[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Sinh nhật của Kẹo Mềm
Đợt tuyết đầu mùa năm nay ở Hải Thành rơi sớm hơn năm ngoái một chút, chỉ sớm hơn đúng một ngày.Lúc đó, Hoài Hạnh đang ngồi trong phòng khách xem phim bên cạnh Sở Vãn Đường. Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy ngoài cửa sổ những bông tuyết nhỏ đang nhẹ nhàng bay, điểm xuyết cho màn đêm dày đặc.Cô "wow" lên một tiếng: "Tuyết rơi rồi này." Nói xong còn nghiêng mặt Sở Vãn Đường qua để cùng nhìn ra ngoài, "Cái này gọi là gì biết không? Gọi là tuyết cũng đang mừng sinh nhật cho chị đó babe.""Vậy chị có nên nói cảm ơn không?""Có thể nói mà."Sở Vãn Đường quay đầu nhìn cô, lúm đồng tiền bên môi hiện rõ dưới ánh sáng: "Cảm ơn Tiểu Hạnh của chị đã ở bên chị, sắp cùng chị đón sinh nhật.""..." Hoài Hạnh ôm lấy cô, trong mắt ánh lên nụ cười, "Em tưởng chị nói với tuyết cơ.""Là nói với em mà."Hoài Hạnh lại giả vờ phỏng vấn: "Vậy, Sở tiểu thư à, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến sinh nhật chị, xin hỏi hiện tại chị thấy thế nào?""Khó diễn tả lắm, chắc là hồi hộp là chính." Sở Vãn Đường nhìn vào mắt cô, "Em còn nhớ lần đầu tiên tổ chức sinh nhật là cảm giác thế nào không?""Rất vui, mẹ mời bạn bè ở lớp mẫu giáo đến, trên bàn toàn là đồ ăn vặt. Mẹ còn mua cho em một cái bánh kem to thật to, hồi đó là kiểu kem bơ truyền thống, giờ gần như chẳng ai ăn nữa." Hoài Hạnh nghiêm túc hồi tưởng, "Gần nhần vài tháng trước sinh nhật em, chúng mình ôm nhau trong căn nhà ở Nam Thành, giống như bây giờ vậy..."Vừa nói, cô lại theo thói quen ngồi lên đùi Sở Vãn Đường. Cô cong khóe môi, cọ cọ mũi vào Sở Vãn Đường, giọng nói đầy niềm vui: "Nhưng bây giờ không còn là giai đoạn mập mờ nữa, bây giờ là vợ sắp cưới rồi."Trước đó, hai người đã đi thử váy cưới do chính Sở Vãn Đường thiết kế, cũng chụp được không ít ảnh cưới.Lễ cưới được ấn định vào tháng 3 năm sau, khi thời tiết ở Kinh Thành đẹp nhất. Mọi thủ tục hiện giờ đều đang diễn ra đâu vào đấy, chỉ đợi đến tháng 3 thôi.Sở Vãn Đường ôm lấy eo cô, ngón tay luồn vào trong lớp áo ngủ bằng lụa, nhỏ giọng nói: "Chị không còn hứng xem phim nữa đâu, em bé à, chị chẳng tập trung nổi.""Vậy chị muốn xem gì..." Hoài Hạnh vòng tay qua cổ Sở Vãn Đường, ngửi mùi hương quen thuộc khiến cô yên lòng, cảm giác như mình sắp ngất trong mùi thơm ấy."Ừm..." Sở Vãn Đường kề môi lên môi cô, trầm ngâm mấy giây rồi khẽ cười, "Muốn nhìn em, nhìn những phiên bản khác nhau của em.""Phiên bản khác nhau của em á?"Sở Vãn Đường chậm rãi đưa tay lên, sau khi nắm lấy thì dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống.Rồi nghiêm túc nói: "Ví dụ như, ở ngay đây khi em nằm sấp trên ghế sofa, chị sẽ nhìn thấy lưng em. Em có biết thắt lưng em có lúm đồng tiền không, chị thích lắm.""Em biết." Mỗi lần từ phía sau, Sở Vãn Đường