BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 40: Vệ Doãn (06)



Căn biệt thự của Vệ Âm lại được một hôm nhộn nhịp với tiếng xào nấu từ sáng sớm, bởi lẽ hôm nay là sinh nhật của Doãn Tuyết Lan.

Không giống như thời điểm theo đuổi Kỳ Mặc Vũ, thời gian này Vệ Âm quả thực rất nghiêm túc. Cô dành không ít thời gian trở về Vệ gia học nấu nướng, sau đó còn lên mạng tra cứu thêm thông tin nâng cao tay nghề, đúng thật là khiến người ta cảm động.

Sau khi đem mớ cà chua rửa xong, Vệ Âm lại băm nhuyễn chúng, chuẩn bị làm món Spaghetti. Bên phía bàn gỗ bên kia thì đặt hai miếng thịt bò đã được ướp sẵn gia vị, có lẽ là để làm thành bít tết.

Bên ngoài, ánh mặt trời dịu dàng chui qua khe cửa, thời gian cứ vậy mà trôi đi cho đến khi màu nắng chợt ngả màu cam.

Nhìn bàn tiệc với đủ sắc màu cùng mùi hương ngào ngạt từ những chậu hoa gần đó, khóe môi Vệ Âm bất giác vẽ nên một nụ cười. Cô không ngờ so với việc đánh đàn ca hát thì nấu ăn cho người mình thích cũng khiến người ta vui vẻ như vậy.

Cô hít sâu một hơi rồi đem tạp dề tháo ra, sau đó lên lầu tắm rửa rồi chuẩn bị đến Doãn thị đón Doãn Tuyết Lan. Vốn dĩ thời gian hẹn là 8 giờ tối, nhưng bây giờ xem ra cô có chút không đợi được. Dù sao thì đêm nay cô cũng muốn nhân cơ hội tỏ tình Doãn Tuyết Lan, mong người kia cho mình một danh phận chính thức. Đến tận nơi để người ta thấy được thành ý cũng không có gì là không phải.

...

Vệ Âm phấn khởi lái chiếc xe màu đỏ của mình đến Doãn thị, dọc đường đi cô không nhịn được ngân nga một vài điệu nhạc, hoàn toàn không giống trạng thái thường ngày.

Thời điểm này nhân viên Doãn thị bắt đầu tan tầm không ít, Vệ Âm vui vẻ chào hỏi với từng người khiến cho ai nấy đều thụ sủng nhược kinh. Dù sao thì giá trị nhan sắc của Vệ Âm cũng là thứ khiến người ta không thể phủ nhận, lại thêm một số người nhận ra cô là Nhà sản xuất Âm nhạc nổi tiếng, làm việc cùng với không ít minh tinh, tự dưng sẽ sinh ra ngưỡng mộ.

Đến trước phòng làm việc của Doãn Tuyết Lan, Vệ Âm phát hiện cửa không đóng. Cô lắc đầu nở một nụ cười nhẹ, nhưng mà khi chuẩn bị bước vào cô lại nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ xa lạ. Xuất phát từ trí tò mò, Vệ Âm vô thức nhìn qua khe cửa hẹp, cuối cùng lại bị hình ảnh bên trong làm cho tạm thời quên đi thở.

Trên ghế sô pha, Doãn Tuyết Lan đang cùng một người phụ nữ ôm ấp thân mật, người nọ còn xoa đầu Doãn Tuyết Lan, sau đó Doãn Tuyết Lan đáp lại bằng một nụ hôn lên má.

Hơi thở của Vệ Âm dần trở nên dồn dập, cô nghiến răng để nén đi cơn giận của mình, sau đó không nói một lời mà quay lưng đi.

"Doãn Tuyết Lan, chị được lắm."

...

"Dì, lần này về nước dì định ở đến khi nào?"

Doãn Tuyết Lan ôm chặt người phụ nữ, giọng điệu nũng nịu giống như hồi nhỏ, người phụ nữ xoa nhẹ tóc cô rồi mỉm cười: "Sao vậy, muốn dì nhanh chóng rời khỏi để tự do yêu đương sao?"

Cô nghe xong thì ngồi dậy, vội vàng giải thích: "Không có, con còn mong dì ở lại luôn, như vậy mẹ con cũng có thêm người bầu bạn."

"Thì ra là mẹ con, không phải con."

Người phụ nữ vừa nói vừa cười.

