[BHTT] [Lôi Lam] Sau tất cả, vẫn là em

Chương 19: Thay đổi



Tân Chỉ Lôi tỉnh dậy bởi ánh nắng sớm qua cửa sổ. Cô cảm nhận được hơi ấm bên cạnh, một cảm giác lâu rồi không có. Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Lam vẫn còn ngủ say. Mảng ga giường còn ẩm ướt, vẫn chưa khô. Hôm qua, không rõ họ đã cầu hoan mấy lần nữa. Chỉ biết đến khi cả hai không còn sức lực nữa

Mái tóc dài của nàng xõa rối trên gối, gương mặt bình yên hơn bao giờ hết. Dưới ánh nắng nhẹ, từng đường nét trên khuôn mặt nàng càng trở nên dịu dàng. Nhìn thấy nàng như thế, trái tim Tân Chỉ Lôi có chút nhói đau

Là cô đã tự tay đẩy nàng ra xa. Là cô khiến nàng chịu đựng quá nhiều tổn thương. Vậy mà, sau ngần ấy năm, nàng vẫn ở đây, vẫn ôm cô vào lòng như chưa từng có những tháng ngày đau khổ

Cô nhẹ nhàng đưa tay, khẽ vuốt dọc theo sống mũi của nàng. Cảm giác này thật hoang đường. Cô sợ nếu mình cử động mạnh, tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ

Nhưng đúng lúc đó, Tần Lam hơi cựa mình, hàng mi dài khẽ động đậy. Một lát sau, nàng chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử đen sâu thẳm phản chiếu hình ảnh của cô

-"Em nhìn tôi như vậy làm gì?" Giọng nàng khàn khàn, có lẽ vì còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Tân Chỉ Lôi mím môi, lắc đầu.

-"Không có gì"

Tần Lam nhìn cô chăm chú, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Nàng vươn tay, kéo cô lại gần hơn, để trán hai người chạm vào nhau

-"Em thật sự sẽ làm tôi hạnh phúc?"

Giọng nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức như một lời thì thầm

Tân Chỉ Lôi ngẩn người, ánh mắt nàng lúc này khiến tim cô như bị bóp chặt. Đó là ánh mắt chất chứa sự mong đợi, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa nỗi sợ hãi

Nàng sợ cô sẽ lại bỏ đi

Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào gò má nàng

-"Tôi sẽ không làm chị tổn thương nữa"

Tần Lam nhìn cô rất lâu, cuối cùng khẽ thở ra, rồi kéo cô vào một cái ôm thật chặt. Cả hai đang trao nhau những nụ hôn của tình yêu mới chớm nở

Lúc này, cánh cửa phòng bỗng bị đẩy ra.

-"Mẹ! Cô ơi! Con về rồi"

Dĩnh Chi chạy vào, trên tay vẫn ôm con gấu bông quen thuộc.

Tân Chỉ Lôi giật mình, vội vàng buông Tần Lam ra, nhưng nàng lại thản nhiên giữ lấy cô, như thể sự xuất hiện của con gái không hề làm nàng bối rối

Dĩnh Chi chớp chớp mắt, leo lên giường rồi chen vào giữa hai người.

-"Mẹ lớn, cô ngủ với mẹ hả?"_Con bé ngây thơ hỏi

Tân Chỉ Lôi cứng đờ, không biết trả lời thế nào.

Tần Lam lại thản nhiên xoa đầu con gái, cười nhẹ:

-"Ừ, từ nay cô sẽ ngủ ở đây với mẹ con mình"

Dĩnh Chi tròn xoe mắt, rồi bỗng nhiên nhào vào lòng Tân Chỉ Lôi, ôm chặt lấy cô.

-"Vậy cô sẽ không đi về nữa đúng không?"

Cô sững người

Nàng thì nhìn cô, ánh mắt như đang chờ đợi câu trả lời.

Tân Chỉ Lôi chậm rãi đưa tay ôm lại con bé, khẽ gật đầu.

-"Ừ, cô sẽ không đi nữa"

Dĩnh Chi vui vẻ bật cười, dụi đầu vào ngực cô

Tần Lam khẽ cười, nhưng ánh mắt lại lấp lánh những tia sáng dịu dàng

Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Một ngày mới lại bắt đầu, và có lẽ, một chương mới của tình yêu cũng đã mở ra

May mắn một điều, Hoàng Thương và Tiểu Lộc đã về từ lâu, thì ra nàng đã ngủ đến 12 giờ trưa mới dậy nổi. Thật sự đêm qua, nàng quá phóng túng chăng? Dĩnh Chi về lúc 9 giờ và ngồi chơi ở phòng khách

Còn hai người thì nằm trong phòng, quấn lấy nhau. Con gái thì tự mình chơi...có lỗi quá không?

