BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 42: Mầm non (01)



Ngày cuối tuần, Kỳ Mặc Vũ theo Khuất Tĩnh Văn trở về Khuất Trạch. Lúc này cô đang ở trên lầu bàn chuyện công ty với Khuất Trạch Nguyên, nàng thì ở phòng khách chơi cờ cùng ông nội.

"Ông nội, ván này con thắng rồi nha."

Khuất Quang Hán vuốt chòm râu bạc cười to: "Haha, ngày xưa thắng được ông nội chỉ có Tĩnh Văn, bây giờ lại có thêm con."

Trầm Lệ Chi ở một bên nhìn hai ông cháu chơi say mê như vậy thì lắc đầu: "Hai ông cháu nghỉ ngơi được rồi, cũng sắp tới giờ cơm trưa."

Nghe đến cơm trưa, Kỳ Mặc Vũ lại có chút rầu rĩ: "Bà nội, bà xem có phải con lại béo ra rồi không?"

Suốt một năm qua, mặc dù bụng nàng không hề có tin tức gì nhưng nhà họ Khuất lại đem nàng chăm sóc giống như thực sự đang mang trong mình sinh mệnh. Nhìn cân nặng ngày một tăng lên, Kỳ Mặc Vũ thực sự lo lắng bản thân sẽ sớm trở thành một bà cô xấu xí.

Trầm Lệ Chi nắm lấy tay nàng cười lớn: "Làm gì có chuyện đó, với lại nhìn con có da có thịt càng xinh đẹp hơn xưa."

Kỳ Mặc Vũ bĩu môi: "Bà nội, bà chỉ an ủi con."

"Con bé này, con không tin bà nội sao?"

Kỳ Mặc Vũ vội lắc đầu.

"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Khuất Tĩnh Văn từ trên lầu đi xuống trông thấy cả nhà cười nói vui vẻ thì không khỏi tò mò, Kỳ Mặc Vũ nhìn thấy cô hai mắt lập tức sáng rực, lập tức bật dậy từ ghế ngồi nhích đến chỗ cô.

"Đang nói đến chuyện cái bụng của em, lâu như vậy rồi cũng không có tin tức, ngược lại chỉ béo lên."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười hôn nhẹ lên tóc nàng: "Không béo, bà Khuất rất xinh đẹp."

Trầm Lệ Chi phụ họa: "Đúng vậy, con đừng nghĩ lung tung nữa."

Lúc này cơm nước cũng đã dọn xong, Quản gia đến thông báo một tiếng rồi lui vào trong chuẩn bị trà quả.

Khuất Quang Hán dẫn đầu ngồi xuống, theo sau là Trầm Lệ Chi, Khuất Tĩnh Văn, Kỳ Mặc Vũ và Khuất Trạch Nguyên.

Khuất Quang Hán nhìn một lượt rồi hỏi: "Nhã Hinh hôm nay không về sao?"

Khuất Trạch Nguyên gật đầu: "Dạ, hôm nay cô ấy đi thăm đoàn làm phim, chiều tối mới trở về."

Trầm Lệ Chi nhắc nhở: "Nói con bé chú ý sức khỏe một chút."

"Dạ con biết rồi bà nội."

Bởi vì hôm nay Khuất Tĩnh Văn đưa Kỳ Mặc Vũ trở về nên đồ ăn so với thường ngày phong phú hơn rất nhiều. Mặc dù cũng không phải quá xa lạ nhưng không hiểu sao hôm nay nhìn xong nàng có chút choáng váng.

Trầm Lệ Chi gắp một miếng cá vào chén nàng rồi thúc giục: "Tiểu Vũ thích ăn cá, nên ăn nhiều một chút."

Kỳ Mặc Vũ nói cảm ơn bà nội rồi chuẩn bị gắp miếng cá cho vào miệng, nhưng mà vừa lúc này thì cơn buồn nôn bất chợt kéo tới, nàng theo phản xạ lấy tay che miệng, sau đó vội chạy vào nhà vệ sinh.

Khuất Tĩnh Văn có chút hốt hoảng chạy theo vỗ lưng cho nàng: "Sao vậy? Em không khỏe sao?"

