[BHTT] [Lôi Lam] Mặt Trăng và Mặt Trời

Chương 36: Biển



Vài tuần sau, khi sức khỏe của Tân Chỉ Lôi đã có chút ổn định, nàng và A Ly  quyết định làm một điều mà cô đã muốn từ lâu: một chuyến du lịch biển, đúng như sở thích của cô. Mặc dù Tân Chỉ Lôi vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nhưng cả hai biết rằng đây là cơ hội để cô tận hưởng một lần nữa những khoảnh khắc vui vẻ, không phải lo lắng về bệnh tật

-"Chị nghĩ nên mang cái gì để ăn!"

-"Tới đó mua cũng được mà"

-"Nhưng ở biển, đồ ăn không đảm bảo"

-"Vậy em chuẩn bị được không?"

-"Được!.."

...

Họ lên kế hoạch từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ chu đáo nhất có thể, bao gồm cả những món quà nhỏ mà cô yêu thích. A Ly thậm chí đã chuẩn bị một chiếc túi du lịch với những bộ đồ bơi xinh xắn mà cô chưa từng có cơ hội mặc trước đây. Tần Lam thì chăm sóc cô từng chút một, từ việc chọn ra những bãi biển yên tĩnh ít người để cô có thể thư giãn, cho đến việc lựa chọn những món ăn nhẹ nhàng dễ ăn để cô không cảm thấy mệt mỏi

-"Em có mệt thì nói với chị nha"

-"Vâng"

Khi đến bãi biển, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, biển xanh bát ngát, sóng vỗ rì rào, Tân Chỉ Lôi cảm thấy lòng mình bình yên hơn bao giờ hết. Cô ngồi trên chiếc khăn tắm, nhìn ra biển, cảm giác như thể tất cả những nỗi lo, những đau đớn, những lo sợ trong lòng đều bị xóa bỏ bởi gió biển mát lạnh

-"Cảm giác thật tuyệt vời, đúng không?"_Nàng ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi, mắt nàng cũng ngắm nhìn biển, nhưng ánh mắt đầy sự dịu dàng khi nhìn cô

Cô mỉm cười, ánh mắt sáng lên, đầu nhẹ gật

-"Đúng vậy, đây là nơi em cảm thấy bình yên nhất, yên bình hơn là ở bên chị...Tần Lam"

Người bạn thân ngồi bên cạnh, hai người cùng nhìn cô, biết rằng dù cuộc sống có trôi qua như thế nào, những khoảnh khắc này là vô giá

Suốt chuyến đi, họ cùng nhau tắm biển, chụp những bức ảnh kỷ niệm, chơi đùa như những đứa trẻ. Cô cười toe toét khi nàng và A Ly đùa nghịch, thậm chí ném nước vào nhau, tạo ra những tiếng cười vang khắp bãi biển. Dù cô biết rằng mọi chuyện chỉ có thể kéo dài một thời gian ngắn, nhưng cô cảm thấy hài lòng, bởi cô có thể sống trọn vẹn những giây phút này

Vào một buổi tối, khi mặt trời bắt đầu lặn, cô ngồi trên bãi cát, nhìn ánh hoàng hôn dần dần biến mất sau làn sóng. Tần Lam và người bạn thân ngồi cạnh nhau, cùng im lặng ngắm nhìn cảnh vật, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng

-"Cảm ơn hai người"_Cô đột ngột lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành

-"Vì đã cho mình một chuyến đi tuyệt vời như thế này"

Cả hai nhìn cô, trong đôi mắt họ ánh lên niềm cảm động sâu sắc. Người bạn thân cầm tay cô, nhẹ nhàng nói

-"Cậu xứng đáng được hạnh phúc, và chúng tớ sẽ luôn ở đây bên cậu"

Tần Lam thì nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy yêu thương

-"Tất cả những gì tớ muốn là thấy em cười và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc. Yêu em"

-"Em cũng vậy!"

Cô không thể nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy sự biết ơn. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy cuộc sống của mình đã đầy đủ, dù tương lai có ra sao. Những ký ức này sẽ mãi là những khoảnh khắc đẹp nhất trong lòng cô, không gì có thể thay thế được

-"Nè nha, hai người bớt sến súa lại. Tôi đây có một mình thôi đó"

-"Tớ cũng rất quý cậu...A Ly"

-"Nghe cũng được đó"

●●●

Đêm hôm đó, cả ba ngồi bên bờ biển dưới bầu trời đầy sao. Sóng biển vỗ rì rào như ru mọi người vào một không gian bình yên lạ thường. Nàng và người bạn ALy thay phiên kể những câu chuyện cười, những kỷ niệm vui vẻ trong quá khứ để giữ cho không khí luôn vui vẻ. A Ly kể về những chuyến đi, có cơ hội được khám phá thế giới rộng mở ở nước ngoài. Cô cũng muốn được trải nghiệm những thứ tuyệt vời như thế, qua lời kể cũng có thể hình dung được thế giới ngoài đấy rộng lớn tới mức nào

