[BHTT] [LôiLam] Theo Em Về Nhà

Chương 10: Xuất hiện



Tân Chỉ Lôi nghe bảo sẽ có đợt tuyển nhân sự mới, cô giao cho Trưởng phòng giúp cô đi phỏng vấn. Nàng và cô đều bận với dự án mới, sắp phải đi ký hợp đồng với đối tác. Nhìn bản lịch trình thôi cũng đã khiến đau cả đầu, nhức mắt, lờ đờ

Giờ nghỉ trưa, Tần Lam đang ngồi nói chuyện với Triệu Chiêu Nghi. Con bé muốn mượn Bubu của nàng vài ngày, Tần Lam cũng đồng ý. Lâu lâu mới được dẫn đi chơi chắc Bubu thích lắm

Tần Lam cúp máy, quay lại với công việc của mình. Nay có nhân sự mới, nàng phải đi xem. Coi thử đợt nàng có ai thú vị không? Tần Lam là giám đốc, đơn vị của nàng rất thiếu nữ. Nàng đang ước ao có một nhân viên nữ nào chuyển vào đơn vị của nàng thì hay biết mấy. Chứ toàn là nam không mà thôi! Thì đã thấy chán

-"Chị Tần! Nhân viên mới là nữ"

Tần Lam ra tiếp đón, đi ra thì rất ngạc nhiên, nàng trố mắt. Sao lại trùng hợp đến vậy? Ngọc Thủy tình địch của nàng đang đứng trước mắt. Cô ta có vẻ vẫn vậy, không thay đổi. Chỉ khác là khuôn mặt đã kém sắc hơn thôi

Chắc hẳn sau trải qua với người tệ bạc nên mới xuống sắc như thế này. Tần Lam lấy lại vẻ bình tĩnh, chào đón nhân viên mới

-"Chào! Lâu quá không gặp nhỉ? Tần Lam"_Ngọc Thủy vẫy tay, kéo chiếc mắt kính đen mình xuống. Nhìn nàng bằng nửa con mắt

Tần Lam chỉ biết cười khẩy:

-"Cũng lâu nhờ? Chào mừng em đã đến với công ty!"_Tần Lam cười trừ cho qua, chào hỏi xong thì nàng cũng bỏ vào phòng

Mở điện thoại lên nhắn tin gấp cho Tần Hải Lộ

[Cái gì?! *** Aaaa cô ta dám làm gì em? Chị nhất quyết cho cô ta một bài học]_ Tần Hải Lộ

[Tân Chỉ Lôi biết chưa?]_Tần Hải Lộ

[Sắp biết rồi]_Tần Lam

[Nếu Chỉ Lôi làm em buồn, chị cũng xử luôn em ấy. Đừng cản chị]_Tần Hải Lộ

Sắp tan làm rồi, nàng cố giỏi quyết cho hết việc. Tân Chỉ Lôi tan làm đã tung tăng, bay nhảy qua đơn vị của Tần Lam. Cô vừa mới bước vào đã thấy bóng dáng quen thuộc. Giữa hàng chục người ở đơn vị của Tần Lam nhưng bóng dáng ấy là đập vào mắt cô đầu tiên

-"Ngọc Thủy...."_Tân Chỉ Lôi có chút chạnh lòng khi thấy cái tên này....

-"Gấu nhỏ!"_Ngọc Thủy thấy cô như vớ được vàng, đôi mắt sáng rực. Cô ta bật dậy đi đến chỗ Tân Chỉ Lôi

-"Đừng gọi tôi như vậy! Xin thứ lỗi"_Tân Chỉ Lôi vẫn còn nhớ rõ gấu nhỏ là biệt danh cô ta đặt cho cô

-"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"_Ngọc Thủy cầm lấy tay Tân Chỉ Lôi, nhân viên công ty đều nhìn Ngọc Thủy với con mắt hình viên đạn

"Cô ta là ai? Dám nắm tay chủ tịch? Gan trời"

"Mới vô công ty thôi đấy"

Tân Chỉ Lôi thấy mọi người bàn tán nhiều quá, cô cũng giải vây. Đi ra chỗ khác giải quyết chuyện của cô và Ngọc Thủy. Cô khàn giọng bảo:

-"Có gì thì nói lẹ, tôi còn có công việc"

-"Sao mà lạnh lùng nhỉ? Em nhớ không? Hồi trước, em luôn bảo sẽ yêu thương chị"