đều cúi xuống hôn vào lúm đồng tiền ở eo cô. Rồi nhìn cô run lên."Hoặc giống như lúc ở phòng ngủ, khi em ngồi trong lòng chị giống như bây giờ, chị sẽ nhìn vào mắt em. Trong mắt em lúc đó chỉ có chị thôi... Chị thực sự rất thích, chị sẽ hôn lên mắt em, rồi lại hôn môi em."Hoài Hạnh không nhịn được mà hỏi: "Cô giáo Sở ơi, chị nói mấy chuyện này là có ý đồ gì đúng không?""Chị có ý gì đâu.""Nhưng mấy gợi ý của chị rất hay." Nét cười trên môi Hoài Hạnh càng lúc càng sâu, "Đúng lúc em cũng chẳng muốn xem phim nữa, lát nữa em sẽ nhìn chị theo góc nhìn của chị."Cô hơi ngả người ra sau, nhìn thẳng vào khuôn mặt Sở Vãn Đường, mỉm cười nói: "Chút nữa thôi sẽ không còn Sở Vãn Đường 33 tuổi nữa, em phải tranh thủ ngắm cho thật kỹ."Nói là làm ngay.Khi kim đồng hồ điểm đúng 0 giờ, Sở Vãn Đường đã không biết mình "lên đỉnh" bao nhiêu lần rồi. Toàn thân cô ửng hồng, ngửa đầu nhìn trần nhà, hơi thở dồn dập, còn kẻ đầu sỏ gây nên tất cả thì áp sát tai cô, canh đúng thời khắc, khàn giọng nói: "Chúc mừng sinh nhật chị. Đây là sinh nhật đầu tiên chúng ta cùng đón với nhau. Năm sau, năm sau nữa, và cả vài chục năm tới, em đều sẽ ở bên chị."Vì tiện cho việc làm tình, Hoài Hạnh đã buộc tóc lên gọn gàng. Nói xong câu ấy, cô nhìn vào mắt Sở Vãn Đường, chỉ cảm thấy mình sắp chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng ấy.Mà trong mắt Sở Vãn Đường cũng chỉ có mình cô."Cảm ơn em." Sở Vãn Đường hôn lên má cô, "Nhưng có phải nên lau cho chị trước không?"Hoài Hạnh cúi xuống, dùng miệng lau giúp cô.Sở Vãn Đường giữ lấy búi tóc của cô, hoàn toàn bất lực.Đợi đến khi kết thúc hoàn toàn, Sở Vãn Đường với lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh. Trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, cô vẫn úp điện thoại xuống, lại còn để chế độ im lặng vì sợ bị làm phiền. Giờ mở ra xem thì thấy không ít tin nhắn WeChat.Tô Trừng: [Chúc mừng sinh nhật, Vãn Đường. Chúc cậu và Hạnh Hạnh mãi mãi hạnh phúc.]Kèm theo là giọng nói đáng yêu của Kiều Kiều: "Mẹ Đường Đường ơi, chúc mừng sinh nhật! Mẹ nhớ cho con ăn bánh kem nha!"Sở Vãn Đường trả lời:[Bọn mình sẽ hạnh phúc mà.][Lần sau gặp, mẹ sẽ đãi con ăn bánh kem.]Vạn Y: [Chúc mừng sinh nhật, Vãn Đường 34 tuổi rồi nhé! Với tư cách là bạn cùng tuổi, tôi cảm thấy chắc giờ này cậu chẳng buồn trả lời tôi đâu, đang bận với Hạnh Hạnh chứ gì.][Chậc! Qua 20 phút rồi đấy!]Sở Vãn Đường đáp: [Biết rồi thì đừng giục!]Hoài Hạnh nằm bên cạnh nhìn chị trả lời tin nhắn, chỉ cần liếc mắt là thấy nụ cười trên gương mặt chị, bản thân cũng không kìm được mà cười theo.Một lúc sau, mọi thứ cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.