[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Hôn lễ
Ngày 27 tháng 3 năm 2027, thứ Bảy, Kinh Thành đón ngày thời tiết đẹp nhất từ đầu năm đến nay.Gió trở thành sứ giả rộn ràng nhất của mùa xuân, nó không còn mang theo cái lạnh sắc buốt của mùa đông, mà thay vào đó là hương thơm ngọt ngào của hoa cỏ, len lỏi vào từng hơi thở của mọi người. Nhưng hôm nay, gió còn có một nhiệm vụ khác, mang niềm vui trong lễ cưới của Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường thổi đến mọi ngóc ngách của trang viên.Địa điểm tổ chức hôn lễ là ở trang viên nhà Lục, do Lục Tuyết Dung đề xuất. Phản ứng đầu tiên của Hoài Hạnh là từ chối, vì cô và Sở Vãn Đường đã bàn bạc xong từ trước, định tổ chức lễ cưới ở nơi khác trong Kinh Thành. Nhưng lý do mà Lục Tuyết Dung đưa ra khiến họ không thể từ chối...Thứ nhất, Lục Tuyết Dung là trưởng bối của họ, nhiều năm qua luôn quan tâm chăm sóc Hoài Hạnh. Thứ hai, nếu không phải vì Lục Tuyết Dung đã trao bức thư ấy cho Hoài Hạnh, có lẽ cô và Sở Vãn Đường đã chẳng có được ngày xuân ấm áp hôm nay. Thứ ba, Lục Tuyết Dung tin rằng Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi cũng sẽ mong bà làm vậy.Thế là suốt mấy tháng qua, trang viên nhà họ Lục bận rộn chuẩn bị. Đến hôm nay, mọi thứ đều đã được trang hoàng rực rỡ. Hoa tươi, bãi cỏ, ruy băng, bóng bay...Sáng sớm, các nhiếp ảnh gia vừa hít hà hương hoa trong không khí, vừa hướng ống kính về phía hai cô dâu đang khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi. Những năm gần đây họ không còn xa lạ gì với hôn lễ đồng tính, nhưng đẹp đôi như thế này thì đúng là lần đầu gặp. Ai cũng dồn hết tâm huyết, thầm ganh đua với nhau, quyết chụp cho được những tấm hình hoàn hảo không tì vết.Hoài Hạnh làm theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, vẻ mặt thành kính, nắm lấy tay trái của Sở Vãn Đường bằng một tay, cúi đầu đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn đeo nơi ngón áp út. Hôn xong, cô ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với Sở Vãn Đường, không kiềm được gọi khẽ một tiếng:"Chị.""Ừm?" Sở Vãn Đường cong môi, "Sao vậy?""Em vui lắm."Lần này không cần nhiếp ảnh gia hướng dẫn, Sở Vãn Đường nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi khóe môi cô, thì thầm: "Chị cũng rất vui."Tấm khăn voan trắng khẽ lay động theo gió, ánh nắng ấm áp rọi xuống trên người các cô. Váy cưới họ mặc nhìn như nhiều lớp chồng lên nhau, nhưng kỳ thực lại nhẹ bẫng như sương sớm mùa xuân, khẽ lay theo từng nhịp thở. Phần eo được cắt may khéo léo, không chỉ tôn lên dáng hình thon thả, mà còn mang theo nét tao nhã cổ điển.Tựa như ánh trăng đêm tuyết đầu mùa, vừa tinh khôi vừa dịu dàng.Tô Trừng dắt tay Tô Kiều, nhìn đôi tình nhân đang chụp hình kia, quay sang Vạn Y nói với vẻ xúc động: "Cuối cùng cũng đến ngày này rồi... mà sao tôi lại thấy muốn khóc thế này...""Cậu chỉ mới là muốn khóc thôi." Vạn Y quay đầu lại, "Còn tôi thì nước mắt đã rơm rớm rồi nè."Tô Trừng cũng quay đầu lại, quả nhiên thấy cô đang lấy khăn tay chấm nước mắt, ngay cả lông mi cũng dính nước. Không nhịn được mà hỏi: "Cậu xúc động đến thế sao?""Là nước mắt vì ghen