[BHTT] [Lôi Lam] Mặt Trăng và Mặt Trời
Chương 35: Bên cạnh nhau
Vài ngày sau, khi cô vẫn đang cố gắng duy trì một cuộc sống bình thường dù biết mình không còn nhiều thời gian, một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trên điện thoại[Tớ đã về nước! Có thể gặp cậu không? Tớ nhớ cậu rất nhiều]-"Ai vậy? Chỉ Lôi"-"Chị không nhớ hả là A Ly đó. Cậu ấy về nước rồi"Đó là từ người bạn thân nhất của cô, người đã rời đi để du học cách đây vài năm. Khi đọc những dòng chữ ấy, cô bất giác rơi nước mắt. Trong giây phút ấy, cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa chua xót. Hạnh phúc vì người bạn thân thiết nhất của cô đã trở về, nhưng chua xót vì cô sợ mình không còn đủ thời gian để cùng người bạn ấy làm những điều mà họ từng hứa với nhau-"Vậy chị đưa em đến đón A Ly nha.."-"Em tự mình đi được rồi"-"Thôi! Cho hai người có không gian riêng tư, có gì điện chị đến đón"Buổi gặp gỡ diễn ra tại một quán cà phê nhỏ, nơi hai người thường ngồi trò chuyện hàng giờ liền thời còn trẻ. Khi cô bạn bước vào, cả hai nhìn nhau, nước mắt dâng trào mà không cần nói lời nào-"Cậu gầy quá, cậu ổn không?"_A Ly nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy lo lắngCô nở một nụ cười dịu dàng, nhưng không trả lời trực tiếp-"Cậu về rồi là tốt quá. Tớ đã chờ ngày này lâu lắm."Họ ngồi cùng nhau, nói về những kỷ niệm cũ, về những chuyến đi mà họ từng mơ sẽ thực hiện. Nhưng cô bạn nhanh chóng nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt của cô-"Cậu có điều gì giấu tớ đúng không?" _Giọng A Ly trở nên nghiêm túc hơnCô im lặng, đôi mắt nhìn xuống tách cà phê đang nguội dần trên bàn-"Tớ… không muốn cậu lo lắng. Nhưng tớ nghĩ tớ không thể giấu mãi được"-"Tớ...ung thư máu..."Cô bạn sững người khi nghe những lời thú nhận ấy. Cô kể mọi chuyện, từ những triệu chứng đầu tiên, chẩn đoán của bác sĩ, cho đến quãng thời gian mà cô đang cố gắng gượng để sống trọn từng khoảnh khắc-"Tại sao cậu không nói với tớ sớm hơn?" _Người bạn nhỏ bật khóc.-"Vì tớ không muốn làm cậu buồn" _Cô nhẹ nhàng đáp.-"Cậu không nói...tớ..mới buồn"Trong giây phút ấy, cả hai ôm chặt lấy nhau, khóc nghẹn trong không gian quán cà phê nhỏ bé. Người bạn cảm thấy như có hàng ngàn vết dao đâm vào tim khi nhìn người bạn thân của mình gầy gò, yếu ớt nhưng vẫn cố gắng mỉm cườiTừ hôm đó, người bạn thân quyết định ở bên cô nhiều hơn, cùng cô chia sẻ những ngày tháng cuối cùng. Hai người đi đến những nơi cả hai từng hứa sẽ ghé thăm, chụp lại những tấm hình kỷ niệm và viết tiếp những trang cuối cùng của tình bạn trong cuốn sách cuộc đời●●●Một buổi chiều ấm áp, khi ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, cô mời A Ly đến nhà. Cô đã chuẩn bị một bữa ăn đơn giản, cố gắng giấu đi sự mệt mỏi đang gặm nhấm cơ thể mìnhNgười bạn thân đến sớm, mang theo một túi đầy trái cây và hoa tươi-"Tớ đến giúp cậu đây! Không cần làm nhiều đâu, cậu phải giữ sức khỏe"Cô cười, nhẹ nhàng đáp:-"Hôm nay là dịp đặc biệt mà. Tớ muốn cậu gặp một người."Người bạn thân ngạc nhiên, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì chuông cửa vang lên. Tần Lam bước vào, trên tay là một túi đồ ăn mà Tân Chỉ Lôi đã dặn nàng mua trên đường về-"Để chị phụ em"_Nàng nói, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm khi nhìn thấy côNgười bạn thân nhìn nàng, rồi quay sang cô, đôi mắt lấp lánh như đã hiểu ra điều gì đó-"Đây là… người mà cậu hay kể với tớ à?"Cô gật đầu, ánh mắt dịu dàng:-"Đúng vậy. Đây là chị ấy, người đã ở bên tớ suốt thời gian qua....chị ấy tên Tần Lam.."Nàng mỉm cười, lịch sự đưa tay ra bắt tay người bạn:-"Chào em. Chị nghe Chỉ Lôi nhắc về em rất nhiều"Người bạn thân nắm lấy tay nàng, ánh mắt đầy sự dò xét nhưng cũng không giấu được niềm vui-"Vậy sao? Cậu ấy ít khi nhắc đến ai nhiều như thế lắm đâu. Chị hẳn là rất đặc biệt"Họ cùng nhau ngồi xuống bàn ăn, trò chuyện về mọi thứ. Người bạn thân quan sát cách nàng chăm sóc cô, từ việc gắp thức ăn, rót nước cho đến ánh mắt nàng dành cho cô – ánh mắt mà người ngoài cũng có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắcSau bữa ăn, khi cô vào bếp dọn dẹp, người bạn thân kéo nàng ra ngoài, giọng nói nghiêm túc