...

Tân Chỉ Lôi nhẹ nhàng đặt Dĩnh Chi xuống giường, vuốt nhẹ mái tóc mềm của con bé rồi đứng dậy đi vào bếp. Bên ngoài trời đã sáng hẳn, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, phủ lên căn nhà một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Cô mở tủ lạnh, kiểm tra nguyên liệu rồi bắt tay vào làm bữa sáng

Từ phòng ngủ, tiếng cười khúc khích của Dĩnh Chi vang lên, kèm theo giọng nói nhẹ nhàng của Tần Lam

-"Dĩnh Chi, con đừng nhúc nhích, để mẹ lau mặt cho nào"

-"Mẹ ơi, nước lạnh quá~"_Con bé phụng phịu

-"Nhưng nếu không rửa mặt thì sẽ không sạch được đâu"

Tân Chỉ Lôi đứng trong bếp, nghe thấy hai mẹ con trò chuyện, khóe môi bất giác cong lên. Cô lấy trứng ra, đập vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa khắp gian bếp

Chẳng bao lâu sau, Tần Lam dắt Dĩnh Chi ra khỏi phòng ngủ. Con bé đã thay quần áo sạch sẽ, tóc được buộc gọn thành hai bím đáng yêu

Ngửi thấy mùi thơm, Dĩnh Chi liền reo lên

-"Cô nấu ăn hả? Hôm nay có gì vậy ạ?"

Tân Chỉ Lôi bày thức ăn ra bàn, mỉm cười nhìn con bé

-"Bánh mì trứng với sữa, con có muốn thêm gì không?"

Dĩnh Chi chớp chớp mắt, rồi nhìn sang mẹ mình

-"Mẹ ơi, con ăn được hai phần không?"

Tần Lam bật cười, véo nhẹ má con gái

-"Con ăn hết một phần trước đi đã, tham quá rồi đấy"

Cả ba ngồi xuống bàn, bữa sáng diễn ra trong không khí ấm áp. Tân Chỉ Lôi nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác yên bình lạ thường

Có lẽ, đây chính là thứ mà cô luôn mong muốn bấy lâu nay.

Cả ba người ngồi quây quần quanh bàn ăn, không khí ấm áp và yên bình đến lạ kỳ. Tân Chỉ Lôi cẩn thận múc từng muỗng thức ăn cho Dĩnh Chi, trong khi Tần Lam ngồi cạnh, mỉm cười nhìn con gái và vợ cũ

Dĩnh Chi cầm chiếc muỗng nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào khi nhìn thấy món ăn trước mắt

-"Cô làm đồ ăn ngon quá! Hôm nay con ăn hết hai phần đấy, cô nhé!"_Con bé nói rồi nhìn mẹ mình đầy mong đợi Tần Lam không nhịn được mà mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu con gái

-"Ăn nhiều thì mới lớn được, nhưng đừng tham quá nha"

Tân Chỉ Lôi nhìn con bé ăn hết một phần rồi mới quay sang Tần Lam. Đôi mắt của cô có chút ngập ngừng, nhưng rồi lại quyết định không nói gì thêm

Tần Lam ăn xong, quay sang nói với Tân Chỉ Lôi

-"Cảm ơn em vì đã làm bữa sáng. Con thấy con bé dường như đang hạnh phúc hơn trước rất nhiều, có lẽ là nhờ em"

Tân Chỉ Lôi ngẩng đầu lên nhìn Tần Lam. Cô cảm thấy trái tim mình như đập mạnh một nhịp. Lời nói ấy, đơn giản nhưng đầy tình cảm, khiến cô không biết phải đáp lại thế nào. Cô chỉ cười nhẹ rồi trả lời

-"Cảm ơn chị. Con bé đáng yêu lắm"

Một sự im lặng bao trùm trong vài phút, khi cả ba người đều tiếp tục ăn. Không khí, dù có phần yên tĩnh, nhưng lại không hề nặng nề. Có một cảm giác bình yên, thân thuộc tràn ngập trong căn phòng nhỏ này. Tất cả như thể không có gì là phải lo lắng nữa, mọi thứ đều trôi qua nhẹ nhàng và tự nhiên

