn lại vết thương ở môi, nó xin cho Đông Vũ chai dầu sức mấy chỗ bầm."Để em sức cho chị" Nhi tháo nắp chai ra, xịt lên tay rồi thoa."Để chị làm được rồi" Đông Vũ khá ngại, một phần là vì không thích người khác đụng mình nữa."Được người đẹp chăm sướng quá còn đòi hỏi gì nữa mạy" Gia Phú miệng lầm bầm nói."Ai cũng có phần, đợi em tí nhé" Tuyết Nhi cười.Lúc này Người kia không biết từ đâu bước vào thấy một màn tình tứ của nó vs Tuyết Nhi... Mà chỉ có Nhi chứ nó chả làm gì. "Chị, em vào lấy Thuốc" Nàng đi vào nói vs cô Y tế."Uh, chị để sẳn ngay bàn, lấy giùm chị nha" lúc này cô y tế đang băng lại vết thương cho Lực Tú nên nhờ Vũ Giang lấy giùm.Nó cũng thấy nàng, vừa nghe nàng lấy thuốc gì đó, lòng nó chợt bồi hồi, không biết cổ bị gì mà cần thuốc nhỉ.
Nhìn Vũ Giang một lúc, chờ nàng hỏi thăm nó, nhưng mà Nàng thì thả cho nó cục bơ."Hai đứa làm gì mà mình mẩy tùm lum hết vậy?Lại đánh lộn sao?" Vũ Giang hỏi Lực Tú và Gia Phú."Dạ đâu có đâu....em bị té mà" Lực Tú nghe liền rén, nhanh chóng lên tiếng.Nàng nghe rồi cũng để đó. Lấy xong thuốc liền đi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng không quên liếc nó một cái.Nó thấy được sự "liếc" của nàng liền rút tay lại. Tuyết Nhi tưởng làm nó đau liền miệng hỏi."Sao vậy, bé làm chị đau hở, bé xin lỗi nha." Hết.
Vũ Giang cũng buông tay nó ra.Chắc chỉ có mình nó, muốn mãi cảm giác đó thôi, muốn được bảo vệ cho người mình yêu."được rồi, em về đi, chạy cẩn thận đó" "Không cảm ơn em sao?" Nó nhìn nàng cười rồi hỏi."Cảm ơn ai kia" Vũ Giang thẹn quá nên nói nhỏ giọng lại."Em đưa cô ra xe" Đông Vũ tiếp bước.Vũ Giang cũng gật đầu rồi đi theo."Không cho cảm ơn xuông nhé" "Muốn như thế nào?" "Khao đi ăn" Đông Vũ suy nghĩ rồi nói ra."Có chút việc mà khao đi ăn, tui lỗ đó nha" Vũ Giang trề môi nói."Vậy em ẳm cô lên lại Văn phòng cho cô đi 1 mình nhé" Đông Vũ dừng lại, quay qua làm mặt nghiêm trọng."Một bửa ăn chứ gì" "Một bữa ăn cô nấu, tại gia" Đông Vũ nói."được thôi" Đi gần tới xe nàng. Một chiếc Sh mode màu xám nhẹ nhàng. Hợp với dáng người nàng."Cô mở cốp em để Túi vào.""Treo cũng được mà""Lỡ có gì thì sao, mau đi" Nó bắt đầu hối thúc cô.Nàng cũng mở cốp lấy nón ra cho noa để túi vào, sau đó nó giật luôn cái nón của nàng."Ấy cà, chạy xe Sh mà đội nón xấu quá nha" Nó trêu chọc."Nè, em biết hai chữ vô duyên như thế nào không hả" Vũ Giang mặc áo khoác vào, nói rồi liếc nó."Xe hơi đâu, hôm nay đi xe này" "Đi bảo trì rồi, chở ai kia xong hư mất rồi" "Ơ, em nhớ phá chút thôi mà" dứt câu nó đội nón lên cho cô. Gàng lại nhẹ nhàng, rồi vuốt hai bên mái qua. Cử chỉ ân cần nhẹ nhàng."Em về, chạy về cẩn thận nhé, về rồi nhắn em hay nhé" nói rồi nó xách cặp chạy đi, lúc đi không quên quay lại vẫy tay tạm biệt. Nàng thì nhìn, mặt ngơ ra, mĩm cười nhẹ.Mình nghĩ gì vậy chứ...sao lại để em ấy làm vậy chứ? Thật là Vũ Giang ơi là Vũ Giang. Không được, mình không được có cảm tình với em ấy. Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ.Nghĩ rồi cùng lên xem, đề mấy rồi ra khỏi trường học.Bên này nó cũng chuẩn bị xong, chạy ra thì thấy người kia đi rồi. Nó liền đuổi theo, không biết như thế nào nhưng nó nghĩ chắc cùng đường về nhà thôi nên nó mới đi theo hướng về nhà nó.Không ngờ chạy một đoạn cũng thấy người kia đang dừng đèn đỏ ở ngã ba. Nó nhanh chạy lên đứng gần người kia. Nhưng không để cô phát hiện. Nó muốn biết nhà cô, và cũng muốn mỗi ngày cùng nàng về nhà.Tình yêu là thế đó, cứ âm thầm như vậy, không cần người ta đáp lại, chỉ cần thấy người kia hạnh phúc là đủ mãn nguyện rồi.Quẹo hai ngã ba thì cũng đến nhà nàng. Nó cũng khá bất ngờ, nhà cô nằm trong khu này, tuy nói không sang chảnh như những khu khác, nhưng cũng là khu không phải muốn là được. Chắc chắn nàng không chỉ làm mỗi giáo viên, có ai giáo viên mà ở căn nhà nằm trong khu vực riêng này chứ.Thấy nàng đã vào cổng rồi, Đông Vũ cũng yên tâm ra về.Hôm sau. Tiếng reng chuông báo hiệu tới giờ ra chơi tụi nó Ồ ạt dẹp sách vở rồi ra khỏi lớp học.Đông Vũ cũng không ngoại lệ, nó nhanh chóng dọn dẹp sách vở để xuống văn phòng gặp nàng. Hôm nay nó muốn mua đồ ăn sáng cho cô ấy."Này này, đi đâu mà vội vậy?" Gia Khánh chặn Đông Vũ lại. Tay chỉ lên vai nó."Mày muốn cái gì?" Nó gạt tay Gia Khánh ra. Trừng mắt hỏi."Dạo này làm trò ngoan quá nhỉ?" Gia Khánh cười nhếch mép nhìn nó."Thì liên quan gì ? Biến ra chỗ khác giùm." Đông Vũ lấy tay đẩy Gia Khánh ra. Định bước qua thì lại bị chặn."Mày nên biết vị trí mày ở đâu, Đừng để tao phải nói nhiều." Nó chỉ mặt Đông Vũ."Thấy hơi quá rồi đó bạn" Gia Phú xong lên nói, nhưng bị Đông Vũ cản lại."Tao muốn nghe nó nói" Đông Vũ nói."Kệ nó đi, mình đi thôi" Lực Tú kéo cả hai thì đàn em Gia Khánh chặn lại."Thiết Ngân là của tao. Mày không có quyền làm tổn thương cô ấy, Mày chỉ là đứa nhóc, Giới tính thì ......hahaaa" Gia Khánh quay qua nhìn nó, cười lớn.Lúc này đám đàn em tầm cỡ 3 4 đứa cùng hèo theo cười cợt."Mẹ mày, thằng chó" Nói ra nó nhanh chọi thẳng cặp vào người Gia Khánh, đá bàn trúng tên đàn em kia. Cả đám xô xát nhau. Đông Vũ Giận lên, dùng hết sức đánh Gia Khánh. Tay Đấm thẳng vào mặt nó mấy cái. Mấy tên đàn em thì được hai đứa kia trợ giúp. "Mày nghe cho rõ đây, Tao có như thế nào cũng dell liên quan tới mày, từ nay mày kiếm chuyện với tao nữa, đừng trách tại sao tao ra tay nặng