BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 43: Mầm non (02)



Hạ qua, đông đến, thoáng chốc đã mấy mùa. Bụng của Kỳ Mặc Vũ cũng đã lớn thêm không ít.

Thời gian qua, ba căn biệt thự bên cạnh căn của Khuất Tĩnh Văn trở nên nhộn nhịp hơn so với thường lệ. Căn bên trái dành cho họ hàng hai bên, nếu như đến thăm thì có thể đến nghỉ ngơi. Hai căn bên phải thì để cho Tô Tử Phong, bác sĩ cùng người hầu, họ đợi sẵn ở đó, chỉ cần Kỳ Mặc Vũ có gì không thoải mái thì sẽ lập tức có mặt.

Buổi sáng hôm nay, sau khi ăn sáng xong nàng nói với cô có chút buồn ngủ nên muốn lên phòng nghỉ ngơi. Khuất Tĩnh Văn sau khi dỗ nàng ngủ xong thì mới trở lại chiếc bàn gỗ quen thuộc đặt ngoài ban công. Cô muốn viết vài thứ cho đứa con gái sắp chào đời.

Ánh nắng buổi sớm thật dịu dàng, lại thêm một chút lành lạnh của mùa đông khiến cho tâm tình càng thêm tốt. Khuất Tĩnh Văn cầm theo tách trà đặt xuống bàn, sau đó khẽ mỉm cười khi nhìn thấy một nụ bạch mai vừa hé nở. Có lẽ mùa xuân cũng sắp đến rồi.

Những chú chim ngoài vườn dường như đã cảm nhận được niềm phấn khởi của người ngồi đó nên mặc kệ thời tiết đang làm chúng lười biếng, chúng vẫn bay lại gần, góp vui bằng tiếng hót véo von.

Khuất Tĩnh Văn nhìn thấy bọn chúng thì tiện tay đặt bút phác họa lại từng đường nét, cô nghĩ đợi khi con gái lớn lên sẽ nói với con rằng, những ngày tháng con ở trong bụng mẹ, thế giới này bình yên đến nhường nào. Sau đó cô lại nghĩ đến dáng vẻ của con gái, nghĩ đến vợ mình và con một lớn một nhỏ cùng chơi đùa với Đông Đông và Hạ Hạ, chỉ vậy thôi mà lòng cô đã không khỏi nôn nao.

Khuất Tĩnh Văn vừa vẽ xong bức ký họa thì tiếng mở cửa vang lên, cô nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Đới Triêu Lộ vừa sang đến, theo sau còn có Thái Vịnh Nghi.

"Tiểu Vũ chưa dậy sao?"

Khuất Tĩnh Văn khép lại quyển sổ, mang theo tách trà trở vào: "Em ấy ăn sáng xong lại lên trên nghỉ ngơi rồi."

Đới Triêu Lộ gật đầu: "Mẹ và chị thông gia mới ra ngoài chọn một ít trái cây ngon, lát nữa gọt cho con bé ăn. Bác sĩ Khổng có nói khi nào thì sang không?"

Khuất Tĩnh Văn nhìn đồng hồ rồi đáp: "Chắc là đầu giờ chiều, hai mẹ cũng lên nghỉ ngơi một lát đi, không cần phải lo lắng quá."

Lúc này Thái Vịnh Nghi tiếp lời: "Chúng ta không làm gì mệt nhọc, không cần nghỉ ngơi. Ngược lại là con, tiểu Vũ mang thai con còn vất vả nhiều hơn, phải chú ý sức khỏe."

Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: "So với em ấy, những chuyện con làm không đáng là bao. Với lại con sẽ không để bản thân ủy khuất, mẹ đừng lo."

Thái Vịnh Nghi vỗ nhẹ tay cô: "Được được, ngày mai mẹ về Vĩnh Thành một chuyến để xem lão ba của tiểu Vũ, xong xuôi mẹ lại trở lại đây."

Nói đến đây, Thái Vịnh Nghi không khỏi cảm thấy buồn cười: "Con xem, người lớn như vậy rồi mà suốt ngày gọi cho mẹ nước mắt ngắn dài, lo sợ đủ thứ chuyện, còn muốn chạy đến đây chăm sóc con gái."

Đới Triêu Lộ nghe xong thì phụ họa: "Ngược lại ông chồng nhà tôi, lo lắng cho con dâu nhưng suốt ngày cứ tỏ vẻ bình thản, chỉ cần nhìn thấy mặt anh ấy là không thể nào nhịn được cười."