Dĩnh Chi ăn xong, nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài chơi với con mèo nhỏ trong sân. Cảnh tượng đó khiến Tần Lam và Tân Chỉ Lôi không kìm được nở nụ cười

-"Con bé thích thú với những thứ đơn giản như vậy sao?"_Tân Chỉ Lôi hỏi, ánh mắt dõi theo con gái

Tần Lam gật đầu

-"Con bé lúc nào cũng vậy, thích sự đơn giản, nhưng lại luôn vui vẻ. Có lẽ vì thế mà chúng ta cũng phải học cách sống như thế"

Tân Chỉ Lôi không nói gì, chỉ mỉm cười. Những lời của Tần Lam khiến cô nghĩ nhiều hơn về cách mình đã sống trong suốt những năm qua. Tình yêu và gia đình, những thứ mà cô từng bỏ qua, giờ đây lại là những gì cô mong muốn

Tần Lam đứng dậy, đi đến gần cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cô cảm nhận một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt trong lòng. Có lẽ cô đã không sai khi mở lòng trở lại với Tân Chỉ Lôi, dù không biết tương lai sẽ như thế nào.

-"Cảm ơn em"_Tần Lam quay lại nhìn Tân Chỉ Lôi

-"Vì tất cả những gì em đã làm. Vì con bé, vì tôi"

Tân Chỉ Lôi nhìn nàng, rồi bước lại gần. Cô khẽ đặt tay lên vai Tần Lam, mắt nhìn sâu vào mắt nàng

-"Không có gì đâu. Tất cả những gì tôi làm, là vì chị và con bé"

Một tia sáng mơ hồ trong mắt Tần Lam lóe lên. Cô nhìn Tân Chỉ Lôi một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng cầm tay cô, kéo cô về phía sân. Dĩnh Chi đang ngồi chơi với mèo, tiếng cười trong trẻo vang lên. Cả ba người lại quây quần bên nhau, không cần nói gì thêm, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ

Cái cảm giác ấy, thật sự ấm áp. Họ không cần phải tìm kiếm gì nữa, vì đã tìm thấy điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình, thế giới của họ ở ngay trước mắt

●●●

Tân Chỉ Lôi quyết định về quê để gặp cha mẹ, cô muốn bắt đầu lại và hối lỗi vì những sai lầm trong quá khứ. Cô biết rằng mình đã làm tổn thương Tần Lam và những người xung quanh, và giờ là lúc cô cần phải đối mặt với những hậu quả đó. Bản thân phải chịu trách nhiệm với những hành vi sai phạm của mình

Viên ngọc quý đều sẽ có vết xước, không ai là hoàn hảo. Trong cuộc sống hữu hạn của con người, ai mà không có sai lầm ở những phút giây bồng bột, thiếu suy nghĩ. Dù cô đã ở độ tuổi hai mươi mấy cũng mắc sai lầm mà cả đời này cứ ngỡ sẽ không sửa sạ được. Đều là do cô có phúc, mới được trời thương cho cô gặp lại Tần Lam

Biết sai là phải sửa, nếu không sửa đó mới là sai

Biết nàng đau mà không sửa đổi, nếu không làm nàng hạnh phúc thì tốt nhất đừng gặp lại nàng

Tần Lam cũng đồng ý theo cô về quê, dù trong lòng vẫn còn nhiều sự bất an. Nhưng nàng biết, việc này không chỉ là để hàn gắn mối quan hệ giữa cô và cha mẹ, mà còn là cơ hội để nàng và cô tái xây dựng lại tình cảm gia đình đã mất

Khi về đến quê nhà, Tân Chỉ Lôi có thể cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, nhưng cũng không thiếu phần căng thẳng. Cô bắt đầu bằng việc xin lỗi cha mẹ, nói rõ những điều đã xảy ra, và khẳng định rằng mình muốn chăm sóc Tần Lam, không chỉ vì trách nhiệm mà còn vì tình yêu sâu sắc dành cho nàng.

Cha mẹ cô nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Tần Lam. Dù vẫn có những nỗi lo lắng, nhưng sau tất cả, họ hiểu rằng đây là cơ hội để con gái mình làm lại từ đầu.

