[BHTT] [Lôi Lam] Sau tất cả, vẫn là em
Chương 20: Hiểu Lầm
Dĩnh Chi vui vẻ nắm tay cô, chạy nhảy khắp sân nhà. Cô không khỏi cảm thấy lòng mình ấm áp khi thấy con gái mình hạnh phúc như vậy. Tần Lam đi sau lưng hai người, nhìn thấy cảnh tượng này, lòng nàng cũng dịu lại phần nào-"Chúng ta đi hái quả gì đây, mẹ lớn?"_Dĩnh Chi hỏi, đôi mắt long lanh như ngọc, ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến làn da của con bé như mượt mà hơn bao giờ hết-"Đi hái quả vải đi, Dĩnh Chi nhé!" Tân Chỉ Lôi cười, giơ tay chỉ vào một góc vườn, nơi cây vải đang ra quả chín đỏ mọng-"Mẹ và con sẽ hái thật nhiều quả để cho mẹ Lam nhé!"Dĩnh Chi gật đầu hớn hở, chạy tới dưới gốc cây vải, đôi tay nhỏ bé vươn lên, cố gắng với lấy những quả vải. Cô đứng ở dưới, nhẹ nhàng nâng con gái lên để giúp con hái quả. Tiếng cười của Dĩnh Chi vang vọng trong không gian yên tĩnh của nông trại, khiến mọi thứ trở nên thật yên bìnhTần Lam đứng một bên nhìn, lòng tràn đầy sự ấm áp. Nàng nhìn Tân Chỉ Lôi đang cẩn thận với Dĩnh Chi, nhẹ nhàng hỗ trợ con gái trong từng hành động, và nàng nhận ra rằng có lẽ, đây chính là thứ mà mình luôn mong muốn: một gia đình đoàn viên, một nơi để yêu thương và chăm sóc nhau-"Con hái được chưa?" Tân Chỉ Lôi hỏi, nhìn Dĩnh Chi đang cố gắng đưa những quả vải đầy tay cho mẹDĩnh Chi nở nụ cười tươi rói-"Mẹ ơi, con hái được rồi!" Con bé đưa những quả vải cho mẹ, đôi tay vẫn còn dính những dấu vết của quả, nhưng khuôn mặt thì đầy tiếng cườiTần Lam mỉm cười nhẹ nhàng, tiến lại gần-"Cảm ơn con nhé." Nàng giúp Tân Chỉ Lôi thu gom những quả vải vào giỏ, rồi nhìn lên trời, cảm giác như không khí quanh mình trở nên dịu dàng hơn bao giờ hếtTất cả những âu lo trong lòng dường như tan biến, chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ của con gái và ánh mắt trìu mến của người mẹ, người vợTần Lam không nói gì, chỉ im lặng quan sát Tân Chỉ Lôi và Dĩnh Chi, lòng cảm thấy thanh thản. Cuối cùng, nàng đã có được thứ mình luôn mong muốn: một gia đình, một mái ấm thực sự-"Mẹ Lôi ơi, ở cây còn trái cay nào nữa hong?"_Con bé dòm ngó xong quanh, toàn cây xanh thăm thẳm, mắt đảo xung quanh. Không thấy hoa quả nào nữa-"Có, ông bà nội trồng nhiều quả lắm. Hình như bên vườn bên kia"_Tân Chỉ Lôi chỉ tay bên vườn bên kia, nông trại của ba mẹ cô rất rộng. Là do cô mua đất rồi cho ông bà trồng, dù tuổi tác cũng rất cao, ông bà vẫnkhoer mạnh lắm. Thuê mấy nhân công hái rồi ngồi đếm tiền là đủ, lâu lâu có dịp con cháu về chơi, cho tụi nó tự hái tự. Hai ông bà nghỉ ngơi vậy là quả khỏeDĩnh Chi tung tăng chạy khắp khu vườn, đôi mắt sáng rỡ khi nhìn thấy cây bơ cao lớn đang trĩu quả. Con bé dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, rồi quay sang cô với vẻ mặt đầy háo hức-"Mẹ ơi! Con muốn hái bơ làm sinh tố cho mẹ nhỏ!"