Đêm càng lúc càng sâu, Sở Vãn Đường ôm lấy Hoài Hạnh bằng tư thế quen thuộc, đèn trong phòng đã tắt từ lâu, cô nhẹ nhàng hôn lên trán Hoài Hạnh trong bóng tối......Hoài Hạnh tỉnh dậy lúc mười giờ sáng. Hôm nay thực ra là thứ hai, nhưng cô còn lâu mới chịu làm việc vào một ngày đặc biệt thế này, nên đã xin nghỉ từ trước.Lục Hàm Nguyệt hoàn toàn thông cảm, người yêu sinh nhật là chuyện cực kỳ quan trọng mà! Cô còn tiện thể hỏi Hoài Hạnh sẽ tặng gì cho Sở Vãn Đường, tò mò dò hỏi rốt cuộc món quà sinh nhật năm nay của Hoài Hạnh là gì.Hoài Hạnh hừ nhẹ: "Không nói cho cậu biết.""Không nói vì không muốn nói, hay vì món đó không tiện tiết lộ nên không thể nói?""......"Mấy năm làm bạn chẳng uổng công, một trong số đó đúng là bị đoán trúng rồi.Ngoài những món quà khác, Hoài Hạnh còn mua về một cặp... đuôi.Một cái là đuôi thỏ trắng mô phỏng, bởi trước đây Sở Vãn Đường hay nói cô giống thỏ con. Cái còn lại là đuôi mèo Ragdoll, vì trong mắt cô, Sở Vãn Đường giống hệt như những con mèo Ragdoll đẳng cấp hay đi dự thi, cao quý và xinh đẹp.Hai chiếc đuôi này được gắn chip, có thể kết nối dữ liệu với đồng hồ thể thao để theo dõi nhịp tim.Chỉ cần nhịp tim vượt ngưỡng, đuôi sẽ bắt đầu lắc lư theo nhịp, công ty thiết kế ra sản phẩm này còn rất cao cấp và chân thật, nhìn từ quảng cáo thì y như có mấy bé thú nho nhỏ đang đang cố giả làm người nhưng không giấu nổi cái đuôi của mình.Không nghi ngờ gì nữa, trò "theo dõi nhịp tim" này quá thích hợp để các cặp đôi chơi ở nhà. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Sở Vãn Đường đeo đuôi và đuôi khẽ đung đưa thôi là Hoài Hạnh đã cười không ngậm được miệng."Sao cười gì thế?" Sở Vãn Đường vừa thức dậy không bao lâu, vừa đánh răng xong đã thấy Hoài Hạnh nằm trên giường cười không ngớt.Hoài Hạnh vén chăn lên: "Chị ơi! Chúc mừng sinh nhật!""Em nói suốt luôn đó.""Sao thế? Nghe chán rồi hả?""Không có chán." Sở Vãn Đường ôm lấy cô, "Chỉ là cảm thấy cũng nên thêm vài lời khác nữa thôi.""Em yêu chị.""Chị cũng yêu em."Hoài Hạnh không chờ thêm được nữa, vội vàng đi đánh răng rửa mặt, trong miệng đầy hương bạc hà mát lạnh, sau đó lại kéo Sở Vãn Đường hôn trước một cái.Khi nụ hôn kết thúc, cũng vừa đến giờ ăn trưa.Hôm nay là sinh nhật của Sở Vãn Đường, các fan trong siêu thoại đang đợi "cơm". Nghĩ đến sự yêu thương mà fan luôn dành cho mình, Sở Vãn Đường chủ động đề xuất quay một vlog nấu bữa trưa. Dù hôm nay là ngày của cô, nhưng trong bầu không khí và tâm trạng thế này, việc nấu một bữa ăn lại khiến cô cảm thấy rất vui.Vậy là Hoài Hạnh đảm nhận nhiệm vụ cầm máy quay cầm tay.Cô vẫn chưa biết nấu ăn, nhưng việc Sở Vãn Đường vào bếp lại cực kỳ cuốn hút, động tác dứt khoát mượt mà, chỉ trong chốc lát đã làm ra một món ăn trông cực kỳ bắt mắt, thơm ngon hấp dẫn."Chị còn nhớ hồi đó em nấu cho chị ăn, chị đánh giá món ăn của em thế nào không?" Hoài Hạnh đứng bên cạnh mỉm cười hỏi."Sắc hương vị..." Sở Vãn Đường hờ hững bổ sung hai chữ cuối, "bỏ quyền."Hoài Hạnh: "Đúng đó!" "Sau đó chị không cho em nấu nữa.""Giờ còn muốn thử lại không?" Sở Vãn Đường chỉ vào phần nguyên liệu bên cạnh, "Món trứng xào cà chua này đơn giản lắm, có thể giao cho em đó.""Em cũng được nấu thật à?""Chị ở ngay bên cạnh em mà.""Vậy được!"