Cô ngồi giữa hai người, đôi mắt lấp lánh khi ngắm nhìn những ngôi sao. Nhưng không ai trong họ biết rằng, trong lòng cô, một cảm giác luyến tiếc lặng lẽ dâng lên

-"Tớ chưa từng nghĩ mình lại có những khoảnh khắc như thế này"_Cô cất giọng, đôi mắt vẫn hướng về bầu trời xa xăm ngoài kia

A Ly khẽ nghiêng đầu nhìn cô:

-"Cậu ngốc lắm, đáng ra cậu phải luôn có những ngày vui như thế này từ lâu rồi"

Cô mỉm cười, nhưng không đáp lại, ánh mắt như đọng lại chút buồn xa xăm

Tần Lam chợt nắm lấy tay cô, siết nhẹ

-"Em sẽ còn nhiều ngày như thế này nữa. Chị hứa sẽ tạo thêm thật nhiều kỷ niệm đẹp với em, bất kể thời gian có ra sao"

Cô quay sang nhìn nàng, ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng ẩn chứa một nỗi niềm không nói thành lời

-"Chị hứa nhé?"

-"Hứa"_Nàng gật đầu chắc chắn

A Ly phá tan không khí xúc động bằng cách cầm tay cả hai, kéo đứng dậy

-"Thôi nào, mấy chuyện sến sẩm để mai tính, giờ chơi tiếp đi! Đừng quên là tớ còn mang pháo bông đây à?"

Cô cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên khi thấy những cây pháo bông mà người bạn thân lôi ra từ trong túi. Họ cùng nhau đốt pháo, những ánh sáng rực rỡ vẽ lên bầu trời đêm

Tân Chỉ Lôi cầm cây pháo bông trên tay, quay vòng trên bãi cát, nụ cười rạng rỡ như ánh sao. Tần Lam đứng từ xa nhìn cô, lòng nàng vừa hạnh phúc lại vừa đau đớn. Hạnh phúc vì có thể thấy cô vui vẻ như vậy, nhưng nàng cũng không ngừng lo sợ những khoảnh khắc này sẽ không còn kéo dài, sẽ không còn tồn tại trong mắt nàng nữa

Khi đêm dần tàn, cô khẽ tựa vào vai nàng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy ấm áp

-"Cảm ơn, cảm ơn mọi người… vì đã biến giấc mơ của em thành hiện thực"

Tần Lam vòng tay qua ôm lấy Chỉ Lôi, siết nhẹ, như muốn bảo vệ cô khỏi mọi điều đau đớn trên thế gian. Ước gì, nàng có thể san sẻ nỗi đau mà cô phải gánh ohair thì mình hay biết mấy?

-"Chị sẽ luôn ở đây, bên em, dù là giấc mơ hay thực tại"

Cô nhắm mắt lại, nụ cười vẫn đọng trên môi. Trong khoảnh khắc ấy, cả ba người đều cảm thấy trọn vẹn, như thể thời gian đã ngừng lại để lưu giữ mãi những kỷ niệm này

●●●

Khi trở về khách sạn sau một ngày dài vui chơi, Tần Lam chuẩn bị khăn ấm và nước để giúp Chỉ Lôi lau mặt, như một thói quen từ khi cô bắt đầu yếu đi. Nhưng khi tay nàng vô tình lật nhẹ ống tay áo cô lên, một vết bầm tím lớn hiện rõ trên cánh tay cô

-"Cái này là gì?"_Giọng nàng trầm xuống, ánh mắt đầy lo lắng

Cô nhìn xuống, có chút giật mình nhưng lập tức mỉm cười, giả vờ không để tâm

-"Chắc do em va vào đâu đó thôi, không sao đâu"

Nhưng nàng không dễ dàng bị thuyết phục. Tần Lam tiếp tục kiểm tra, và rồi phát hiện thêm vài vết bầm khác ở chân và hông của cô, không rõ lý do. Nhưng trong lòng nàng cũng đã đủ hiểu rõ, đây là bệnh mà ra. Nó như một con ác quỷ rút hết sinh khí của con người làm cho người ta kiệt quệ dần dần lặng lẽ mà nhắm mắt

-"Sao em không nói cho chị biết?"

-"Không sao, chuyện nhỏ. Em tự lo được..."

-"Thôi đi, nhỏ cái gì chứ...đối với chị nó còn lớn hơn rất nhiều"

Khi nhìn thấy những vết bầm trên cơ thể cô, nàng không nói gì thêm, chỉ im lặng. Ánh mắt nàng tràn ngập sự đau lòng, không phải vì tức giận, mà vì nhận ra rằng cô đã chịu đựng quá nhiều mà không nói với ai

Tần Lam ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô thật nhẹ, như sợ làm cô đau

-"Chị không trách em đâu, chỉ là... chị đau lòng quá. Ước gì mình có thể gánh hết mọi nỗi đau này thay em"

-"Lại mà lại đi ước kiểu thế kia? Chị điên rồi"

-"Đúng là chị điên, yêu em đến phát điên đấy! Chỉ Lôi à"