tỵ đấy." Vạn Y nhăn mũi, "Cậu nói xem, với quan hệ của tôi và Vãn Đường, sau này nếu tôi cưới được một em gái mình thích, nhờ cậu ấy thiết kế váy cưới cho thì liệu có được miễn phí không nhỉ?"Tô Kiều ngẩng mặt lên, cô bé đã cao hơn năm ngoái một chút, nhưng trong thế giới người lớn vẫn chỉ là một cô bé nhỏ. Nghe đến đó, bé không nhịn được hỏi: "Mẹ Y Y, mẹ cũng muốn kết hôn ạ?""Ban đầu thì không, nhưng nhìn cảnh này lại thấy cũng muốn." Vạn Y vừa nói vừa ngồi xổm xuống, véo má cô bé, "Kiều Kiều, con có hồi hộp không?""Hồi hộp gì ạ?""Hôm nay con là em bé mang hoa đấy, lúc hai mẹ làm lễ cưới, con phải cầm hoa đi phía trước, có rất nhiều nhiếp ảnh gia nữa đó.""Nhưng mẹ Hạnh Hạnh với mẹ Đường Đường ở sau con mà, con không hồi hộp đâu." Kiều Kiều nhìn quanh một vòng, "Với cả có chị Tiểu Khả cũng là em bé mang hoa mà."Vừa nói xong, liền nghe tiếng Tiểu Khả gọi từ xa: "Kiều Kiều!"Trác Hân và mọi người lúc này cũng đã đến nơi.Tô Kiều lập tức bỏ mẹ ruột sang một bên, chạy lon ton về phía đó: "Chị Tiểu Khả ơi!!!"Tô Trừng nhìn bên cạnh mình trống trơn thì chỉ mỉm cười, con gái có thêm bạn, bản thân cô cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.Vạn Y uể oải đứng dậy: "Giờ thì người càng lúc càng đông rồi."Vừa dứt lời, mấy nhiếp ảnh gia ở gần đó đã bắt đầu gọi hai người phù dâu là họ. Cả hai đồng thanh đáp: "Tới liền đây!"Ở khu trung tâm chụp ảnh, Lục Hàm Nguyệt và Văn Thời Vi cũng đã vào vị trí. Họ là phù dâu phía nhà gái, mặc dù cả bốn người đều mặc váy phù dâu kiểu dáng gần giống nhau, nhưng hai người họ rõ ràng là kiểu dành cho cặp đôi.Lục Hàm Nguyệt ôm bó hoa trong tay, đứng bên cạnh Hoài Hạnh, không biết đã lần thứ bao nhiêu trầm trồ khen ngợi: "Đẹp thật đấy, Hoài Tiểu Hạnh, cậu với chị Vãn Đường đúng là trời sinh một cặp á á á!"Giờ quan hệ đã thân thiết, cô cũng chẳng còn gọi người ta là "Sở tổng" nữa.Nghe vậy, Sở Vãn Đường mới nhớ ra cuộc trò chuyện trước kia với Văn Thời Vi khi cùng nhau đi đón Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt. Cô nhìn sang Văn Thời Vi, lúm đồng tiền nơi khóe môi lộ ra: "Thời Vi, hình như em còn thiếu một câu chưa nói đấy nhỉ?"Rõ ràng lúc đó từng nói, nếu cầu hôn thành công thì Văn Thời Vi sẽ nói câu kia. Nhưng dạo gần đây quá bận rộn, cô vậy mà cũng quên mất tiêu. Nhưng bây giờ nói cũng chưa muộn.Khuôn mặt rạng rỡ của Văn Thời Vi tràn đầy ý cười, cô nói từ tận đáy lòng: "Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường là một đôi trời sinh, vạn phần xứng đôi."Sở Vãn Đường khẽ cười: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy." Hoài Hạnh tựa đầu lên vai cô: "Em cũng nghĩ vậy." Mọi người cùng bật cười: "Bọn tôi cũng nghĩ vậy!"Không khí hạnh phúc như một tấm màn ấm áp bao phủ lấy họ. Khách mời đến ngày càng nhiều, lần lượt ngồi vào ghế trên bãi cỏ.Chụp ảnh xong, vẫn còn chút thời gian trước khi bắt đầu nghi lễ. Nhiều vị khách đã cầm ly champagne đến chúc mừng hai người.Chẳng hạn như bốn người: Phương Du, Đàm Vân Thư, Ninh Cảnh và Thẩm Ánh Chi. Dù trước đây họ đã gặp mặt nhau, cộng thêm danh xưng "Mơ Ngọt Kẹo Mềm" lan truyền trên mạng, mọi người đều quá rõ về mối quan hệ của hai