_Dĩnh Chi reo lên, vừa nói vừa chỉ tay về phía Tần Lam, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ thích thúTân Chỉ Lôi bật cười, xoa đầu con gái-"Mẹ nhỏ con thích uống sinh tố bơ à?"Dĩnh Chi gật đầu lia lịa, hai má phúng phính đỏ bừng vì nắng: -"Dạ! Hôm nào mẹ đi làm về cũng mua sinh tốt bơ uống, không thì nước ép thơm đó mẹ Lôi!"Cô chỉnh lại chiếc nón cho Dĩnh Chi-"Mẹ nhỏ thích sinh tố bơ thật, nhưng Dĩnh Chi có biết làm không nè?"Con bé mím môi suy nghĩ một chút, rồi quả quyết đáp-"Con hái bơ, mẹ lớn làm giúp con nha!"Tân Chỉ Lôi nhướn mày, khoanh tay trước ngực, cố tình trêu con gái-"Con phải tự làm rồi, đáng lẽ là con hái bơ, rồi phải là con làm mới đúng chứ"Dĩnh Chi tròn mắt nhìn cô, rồi vội níu tay áo làm nũng-"Mẹ ơi, con còn nhỏ mà! Mẹ giúp con một chút thôi"Tân Chỉ Lôi bật cười, rồi không nỡ từ chối. Cô cúi xuống bế Dĩnh Chi lên cao để con bé có thể tự tay hái những quả bơ chín. Những trái bơ xanh mướt, căng mọng lần lượt được đặt vào giỏ, Dĩnh Chi cẩn thận giữ chặt như đang ôm một báu vật-"Được rồi, giờ về nhà làm sinh tố cho mẹ nhỏ thôi!"_Cô vỗ nhẹ vào lưng con gái, rồi cùng con và Dĩnh Chi rời khỏi khu vườn...Khi về đến bếp, Dĩnh Chi kiên quyết muốn tự làm, nhưng vẫn cần cô giúp đỡ. Tân Chỉ Lôi cẩn thận hướng dẫn con gái cách bổ bơ, múc phần thịt quả cho vào máy xay. Dĩnh Chi chăm chú nhìn theo, đôi mắt tràn đầy sự tập trungTần Lam đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con bận rộn, lòng nàng bất giác dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tảKhi ly sinh tố bơ mịn màng được bưng lên bàn, Dĩnh Chi hí hửng mang đến cho mẹ nhỏ-"Mẹ nhỏ ơi, mẹ uống thử đi! Con làm cho mẹ đó"Tần Lam mỉm cười đón lấy, nhấp một ngụm, vị béo ngậy và thơm ngọt tan trên đầu lưỡi-"Ngon lắm, cảm ơn Dĩnh Chi của mẹ"Dĩnh Chi phấn khích ôm lấy nàng, rồi quay sang cô, tự hào khoe: -"Mẹ lớn thấy không, con làm được mà"Tân Chỉ Lôi mỉm cười, nhìn hai mẹ con vui vẻ bên nhau. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô cảm nhận rõ ràng rằng gia đình này thực sự thuộc về mình. Sau khi thấy Tần Lam thích thú uống ly sinh tố do họ làm, Dĩnh Chi liền reo lên-"Mẹ nhỏ thích đúng không?Vậy con đem cho ông nội và bà nội uống nữa nha!"Nói rồi, con bé ôm ly sinh tố nhỏ, chạy lon ton ra ngoài vườn, nơi ông bà nội đang ngồi hóng gió dưới gốc cây. Tân Chỉ Lôi và Tần Lam nhìn nhau cười, rồi cũng chậm rãi bước theo sau con gáiDĩnh Chi chạy đến trước mặt ông bà, chìa ly sinh tố ra, giọng ngọt ngào-"Ông nội, bà nội ơi, con làm sinh tố bơ nè! Ông bà uống thử đi!"Bà nội nheo mắt nhìn cháu gái, bật cười hiền từ-"Ồ, Dĩnh Chi làm sao?"Con bé gật đầu mạnh, tự hào khoe-"Dạ, con tự hái bơ luôn đó! Rồi mẹ lớn giúp con làm!"Ông nội cười vang, xoa đầu cháu gái-"Vậy là công sức của con nhiều nhất rồi! Ông phải thưởng thức mới được"Bà nội đón lấy ly sinh tố, nhấp một ngụm, rồi gật gù-"Ngon quá! Dĩnh Chi của bà giỏi ghê!"Nghe được lời khen, Dĩnh Chi thích thú cười tít mắt, chạy đến ôm lấy bà-"Bà nội thích là được rồi! Mai mốt con làm cho bà uống nữa nha!"Tần Lam đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, trong lòng không khỏi mềm mại. Nàng khẽ quay sang nhìn Tân Chỉ Lôi, bất giác nhận ra trong mắt cô cũng ánh