Doãn Tuyết Lan thực sự cũng quá quen với cách nói chuyện này của dì, nếu cô còn chống cự thì nhất định sẽ không được buông tha, cho nên cô chỉ có thể đầu hàng.

"Dì đừng trêu con nữa, nếu không con thực sự sẽ như con ngựa đá ở đằng kia, không thể động đậy."

Người phụ nữ gật đầu: "Được được, lần này dì về dự tính sẽ ở lại rất lâu, cho nên sắp tới làm phiền cháu gái rồi."

Doãn Tuyết Lan mỉm cười: "Không phiền chút nào, con sẽ gọi điện về nhà nhờ mẹ thu xếp. Nhưng mà dì về lần này là vì công việc sao?"

"Đúng vậy, dì tạm thời chuyển công tác về đây, dẫn dắt một nhóm nghiên cứu sinh."

"Thì ra là vậy."

Dì của cô, Cổ Thính Lan vốn là Giáo sư tại Đại học Yale, chuyên ngành Luật. Nhiều năm về trước sau khi tốt nghiệp đại học Cổ Thính Lan đã quyết định ở lại giảng dạy, lâu như vậy rồi cũng chưa từng trở về. Tuy nói Cổ Thính Lan là dì ruột nhưng lại kém mẹ cô 10 tuổi, do vậy mà hai dì cháu càng giống chị em hơn. Những lần Doãn Tuyết Lan sang Mỹ đều là ở nhà Cổ Thính Lan, được Cổ Thính Lan chăm sóc tận tình, mối quan hệ dì cháu vì thế mà càng thêm thân thiết.

Cổ Thính Lan lấy từ trong túi ra một chiếc hộp đưa cho Doãn Tuyết Lan: "Sinh nhật vui vẻ, chúc con mọi điều đều thuận lợi, đặc biệt là chuyện tình cảm."

Doãn Tuyết Lan ngạc nhiên nhận lấy hộp quà: "Dì nhớ hôm nay là sinh nhật con sao?"

Cổ Thính Lan bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu không sao dì lại chọn trở về đúng vào hôm nay?"

Doãn Tuyết Lan mỉm cười: "Trong đây là gì?"

"Con mở ra xem thử đi."

Doãn Tuyết Lan lắc đầu đem chiếc hộp giấu ra sau lưng: "Về nhà con sẽ mở ra sau, không cho dì xem."

Cổ Thính Lan bị mấy lời này của cô chọc cười: "Được được, bây giờ con có phải nên chuẩn bị cho buổi tối lãng mạn của mình không?"

"Dạ, con biết rồi. Con đưa dì về nhà trước rồi đến cũng không muộn. Dì không được từ chối đâu."

Cổ Thính Lan vẫn là thỏa hiệp: "Được, làm phiền Doãn tổng."

Doãn Tuyết Lan bày ra tư thế mời: "Không có chi, Giáo sư Cổ.'

...

Vệ Âm lái xe thẳng một đường về nhà, nhìn bàn tiệc được bày biện kỹ lưỡng, cơn giận trong lòng cô lại từng chút một dâng lên.

Thì ra Doãn Tuyết Lan cố tình kéo dài thời gian là để bản thân có thể cùng lúc dây dưa nhiều người. Uổng cho cô một lòng một dạ đối đãi, cuối cùng lại trở thành trò trẻ con cho người khác. Sống ba mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân nực cười như thế này.

Vệ Âm siết chặt chiếc nhẫn trong túi áo, con ngươi dần hiện lên những tia máu màu đỏ, toàn thân cô bị bao phủ bởi một tầng sương mù, hoàn toàn rơi vào bế tắc.

Cô mở nắp chai rượu trên bàn, một hơi uống hết nửa chai. Vị cay xè dồn dập khiến cho một người uống rượu giỏi như Vệ Âm cũng phải ho sặc sụa, thế nhưng cô không dừng lại mà tiếp tục uống hết rượu trong chai. Một vài giọt rượu tràn ra từ khóe miệng, vương vãi lên quần áo, từ từ biến chiếc sơ mi trắng thành màu đỏ nhạt. Hương hoa thơm ngát hòa vào mùi rượu tạo thành dư vị khó tả, khiến người ta nửa tỉnh nửa mê.

"Vì cớ gì Doãn Tuyết Lan được nhưng Vệ Âm cô thì không được?"

Trong lúc cơn ghen xâm chiếm lý trí, Vệ Âm lấy điện thoại ra, mơ hồ chọn đại một số điện thoại trong danh bạ rồi gọi đi.

