BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 39: Nguyệt Vịnh (02)
Suối nước nóng Nguyệt Vịnh nằm ẩn mình giữa những ngọn núi trùng điệp, nơi mà bất kỳ ai vô tình đi qua cũng sẽ phải bị choáng ngợp bởi cảnh sắc tươi đẹp mà thiên nhiên ban tặng.Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ tới nơi thì đang là giữa trưa, cả hai quyết định nghỉ ngơi dùng cơm, trải nghiệm một số hoạt động rồi mới tắm suối nước nóng vào buổi tối.Nơi họ dừng chân là một căn nhà gỗ vách kính nằm bên cạnh khu vực suối nước nóng chảy qua, nếu như du khách không muốn di chuyển đến hồ nước lớn thì cũng có thể trực tiếp ngâm chân tại chỗ này.Bên cạnh việc tắm suối nước nóng, du khách đến đây còn có thể tham gia leo núi, cưỡi ngựa, thưởng thức trà, nghe đàn tấu,... Tất cả những món tinh hoa của Nguyệt Vịnh hầu như đều hội tụ ở chỗ này."Nếu có thời gian, em thực sự muốn tham gia hết những hoạt động này."Kỳ Mặc Vũ vừa nói vừa dang tay hít thở một hơi, Khuất Tĩnh Văn từ phía sau ôm lấy nàng, rót mật vào tai: "Chúng ta không vội, em muốn ở bao lâu cũng được."Kỳ Mặc Vũ xoay người lại, dùng hai tay ôm lấy mặt cô: "Em lại quên mất bây giờ đang là nghỉ hè. Chị xem em thực sự lú lẫn rồi."Khuất Tĩnh Văn mỉm cười xoa đầu nàng: "Vậy thì chúng ta ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ đi cưỡi ngựa, thế nào?"Kỳ Mặc Vũ vui vẻ gật đầu.Mặc dù ban đầu chỉ định ngủ lại một đêm rồi trở về nhưng mà sau đó hai người thực sự thay đổi ý định. Bầu không khí ở đây quá tốt, tốt đến nỗi hai người ôm nhau ngủ một giấc đến tận chiều tối, cũng bỏ lỡ thời gian cưỡi ngựa. Nếu cứ đà này thực sự sẽ mất mấy ngày để tham gia hết hoạt động như lời Kỳ Mặc Vũ nói."Bây giờ có phải chúng ta nên dậy rồi đi ngâm mình trong suối nước nóng không?"Kỳ Mặc Vũ vừa vùi đầu vào ngực Khuất Tĩnh Văn vừa nói chuyện, giọng nói không khác nào một con mèo lười.Khuất Tĩnh Văn vỗ vỗ lưng nàng: "Đúng vậy, nên dậy rồi. Chị có nói Tử Phong ngày mai mang thêm một ít đồ, đến lúc đó em muốn ở đây lười mấy ngày cũng được."Kỳ Mặc Vũ mỉm cười hôn lên má cô một cái: "Thật tuyệt."...Buổi tối sau khi tắm suối nước nóng xong hai người di chuyển đến Nguyệt Vịnh Đường để dùng cơm tối và thưởng trà. Chỉ là không ngờ ở đây còn có thể đụng trúng người quen."Khuất tiểu thư, không ngờ chúng ta còn có thể gặp nhau ở chỗ này."Thật ra khi nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn, Tiêu Lệ Hoa cũng có chút bất ngờ. Bình thường bà vốn dĩ công việc bận rộn, hôm nay vừa cho bản thân cơ hội nghỉ ngơi, chạy tới Nguyệt Vịnh xa xôi nhưng lại có được tương ngộ không ngờ tới.Khuất Tĩnh Văn mỉm cười: "Tiêu tổng cũng đến tắm suối nước nóng sao?"Tiêu Lệ Hoa gật đầu: "Đúng vậy, đã đến được mấy ngày, mai là trở về."Dừng một chút bà lại chuyển ánh mắt về phía Kỳ Mặc Vũ: "Kỳ tiểu thư, hân hạnh."Kỳ Mặc Vũ cũng đáp lại: "Hân hạnh.""Nếu đã gặp nhau chi bằng cùng ngồi xuống uống tách trà, Khuất tiểu thư sẽ không từ chối chứ?"Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: "Nào có, làm phiền chỗ yên tĩnh của Tiêu tổng vậy."Cô nói xong thì giúp Kỳ Mặc Vũ kéo ra một cái ghế, sau đó bản thân mới theo sau ngồi xuống.Tiêu Lệ Hoa mở lời: "Nghe nói Khuất tiểu thư là người am hiểu về trà, vậy có thể uống thử tách trà này rồi nói một vài cảm nhận không?"Bà vừa nói vừa đưa tách trà vừa rót xong đến trước mặt cả hai, Khuất Tĩnh Văn lịch sự nhận lấy, thưởng qua hương thơm rồi nhấp một ngụm."Tiêu tổng thích trà sen sao?"Tiêu Lệ Hoa nhẹ gật đầu, kéo theo một nụ cười nhạt: "Không chỉ có trà sen mà còn cả hoa sen. Cô xem, bông sen dưới hồ kia xinh đẹp đến nhường nào."Bà vừa nói vừa chỉ tay về hồ nước phía trước mặt, nơi đó trồng rất nhiều bông sen trắng, dưới ánh trăng mờ ảo cùng mùi hương hoa cỏ, nó lại càng thêm lung linh huyền diệu.Im lặng một lúc, bà lại nói: "Sen luôn gắn với những điều cao quý và tinh khiết, sợ rằng trên đời này không có gì xứng đáng vấy bẩn được nó."Khuất Tĩnh Văn đặt tách trà xuống, giọng nói nhẹ tênh tựa đám mây: "Người ta yêu sen bởi vì nó không vướng bụi trần nhưng lại quên mất rễ sen cắm vào bùn đất rất sâu. Tiêu tổng có phải nên thay đổi góc nhìn một chút không?"Cảm xúc của Tiêu Lệ Hoa có chút dao động, bà nói: "Dù cho là như vậy nhưng hoa thơm đứng bên cạnh cỏ dại cũng chỉ là gượng ép mà thôi."Khuất Tĩnh Văn bình tĩnh tiếp lời: "Hoa thơm hay cỏ dại đều là do trời đất tạo thành, gượng ép hay hòa hợp cũng không thể cứ dùng lời nói là có thể quyết định được. Vẫn nên dùng trái tim mà cảm nhận."Kỳ Mặc Vũ ở một bên say sưa nghe vợ mình nói chuyện, nàng cảm thấy thời gian giống như đang dừng lại. Trên đời này vậy mà lại có một người như Khuất Tĩnh Văn, cô có thể dùng lời nói nhẹ tênh để khiến người ta không tìm ra lối thoát. Càng nghĩ, khóe môi của nàng càng không tự chủ mà cong lên.Tiếng đàn cầm bên cạnh khiến cho cảm xúc của Tiêu Lệ Hoa dần dịu lại, bà thở dài một hơi: "Thật sự là nên nghĩ lại sao?"...Trên đường trở về phòng, Kỳ Mặc Vũ không nhịn được hỏi Khuất Tĩnh Văn: "Chẳng lẽ Tiêu Lệ Hoa đã biết chuyện chị ra tay giúp đỡ Hiểu Tình và Vũ Tranh?"Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: "Với tính cách của Tiêu Lệ Hoa, nếu như bà ta biết đã sớm ngăn cản chứ không chọn ở đây nói bóng gió. Chẳng qua bà ta chỉ muốn tìm thêm một người đứng về phía bà ta, cho rằng suy nghĩ của bà ta là đúng."