[BHTT] [LôiLam] Theo Em Về Nhà

Chương 11: Cuộc chiến của phụ nữ[1]



Tân Chỉ Lôi cũng không kém gì, danh số đột nhiên cũng tuột. Mất  một khoảng tiền lớn, Tân Chỉ Lôi quay trở về nhà với tâm trạng khó chịu. Cô ngã lưng trên ghế sofa

Tần Lam về tới nhà, nàng đã quá mệt không thể làm bữa tối nên kêu cô tự mình ăn

-"Dù gì em cũng đã xin lỗi rồi! Chị giận mãi thế"_Cô ngồi dậy, kéo Tần Lam lại nói chuyện cho rõ ràng. Chuyện gì cũng nên giải quyết với nhau, cả hai cứ im lặng như thế. Chả có kết quả gì

-"Chị không có giận"_Tần Lam phủi tay

-"Thái độ của chị nói lên tất cả"_Cô quát lớn, làm cho Tần Lam giật mình

Nàng lùi xuống, giữa khoảng cách với Tân Chỉ Lôi. Tay cô nắm chặt cổ tay nàng quá, đau chết đi được!

-"Thì sao? Em có thấy ai đợi 30 phút dưới mưa không?"_Tần Lam cũng không chịu thua, thẳng thừng nghênh mặt trước Tân Chỉ Lôi

-"Em đã xin lỗi rồi, em nói chuyện với bạn thôi mà"

-"Bạn? Em còn thương cô ta đúng không?"_Tần Lam nhắc đến việc này, mắt đã rưng rưng. Nàng không khỏi tránh việc này, nàng luôn thua về mặt này. Bản thân nàng không dẻo miệng, không biết cách chiều chồng làm sao cho hợp lí. Nàng cũng đã quả tuổi rồi, đôi lúc rất tự ti về tuổi tác của mình

-"Em với Ngọc Thủy đã kết thúc rồi! Chị ghen sai rồi đấy, trẻ con"_Tân Chỉ Lôi tặc lưỡi, cô buông lời gắt gỏng với Tần Lam

Nàng không chịu được đã bỏ đi

-"Tần Lam..."

Nàng đã lấy chìa khóa xe từ kệ tủ, không biết bản thân sẽ đi đâu nhưng cứ đi. Cuối cùng thứ nàng nhận ra rằng bản thân nàng không quan trọng đối với cô, nàng lái xe rất chậm mà cô chẳng hề đuổi theo. Như vậy quá đủ, nàng biết được vị trí của mình rồi. Có thể do nàng không tốt hoặc là nàng không xứng đáng

Thật ra nàng luôn điềm tĩnh cho thấy bản thân nàng rất ổn, cho đến khi bản thân quá mệt mỏi. Không chịu được mà nửa đêm lại bật khóc

Tần Lam trốn sang nhà Tần Hải Lộ, vừa đến cửa thấy nàng mặt lấm lem, cả son cũng bị trôi đi. Tần Hải Lộ hoảng hốt đỡ nàng vào trong nhà ngồi

-"Chỉ Lôi làm em khóc đúng không? Thấy không! Chị không đi là không được"_Tần Hải Lộ bực bội, hừng hực lửa giận. Muốn đi tính sổ với cô trận ra trò

-"Đừng mà, chuyện nhỏ. Không sao"_Tần Lam dụi mắt, lau đi hai hàng nước mắt của mình

Sao lúc nào Tần Lam cũng vậy, chơi với nhau rất lâu nên Tần Hải Lộ biết rõ. Miệng luôn nói không sao, kệ đi nhưng thật chất lòng mình như tan vỡ

-"Được rồi, ở đây đi. Nhà chị rất rộng"

Triệu Chiêu Nghi biết chuyện, đêm đó con bé vừa đáp sân bay đã đi sang nhà Tần Hải Lộ xem chuyện. Triệu Chiêu Nghi giao lại Bubu cho nàng, thơm tho, sạch sẽ nhìn nó mà lòng nàng cũng có chút vui. Chuyện này, Triệu Chiêu Nghi cũng đoán được do ai làm. Cô ta công nhận cũng mưu mô dữ, dám đụng tới Tần Lam. Xem như đụng tới mình, con bé nhìn sang Tần Hải Lộ. Hai người ngầm hiểu ý nhau, Tần Lam có thể hiền nhưng họ thì không