Khuất Tĩnh Văn nghe hai mẹ nói xong thì nhướng mày hỏi lại: "Hai mẹ là đang nói xấu hai ba sao?"

"Con đừng nói cho hai lão đó biết."

Đới Triêu Lộ nhắc nhở.

Khuất Tĩnh Văn gật đầu, lại nói: "Con lên lầu xem tiểu Vũ, hai mẹ cũng nghỉ ngơi một lát rồi dùng cơm."

"Đi đi, chúng ta giúp con kiểm tra thực đơn."

...

Khuất Tĩnh Văn trở lại phòng ngủ thì thấy Kỳ Mặc Vũ đang mở to mắt nhìn mình, cô nhanh chóng đến gần ngồi xuống, dùng giọng điệu ngọt ngào hỏi nàng: "Dậy sao không gọi chị?"

Kỳ Mặc Vũ chớp chớp mắt: "Em muốn xem chị có cảm nhận được không."

Khuất Tĩnh Văn hơi cúi người: "Như vậy... chị đã vượt qua bài kiểm tra chưa?"

Kỳ Mặc Vũ chống người ngồi dậy: "Tạm xem như là qua, em vừa dậy thì chị vào."

Cô hôn nhẹ lên môi nàng: "Cảm thấy thế nào? Có đói bụng không?"

Kỳ Mặc Vũ nhìn cô, môi lại cong lên thành hình trăng khuyết: "Kể từ khi em mang thai, mỗi ngày chị hỏi em cảm thấy thế nào ít nhất mười lần. Em đúng là nhờ phúc của con gái rồi."

Khuất Tĩnh Văn nghe đến đây thì vội điểm mũi nàng: "Không được nói bậy, không có em sẽ không có con."

Kỳ Mặc Vũ bật cười câu lấy cổ cô: "Em chỉ đùa với chị, không cần nghiêm túc như vậy nha. Lúc em ngủ chị đã làm gì?"

"Chị vẽ tranh, em có muốn xem không?"

Kỳ Mặc Vũ nhướng mày: "Còn phải hỏi sao?"

"Vậy lát nữa cho em xem. Hai mẹ đang đợi dưới nhà, chúng ta chuẩn bị rồi xuống ăn trưa có được không?"

"Được ạ."

...

Buổi chiều, Khổng Thanh Vân như lịch hẹn sang thăm khám cho Kỳ Mặc Vũ. Nói là thăm khám nhưng thật ra chính là cùng nàng tán dóc. Thời gian qua cô bị điều đến sống ở bên cạnh, hàng ngày lui tới cũng khiến mối quan hệ với vợ vợ Khuất Tĩnh Văn, Kỳ Mặc Vũ trở nên thân thiết. Nói đúng hơn thì hai người lại có thêm một người bạn khá thú vị.

"Nghe nói Khuất thị sở hữu không ít sân chơi Polo*, hôm nào có thể dẫn chị đi chơi được không? Em cũng biết đó, lương của chị ít ỏi, bỏ ra một số tiền lớn để chơi trò đó thực sự là tiếc lắm."

Khổng Thanh Vân vừa nói vừa nằm trên ghế sô pha, hoàn toàn mất đi phong thái của một vị bác sĩ. Kỳ Mặc Vũ phía bên này nghe cô nói xong thì không khỏi thở dài. Con gái của Viện trưởng, Bác sĩ nổi tiếng được nhiều người săn đón lại nói rằng lương của mình ít ỏi, chuyện này cũng khó tin giống như nói hà mã biết bay.

"Chị Thanh Vân, chị nói như vậy không sợ ông trời nổi giận sao?"

Khổng Thanh Vân khoanh tay trước ngực: "Ông trời đương nhiên không dám nổi giận. Người ta nói Polo chỉ dành cho giới siêu giàu, hạng tôm tép như chị thật là không đáng kể đến."

"Em cũng chưa chơi Polo bao giờ, Tĩnh Văn, hay là lần tới chị cũng dẫn em đi đi?"

Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng gật đầu, sau đó lại nhìn sang Khổng Thanh Vân: "Nếu như cô muốn chơi, đợi con gái tôi chào đời xong sẽ tặng cô thẻ thành viên trọn đời, xem như là quà cảm ơn."

Khổng Thanh Vân nghe xong thì bật dậy: "Thẻ thành viên trọn đời ít nhất cũng 5 tỷ đó, Chủ tịch Khuất, tôi nguyện vì cô làm trâu làm ngựa."