Được nấu món ăn cho người sinh nhật, Hoài Hạnh tràn đầy nhiệt huyết.Lần này đổi lại là Sở Vãn Đường cầm máy quay, còn cô thì đứng đúng vị trí được hướng dẫn, đeo khẩu trang, buộc tạp dề, một tay cầm xẻng, một tay đổ dầu. Lâu quá không vào bếp nên cô hơi hồi hộp.Sở Vãn Đường nhắc nhở đúng lúc: "Đủ rồi em bé, xào trứng không cần nhiều dầu thế đâu."Hoài Hạnh: "Dạ.""Đổ trứng vào chảo đi."Hoài Hạnh: "Dạ."Máy hút mùi loại xịn nên dù đang chạy hết công suất vẫn không quá ồn.Hoài Hạnh cầm xẻng bắt chước động tác của Sở Vãn Đường để đảo trứng. Chỉ mới không cẩn thận một chút, trứng đã bắt đầu bắn tung tóe kêu lách tách, khiến cô hơi hoảng phải lùi về sau một bước.Sở Vãn Đường đứng bên phải, đưa tay lấy lại cái xẻng, dịu dàng nói: "Để chị làm.""Em làm được mà..." Hoài Hạnh cố gắng giành lại."Là chị không làm được." Sở Vãn Đường đưa máy quay cho cô, "Chị không muốn có bất kỳ rủi ro nào khiến em bị thương. Nếu lần sau em còn muốn thử thì chị sẽ chọn món nào nhẹ nhàng hơn, được không?"Hoài Hạnh: "Được." Nói xong cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn Sở Vãn Đường trút phần trứng đã xào ra đĩa, rồi bắt đầu xào cà chua cho mềm ra nước.Ánh mắt cô không tự chủ mà di chuyển theo khung hình, chỉ chăm chú quay người yêu. Tình yêu trong đó, cũng được thể hiện trong từng khung ảnh.Một bữa trưa thơm ngon ra lò. Ăn xong, Hoài Hạnh tắt máy quay. Sau đó, cô đeo bịt mắt cho Sở Vãn Đường, dắt người đi vào phòng khách tầng một, nơi đã trở thành căn cứ bí mật giấu quà của cô."Chúng ta quen nhau từng ấy năm rồi, đáng lẽ năm nào em cũng nên tặng quà sinh nhật cho chị."Hoài Hạnh nắm tay người yêu: "Nên là em đã chuẩn bị quà cho từng tuổi, từ 22 đến 34. Nhưng chị không được nhìn, mà phải dùng tay sờ để đoán xem đó là gì.""Được." Sở Vãn Đường rất phối hợp ngồi xuống tấm thảm mềm, "Đoán trúng thì có phần thưởng gì không?""Hôn một cái.""Được."Quá trình này có hơi kéo dài, hai người chỉ dựa vào một món quà mà có thể nói chuyện rất xa xôi, vậy mà Sở Vãn Đường đoán trúng hết.Khi tháo bỏ bịt mắt, đập vào mắt là những món quà đó, cùng với...Hai chiếc đuôi và hai chiếc đồng hồ mà mỗi lần vận động họ sẽ đeo.Hoài Hạnh quỳ trước mặt Sở Vãn Đường, cong mắt cười: "Chị, chơi một trò chơi nhé?""Luật chơi là gì?""Cái đuôi mèo này là chị đeo, cái đuôi thỏ này là em đeo." Hoài Hạnh đơn giản giải thích luật chơi, "Nó được kết nối với đồng hồ đo nhịp tim, ai mà nhịp tim tăng quá cao thì đuôi của người đó sẽ vung lên."Sở Vãn Đường hứng thú hẳn lên: "Được."Sau khi đeo đồng hồ xong, cô lấy chiếc đuôi thỏ kia, vòng qua eo Hoài