Sau khi bên kia nghe máy, Vệ Âm chỉ phun ra mấy từ đơn giản: "Đến ngay, chỗ cũ."

Một người phụ nữ xa lạ nhanh chóng xuất hiện trong nhà Vệ Âm, sau đó không ngừng ra sức quyến rũ cô: "Âm Âm, lâu như vậy mới gọi em, có phải là có người mới rồi không?"

Vệ Âm cũng không còn sức lực để ý xem rốt cuộc người mình gọi đến là ai, cô chỉ biết cô phải ăn miếng trả miếng với Doãn Tuyết Lan. Trên đời này chỉ có Vệ Âm cô được phóng túng, không cho phép người khác cũng như vậy.

Cô ra lệnh cho người phụ nữ: "Oẳn tù tì, uống rượu."

Người phụ nữ rất nhanh hiểu ý, ngày trước mỗi lần họ gặp nhau cũng giống như vầy. Hai bên chơi oẳn tù tì, bên thắng uống rượu, bên thua cởi quần áo, cho đến khi hành vi không còn kiểm soát được nữa.

Chơi liền mấy hiệp, số chai rượu trên nền nhà càng lúc càng tăng lên, quần áo trên người hai người ngược lại vơi dần. Vệ Âm liếc mắt nhìn người phụ nữ, ánh sáng có chút mờ ảo, sau đó cô không nghĩ nhiều mà đè cô ta xuống ghế sô pha: "Xong xuôi thì cút."

...

Doãn Tuyết Lan sau khi đưa Cổ Thính Lan về nhà, tắm rửa trang điểm xong cũng sắp 8 giờ. Hai người hẹn nhau cũng tầm giờ đó, cho nên không tính là quá trễ.

Sau khi taxi dừng lại trước cổng biệt thự, Doãn Tuyết Lan nói cảm ơn tài xế rồi xuống xe nhập mật khẩu vào nhà. Chỗ này cũng gần như trở nên quen thuộc với cô nên cũng không cần phải quá câu nệ.

Vừa bước đến cửa, mùi rượu cay xè đã xông vào mũi của cô, Doãn Tuyết Lan không khỏi nhíu mày: "Chẳng lẽ đợi lâu quá nên tên này đã uống trước rồi sao?"

Nghĩ như vậy, Doãn Tuyết Lan lắc đầu mỉm cười.

Chỉ là vừa mới bước vào phòng khách, trực giác nói với cô rằng có gì đó không ổn. Trên sàn vỏ chai rượu lăn lóc lẫn lộn cùng với quần áo không thuộc về cùng một người. Trên sô pha là điện thoại của Vệ Âm, bị rượu làm cho thấm ướt.

Lúc này, một tiếng động nhẹ phát ra trên lầu, Doãn Tuyết Lan dường như đã đoán được nguyên nhân nhưng cô vẫn muốn tự mình xem thử.

Một đường đi thẳng lên lầu, gương mặt của Doãn Tuyết Lan vẫn không có thêm mấy phần cảm xúc, giống như thực sự đến chỉ để xem kịch vui.

Càng đến gần phòng ngủ, âm thanh phát ra càng rõ. Đó là tiếng rên rỉ đầy phóng đãng của một người phụ nữ, tất nhiên nguồn cơn của chuyện này chính là xuất phát từ Vệ Âm.

Cửa phòng không khóa, Doãn Tuyết Lan chỉ dùng ngón tay đẩy nhẹ là có thể mở ra. Cô khoanh tay trước ngực, điềm tĩnh nhìn hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau. Sau một hồi cô mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vệ Âm."

Ngay lập tức, mọi thứ âm thanh phóng đãng dừng lại. Doãn Tuyết Lan cũng đạt được mục đích, quay lưng xuống lầu.

Một lát sau Vệ Âm mơ hồ xuống tới, Doãn Tuyết Lan cũng đã ngồi đợi sẵn, cô nhìn chằm chằm người vài tiếng trước còn vui vẻ chuẩn bị sinh nhật cho mình rồi phun ra mấy chữ: "Muốn nói gì cứ nói."

Vệ Âm vuốt mặt, giống như muốn để bản thân tỉnh táo hơn, cô nhìn Doãn Tuyết Lan, khóe mắt không biết từ khi nào đã trào ra thứ chất lỏng trong suốt: "Chiều nay em có đến công ty tìm chị, vừa lúc nhìn thấy chị và một người phụ nữ ôm hôn giữa thanh thiên bạch nhật. Doãn Tuyết Lan, tại sao chị có thể nhưng em thì không?"