hơn" Đông Vũ đạp lên người đó, chỉ thẳng mặt Gia Khánh nói.Nó nói xong nhanh tới nhặt cặp lên để lại bàn học. Cả ba bước ra khỏi lớp. Người ngợm thì dính đầy cát bụi. Miệng nó chảy ít sirô do nãy xô xát với mấy tên đàn em."Không sao chứ" Lực Tú hỏi nó với Gia Phú."Chả hiểu sao, đánh không lại mà lúc nào cũng kiếm chuyện, nó nhớ đòn quá" Gia Phú Xoa Xoa cánh tay rồi nói.Nó vừa xuống sảnh thì Thấy Tuyết Nhi. Người đang đi về phía nó.Vừa thấy nó, Tuyết Nhi vội chạy lại " Chị Sao vậy? Chị lại đánh nhau nữa hả" "Sao??" Đông Vũ ngớ người."Sao chị ngơ ra đó? Chị chảy máu rồi, để em đưa chị xuống y tế."Chị không cần" Đông Vũ từ chối nhưng nó vẫn một mực kéo đi, nên nó kéo luôn hai đứa bạn nóa theo."Mày kéo tụi tao theo chi vậy nè, đi với bé đó đi" Lực Tú La oái oái."Đi theo đi, nói nhiều ghê" Đông Vũ đánh lên vai nó.Gia Phú lúc này chỉ nhìn theo con bé Tuyết Nhi này. Người đâu mà đẹp dữ vậy không biết, ăn gì mà xinh dữ thân. Tim nó như tan chảy vậy đó.*Phòng Y Tế."Cô ơi, chị này bị té, cô xem giùm e vết thương ở môi với" Nhi dằn Đông Vũ ngồi xuống giường để cô Y tế xem xét."Cả ba đều té sao? Cả ba đứa nào cũng bầm, kh bị trày chỗ này, cũng bầm chỗ kia" Cô Y tế vờ hỏi."Dạ...đúng rồi cô, lúc chị té lôi luôn hai anh này nên tả cả đám" Tuyết Nhi biển sẳn một câu chuyện nghe cũng thấy giả nói vs cô y tế.Sau khi băn lại vết thương ở môi, nó xin cho Đông Vũ chai dầu sức mấy chỗ bầm."Để em sức cho chị" Nhi tháo nắp chai ra, xịt lên tay rồi thoa."Để chị làm được rồi" Đông Vũ khá ngại, một phần là vì không thích người khác đụng mình nữa."Được người đẹp chăm sướng quá còn đòi hỏi gì nữa mạy" Gia Phú miệng lầm bầm nói."Ai cũng có phần, đợi em tí nhé" Tuyết Nhi cười.Lúc này Người kia không biết từ đâu bước vào thấy một màn tình tứ của nó vs Tuyết Nhi... Mà chỉ có Nhi chứ nó chả làm gì. "Chị, em vào lấy Thuốc" Nàng đi vào nói vs cô Y tế."Uh, chị để sẳn ngay bàn, lấy giùm chị nha" lúc này cô y tế đang băng lại vết thương cho Lực Tú nên nhờ Vũ Giang lấy giùm.Nó cũng thấy nàng, vừa nghe nàng lấy thuốc gì đó, lòng nó chợt bồi hồi, không biết cổ bị gì mà cần thuốc nhỉ.
Nhìn Vũ Giang một lúc, chờ nàng hỏi thăm nó, nhưng mà Nàng thì thả cho nó cục bơ."Hai đứa làm gì mà mình mẩy tùm lum hết vậy?Lại đánh lộn sao?" Vũ Giang hỏi Lực Tú và Gia Phú."Dạ đâu có đâu....em bị té mà" Lực Tú nghe liền rén, nhanh chóng lên tiếng.Nàng nghe rồi cũng để đó. Lấy xong thuốc liền đi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng không quên liếc nó một cái.Nó thấy được sự "liếc" của nàng liền rút tay lại. Tuyết Nhi tưởng làm nó đau liền miệng hỏi."Sao vậy, bé làm chị đau hở, bé xin lỗi nha." Hết.