lên sự dịu dàng. Tân Chỉ Lôi cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai nàng-"Gia đình thế này, chị thích không?"Tần Lam hơi sững lại, rồi nhìn về phía ông bà và con gái đang ríu rít cười nói. Một cảm giác hạnh phúc dịu dàng lan tỏa khắp lòng nàng. Nàng không trả lời, chỉ lặng lẽ siết chặt tay cô. Và Tân Chỉ Lôi hiểu, nàng đã có câu trả lời trong lòng....Sau khi chơi đùa cả buổi tối, Dĩnh Chi hào hứng đòi sang phòng ông bà ngủ. Con bé ôm theo gấu bông, vui vẻ chạy về phía phòng ông bà nội, không quên quay lại dặn dò mẹ-"Mẹ nhỏ, mẹ lớn, sáng mai nhớ qua đón con nha!"Tần Lam khẽ mỉm cười, xoa đầu con bé-"Được rồi, ngủ ngoan nha"Nhìn Dĩnh Chi líu ríu theo bà nội vào phòng, Tân Chỉ Lôi quay sang nhìn Tần Lam, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.-"Vậy tối nay, tôi với chị ngủ chung phòng rồi"Tần Lam liếc cô một cái, rồi không nói gì mà xoay người đi về phía phòng ngủ. Cô cười nhẹ, nhanh chóng theo sau.Vào phòng, Tần Lam ngồi xuống giường, tháo dây buộc tóc, mái tóc dài xõa xuống vai. Nàng có vẻ hơi mệt, định lên giường ngủ ngay, nhưng Tân Chỉ Lôi lại tiến đến gần, vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau.-"Hôm nay là lần đầu tiên tôi với chị ngủ chung sau bao nhiêu năm"_Giọng cô có chút trầm ấm, mang theo một chút nũng nịu hiếm thấyTần Lam hơi cứng người, nhưng lại không đẩy cô ra. Một lúc sau, nàng mới khẽ thở dài-"Ngủ đi"Tân Chỉ Lôi cười khẽ, kéo nàng vào lòng, để nàng dựa vào vai mình.-"Ngủ thì ngủ, nhưng trước đó…" Cô cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng-"Chúc ngủ ngon, vợ cũ"Tần Lam giật mình, trừng mắt nhìn cô, nhưng gương mặt lại đỏ lên. Nàng quay lưng lại, kéo chăn trùm kín người, lẩm bẩm-"Ai là vợ cũ của em chứ…"Tân Chỉ Lôi bật cười, nằm xuống bên cạnh, khẽ vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau.-"Rồi sẽ sớm là vợ mới thôi."Tần Lam không đáp, nhưng nàng cũng không đẩy cô ra. Trong lòng nàng, dường như có một góc nhỏ đang dần tan chảyĐêm khuya, ánh trăng dịu nhẹ len lỏi qua khe cửa, phủ lên căn phòng một lớp sáng mờ ảo. Cả không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích ngoài vườnTân Chỉ Lôi nằm nghiêng, ánh mắt không rời khỏi Tần Lam đang say ngủ bên cạnh. Đã bao lâu rồi cô mới có thể gần gũi với nàng như thế này? Cô không nhớ rõ, chỉ biết lúc này đây, trong lòng tràn ngập một cảm giác vừa ngọt ngào vừa xót xaNàng vẫn xinh đẹp như thuở ban đầu, thậm chí còn có phần mặn mà hơn sau khi làm mẹ. Hàng mi dài khẽ rung nhẹ theo từng nhịp thở, đôi môi mềm mại hé mở. Tân Chỉ Lôi chậm rãi vươn tay, khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nàng. Động tác nhẹ như lông vũ, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi cũng có thể đánh thức nàngCô ngắm nhìn nàng rất lâu, rồi như bị một lực hút vô hình kéo đến, cô cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàngNhưng đúng lúc ấy, Tần Lam bất ngờ mở mắtÁnh mắt trong veo của nàng chạm vào cô, mang theo chút mơ hồ vì chưa tỉnh