hơn:-"Tôi biết cô ấy không nói nhiều, nhưng tôi hiểu cô ấy hơn ai hết. Cô ấy mạnh mẽ, nhưng cũng rất yếu đuối. Chị phải hứa với tôi, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chị cũng không được bỏ rơi cô ấy"Nàng gật đầu, ánh mắt kiên định:-"Chị biết. Chị đã từng sai lầm một lần, và chị không bao giờ muốn lặp lại điều đó. Chị sẽ ở bên em ấy, đến giây phút cuối cùng"Người bạn thân nhìn nàng một lúc lâu, rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm-"Tốt. Vậy thì tôi yên tâm giao cô ấy cho chị"Buổi gặp gỡ kết thúc trong tiếng cười và những câu chuyện ấm áp. Cô nhìn nàng và người bạn thân hòa hợp với nhau, trái tim cô như nhẹ nhõm hơn. Dù cuộc sống của cô có ngắn ngủi, nhưng cô biết mình đã được yêu thương và bao bọc bởi những người quan trọng nhất trong đời. A Ly và Tần Lam là quan trọng nhất với cô, từ nhỏ Tân Chỉ Lôi đã không còn cha mẹ...Tần Lam là chỗ dựa, A Ly là hy vọng●●●Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa chiếu qua rèm cửa, Tần Lam thức dậy, nhưng không thấy Tân Chỉ Lôi nằm bên cạnh. Nàng ngồi dậy, cảm giác có gì đó không ổn khi nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ nhà vệ sinh. Nàng lập tức leo xuống giườngNàng vội bước đến, đẩy cánh cửa hé mở, và cảnh tượng trước mắt khiến tim nàng thắt lại. Tân Chỉ Lôi đang quỳ trên sàn, tay bám chặt lấy bồn rửa mặt, khuôn mặt tái nhợt, những giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán. Cô vừa nôn xong, cả cơ thể run rẩy yếu ớt-"Em làm sao vậy? Sao không gọi chị?"_Nàng lao đến, đỡ cô dậy, giọng nói lẫn ánh mắt đầy hoảng loạnCô yếu ớt nở một nụ cười mỏng manh, như muốn trấn an nàng:-"Chỉ là… hơi khó chịu thôi. Chị đừng lo"Nhưng nàng không thể giấu nổi sự lo lắng. Tần Lam bế cô lên, đưa cô trở lại giường, sau đó lấy khăn ấm lau trán và cổ cho cô. Lau khắp xơ thể, để mùi tanh thoang thoảng bay đi mất-"Chị không chấp nhận cái kiểu ‘không sao đâu’ của em nữa. Ngay bây giờ, chúng ta sẽ đến bệnh viện"Cô nắm lấy tay nàng, lắc đầu nhẹ:-"Không cần đâu, chỉ là triệu chứng bình thường thôi… Em biết cơ thể mình mà"-"Chụt, cái miệng này của em. Nên nghe lời chị một chút"-"Ưm...chị này!"-"Em đừng cố gắng chịu đựng một mình nữa. Chị ở đây, em phải dựa vào nàng, được không?"-"Em có thể tự làm được...Lam à"-"Nhưng chị muốn, chị cho phép em dựa dẫm vào chị"Cô nhìn nàng, đôi mắt ánh lên một chút xúc động. Cô gật đầu, nhưng vẫn thì thầm-"Chỉ cần chị ở đây thôi, em sẽ ổn"...Cả ngày hôm đó, nàng không rời cô nửa bước. Tần Lam nấu cháo, giúp cô ăn từng chút một, rồi bế cô ra ngoài ghế sofa để cô có thể ngồi ngắm cây cối qua khung cửa sổ. Mang những cuốn sách hồi nhỏ của mình sưu tầm ra cho cô đọc, đang lật những trang sách cũ thì một bức ảnh rơi ra. Là một em bé?-"Là chị à?"-"Đúng a~ Em thấy trên đời ai dễ thương như chị không?"-"Chị dễ thương nhất"-"Đương nhiên! Ảnh này lúc chị 3 tuổi nè"Nàng chỉ tay vào bức ảnh, em bé đang ngồi chơi đồ chơi mặc bộ đồ trắng châm bi. Tay còn đeo chiếc lắc vàng, nói không phải khoe. Nàng cũng thuộc con nhà khá giả từ lúc bấy giờ, nàng một điều nàng đam mê cảnh sắc thiên nhiên. Chỉ khi cảm nhận được tiếng nói của thiên nhiên, chính là lúc nàng cảm nhận được tâm hồn của mình. Một tâm hồn bình yên, không xô bồ của những tạo chất xung quanhHồi đó nàng từng ước lớn lên sẽ giàu có, là một chủ shop tiệm hoa nổi tiếngMà giờ này, nàng chỉ có ước mơ nhỏ bé là được sống cùng cô trên một ngọn đồi nhỏ, trồng hoa nuôi cá sống qua những ngày tháng yên bình...Nàng lặng lẽ gọi cho bác sĩ, xin lời khuyên để giúp cô giảm bớt những triệu chứng khó chịu. Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác lo lắng và sợ hãi, nhưng bản thân cố giữ một gương mặt bình tĩnh nhất trước Tân Chỉ LôiTối đến, khi cô đã ngủ, Tần Lam ngồi cạnh giường, nắm lấy tay cô thật chặt. Nàng không dám ngủ, sợ rằng chỉ cần mình nhắm mắt, cô sẽ chịu đựng thêm nỗi đau nào đó mà không gọi nàng, sợ cô sẽ không bên cạnh mình nữaĐêm đó, Tần Lam thầm cầu nguyện. Nàng không bao giờ tin vào phép màu, nhưng lúc này, nàng chỉ có một mong ước duy nhất: cô sẽ không phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa...Có thể cho nàng chịu thay không?