Khuất Tĩnh Văn liếc xéo một cái: "Không cần, những thứ này không đáng kể."

Kỳ Mặc Vũ phụ họa: "Phải đó chị Thanh Vân, nhà có sẵn, chị không cần khách sáo."

Khổng Thanh Vân lúc này mới cất dáng vẻ thảo mai của mình sang một bên, thay vào đó là một chút ngượng ngùng: "Doãn Tuyết Lan... khi nào lại đến?"

Thời gian trước sau khi hay tin Kỳ Mặc Vũ mang thai, Doãn Tuyết Lan rất thường xuyên lui tới, còn mua không ít món đồ chơi. Nhưng mà cả Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ đều không có thời gian nhìn tới, Khổng Thanh Vân lại không chút tỏ ra khách sáo, hết ăn uống rồi lại mang mấy món đồ chơi ra nghịch, lâu dần đối với cái tên Doãn Tuyết Lan này cũng sinh ra quen thuộc.

"Cuối năm nên chị ấy khá bận rộn, chắc chờ đến khi em sinh con mới lại đến."

Khổng Thanh Vân nghe xong thì thất vọng thở dài: "Còn tưởng là hôm nay sẽ được gặp cô ấy."

Kỳ Mặc Vũ và Khuất Tĩnh Văn nhìn nhau, sau đó nàng hỏi: "Chị Thanh Vân, đừng nói với em là chị thích chị Tuyết Lan nha?"

Khổng Thanh Vân nhìn về phía xa xăm, giọng điệu ủ rũ: "Cô ấy xinh đẹp, tài giỏi, giàu có, lại biết cách đối nhân xử thế, có điên mới không thích. Nhưng mà chị cũng biết cô ấy vừa mới trải qua một mối tình không mấy vui vẻ, cũng không thích người khác đeo bám mình. Cho nên chữ thích chỉ nên là yêu thích chứ không nên phát triển thành yêu đương."

"Nhưng mà nếu so giữa chị với Vệ lão sư, em nghĩ chị Tuyết Lan sẽ thấy chị hợp mắt hơn. Dù sao thì chị còn chưa có nụ hôn đầu mà không phải sao?"

Khổng Thanh Vân nghe đến đây thì xù lông: "Nè, ai nói với em vậy hả? Chị đây cũng là nữ thần bệnh viện đó nha, không thể đánh giá thấp chị được."

Kỳ Mặc Vũ khẽ cười: "Là chị nói đó, ừm với lại hồ sơ của chị ghi rất rõ, em tin vào khả năng điều tra của Khởi Tuyết."

Khổng Thanh Vân nhe ra hàm răng trắng: "Chuyện này là bí mật, không thể nói lung tung. Người ngoài biết được sẽ cho rằng chị không có ma nào thèm."

Khuất Tĩnh Văn cũng bị lời nói này của Khổng Thanh Vân chọc cười, cô không khỏi nhớ đến bản thân ngày đó rồi tỏ ra đồng cảm: "Tôi độc thân 27 năm liền bị xem là tu hành đắc đạo, cô xem cô..."

Khổng Thanh Vân bị vợ vợ hai người làm cho không còn đường lui, chỉ có thể giơ tay chịu trận: "Được rồi, được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi. Hai người cho tôi thanh tịnh một chút."

Dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Khuất Tĩnh Văn, trước có Bạch Tịch Hàn, giờ có thêm một Khổng Thanh Vân. Nếu như để hai người này gặp nhau chỉ sợ thiên hạ không có ngày yên ổn. Chỉ nghĩ đến thôi mà Kỳ Mặc Vũ đã cảm thấy rùng mình.

"Để cô ấy ở đó đi, chúng ta về phòng."

Khuất Tĩnh Văn nói xong thì đứng lên dìu Kỳ Mặc Vũ, hai người cứ thế quay về với thế giới riêng, để lại kẻ cô đơn nằm dài trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách.

...

*Polo: Môn thể thao cưỡi ngựa, trong đó các vận động viên cưỡi ngựa và dùng một cây gậy dài để đánh một quả bóng nhỏ vào khung thành đối phương. Đây là một môn thể thao đồng đội, thường được chơi trên sân cỏ lớn, và mỗi đội thường có 4 người.

Ngoài ra, Polo còn được xem là môn thể thao của giới quý tộc, bởi chi phí để tham gia vô cùng đắt đỏ. Nhiều hơn Golf rất nhiều lần.

Chương trước Chương tiếp
Loading...