người.Thế nhưng lúc này, Đàm Vân Thư vẫn không nhịn được mà cảm khái: "Thì ra người mà Sở tổng nói là 'người quan trọng nhất' lúc trước chính là Hoài tổng, chúc mừng nhé, thật sự chúc mừng hai người."Phương Du cười ấm áp: "Chúc mừng nhé, đời còn dài, mong hai người mãi mãi vui vẻ bên nhau."Ninh Cảnh cũng nở nụ cười vừa vặn: "Chúc mừng, được có mặt tại nơi này hôm nay khiến chúng tôi cũng thấy hạnh phúc lắm."Thẩm Ánh Chi ở bên cạnh mỉm cười, ánh mắt cong cong: "Đợi ngày này lâu lắm rồi! Chúc mừng chúc mừng!""Cùng vui cùng vui." Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường cụng ly với họ.Đàm Vân Thư nhìn mấy người xung quanh một lượt, bất ngờ bật cười: "Úi trời, tỷ lệ bách hợp ở đây đúng là 100%, không có lấy một cô gái thẳng nào luôn."Phương Du không nhịn được cười, nhưng vẫn vỗ nhẹ eo người yêu, ra hiệu nghiêm túc một chút. Giây tiếp theo, Đàm Vân Thư ho nhẹ một tiếng, nghiêm chỉnh nói: "Chúng tôi quay lại chỗ ngồi đây, chờ hai cô đến."Gật đầu chào, Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường trở về phòng nghỉ của họ.Lúc trước khi Lục Tuyết Dung đề xuất tổ chức hôn lễ ở trang viên nhà mình, bà cụ nhà họ Lục ban đầu vẫn nhất quyết phản đối, hai người phụ nữ lại cưới nhau, thế thì ra thể thống gì? Nhưng Lục Tuyết Dung đã mở lòng, kể cho bà nghe những năm tháng mình sống trong đau khổ giữa Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi. Vốn dĩ đã rất yêu thương con gái, bà cụ cuối cùng đành xuôi theo, đồng ý và dốc lòng phối hợp.Lúc này, trong phòng nghỉ. Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường ngồi dựa sát nhau, cô nắm tay Sở Vãn Đường, đầu ngón tay khẽ miết qua chiếc nhẫn nơi ngón áp út, mỉm cười nói: "Hàm Nguyệt bảo với em là cậu ấy lén kể với bà nội về chuyện mình đang yêu. Chắc bà cũng đoán ra là ai rồi, chỉ giả vờ như không biết, rồi ngầm đồng ý luôn.""Vậy lát nữa hỏi Hàm Nguyệt và Thời Vi số đo cơ thể là bao nhiêu xem." Nơi nghỉ ngơi nằm gần cửa sổ, ánh nắng ấm áp phủ lên người họ, Sở Vãn Đường nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Hoài Hạnh, chính cô cũng bật cười: "Để chị thiết kế váy cưới cho họ."Hoài Hạnh cong mắt cười: "Được thôi." Cô vòng tay qua eo Sở Vãn Đường, lại gần thì thầm: "Chị à, em hơi hồi hộp.""Chị cũng vậy." Sở Vãn Đường từ tốn kéo rèm cửa lại, phối hợp nói, "Nghe nói hôn nhau sẽ giúp giảm hồi hộp."Hoài Hạnh bật cười, "Ừ" một tiếng: "Em cũng nghe nói thế."Phòng nghỉ nằm ngay tầng một, không xa là chỗ các vị khách. Rèm cửa không kéo quá kín, ánh nắng chiếu lên nửa tấm khăn voan của hai người, cùng một góc khung cảnh lúc họ hôn nhau.Một nhiếp ảnh gia đã bắt được khoảnh khắc ấy, rồi bấm máy liên hồi. Cứ như đang quay phim Hàn Quốc vậy, hôn thật sự quá tình....Buổi lễ cưới không quá nhiều nghi thức hay gò bó, đúng 12 giờ trưa, nghi thức bắt đầu. Ban nhạc được mời biểu diễn giai điệu du dương êm dịu, cổng hoa được cắm đầy hải đường, tulip, hoa hồng... rực rỡ và lộng lẫy.Tất cả ghế đều đã kín người. Trong đó có cả những đối tác từng quen biết trong công việc, và cả những gương mặt chẳng mấy thân quen...Thiệp cưới được gửi đến từng gia đình từng "ra tay góp sức" trong chuyện của Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi năm xưa. Những người ấy có đến hay không không quan trọng, điều quan trọng là: Hai người đã kiên quyết nói với thế giới rằng mẹ của chúng tôi từng yêu nhau.Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, đây cũng không phải chuyện muốn che giấu thì có thể che giấu.Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường tô lại son môi, cùng nhau bước lên con đường rải đầy cánh hoa. Kiều Kiều và Tiểu Khả – hai bé mang hoa đáng yêu đi phía trước, bế theo giỏ hoa bước đều tăm tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng vững vàng.Ngược lại, Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường lại có phần hồi hộp, tay trong tay bước tới, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn biểu cảm của đối phương. Hiểu nhau quá rõ, nên chỉ cần một ánh mắt, một cái siết tay, cũng đủ cảm nhận được sóng lòng đang cuộn trào trong nhau.Cuối cùng, họ đứng yên ở vị trí chính giữa. Hàng ghế đầu có Mai tổng, Lục Tuyết Dung, Lục Hàm Nguyệt và những người thân thiết. Ánh mắt họ dõi theo hai người, như đang âm thầm cổ vũ.Sở Vãn Đường cầm micro, hít sâu một hơi. Tiếng thở vang lên trong loa, khiến chính cô cũng không nhịn được bật cười, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, cất lời: "Hoài Hạnh, chị đã từng làm rất nhiều chuyện sai lầm, sai đến mức bản thân cũng không thể tha thứ cho chính mình. Đôi lúc chị tự hỏi, nếu không có bức thư mà dì Hoài Chiêu để lại, chị sẽ làm gì.""Chị nghĩ, có lẽ chị sẽ giống như mẹ chị khi ở bên dì Hoài Chiêu, vẫn luôn dõi theo em, cho đến khi mái đầu bạc trắng, cho đến khi không còn chút sức lực nào nữa.""Nhưng ông trời lại cho chị cơ hội được yêu em, lại còn để chị được đứng ở đây, trong lễ cưới mà chị đã tưởng tượng vô số lần."Khi nói đến đây, mắt cô rưng rưng: "Cảm ơn em vì đã yêu chị, cảm ơn em vì đã đến bên chị, cảm ơn em vì đã khiến quãng đời còn lại của chị tràn ngập những ngày thật đẹp."Nước mắt rơi xuống, nhưng lời lẽ lại càng thêm vững vàng: "Chị yêu em, hãy cùng chị mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau, được không?"Hoài Hạnh dùng ngón tay lau nước mắt cho người yêu: "Chị biết rõ em chỉ có một câu trả lời mà.""Được không?""Được."Hoài Hạnh nói xong chữ đó, cảm xúc cũng dâng trào, nước mắt rưng rưng làm mờ cả tầm nhìn, nhưng cô vẫn kiên định nói tiếp: "Từ năm 16 tuổi, em đã ước rằng sẽ có một ngày như thế này. Và giờ đây khi ngày ấy thật sự đến, thì ra là có cảm giác thế này, em thật sự rất hạnh phúc, Sở Vãn Đường, bởi vì tất cả những điều đó đều là nhờ có chị.""Chị khiến những tháng năm còn lại trong đời em, cũng toàn là những ngày thật đẹp.""Em yêu chị. Em sẽ nắm chặt tay chị, sẽ không buông ra dù chỉ một phút giây.""Trăm năm hạnh phúc!"Tiếng vỗ tay vang dội, gió nhẹ thổi qua, một tấm thiệp cưới không cẩn thận bị rơi xuống đất, để lộ dòng chữ in ở góc dưới bên phải..."Mẹ của chúng tôi — Hoài Chiêu & Sở Lệnh Nghi sẽ mãi mãi yêu nhau. Và chúng tôi, cũng sẽ mãi mãi yêu nhau."Lời tác giả:Tui thế nào mà lại viết đến rớt nước mắt rồi QAQ Chúc cặp đôi Mơ Ngọt Kẹo Mềm của chúng ta trăm năm hạnh phúc nha!!