Khuất Quang Hán lo lắng hỏi Trầm Lệ Chi: "Chỗ cá này có vấn đề sao?"

Ngược lại khóe miệng Trầm Lệ Chi lại kéo lên một nụ cười: "Cái này, không phải con bé đã có thai rồi chứ?

Có thai sao?

Khuất Quang Hán nghe xong thì đứng ngồi không yên, ông gọi Quản gia: "Lão quản gia, mau gọi bác sĩ đến đây."

Quản gia không dám chậm trễ, chỉ 15 phút sau một nhóm bác sĩ được cử đến Khuất gia. Kỳ Mặc Vũ nằm ở trên giường, hồi hộp đưa mắt nhìn từng người một đang xuất hiện trước mắt. Nàng thầm nghĩ, hình như hơi đông quá thì phải?

Mặc dù nàng cũng biết buồn nôn là một trong những dấu hiệu nhận biết có thai, thế nhưng nàng cũng không dám hy vọng quá nhiều, lỡ như không phải thì chỉ có thể ôm thêm thất vọng.

Cảm xúc của Khuất Quang Hán hiếm khi dao động nhưng lần này đúng thật ông cũng rất hồi hộp, cứ liên tục hỏi thăm bác sĩ. Khuất Tĩnh Văn ở một bên nhìn ông nội như vậy cũng có chút buồn cười, thế nhưng cô cũng không thể bình luận gì được vì chính bản thân cô cũng vậy.

Bác sĩ khám một hồi thì rốt cuộc cũng có kết quả, ông ta như trút được gánh nặng: "Chúc mừng tiểu thư, phu nhân đã có thai được 5 tuần."

Kỳ Mặc Vũ mở to mắt hỏi lại bác sĩ: 'Thật sao? Nhưng rõ ràng tháng trước tôi vẫn có tháng mà?"

Bác sĩ giải thích: "Đó chỉ là một hiện tượng bình thường trong những tuần đầu của thai kỳ, phu nhân không cần phải lo lắng. Để chắc chắn hơn cô có thể chờ bác sĩ Khổng đến, dù sao thì cô ấy đối với trường hợp của cô vẫn hiểu rõ hơn."

Khuất Quang Hán nghiêm giọng: "Bác sĩ Khổng khi nào thì đến?"

Bác sĩ vội trả lời: "Bác sĩ Khổng đang trên đường đến, lúc nãy cô ấy có một ca mổ dang dở nên không thể tới ngay được."

Khuất Tĩnh Văn nói với ông nội: "Ông nội, tiểu Vũ cũng không có vấn đề gì, không cần phải vội."

Trầm Lệ Chi cũng chen vào: "Đúng đó, ông gấp gáp cái gì."

Khuất Quang Hán lúc này mới không còn căng thẳng nữa, thế nhưng ông lại chuyển sự chú ý sang chỗ khác: "Mau thông báo cho bên thông gia và nhà ngoại của Tĩnh Văn, còn có gọi Quang Dương và Triêu Lộ trở về."

Quản gia không dám trì hoãn, vội cúi đầu: "Lão gia, tôi sẽ thông báo ngay."

Khuất Tĩnh Văn đi đến ngồi xuống bên cạnh Kỳ Mặc Vũ: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Kỳ Mặc Vũ nhìn cô mỉm cười: "Em không sao."

Sau đó nàng xoa xoa chiếc bụng nhỏ: "Thực sự là có rồi sao?"

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười rồi đặt tay lên tay nàng: "Ừm, tiểu Vũ thật giỏi."

Khuất Trạch Nguyên cũng không khỏi thay chị gái và chị dâu vui mừng, cậu vừa mới thông báo tin tức này cho Hồ Nhã Hinh, người kia ngay lập tức gọi video đến.

"Nhanh lên, em muốn gặp tiểu bá vương."

Khuất Trạch Nguyên đưa điện thoại cho Kỳ Mặc Vũ: "Nhã Hinh muốn nói chuyện với chị."

Khuất Tĩnh Văn thay nàng nhận lấy điện thoại, cô nói: "Để chị cầm."

Âm thanh của Hồ Nhã Hinh vẫn cứ dồn dập: "Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng cậu cũng sắp lên chức. Cậu cảm thấy thế nào? Có thèm ăn gì không, mình sẽ mua về cho cậu? Nghe nói phụ nữ mang thai rất vất vả, cậu khó chịu cứ nói với mình, mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt."

