BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 24: Cuộc sống thường nhật (06)
Tết năm nay, Khuất gia lại đón thêm tin vui. Khuất Trạch Nguyên và Hồ Nhã Hinh cuối cùng cũng chịu đăng ký kết hôn sau một thời gian dài chung sống. Tuy không định tổ chức lễ cưới long trọng nhưng tiệc thân mật đương nhiên phải có, ấn định vào tháng 3.Những ngày qua, dù là đã từ chối bớt nhưng nhà họ Khuất lại như thường lệ phải tiếp đón không biết bao nhiêu là khách. Năm nay lão thái gia tuổi đã cao, sức khỏe không tốt cũng không có hứng thú uống trà đàm đạo nên Khuất Tĩnh Văn buộc lòng phải lưu lại biệt viện mấy ngày này để thay ông nội tiếp khách.Mỗi một mùa trôi qua, biệt viện Khuất gia lại khoác lên mình một tấm áo mới. Tết càng không ngoại lệ.Từ ngoài bước vào có thể dễ dàng trông thấy hai cây cột lớn chạm khắc hoa văn long phụng tinh xảo. Cánh cổng sắt lớn mở ra để lộ con đường lát đá cẩm thạch trắng dẫn vào biệt viện. Hai bên đường là hàng cây tùng cổ thụ xen lẫn những khóm hoa hồng ngoại rực rỡ, tạo nên sự giao hòa giữa vẻ đẹp Á Đông và phương Tây.Phía bên trong, gian phòng dùng để tiếp khách nổi bật với ba chữ Phúc, Lộc, Thọ được chạm trổ bằng vàng nguyên chất. Trần phòng khách cao, tường trắng ngà, bộ bàn ghế gỗ lim chạm trổ tỉ mỉ đặt ngay chính giữa. Trên bàn, một đĩa bánh kẹo Tết đầy đủ sắc màu cùng bình trà Hoàng Triều Thúy tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Chậu mai vàng rực rỡ đứng cạnh cửa sổ, từng nhánh hoa bung nở như khoe trọn vẻ đẹp mùa xuân.Khuất Tĩnh Văn vừa tiếp xong một đoàn khách bên phía Quân đội, chưa kịp nghỉ ngơi thì Quản gia lại bước vào: "Tiểu thư, Trịnh tiểu thư đại diện cho Trịnh gia ở Nam Thành đến chúc Tết."Khuất Tĩnh Văn dừng lại động tác uống trà, trong mắt thoáng qua ý cười, giống như đã dự liệu từ trước: "Trịnh Hoài Trúc sao? Cuối cùng cũng đến rồi. Mời cô ta vào đi."Quản gia cung kính cúi đầu: "Vâng, thưa tiểu thư."Sở dĩ Khuất Tĩnh Văn phản ứng như vậy là bởi vì nhiều năm nay, người đại diện Trịnh gia đến chúc Tết luôn luôn là Trịnh Đống, chưa năm nào có ngoại lệ. Vậy mà năm nay người đến lại là Trịnh Hoài Trúc, không biết đây gọi là dấu hiệu chuyển giao quyền lực hay vốn dĩ chỉ là mong muốn riêng của cá nhân.Trịnh Hoài Trúc bước vào phòng khách với một nụ cười chuẩn mực cùng phong thái tự tin khó ai bì kịp."Trịnh tiểu thư, mời ngồi."Quản gia nói xong thì tiến đến rót cho Trịnh Hoài Trúc một tách trà, đợi ông rót xong cô mới khẽ gật đầu nói "cảm ơn".Lão quản gia lúc này mới lui vào trong."Khuất tiểu thư, tôi đến trễ, hy vọng cô không trách tội."Trịnh Hoài Trúc cúi đầu nhẹ, lời nói và cử chỉ vô cùng khuôn phép.Khuất Tĩnh Văn nhìn cô ta, trên môi cũng kéo ra một nụ cười nhè nhẹ: "Không sao, Trịnh tiểu thư, tôi biết cô bận trăm công nghìn việc, dành thời gian đến đây đã là nể mặt lắm rồi."Trịnh Hoài Trúc vội tiếp lời: "Nói đến bận rộn, tôi so với cô làm sao sánh được. Còn về nể mặt thì Khuất tiểu thư mới là đang nể mặt tôi."Trên bàn, bình trà Hoàng