Hạnh, cài lại cho em, rồi nhìn Hoài Hạnh trình diễn, không nhịn được thốt lên: "Dễ thương quá..."Bị ánh mắt nóng rực của chị nhìn chằm chằm như thế, Hoài Hạnh hơi đỏ mặt: "Chị dậy đi, để em cài cho chị."Sở Vãn Đường quỳ đối diện em, đợi em cài cho mình xong lại tranh thủ ôm lấy em.Sờ sờ đuôi của em.Giây tiếp theo, cô ngạc nhiên hỏi: "Hạnh Hạnh, gì vậy? Sao nó đã bắt đầu vung rồi?"Cô hôn lên má Hoài Hạnh một cái: "Chỉ mới ôm em một cái mà nhịp tim em đã tăng lên rồi à?""..." Hoài Hạnh cài xong cho cô, vỗ tay cô ra, "Nghiêm túc vào! Trò chơi còn chưa bắt đầu."Đôi mắt Sở Vãn Đường lấp lánh, rõ ràng rất thích trò chơi này.Nhưng đuôi của Hoài Hạnh cứ lắc mãi, không dừng lại được.Sở Vãn Đường không nhịn được cười: "Hay là ra ngoài hít thở chút cho bình tĩnh nha? Hạnh Hạnh.""Gần xong rồi." Hoài Hạnh nhìn nhịp tim hiện trên đồng hồ, bản thân cũng hơi sốt ruột, cũng cảm thấy mình thật không có tiền đồ, "Sắp về bình thường rồi."Cô nhân tiện nói rõ quy tắc cụ thể: "Chúng ta không được động tay động chân với đối phương, chỉ có thể dùng lời nói hoặc ngôn ngữ cơ thể của mình để làm nhịp tim đối phương tăng lên, ai để đuôi vung lên thì người đó thua.""Hiểu rồi."Cuối cùng, đuôi của Hoài Hạnh cũng ngừng lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, cùng Sở Vãn Đường chơi oẳn tù tì.Xui rồi, Sở Vãn Đường được quyền "ra tay" trước với cô.Hoài Hạnh hít sâu một hơi, hắng giọng: "Bắt đầu đi."Sở Vãn Đường nhướng mày, trong tầm mắt của Hoài Hạnh, bắt đầu dùng một tay cởi từng chiếc cúc áo ngủ của mình.Từ chiếc đầu tiên, đuôi của Hoài Hạnh đã bắt đầu lắc lư.Cho đến khi cởi xong chiếc cuối cùng, áo ngủ cũng được cởi ra, để lộ cảnh tượng tuyệt đẹp, tần suất đuôi của Hoài Hạnh vung lên càng tăng cao.Sở Vãn Đường khẽ cười: "Em thua chắc rồi, Hạnh Hạnh."Hoài Hạnh không cam lòng: "Tới lượt em đúng không?""Ừ."Hoài Hạnh hơi ngẩng cằm, bắt chước động tác của Sở Vãn Đường, cũng bắt đầu cởi cúc áo của mình.Đuôi mèo của Sở Vãn Đường hơi dài, eo cô có thon đến mấy cũng không giấu được sự lay động của nó.Cô nhìn làn da trắng mịn của Hoài Hạnh dần lộ ra, cổ họng vô thức khẽ động.Nhưng Hoài Hạnh không lập tức cởi hết áo, cô quỳ lại gần, ghé sát tai Sở Vãn Đường, cúi mắt xuống, thấy cái đuôi đang run dữ dội của chị, nhẹ giọng nói: "Babe, chị có thể giúp em cởi áo không? Món quà cuối cùng là em, mà bây giờ em muốn làm tình với chị."Lời vừa dứt, cả đuôi mèo lẫn đuôi thỏ đều vung với tốc độ tối đa.Chẳng bao lâu sau, cả đuôi và đồng hồ đều bị tháo xuống, ném lên tấm thảm....Mới chơi được bao lâu chứ?Chỉ còn tiếng thở dốc nồng nhiệt vang lên trong căn phòng, là câu trả lời duy nhất.Lời tác giả:Hehe, chúc Sở kẹo mềm của chúng ta sinh nhật vui vẻ nhé!Faye: Cái đuôi là gắn vào eo chứ không phải đen tối như chúng ta nghĩ đâu nha. Nó là sản phẩm như hình dưới nè :))))))