-"Được rồi! Đừng nhắc"

-"Không còn tình vẫn còn nghĩa đi chứ? Chúng ta làm bạn được mà đúng không? Chị biết sai rồi"_Ngọc Thủy nói cái giọng ngọt ngào nhất để níu lấy tay Tân Chỉ Lôi

Cô chợt nhớ lại quá khứ, khoảng thời gian....không! Tần Lam! Tần Lam! Cô không được làm như vậy! Nàng là nhất! Là số 1

-"Ừm, tôi có việc. Tạm biệt"_Tân Chỉ Lôi thấy trời đổ mưa to, cô nhìn đồng hồ đã trễ hơn 30 phút. Không biết Tần Lam đã đi đâu, cô chấp nhận đội mưa đi kiếm nàng. Mãi không thấy

Cô định gọi cho nàng thì chợt nhớ, Wechat của nàng cô cũng không có....

-"Thấy Tần Lam ở đâu không?"_Tân Chỉ Lôi thấy nhân viên đã đứng ở bãi đậu xe rất lâu chắc đang chờ ai đó đến đón. Cô hỏi thử

-"Chị Tần...Hồi nảy bắt taxi về rồi. Em thấy chị ấy đứng đây rất lâu"

Nghe như vậy, cô mới lái xe trở về nhà. Tần Lam đang đứng bếp nấu cơm, người vợ này hình như đã giận nên món ăn có phần không được ổn cho lắm. Thấy vậy, cô mới xin lỗi nàng về việc đã để nàng đứng đợi rất lâu. Tần Lam vậy mà chỉ vỏn vẹn trả lời một chữ

-"Ừ!"

-"Lam Lam...em xin lỗi"_Tân Chỉ Lôi vừa nghe chữ đấy, ngồi dậy. Chạy sang chỗ nàng, năn nỉ, nào là làm nũng. Không được cô sang ăn vạ, nhất quyết không ăn cơm. Nào nàng hết giận thì cô sẽ ăn đầy đủ

-"Không ăn? Chắc chứ?"_Tần Lam nhìn cô đôi mắt chừng, sắc nhọn như dao

-"Không"

-"Vậy thì nhịn"_Tần lam dẹp luôn đồ ăn, cô được trận nhớ đời. Không ngờ Tần Lam giận dỗi đáng sợ đến như vậy

Đêm đó, nàng dọn đồ ngủ dưới sàn. Nửa đêm, cô cũng lò mò xuống sàn ngủ với Tần Lam. Xui làm sao ăn ngay quả nhéo tai của Tần Lam. Thế là đêm đó, cô không dám tự nguyện làm theo ý mình nữa. Thật đáng sợ

●●●

Tần Lam không thèm nói chuyện với Tân Chỉ Lôi, mặc cho cô năn nỉ. Từ nhà đến công ty, từ công ty lại về nhà. Nào là túi hiệu, đồ ăn ngon, trang sức chỉ mong xoa dịu được lòng Tần Lam. Mong nàng đừng giận nữa

Ngọc Thủy biết được hai người đang giận nhau, cô ta tỏ vẻ đắc ý. Cứ luôn bám dính Tân Chỉ Lôi, mặc cho cô ra sức từ chồi. Cô đã khác xưa, không còn ngu muội mà đâm đầu vào. Nhân viên trong công ty không ai thích cô ta cả, ăn mặc không thích hợp chút nào. Mọi người đều ăn mặc lịch sử, xem cô ta kìa. Nút áo còn không gài cứ phô ra cho ai xem, nhìn thôi cũng thấy chướng mắt thay Tần Lam

Trong đơn vị của nàng, cũng có vài người báo cáo việc Ngọc Thủy hay mang đồ ăn có mùi trong lúc làm việc. Điều này là điều cấm kị, trong sọt rác còn có cả thuốc lá. Đơn vị của nàng đã có quy định, hút thuốc thì có thể ra ngoài hút. Nàng không cấm, cớ sao lại hút thuốc ở trong phòng làm việc

Nàng ghét nhất mùi thuốc lá, nó cho nàng cảm giác khó chịu, chóng mặt. Tần Lam xoa xoa trán mình, tháng này doanh số có phần hơi tuột dốc. Không hiểu vì sao, nàng hết sức đau đầu về việc này

Chương trước Chương tiếp
Loading...