Triều Thúy vẫn tỏa ra hơi ấm dễ chịu, nhưng sự đẩy đưa giữa hai người lại mang đến cho người ta áp lực vô hình.Trịnh Hoài Trúc thong thả nhấp một ngụm trà rồi giống như bâng quơ nhắc lại chuyện cũ: "Từ lúc ở Tiên Sơn trở về cũng đã trôi qua gần 2 tháng nhưng tôi vẫn không thể nào quên được cuộc trò chuyện thú vị ngày hôm đó. Không biết Khuất tiểu thư có giống tôi không?"Khuất Tĩnh Văn gõ gõ ngón tay, chầm chậm trả lời: "Bèo nước gặp nhau thôi, Trịnh tiểu thư không cần nhớ rõ như vậy."Câu trả lời của Khuất Tĩnh Văn tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa ý tứ sâu xa khiến không khí giữa hai người như được bao phủ bởi một lớp sương mờ khó đoán.Trịnh Hoài Trúc khẽ cười, ánh mắt lóe lên một tia sáng không rõ: "Khuất tiểu thư thật biết nói đùa. Có những cuộc gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến người ta phải nhớ rất lâu. Tôi, cô, còn có Mặc Vũ, bà chủ Bạch và lão quỷ đều là tương ngộ hiếm thấy.""Mặc Vũ? Trịnh tiểu thư từ khi nào lại gọi vợ tôi thân thiết như vậy?"Trịnh Hoài Trúc thoáng giật mình, vội chỉnh lại lời nói vừa rồi: "Khuất tiểu thư, tôi chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi. Kỳ tiểu thư xinh đẹp lại ưu tú, không khỏi khiến người ta nhớ nhiều hơn một chút."Khuất Tĩnh Văn cười như không cười, tay đưa tách trà lên nhấp một ngụm: "Nếu Trịnh tiểu thư cảm thấy có điều đáng nhớ, vậy thì tốt quá rồi. Nhưng cô đến đây hôm nay có lẽ không chỉ vì ôn chuyện cũ?"Lời nói thẳng thắn nhưng không mất đi sự mềm mại, giống như một mũi tên sắc bén được bọc trong lụa.Trịnh Hoài Trúc không hề lúng túng, cô mỉm cười sâu hơn, đặt tách trà xuống bàn một cách nhẹ nhàng: "Khuất tiểu thư quả thật là người tinh ý. Hôm nay tôi đến, ngoài việc chúc Tết còn có một chút việc muốn nhờ cô chỉ điểm."Khuất Tĩnh Văn nghiêng đầu, ánh mắt thoáng qua vẻ tò mò nhưng lại giấu kín một sự thờ ơ không dễ nhận ra: "Trịnh tiểu thư nói thử xem?"Trịnh Hoài Trúc ngồi thẳng lưng, giọng nói chậm rãi: "Tôi nhớ không lầm lần trước tại một buổi đấu giá, em trai tôi là Trịnh Danh Thành đã không chú ý đắc tội Khuất tiểu thư. Không biết cô còn nhớ hay không?"Khuất Tĩnh Văn mỉm cười: "Đã nói là không chú ý sao còn hỏi nhớ hay không?"Trịnh Hoài Trúc cười trừ: "Tôi chỉ cho rằng với thân phận của Khuất tiểu thư đây, em trai tôi không nên hành xử không đúng mực như vậy. Tôi ở đây thay nó xin lỗi cô, cũng mong cô đừng chấp nhất."Khuất Tĩnh Văn cong môi: "Tôi thấy người chấp nhất là cô chứ không phải tôi."Dừng một lát, Khuất Tĩnh Văn lại nói: "Trịnh tiểu thư có gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo mất thời gian."Trịnh Hoài Trúc bật cười: "Khuất tiểu thư đúng là Khuất tiểu thư, luôn làm người khác phải kính phục. Nếu đã như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa.""Cô cũng biết, Trịnh gia mấy năm nay tuy bên ngoài nhìn vào vẫn sóng yên biển lặng nhưng thực chất đã sớm mục nát từ lâu. Cha của tôi Trịnh Đống tư duy cũ kỹ, điều hành tập đoàn một đường đi