Đôi mắt Kỳ Mặc Vũ lóe lên tia tinh nghịch: "Thì ra là vậy, làm em lo lắng một hồi."Khuất Tĩnh Văn nắm lấy tay nàng, ngón tay miết miết lòng bàn tay ấm áp: "Gần đây Hiểu Tình có nói chuyện gì với em không?"Nàng lắc đầu: "Ngoài lần em ấy đến cảm ơn chúng ta thì sau này cũng không đề cập đến nữa. Dù sao như vậy cũng rất tốt, thời điểm này cả hai nên tập trung vào bản thân, nỗ lực hết mình không phải sao?""Nói rất phải."Về đến căn nhà gỗ, âm thanh của tiếng đàn cầm dường như cũng biến mất. Khuất Tĩnh Văn vào trong rót một cốc nước nóng, Kỳ Mặc Vũ thì ở bên ngoài đùa nghịch với chậu dạ lan hương."Nghe nói loài hoa này chỉ nở vào ban đêm."Khuất Tĩnh Văn ra tới vừa lúc nghe được lời này, cô đưa cốc nước cho nàng rồi đáp: "Nó còn gắn liền với sự tích rất thú vị."Kỳ Mặc Vũ xoay người nhận cốc nước rồi mỉm cười: 'Vậy đêm nay bà Kỳ có thể kể cho em nghe không?"Khuất Tĩnh Văn làm ra vẻ nghiêm túc, chỉ chỉ vào môi: "Phải xem thành ý của em đã."Trông thấy bộ dạng này, Kỳ Mặc Vũ cười khúc khích, sau đó nàng câu lấy cổ cô, hôn liền mấy nụ hôn lên má rồi cả môi khiến cho Khuất Tĩnh Văn hài lòng không thôi....Sau khi ở suối nước nóng chơi liền 3 ngày, cuối cùng Kỳ Mặc Vũ cũng chịu trở về. Nhóm người Tô Tử Phong sau khi trông thấy tiểu thư và phu nhân thì không khỏi cảm thán. Nhưng mà lời nói đùa chỉ dám nói cùng Kỳ Mặc Vũ."Phu nhân, nhìn cô hôm nay thần sắc rất tốt."Kỳ Mặc Vũ mang điện thoại ra để Tô Tử Phong và mọi người xem những bức ảnh mà nàng đã chụp: "Hay là mọi người cũng đến đây xem thử, thực sự rất tốt."Tô Tử Phong có chút ngập ngừng: "Tôi là thân nam nhân, không hứng thú với mấy chỗ này lắm. Khởi Tuyết, cô có hứng thú không?"Mao Khởi Tuyết đáp: "Phu nhân, nếu còn thời gian tôi sẽ đến."Nàng hỏi tiếp: "Mấy ngày nay mọi người đã đi đâu?"Tô Tử Phong không giấu được hào hứng: "Có có, chúng tôi đi tham quan võ đường của Bạch gia, thực sự là anh hùng hội tụ, tuyệt thế vô song."Một người khác chen vào: "Chúng tôi đi xem kịch uống rượu, đã lâu rồi mới được uống thỏa thích như vậy."Lúc này Mao Khởi Tuyết mới hỏi Khuất Tĩnh Văn: "Tiểu thư, lần này đến Nguyệt Vịnh không ghé qua Đới gia sao?"Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: "Không cần, dù sao cũng không quá thân thuộc."Chuyện này Kỳ Mặc Vũ cũng đã từng hỏi qua. Mặc dù ông ngoại của cô Đới Kiến Dân là truyền nhân của nhà họ Đới nhưng đã nhiều năm không qua lại, lý do là bởi vì Đới gia thực sự quá nhiều con cháu. Cô nghe ông ngoại kể, mỗi một người họ Đới sinh ít nhất 5 người con, cứ như vậy nhân lên, rồi qua nhiều đời số lượng quả là không đếm xuể. Con trưởng trong nhà thì còn đỡ, nhưng nếu là con thứ thì cũng dần rời xa quê hương, kết hôn sinh con, lâu ngày cũng sẽ không còn liên lạc. "Tiểu thư định khi nào thì trở về?"Khuất Tĩnh Văn nhìn sang Kỳ Mặc Vũ rồi đáp: "Chờ dẫn em ấy xem thả đèn hoa đăng xong sẽ trở về."Kỳ Mặc Vũ mỉm cười nhìn cô, tình ý trong mắt cứ như vậy mà lan toả.