Cô nhìn nàng, đôi mắt đầy xúc động. Cô không ngờ nàng sẽ nói những lời này, không phải trách móc, không phải lo sợ, mà là sự dịu dàng và yêu thương đến vậy

-"Em không muốn chị lo lắng, thật mà. Em chỉ muốn chúng ta có những ngày thật vui vẻ"

Tần Lam khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa bao nỗi buồn không thể nói ra

-"Chị biết em mạnh mẽ, nhưng em không cần phải chịu đựng một mình. Em còn có chị mà"

Tần Lam đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc rối của cô, rồi lấy một chiếc khăn ấm, cẩn thận lau nhẹ những vết bầm trên tay cô

-"Chỉ cần em ở đây, Tần Lam này sẽ làm mọi thứ để em thấy thoải mái. Em không cần phải che giấu gì trước chị, được không?"

Tân Chỉ Lôi gật đầu nhẹ, đôi mắt ngân ngấn nước. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng hành động, từng lời nói của Tần Lam

-"Cảm ơn… vì luôn bên em"

Đêm đó, Tần Lam không rời Chỉ Lôi nửa bước. Nàng lặng lẽ đặt thêm gối để cô nằm thoải mái hơn, kiểm tra kỹ càng nhiệt độ phòng để cô không cảm thấy lạnh. Nàng nắm tay cô thật chặt, như muốn khẳng định rằng dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ ở bên cô, không bao giờ buông tay

Trong lòng nàng, nỗi đau và sự yêu thương đan xen. Tần Lam biết thời gian không còn nhiều, nhưng nàng thầm hứa sẽ biến mỗi khoảnh khắc bên cô trở thành một kỷ niệm đẹp nhất, để cô không phải hối tiếc điều gì

....

Thời gian trôi qua, bệnh tình của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng. Những vết bầm xuất hiện nhiều hơn, cơ thể cô gầy yếu đi trông thấy. Mỗi bước đi của cô trở nên chậm chạp và khó khăn, hơi thở cũng nặng nhọc hơn. Tần lam luôn ở bên Chỉ Lôi, cố gắng làm mọi thứ để cô cảm thấy thoải mái, nhưng sự bất lực ngày một lớn trong lòng nàng

Cô dần không thể tự mình làm những việc nhỏ nhặt, như cầm đũa hay buộc tóc. Tần Lam nhẹ nhàng làm tất cả cho cô, từ việc chải tóc, đút cô ăn, cho đến dìu cô đi dạo quanh nhà khi cô muốn thay đổi không khí

-"Em có mệt không? Nếu em thấy mệt thì nói với chị, chị sẽ dừng lại ngay"_Nàng hỏi, ánh mắt đầy lo lắng khi đỡ cô ngồi xuống ghế

Cô khẽ lắc đầu, cố mỉm cười để trấn an nàng

-"Không sao đâu, chỉ cần có chị bên cạnh, em cảm thấy yên tâm hơn nhiều"

Dù cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Tần Lam vẫn thấy rõ nỗi đau mà cô đang chịu đựng. Những đêm cô không ngủ được, nàng lặng lẽ ngồi bên giường, nắm tay cô, kể cho cô nghe những câu chuyện nhỏ nhặt để cô dễ chịu hơn

Một ngày nọ, khi Tần Lam giúp Tân Chỉ Lôi lau người, cô nhẹ giọng nói

-"Chị à, em xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng cho chị..."

Nghe vậy, Tần Lam ngừng lại, đôi mắt tràn đầy sự đau lòng

-"Đừng bao giờ nói vậy, em không phải là gánh nặng. Em là tất cả đối với chị. Chỉ cần em ở đây, mọi thứ với chị đều ý nghĩa"

Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh như muốn khóc, nhưng cô kìm nén lại.

-"Em không muốn chị phải khổ vì em..."

Tần Lam nắm lấy tay Chỉ Lôi, siết nhẹ:

-"Được ở bên em là điều hạnh phúc nhất với chị. Em đừng nghĩ gì nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi thôi, mọi chuyện khác cứ để chị lo"

Những ngày tiếp theo, nàng càng cố gắng tạo cho cô những giây phút bình yên và ý nghĩa nhất. Nàng nấu những món cô thích, dù cô chỉ ăn được một chút. Nàng mở những bài hát cô yêu thích, kể những kỷ niệm vui vẻ để cô mỉm cười

-"Nụ cười của em là đẹp nhất, đẹp hơn cả vì sao trên trời.."

Dù nàng cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cô, nhưng những đêm khuya, khi cô ngủ say, nàng thường lặng lẽ ngồi trong bóng tối, tay nắm chặt những ngón tay gầy guộc của cô, lòng trĩu nặng nỗi đau. Tần Lam ước gì mình có thể gánh lấy tất cả bệnh tật thay cô, để cô được sống thêm một chút nữa, để cô có thêm thời gian ngắm nhìn thế giới mà cô yêu

Chương trước Chương tiếp
Loading...