xuống. Chính vì điều này mà tranh đấu nội bộ xảy ra, người mang họ Trịnh thay nhau xâu xé. Em trai tôi là Trịnh Danh Thành vốn được chọn là người thừa kế nhưng chỉ biết ỷ lại vào gia sản, tiêu xài hoang phí, người chị như tôi lại không phải dòng dõi chính thống, dù có lòng cũng chỉ có thể đứng ngoài chứng kiến Trịnh thị từng chút bị ăn mòn. Hôm nay đến đây là muốn nhờ Khuất tiểu thư giúp tôi một tay lật đổ Trịnh Danh Thành, cũng xem như là giúp xã hội diệt trừ sâu mọt."Khuất Tĩnh Văn khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh trở lại vẻ điềm tĩnh. Cô không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai chiếu lên hàng tùng cổ thụ tạo nên những bóng râm đan xen trên con đường lát đá."Mỗi nhà đều có câu chuyện của riêng mình. Việc này dù sao cũng là chuyện của Trịnh gia, tôi không tiện can dự."Lời nói của cô vừa như từ chối, lại vừa bỏ ngỏ khả năng.Trịnh Hoài Trúc nghiêng người nhẹ về phía trước, ánh mắt chân thành: "Khuất tiểu thư, tôi hiểu cô là người cẩn trọng cũng ít khi tham gia vào những đấu đá không cần thiết. Thế nhưng hy vọng cô có thể xem xét. Trịnh Hoài Trúc nguyện ghi nhớ ân tình này của cô."Khuất Tĩnh Văn khẽ cười, đặt tách trà xuống bàn: "Trịnh tiểu thư, tôi biết cô sẽ không quên ân nghĩa, nhưng chuyện này chưa hẳn Khuất gia nhúng tay vào là sẽ thành công. Huống hồ, việc can thiệp vào nội bộ của người khác luôn là con dao hai lưỡi. Tôi e rằng, nếu không cẩn thận, sẽ tự làm tổn thương mình."Trịnh Hoài Trúc hơi cúi đầu, giống như đang suy nghĩ: "Có vẻ như đề nghị này của tôi hơi đường đột, tôi nghĩ là Khuất tiểu thư sẽ cần thêm thời gian để xem xét. Nếu như có thể, tôi nguyện dùng 15% cổ phần Trịnh thị hiện có trong tay để đánh đổi, chỉ mong một cái gật đầu từ cô."Tuy nói Trịnh thị thuộc quyền sở hữu của Trịnh gia nhưng ba cha con nhà họ Trịnh chỉ sở hữu 45% cổ phần. 30% thuộc về Trịnh Đống, 10% thuộc về Trịnh Danh Thành, 5% thuộc về Trịnh Hoài Trúc. Nói về việc 15% cổ phần kia từ đâu mà có, cái này là do Trịnh Hoài Trúc âm thầm thu mua lại từ những cổ đông nhỏ lẻ, tự biến mình thành cán cân đối trọng với Trịnh Danh Thành.Khuất Tĩnh Văn hơi khựng lại, cô ngả lưng ra ghế, ngón tay đan vào nhau, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén khó nắm bắt: "15% cổ phần Trịnh thị? Trịnh tiểu thư đúng là biết cách khiến người khác khó lòng từ chối."Giọng cô nhẹ nhàng nhưng không hề che giấu sự tinh tường. "Tôi không nghĩ việc này chỉ đơn thuần là một giao dịch nhất thời. Dường như cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho ngày hôm nay?"Trịnh Hoài Trúc hơi mỉm cười, thần sắc điềm tĩnh: "Đối diện với Khuất tiểu thư, nếu không chuẩn bị kỹ, tôi e rằng sẽ khó tránh khỏi thất bại. Nhưng tôi không chỉ muốn giao dịch, mà còn hy vọng hợp tác lâu dài."Khuất Tĩnh Văn nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, rồi cẩn thận đặt xuống. Cô khẽ nghiêng đầu, như thể đang cân nhắc điều gì đó, trước khi nói: "Một khi cô đưa ra đề nghị này, tôi đoán rằng