hẳn, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy khoảng cách gần kề giữa hai người-"Em đang làm gì vậy?" Giọng nàng khàn khàn, rõ ràng là vừa bị đánh thứcTân Chỉ Lôi giật thót, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười vô tội-"Không có gì... tôi chỉ thấy trên trán chị có một hạt bụi, tiện tay phủi đi thôi"Tần Lam nheo mắt nhìn cô, chậm rãi hỏi-"Phủi bụi bằng môi à?"Tân Chỉ Lôi cứng đờ trong giây lát, nhưng sau đó lại tiếp tục gật đầu đầy nghiêm túc-"Em là người chu đáo mà"Tần Lam không biết nên tức giận hay bật cười trước lý do ngớ ngẩn này. Nàng chống người ngồi dậy, tay siết chặt chăn, nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ-"Coi như miệng lưỡi em lợi hại!"Cô phì cười, nhích người sát gần nàng hơn-"Em đừng giở trò nữa, ngủ đi"Tân Chỉ Lôi bĩu môi, có chút ấm ức-"Tôi có giở trò gì đâu, rõ ràng chị tự suy diễn"-"Không giở trò? Thế thì quay về chỗ của mình đi"_Nàng nghiêng người, giật chăn quấn chặt hơn, chuẩn bị ngủ tiếpNhưng đúng lúc nàng vừa quay lưng, Tân Chỉ Lôi lại chậm rãi dịch đến gần hơn, vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía sau. Tay còn không đứng đắn, ôm rồi lại sờ mó lung tung, đôi lúc lại còn xoa bụng nàng-"Em!?"-"Vậy nếu tôi hôn chính thức thì sao?"_Cô thì thầm bên tai nàng, giọng nói trầm thấp mang theo một chút ý cườiTần Lam cứng người, hơi thở khựng lại. Nhiệt độ từ cơ thể cô truyền đến lưng nàng, nóng rực như muốn thiêu đốtNàng hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh-"Em mà còn nhích lại, tôi sẽ đạp em xuống giường ngay lập tức. Đừng trách tôi"-"Vợ cũ hung dữ"-"Em?! Ngủ đi"-"Dạ, vợ ngủ ngon"Nghe nàng hâm như vậy, cô cũng khẽ cười biết điều mà không làm càn nữa, ngoan ngoãn như cún con nằm trên giường ngủ an giấc. Tay cô vẫn siết chặt, không buông lỏng nàng raTần Lam nhận ra, tai mình đỏ lúc nào không hay...Sau một tuần ở quê, tận hưởng những ngày tháng bình yên bên gia đình, Tân Chỉ Lôi và Tần Lam quyết định trở về nhà. Buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô lên khỏi rặng núi xa, cả gia đình đã tất bật thu dọn hành lý. Bà nội Dĩnh Chi luyến tiếc nắm lấy tay cháu gái, dỗ dành-"Ở lại với ông bà thêm mấy hôm nữa có được không, Dĩnh Chi?"Dĩnh Chi lắc đầu nguầy nguậy, ôm lấy chân mẹ mình-"Không được, con phải về với mẹ!"Bà bất đắc dĩ thở dài, vuốt mái tóc mềm mại của con bé-"Vậy lần sau lại về thăm ông bà, nhé?"Dĩnh Chi ngoan ngoãn gật đầuTân Chỉ Lôi đứng một bên nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Dù trước đây cô từng phạm sai lầm, từng tổn thương Tần Lam, nhưng ít nhất hiện tại, họ vẫn có thể cùng nhau đứng ở đây, cùng một mái nhàTrước khi rời đi, cô quỳ xuống trước mặt cha mẹ mình, nghiêm túc nói-"Ba mẹ, con hứa sẽ chăm sóc tốt cho Tần Lam và Dĩnh Chi. Con sẽ không để họ chịu bất cứ tổn thương nào nữa"Ba cô khẽ hừ một tiếng, nhưng giọng nói đã dịu đi rất nhiều-"Được thì tốt. Đừng để ba mẹ thất vọng thêm lần nào nữa"Bà mẹ khẽ cười, nắm tay Tần Lam-"Nếu con bé lại làm gì sai, cứ về đây, mẹ thay con dạy nó"Tần