Trần Ngọc Thủy nghe biết được hai người đã giận nhau tới mức này, cô tỏ vẻ đắt ý. Coi như bước đầu đã hoàn thành, cô ngồi dựa lưng vào người đàn ông đang cầm ly rượu trên tay. Mục đích cô muốn dành lại Tân Chỉ Lôi, khiến cô mê muội mình lần nữa. Đồng thời chiếm tài sản cùng tình nhân của mình bỏ trốn khỏi Đông Bắc

●●●

Sáng sớm, nàng đến công ty sớm nhất. Còn một số ý tưởng chưa được thống nhất, nàng tranh thủ chỉnh sửa lại. Làm được tiếng mấy, nàng đi mua trà hạt sen để nhâm nhi thì chủ tịch kêu nàng đến phòng làm việc

*Cạch*

Tiếng khóc của Ngọc Thủy làm nàng không hiểu chuyện gì, Tần Lam mới hỏi chuyện

-"Em bị làm sao đấy?"_Nàng vội lấy khăn giấy đưa cho cô ta thì bị hất đi

-"Chị còn giả bộ sao?"_Ngọc Thủy làm bộ mặt ấm ức nhìn Tân Chỉ Lôi

-"Chị là người bày trò xấu với Thủy đúng không?"_Tân Chỉ Lôi nhăn mặt nhìn nàng, ánh mắt này không còn sự dịu dàng mà chỉ còn lại sự khó chịu

-"Không! Chị không bao giờ làm việc đó"_Tần Lam ngơ ra, nàng cả sáng này ru rú với cái laptop. Làm sao có thể làm ra chuyện này được

-"Được rồi, Thủy ra ngoài đi. Tần Lam ở lại nói chuyện"

Cả phỏng chỉ còn cô và nàng, không khí không còn như trước bây giờ được thế bằng sự ngượng ngùng. Tân Chỉ Lôi mở lời trách móc

-"Chị không thích cô ấy, không sao. Tại sao chị làm việc này! Chị hơn thưa với cô ấy à"_Tân Chỉ Lôi đập mạnh xuống bàn, tiếng động cũng khá lớn khiến nàng có chút giật mình

-"Em tin chị làm như vậy sao"_Tần Lam nhìn vào mắt cô, mắt nàng rát, thậm chí còn đỏ hoe. Nàng sắp khóc vậy mà cô còn nặng lời

-"....."_Tân Chỉ Lôi không nói năng gì

-"Hiểu rồi!"_Nàng cúi đầu xin lỗi cô, biết rằng cô đã không tin. Có giải thích ngàn lời cũng bằng không

Tần Lam gửi lời xin lỗi đến Ngọc Thủy

Nàng không đối hoài đến việc này, không tra cứu. Nhân viên bắt đầu cảm thấy ghét Ngọc Thủy hơn. Dám làm Giám Đốc Tần khóc, cũng hay rồi

Tần Lam một mình đi về giữa trời mưa, dạo gần đây Đông Bắc bắt đầu những con mưa đầu mùa. Từng hạt mưa tí tách trên đường, tạo ra những bong bóng nhỏ. Nàng đi dọc theo con đường, về nhà Tần Hải Lộ. Trên đường đi nàng không khỏi khóc, nàng không kiềm nén nữa. Dưới mưa mà, cũng chẳng ai biết nàng khóc đâu. Trở về nhà, người nàng ướt đẫm. Tần Hải Lộ đi làm chưa về, một mình nàng ở nhà. Ngã lưng lên chiếc giường, có lẽ nàng đã thua trong tình cảm. Tần Lam liên hệ với luật sư, chuẩn bị đơn hủy hôn

Nàng hít thật sâu, suy cho cùng có thể hủy hôn bất cứ lúc nào. Nhưng nàng không đủ can đảm....Đôi lúc con người nên biết điểm dùng, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh tanh ấy nhìn nàng, nghĩ rằng đây là lúc bản thân nên rời đi. Tuy còn yêu rất nhiều nhưng mà không muốn làm phiền họ nữa

Chương trước Chương tiếp
Loading...