-"Chúng tôi biết con đã sai"_mẹ cô lên tiếng

-"Nhưng nếu con thực sự muốn làm lại, thì chúng ta sẽ giúp con. Tần Lam là người con yêu, và chúng tôi cũng mong con hạnh phúc"

Tần Lam và cô đều cảm động, không nói được lời nào, chỉ có thể cúi đầu cảm ơn sự tha thứ của họ. Cô biết rằng đây là một bước quan trọng trong hành trình sửa chữa những sai lầm và xây dựng lại hạnh phúc

Với sự hỗ trợ của gia đình, Tân Chỉ Lôi bắt đầu chăm sóc Tần Lam như đã hứa, không còn những mâu thuẫn, không còn sự ngại ngùng, mà chỉ có tình yêu và sự quan tâm chân thành. Cả hai dần tìm lại được những khoảnh khắc yên bình bên nhau, cùng Dĩnh Chi, tạo nên một tổ ấm trọn vẹn. Ở đây, nàng cảm thấy yên bình hơn ở Bắc Kinh nhộn nhịp phồn hoa, nơi đây chỉ có thiên viên và tiếng chim hót ríu rít, cơn gió mát cứ thổi làm cho không khí trở nên trong lành, không ngột ngạt, không khó chịu

-"Tần Lam! Con vào đây"_Bà Tân gọi nàng từ cửa nhà

Nàng vặn vòi nước, tắt nó đi

Dĩnh Chi lon ton chạy theo Tân Chỉ Lôi ra ngoài nông trại chơi, nhà chỉ có nàng và ba mẹ cô. Nhìn sắc mặt của mẹ, không căng thẳng nhưng ở đâu đó vẫn còn áp lực trong lòng nàng, cũng là nàng có lỗi. Không chăm sóc được cha mẹ, không lời nhắn gửi nào mà ngang nghiên bỏ đi. Tội này là tội bất hiếu, phận làm dâu như nàng cảm thấy áy náy, không biết sao mà ăn nói với ba mẹ cô

Khi nghe bà tâm sự về Tân Chỉ Lôi, nàng khá sốc về người con gái máu lạnh ấy. Tân Chỉ Lôi, người lúc nào cũng lạnh như băng, không dao động, cảm xúc lúc nào cũng có thể giữ mỗi một nét vậy mà người từng lo cho mình từng giấc ngủ, từng bữa cơm, cái ăn cái mặc không thiếu thứ gì bất chợt biến mất khỏi cuộc sống của mình. Cô lại không giữ được sự bình tĩnh mà chạy khắp nơi chỉ mong có tin tức gì đó của người bên gối cạnh mình. Đời nó trớ trêu, cô càng tìm thì càng không có nổi lấy một câu trả lời. Còn nữa, mẹ cô nắm tay nàng và nói, Tân Chỉ Lôi từng có ý định tự vẫn khi Tần Lam rời đi khoảng một năm trời...nghe đến đây, tim nàng thắt lại, tâm trạng bối rối như đống tơ vò. Trái tim nàng cũng đã đau...nói không đau là nói dối

-"Nên là con có gì bao dung cho Chỉ Lôi, nó bồng bột...Lúc nào nó cũng là đứa trẻ bướng bỉnh, cứng đầu"

-"Vâng ạ"_Nàng lí nhí trả lời

-"Lâu rồi, mẹ mới thấy Chỉ Lôi nó quan tâm người khác vậy, lại còn cố gắng lo cho tương lai, chăm chỉ làm việc chỉ mong nếu gặp lại có thể đù bắp cho con"

-"Chỉ Lôi rất tốt, em ấy đã chăm sóc Dĩnh Chi suốt thời gian qua, đó là cháu nội của mẹ và là con gái nhỏ của Chỉ Lôi và con...Mẹ..."

-"Sau khi con rời đi, con mới nhận ra. Con đã mang thai"

Bà ngạc nhiên, mắt mở to, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Dĩnh Chi

-"Con… con nói gì?"_Mẹ của Tân Chỉ Lôi lắp bắp, không hiểu sao con gái bà lại thốt ra điều này. Bà nhìn Tần Lam với vẻ hoài nghi,

Hai mẹ con này không biết, Tân Chỉ Lôi thì đứng im, im lặng nhìn nàng từ phía xa xa

Tần Lam cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Nàng hít một hơi sâu rồi giải thích

-"Dĩnh Chi là con gái của Tân Chỉ Lôi. Chúng con… đã có với nhau một đứa con"_Nàng nhìn thẳng vào mắt mẹ của Tân Chỉ Lôi, cố gắng giữ bình tĩnh

Bà im lặng trong giây lát, đầu óc quay cuồng. Bà đã biết về quá khứ của Tân Chỉ Lôi, về những sai lầm mà cô đã mắc phải, nhưng không ngờ lại có chuyện này. Bà nhìn vào Tần Lam, rồi lại nhìn về phía Tân Chỉ Lôi. Cảm giác lạ lùng xâm chiếm lòng bà khi nhận ra rằng, đứa trẻ mà bà vẫn xem là "hơi xa lạ" lại là con của con gái mình

-"Vậy… tại sao không nói cho mẹ biết từ trước?"_Mẹ của Tân Chỉ Lôi lên tiếng, giọng bà lộ rõ sự tổn thương

-"Tại sao con lại giấu chuyện này?"