Lam cười nhẹ, nhưng không đápSau khi chào tạm biệt, cả ba lên xe trở về thành phốTrên đường đi, Dĩnh Chi vui vẻ kể chuyện cho mẹ nghe, thỉnh thoảng quay sang khoe với cô về những kỷ niệm ở nhà ông bà. Tân Chỉ Lôi vừa lái xe, vừa nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu. Cô khẽ cong môi, trong lòng dâng lên một tia hy vọng...Một buổi chiều khi Tần Lam vừa đón Dĩnh Chi từ nhà trẻ về, nàng không ngờ lại gặp Tần Lãng đứng trước cửa nhà. Ả dựa vào chiếc xe, ánh mắt sắc lạnh, hệt như lúc còn trong giới giải trí, nhưng giờ đây dường như ả đã thay đổi, hoặc giả chỉ là cách ả áp dụng để kiểm soát người khác.-"Lâu rồi không gặp, em gái"_Tần Lãng lên tiếng, giọng trầm lắng nhưng không thiếu sự mỉa mai.Tần Lam không đáp lại, chỉ ôm chặt Dĩnh Chi trong tay. Đối diện với ả, nàng không cảm thấy gì ngoài sự thờ ơ.-"Chị tới đây làm gì?"_Tần Lam lạnh nhạt hỏi.Tần Lãng liếc nhìn nàng rồi khẽ thở dài, tiếp tục nói:-"Chị chỉ muốn nhắc nhở em thôi. Em thật sự tin tưởng vào Tân Chỉ Lôi sao? Em nghĩ cô ta yêu em thật à?"Tần Lam khẽ nhíu mày, đã đoán được phần nào câu chuyện, nhưng vẫn giữ im lặng.-"Cô ta không chung thủy đâu, em biết không? Khi em rời xa cô ta, cô ta đã yêu người khác. Cô ta không phải người tốt như em nghĩ đâu. Em nghĩ cô ta sẽ ở lại bên em mãi sao?" Tần Lãng nhếch môi, ánh mắt chứa đầy sự mỉa maiTần Lam cảm thấy như một cú tát giáng xuống, nhưng nàng không muốn cho Tần Lãng thấy mình yếu đuối. Nàng nhìn vào mắt ả, giọng vẫn kiên quyết:-"Chị muốn nói gì cũng được, nhưng đừng xen vào chuyện của tôi. Tôi và Tân Chỉ Lôi không cần sự can thiệp của chị."Tần Lãng khẽ cười, nhưng lần này không phải là nụ cười đầy tự tin như mọi khi. Ả tiến gần hơn, giọng điệu lướt qua từng chữ như một lưỡi dao:-"Em chỉ là không hiểu thôi. Cô ta có thể nói yêu em bây giờ, nhưng em biết đấy, trái tim cô ta không bao giờ thuộc về em"Tần Lam ôm chặt Dĩnh Chi, không thể để con gái phải nghe những lời đó nữa. Nàng quay lưng lại, bước vào trong nhà, quyết không để bản thân bị lôi kéo vào trò chơi của Tần Lãng nữa.Tần Lãng đứng đó, ánh mắt đầy thách thức, nhưng nàng không hề quay lại...Trong lòng Tần Lam, những lời của Tần Lãng vẫn vang vọng, như những cơn sóng xô đẩy những suy nghĩ hỗn loạn. Nàng không thể không nhớ về những ngày tháng khi Tân Chỉ Lôi rời bỏ nàng, đi yêu người khác, bỏ lại những lời hứa chưa thành hiện thực. Nhưng giờ, nàng đã có Dĩnh Chi, có Tân Chỉ Lôi quay lại. Liệu lần này mọi chuyện có thật sự khác? Hay sẽ lại như xưa, khi trái tim cô ta chỉ là một nơi tạm trú?Câu hỏi cứ mãi day dứt trong lòng nàng, khiến nàng không thể yên tâm....Một buổi sáng sớm, khi Tần Lam đang đưa Dĩnh Chi ra ngoài chơi thì có một người đàn ông lạ xuất hiện ở khu vực gần nhà nàng. Anh ta ăn mặc chỉnh tề, vẻ ngoài cuốn hút và lôi cuốn, đứng tựa vào chiếc xe hơi bóng loáng, ánh mắt lạ lẫm nhưng đầy vẻ tự tin. Người đàn ông này đã để ý đến Tần Lam từ lâu và đã cố gắng tiếp cận nàng, với ý định thuyết phục nàng mở lòng-"Chào chị"_Anh ta lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lôi cuốn-"Lâu rồi không gặp chị, tôi nghe nói chị đã có một gia đình hạnh phúc. Nhưng tôi nghĩ mình vẫn có thể làm chị cảm thấy đặc biệt hơn"Tần Lam không thích những lời đường mật đó, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vẻ lịch sự-"Xin lỗi, tôi không nhớ đã gặp anh bao giờ"Anh ta không bỏ cuộc, vẫn kiên trì tiếp cận nàng, nở một nụ cười quyến rũ-"Thật sao? Tôi rất ấn tượng với chị ngay từ lần đầu tiên gặp. Đúng là chị có vẻ lạnh lùng, nhưng tôi tin rằng dưới lớp vỏ ấy là một người phụ nữ ấm áp, đầy cảm xúc và rất nhiều ham muốn"Tần Lam chỉ nhìn anh ta một lúc rồi quay đi, không muốn tiếp tục câu chuyện. Nhưng người đàn ông đó vẫn không bỏ cuộc, anh ta đi theo và khẽ gọi. Nàng cảm thấy phiền phức, nàng ghét những người như anh ta, vừa xàm lại vừa phiền-"Chị có biết không, tôi rất ngưỡng mộ chị. Chị xinh đẹp, thông minh, và dường như không có gì có thể làm chị dao động. Nhưng tôi nghĩ mình có thể làm chị thay đổi, tôi có thể khiến chị cảm thấy... đặc biệt"Tần Lam cảm thấy phiền toái, nhưng nàng không muốn để Dĩnh Chi nhìn thấy cuộc gặp gỡ này, nên chỉ nhẹ nhàng nói-"Cảm ơn lời khen, nhưng tôi không cần người ngoài làm tôi cảm thấy đặc biệt"Người đàn ông không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn thêm lời dụ dỗ-"Tôi hiểu rồi, chị có gia đình, nhưng đôi khi, một người như tôi có thể mang đến cho chị những điều mà người kia không thể. Một buổi tối, chỉ có chúng ta, sẽ là một điều mới mẻ và thú vị đấy"Tần Lam dừng lại, quay người đối diện với anh ta-"Anh muốn gì từ tôi? Đừng tưởng rằng những lời lẽ này có thể lôi kéo tôi"Người đàn ông vẫn cười, ánh mắt không giấu nổi sự tham lam. -"Chỉ là muốn giúp chị tìm lại chính mình thôi. Mọi người đều có những lúc cảm thấy cô đơn, tôi chỉ là người giúp chị vượt qua nó"Tần Lam không nhẫn nhịn thêm nữa, quyết định không để anh ta tiếp cận thêm-"Tôi không cần ai giúp đỡ trong chuyện tình cảm của mình, nhất là một người như anh. Xin lỗi, nhưng tôi không có thời gian cho những cuộc trò chuyện như thế này"Dù vậy, người đàn ông vẫn không buông tha. Anh ta nhìn nàng một lần nữa, đôi mắt đầy thách thức, rồi lặng lẽ quay đi-"Được thôi, nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ còn gặp lại nhau"Tần Lam hít một hơi thật sâu, cảm giác khó chịu vẫn đọng lại. Cô hiểu rõ những mưu đồ này, và không để cho mình bị lôi kéo vào những trò chơi đó. Tuy nhiên, trong lòng nàng lại không khỏi lo lắngLiệu những người như anh ta có thể phá vỡ sự bình yên mà nàng đã cố gắng xây dựng?Mọi thứ đã đủ phức tạp, và nàng không muốn bất kỳ ai làm xáo trộn cuộc sống hiện tại của mình....Tần Lãng quyết định thực hiện một kế hoạch để khiến Tân Chỉ Lôi và Tần Lam hiểu lầm, phá vỡ sự hòa hợp giữa họ. Ả ta biết rõ về mối quan hệ giữa hai người và biết rằng nếu có thể tạo ra một sự hiểu lầm, Tần Lam sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho côMột đêm nọ, Tần Lãng đã bí mật lên kế hoạch khi cô bất cảnh giác, đi chơi với bạn bè trong quán bar. Ả ta cho người pha chế thuốc mê vào ly rượu mà Tân Chỉ Lôi định uống, một loại thuốc có tác dụng khiến cô rơi vào trạng thái say khướt và không còn khả năng kiểm soát hành vi của mình. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ khi Tân Chỉ Lôi không còn tỉnh táo nữaTối đó, khi Tần Chỉ Lôi hoàn toàn mất kiểm soát, ả ta dẫn một cô gái khác đến, một cô gái xinh đẹp, không rõ là ai, và sắp xếp để cả hai bị nhìn thấy trong một tình huống không thể giải thích được. Cô gái xinh đẹp cùng cô về nhà, về ngôi nhà gọi là gia đình của cô để thực hiện hành viKhi Tần Lam về đến nhà, theo thói quen sẽ vào phòng, cảnh tượng này làm nàng bối rối và giận dữ-"Cô ấy... với cô gái đó?!"_Tần Lam hét lên, mắt đỏ ngầu vì tức giận và tổn thương. Nàng không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Cảnh tượng Tân Chỉ Lôi say rượu nằm cạnh cô gái lạ khiến lòng nàng đau đớnTần Chỉ Lôi, trong trạng thái mê man, cố gắng mở mắt nhưng không thể nói gì rõ ràng. Cô chỉ cảm nhận được một cái nhìn lạnh lẽo từ Tần Lam-"Chị, không phải như chị nghĩ đâu!"_Cô yếu ớt, giọng nói mơ hồ-"Chị phải tin tôi!"Nhưng mọi lời giải thích đều không thể thay đổi sự thật mà Tần Lam nhìn thấy. Ả ta tin chắc rằng cô đã phản bội mình, rằng cô đã đi quá xa với cô gái lạ kiaTrong khi đó, Tần Lãng lại đứng ở xa, lặng lẽ quan sát, ánh mắt đầy thỏa mãn. Mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch của ả ta. Tần Lam, không còn kiên nhẫn, quay lưng bỏ điTần Chỉ Lôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đầu óc choáng váng, không nhớ rõ những gì đã xảy ra. Cô chỉ cảm thấy lạ khi nhìn thấy bản thân đang nằm trong căn phòng cùng cô gái khác. Lúc này, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng biết chắc rằng Tần Lam đã thấy mọi thứTrong khi đó, Tần Lam, đã để mọi cảm xúc tiêu cực chiếm lấy, quyết định rời đi. Nàng không thể chịu đựng được sự tổn thương này. Nàng nghĩ rằng Tân Chỉ Lôi đã thật sự phản bội mình, không thể nào tha thứ đượcCô tìm Tần Lam, nhưng không thể gặp nàng. Chỉ có sự im lặng và những lời nói hời hợt, thậm chí cộc cằn của nàng khiến lòng cô đau đớn-"Tôi không muốn gặp cô nữa. Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào"_Những lời nói của Tần Lam như một nhát dao xuyên qua tim côẢ ta khơi dậy nỗi đau trong lòng Tần Lam bằng những lời nói dối và vở kịch hoàn hảo mà ả ta tạo ra. Tần Chỉ Lôi lúc này chỉ biết chịu đựng, không biết phải làm gì để hàn gắn lại mối quan hệ đã dần rạn nứtCả hai, Tần Chỉ Lôi và Tần Lam, đều bị tổn thương sâu sắc. Cô không thể giải thích, không thể làm gì để nàng hiểu, và nàng cũng không biết rằng mình đã bị gạt đi một lần nữa trong cuộc chơi đầy mưu mẹo nàyMối quan hệ của họ, giờ đây, dường như đã tan vỡ không thể cứu vãnCô giận dữ, nắm chặt lấy cổ tay của cô gái kia mà bóp mạnh đến mức đối phương phải hét lên vì đau đớn, Tân Chỉ Lôi thật sự muốn bóp chết cô gái đó ngay lập tức
***
Au: Các em ơi, ngọt đủ rồi
***
Au: Các em ơi, ngọt đủ rồi