Kỳ Mặc Vũ nghe đến đây thì không khỏi bật cười, nàng trêu chọc: "Có muốn chăm sóc cũng không tới lượt cậu."

Khuất Quang Hán ở một bên cũng nhắc nhở: "Tiểu Vũ từ nay ăn uống đều phải chú ý, không thể tùy tiện được."

Sau đó ông lại nói với Khuất Tĩnh Văn: "Hay là hai đứa dọn về đây một thời gian, đông người cũng tiện bề chăm sóc. Không thể để chắt của ta chịu ủy khuất được."

Khuất Tĩnh Văn đáp: "Tiểu Vũ đã quen ở bên kia, con thấy cũng không cần phải thay đổi. Tinh thần tốt thì thai nhi mới khỏe mạnh, nếu như cần thêm người hỗ trợ con sẽ sắp xếp."

Trầm Lệ Chi cũng đồng tình: "Không phải ông đã gọi Triêu Lộ về rồi sao? Hay là để Triêu Lộ sang đó, tự tay chăm sóc vẫn yên tâm hơn so với giao cho kẻ dưới."

Khuất Quang Hán im lặng một lúc, sau đó mới gật đầu: "Nói cũng phải, nhưng mà phải có bác sĩ túc trực. Ta sẽ cho Quản gia sắp xếp bác sĩ cùng một vài người hầu ở bên cạnh, nếu có tình huống gì cũng có thể kịp thời giải quyết."

Kỳ Mặc Vũ mặc dù biết nhà vợ mình là đệ nhất thế gia, bất kể chuyện gì cũng không thể nào qua loa được. Nhưng mà hình như do sống cùng với Khuất Tĩnh Văn, quen thoải mái đơn giản nên khi bị đặt vào quyền uy gia tộc, nàng vẫn có chút khó thích ứng.

"Ông nội, con nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì đâu..."

Nàng nói, nhưng trong giọng có chút thiếu tự tin.

Những tưởng Khuất Tĩnh Văn sẽ giúp mình một tay, nhưng lần này cô lại ủng hộ sự sắp xếp của ông nội: "Vậy thì chọn một căn biệt thự trong Lãm Thúy, con cũng muốn để Tử Phong hoặc Khởi Tuyết đến, như vậy sẽ tiện xử lý công việc hơn."

Khuất Quang Hán phất tay: "Quản gia, ông đi sắp xếp đi. Gọi luôn cô bác sĩ Khổng gì đó đến Lãm Thúy một thời gian, chờ thai nhi ổn định rồi tính."

Quản gia cúi đầu: "Vâng thưa lão gia."

Hồ Nhã Hinh nãy giờ bị sự uy vũ của ông nội làm cho choáng ngợp, chờ người đi rồi cô mới dám rù rì với Kỳ Mặc Vũ: "Mình thực sự không biết chị Tĩnh Văn và Khuất Trạch Nguyên đã trải qua những gì."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vừa mới lọt lòng đã bắt đầu đèn sách rồi."

Hồ Nhã Hinh mở to mắt: "Khuất Trạch Nguyên, là thật sao?"

Khuất Trạch Nguyên gãi gãi đầu: "Đúng là như vậy, nhưng mà chỉ đối với chị Tĩnh Văn thôi. Còn anh thì ông nội không quá khắt khe."

Hồ Nhã Hinh chống cằm: "Làm người thừa kế đều phải như vậy sao? Như vậy đứa bé trong bụng cậu cũng khó có thể thoát khỏi kiếp nạn rồi."

Kỳ Mặc Vũ nhìn Khuất Tĩnh Văn rồi lại nhìn vào bụng mình: "Nếu như vậy mà có thể đào tạo nên một Khuất Tĩnh Văn thứ hai thì cũng xứng đáng. Nhưng mà mình tin Tĩnh Văn nhà mình sẽ biết phải làm gì. Cậu không cần lo lắng."

"Sao không thể lo lắng? Khuất Trạch Nguyên, hay là chúng ta đừng sinh con, tự do tự tại tốt biết mấy.'