Tân Chỉ Lôi quay sang nhìn mẹ, trái tim thắt lại

-"Mẹ à, con… con không biết bắt đầu từ đâu. Chuyện này đã qua lâu rồi, và con không muốn mẹ phải lo lắng thêm nữa"

Mẹ của cô im lặng một lúc rồi lên tiếng

-"Con đã làm mẹ lo lắng rất nhiều rồi, giờ lại là cháu nội của ta. Tại sao lại giấu tất cả mọi chuyện đến giờ? Tần Lam, con có biết điều này khiến ta cảm thấy thế nào không?"

-"Ta thương con nhiều lắm, sao có thể một mình chịu đựng đến như vậy?"

Tần Lam cúi đầu, lặng lẽ nhận mọi trách nhiệm

-"Con không muốn làm mẹ lo lắng. Nhưng bây giờ, con sẽ làm mọi thứ để bảo vệ Dĩnh Chi và chăm sóc cho con bé cùng Tân Chỉ Lôi"

Bà nhìn Tần Lam với ánh mắt dịu đi phần nào, nhưng cũng không giấu nổi sự thất vọng

-"Con đừng chịu đựng một mình, có chuyện gì cứ bảo với Chỉ Lôi, nếu con bé không đứng về phía con thì mẹ sẽ đứng về phía con"

Nàng nhìn vào mắt bà, đôi mắt lóe lên một tia sáng hy vọng, đã bao lâu rồi nàng chưa nghe được những điều này, từ nhỏ ba mẹ chưa thương nàng, cũng chưa từng nói những lời ngọt ngào ấm áp như thế. Giớ đây, mẹ chồng lại là người nói điều đó với nàng như chính bà sinh ra nàng...Tần Lam không biết mình phải trả ơn cuộc đời này ra sao, phúc lớn cho nàng gặp được bà

Tân Chỉ Lôi nhìn Tần Lam từ xa, cảm thấy lòng mình thổn thức. Mọi thứ có thể thay đổi, nhưng một điều chắc chắn là cô sẽ không để mất nàng lần nữa. Cả ba người, Tân Chỉ Lôi, Tần Lam và Dĩnh Chi, giờ đây lại là một gia đình, và cô sẽ làm mọi thứ để giữ vững hạnh phúc nhỏ bé này
***
Au: mình sẽ giải thích một chút tại sao họ lại làm lành như vậy nhé! Đầu tiên, Tân Chỉ Lôi đã thay đổi rồi, đây là sự chân thành, Lam nhìn người rất tốt nhìn vào mắt của bà Lôi là biết được thật sự bả có chân thành hay không. Thứ 2 là TCL nếu có làm tổn thương Lam lần nữa thì Lam cũng tự khắc rời đi vì 3 với bả là quá đủ, Lam sẽ không luyến tiếc gì đâu dù Lam còn yêu Lôi lắm. Nhưng mà Lam tổn thương tự rời đi, không cho cơ hội nào nữa. Đây là Lôi chân thành nên Lam mới cho cơ hội
Thứ 3, tại sao lại xảy ra vấn đề "chuyện xấu hổ" vì đây mình nghĩ theo hướng phụ nữ sinh con và lớn tuổi sẽ có nhu cầu về chuyện td nên Lam rất nhạy cảm chuyện này luôn, nếu theo tớ viết đầy đủ thì sẽ hiểu được TL nhu cầu cao tới mức nào ( do khá nhạy cảm về hình tượng Lam nên tớ không viết). Lam còn yêu Lôi nên việc cùng người mình yêu làm chuyện rất bình thường, với lại Lôi cũng sẽ chịu trách nhiệm về mọi thứ
....
Đây là giải thích của mình nếu có gì sai mong mọi người góp ý nhẹ nhàng có thể vì mình khá dễ bị lời nói làm cho tổn thương

Chương trước Chương tiếp
Loading...