Âm điệu của Vệ Âm lộ rõ vẻ tức giận, Doãn Tuyết Lan hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"

Vệ Âm đứng dậy, men rượu làm cho cô có chút lảo đảo, nhưng rất nhanh cô đáp: "Chỉ vậy thôi sao? Doãn Tuyết Lan, chị xem tình cảm của em là gì? Uổng công em thời gian qua một lòng một dạ theo đuổi chị, kết quả... kết quả chị lại là người không biết liêm sỉ!"

Chát!

"Vệ Âm, cô đủ chưa?"

"Đó là dì của tôi. Là dì ruột của tôi."

Khi nhìn thấy đống quần áo lộn xộn kia, Doãn Tuyết Lan không hề tức giận, khi nhìn thấy hai cơ thể quấn quýt trên giường, cô cùng lắm cho rằng Vệ Âm cũng chỉ là bị men rượu làm cho mất đi lý trí. Thế nhưng giờ đây khi biết được lý do, cô thực sự không còn từ nào để hình dung được cảm giác của mình, tất cả những thứ tình cảm vừa lên men giờ phút này đây đều quy về thành thất vọng.

"Cô kêu tôi tin tưởng cô, kêu tôi cho cô cơ hội nhưng cô thì sao? Chỉ dựa vào một chuyện không rõ ràng, thay vì trực tiếp hỏi tôi cô lại lựa chọn chứng nào tật nấy, làm ra chuyện mà tôi chán ghét nhất. Cô muốn tôi tin cô như thế nào khi chính bản thân cô còn không có niềm tin vào mối quan hệ này?"

Vệ Âm lúc này mới triệt để thức tỉnh, cô vội nắm lấy tay Doãn Tuyết Lan: "Tuyết Lan, nghe em giải thích, em không phải như chị nghĩ... Em... em còn chưa làm gì..."

Doãn Tuyết Lan dứt khoát gạt tay cô: "Đây không còn là chuyện có hay không có, chúng ta vẫn nên kết thúc tại đây. Vệ Âm, sau này đừng tìm tôi nữa."

Cô nói xong thì cầm lấy túi xách muốn rời đi, Vệ Âm vội quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: "Tuyết Lan, xin chị, xin chị đừng rời bỏ em..."

Sau đó cô tìm kiếm khắp nơi lấy ra chiếc nhẫn mà bản thân đã chuẩn bị: "Chị xem, hôm nay em còn định sẽ tỏ tình chị, em không hề cố ý muốn chọc giận chị. Xin chị tha thứ cho em lần này..."

Doãn Tuyết Lan nhìn cô, mệt mỏi lắc đầu: "Vệ Âm, cô tự hỏi mình xem cô như vậy có xứng đáng với tôi không? Tôi mong cô hãy giữ lại sự tôn trọng cuối cùng dành cho tôi và dành cho chính bản thân mình."

Nói xong lời này, Doãn Tuyết Lan cũng dứt khoát rời đi, căn biệt thự rộng lớn giờ đây lại trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Vệ Âm quỳ trên sàn nhà, đôi mắt vô hồn nhìn về phía cửa, nơi bóng dáng của Doãn Tuyết Lan vừa biến mất. Cơ thể cô run lên một cái, cảm giác bất lực lan tràn khắp cơ thể.

Nhìn chiếc nhẫn bạch kim sáng chói dưới ánh đèn, Vệ Âm nở nụ cười khổ, nụ cười tràn đầy chua chát và tự giễu.

Lúc này tiếng bước chân vang lên, người phụ nữ kia lặng lẽ đi đến bên cạnh Vệ Âm: "Âm Âm, cần gì phải luyến tiếc cô ta, em cũng có thể giúp chị vui vẻ."

Vệ Âm liếc nhìn người phụ nữ, sau đó sắc lạnh phun ra một chữ: "Cút!"

"Âm Âm..."

"Tôi nói cô cút!"

Người phụ nữ thức thời đành phải rời đi, trước khi đi còn cố dặn dò: "Khi nào cần nhớ gọi cho em."

Bên ngoài, cơn mưa bất chợt rơi xuống. Có lẽ đêm nay vẫn còn rất dài nhưng lòng Vệ Âm đã sớm lạnh đến tê tái.

Chương trước Chương tiếp
Loading...