vị trí hiện tại của Trịnh Danh Thành trong Trịnh thị đã lung lay. Cô muốn tôi ra tay, hẳn là để dứt điểm?"Trịnh Hoài Trúc cười nhẹ, cô chậm rãi đáp: "Khuất tiểu thư quả là nhìn thấu mọi việc. Đúng là tôi đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ còn thiếu cái gật đầu của cô."Gương mặt Khuất Tĩnh Văn vẫn không bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Một lát sau, cô đứng dậy, bước chậm rãi về phía cửa sổ, ánh nắng dịu dàng phản chiếu lên bóng dáng thanh nhã của cô."15% cổ phần của cô tuy nghe thì rất hấp dẫn nhưng cũng sẽ tồn tại nguy cơ. Nếu muốn tôi ra tay, tôi phải nắm được phần thắng. Nghĩa là... Trịnh tiểu thư, tôi muốn biết toàn bộ kế hoạch của cô cùng khả năng phát triển của Trịnh thị trong tương lai. Tôi phải chắc chắn rằng, Trịnh thị trong 100 năm nữa sẽ không thể trở thành đối trọng của Khuất gia."Trịnh Hoài Trúc không cần suy nghĩ đã gật đầu: "Được, tôi sẽ trở về và gửi tài liệu cần thiết cho cô."Khuất Tĩnh Văn quay lại, đôi mắt ánh lên ý cười: "Trịnh tiểu thư đúng là bỏ ra không nhỏ. Chuyện này tôi sẽ nói với A Nguyên, để nó lo liệu. Cô cũng biết đó, thời gian của tôi... không dư dả."Trịnh Hoài Trúc khẽ cúi đầu: "Cảm ơn cô đã cân nhắc. Tôi tin với sự hỗ trợ của Khuất gia, mọi chuyện sẽ trở nên suôn sẻ hơn rất nhiều."Khuất Tĩnh Văn không đáp lời ngay, cô trở lại ghế, ngồi xuống một cách ung dung, tay nhấc tách trà lên nhưng không uống, chỉ nhẹ nhàng xoay vòng quanh miệng tách."Hy vọng rằng sự hợp tác này không chỉ có lợi cho cô, mà còn đem lại giá trị xứng đáng cho Khuất gia. Nếu mọi việc vượt ngoài kiểm soát, Khuất gia hiển nhiên không có liên quan, cô hiểu chứ?"Trịnh Hoài Trúc vẫn giữ nguyên vẻ khiêm nhường: "Khuất tiểu thư, tôi luôn biết giới hạn của mình. Mong cô yên tâm, sẽ không có chuyện gì vượt khỏi tầm tay.""Vậy thì tốt."...Lúc Khuất Trạch Nguyên được truyền đạt lại thì không giấu được hứng thú. Bấy lâu nay cậu vẫn luôn chướng mắt Trịnh Danh Thành nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để ra tay. Bây giờ chị gái hắn ta tự mang cơ hội đến, cậu làm sao không hào hứng cho được."Nhưng mà chị, Trịnh Hoài Trúc này có đáng tin không? Một đứa con ngoài giá thú từng bước thao túng cơ đồ nhà họ Trịnh cũng không phải là loại dễ chơi."Khuất Tĩnh Văn không trả lời cậu mà đưa tay vén tóc Kỳ Mặc Vũ đang ngồi bên cạnh rồi nhỏ giọng: "Hôm nay đi mua sắm có mệt không?"Kỳ Mặc Vũ lắc đầu, nở nụ cười tinh nghịch: "Không ạ, chỉ là em lỡ mua gần hết cửa hàng của người ta rồi."Hồ Nhã Hinh tiếp lời: "Đã lâu không đi mua sắm cùng nhau, không ngờ tiểu tổ tông nhà cậu đã học được cách tiêu tiền."Khuất Trạch Nguyên ở một bên chán nản chống cằm: "Chị, chị dâu, hai người có thực sự để ý lời em nói không hả?"Khuất Tĩnh Văn quăng cho cậu một ánh mắt: "Đáng tin hay không em tự mình lo liệu."Khuất Trạch Nguyên nghe xong thì bất lực thở dài....Tác giả có lời muốn nói:Đừng quên, Khuất Tĩnh Văn còn là một doanh nhân, là người đứng đầu của Tập đoàn top 1 sever -)))