Ánh mắt Khuất Trạch Nguyên thoáng qua một chút rầu rĩ nhưng rất nhanh thì biến mất, cậu nói: "Chuyện đó chúng ta bàn bạc sau. Chiều nay có cần anh đến đón không?"

Hồ Nhã Hinh đáp: "Không cần, anh mà đến sợ là thiên hạ sẽ đại loạn."

Khuất Trạch Nguyên hơi cong môi: "Vậy thì em về sớm một chút."

"Biết rồi, biết rồi. Tiểu Vũ, cậu thông báo tin tức cho Giai Nghê chưa?"

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Vẫn chưa, nãy giờ mình còn chưa được bước xuống giường, cả người căng thẳng sắp cứng đơ rồi đây."

Khuất Tĩnh Văn vội bước tới: "Em khó chịu sao?"

Cô nói xong thì đỡ nàng dậy, để nàng cử động cơ thể.

"Em không sao, chỉ nói đùa với cậu ấy."

Khuất Tĩnh Văn xoa nhẹ đầu nàng: "Đợi lát nữa Khổng Thanh Vân đến khám xong chúng ta sẽ trở về."

Vừa nhắc người, người lập tức xuất hiện, Khổng Thanh Vân khoanh tay trước ngực, giọng vừa vui mừng vừa oán trách: "Làm việc cho nhà giàu không dễ, làm việc cho Khuất gia lại càng không thể xem thường."

Kỳ Mặc Vũ tỏ ra vui mừng khi trông thấy Khổng Thanh Vân, nàng tạm biệt với Hồ Nhã Hinh rồi lên tiếng chào hỏi: "Chị Thanh Vân, thật làm phiền chị."

Khổng Thanh Vân xua tay: "Tiền lương một tháng làm cho Khuất gia bằng một năm làm ở chỗ khác, không cần khách sáo."

Sau đó cô hỏi nàng: "Cảm thấy thế nào?"

"Lúc nãy ăn cơm, cảm thấy hơi buồn nôn."

Khổng Thanh Vân ngồi xuống bên mép giường: "Đó là biểu hiện thông thường, không có gì phải lo lắng. Chúc mừng hai người, cuối cùng cũng không uổng công chờ đợi."

Khuất Tĩnh Văn tiếp lời: "Chúng tôi cũng phải cảm ơn bác sĩ Khổng, thời gian tới cần chú ý những gì, mong bác sĩ Khổng hướng dẫn."

Khổng Thanh Vân gật đầu: "Yên tâm, thực phẩm chức năng, thực đơn mỗi bữa, lịch tiêm ngừa tôi đều sẽ chuẩn bị sẵn, chỉ cần phối hợp đảm bảo thai nhi sẽ khỏe mạnh, thông minh."

Sau đó cô thở dài: "Nói thật thì cuối cùng tôi cũng có thể trút được gánh nặng, haha."

Kỳ Mặc Vũ bật cười, lại hỏi cô: "Nghe nói chị vừa xong ca mổ, chắc là chưa ăn gì. Hay là ở lại dùng cơm rồi hãy về."

Khổng Thanh Vân làm ra vẻ đắn đo một chút rồi gật đầu: "Ngại thì ngại, nhưng cơm của Khuất gia thì phải tranh thủ, sau này còn có thể mang ra khoe khoang."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong cũng chỉ có thể lắc đầu.

...

Đến gần chiều, khi tất cả đã dần ổn định lại, Khuất Tĩnh Văn cùng Kỳ Mặc Vũ chuẩn bị rời khỏi Khuất trạch về lại Lãm Thúy.

Trước khi lên xe, Trầm Lệ Chi cẩn thận dặn dò: "Về đến nơi phải gọi điện báo một tiếng. Chuyện gì không rõ thì gọi bác sĩ Khổng, đừng tự đoán."

Khuất Quang Hán thì nhíu mày: "Nếu không nghe lời, ông nội sẽ đích thân đến kiểm tra."

Kỳ Mặc Vũ ngồi trong xe, ngoan ngoãn gật đầu: "Có Tĩnh Văn bên cạnh, ông bà nội không cần phải lo."

Khuất Quang Hán hài lòng gật đầu: "Được được, về thôi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...