BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 23: Cuộc sống thường nhật (05)



Lãm Thúy Sơn Trang mấy hôm nay nhộn nhịp hơn ngày thường, bởi lẽ đang vào mùa Giáng sinh. Khắp các con đường dẫn vào các căn biệt thự phủ đầy đèn trang trí. Cây cối cũng được khoác một tấm áo mới, đỏ rực cả một vùng trời.

Phía trước căn biệt thự của Khuất Tĩnh Văn cũng đặt một cây thông cao gần 10 mét, đây là sáng kiến của Kỳ Mặc Vũ, nàng nói như vậy mới có không khí. Đông Đông và Hạ Hạ vì thế cũng bất đắc dĩ trở thành người mẫu bán thời gian, ngồi yên ở đó để nàng chụp nguyên cả buổi.

Bên trong căn biệt thự, Khuất Tĩnh Văn vẫn đang bận rộn. Hôm nay không chỉ là đêm Giáng sinh mà còn là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của hai người. Vốn dĩ Khuất Quang Hán muốn để người hầu đến giúp cô bày biện nhưng Khuất Tĩnh Văn đã từ chối, cô nói phải tự tay làm thì mới ý nghĩa. Khuất Quang Hán cũng không ép buộc, bởi ông cũng đã hiểu quá rõ tính cách của đứa cháu gái này.

Dưới sự chăm chút của cô, không gian cũng thoáng chốc trở nên vô cùng sinh động. Mỗi một chiếc lá, nhành cây như được thổi hồn vào đó, hòa cùng với mùi thơm của nến và gỗ thông, tất cả hòa quyện lại làm một, xinh đẹp mà ấm áp.

Trong lúc chỉnh lại chiếc khăn trải bàn, ánh mắt cô hơi dừng lại trước những bức ảnh đang đặt trên giá. Trong ảnh, Kỳ Mặc Vũ tươi cười rạng rỡ, hai người nắm tay nhau đi dưới trời tuyết tuyệt đẹp ở Thụy Sĩ. Ánh sáng từ cây nến gần đó phản chiếu lên tấm kính, khiến gương mặt của cả hai như bừng sáng.

Phía xa, tiếng bước chân nhẹ nhàng của Kỳ Mặc Vũ vang lên, xen lẫn tiếng bước chân dồn dập của Đông Đông và Hạ Hạ.

"Tĩnh Văn, chị xem có đẹp không?"

Nàng vừa nói vừa giơ lên máy ảnh với vẻ mặt đầy tự hào. Trong ảnh một mèo, một chó đang ngồi ngay ngắn dưới tán cây thông, biểu cảm ngơ ngác nhưng vô cùng đáng yêu.

Khuất Tĩnh Văn dùng ngón tay xinh đẹp lướt qua từng tấm ảnh, nụ cười trên môi dần dần hiện rõ: "Ừm, rất đẹp. Tiểu Vũ thật giỏi."

Kỳ Mặc Vũ chu môi, giống như đứa trẻ vừa nhận được phần thưởng. Nàng tiến tới ôm lấy cánh tay Khuất Tĩnh Văn, tựa đầu vào vai cô, ánh mắt đầy hạnh phúc.

"Ngày mai em sẽ mang mấy tấm ảnh này in ra sau đó để vào album ảnh, mỗi năm đều làm như thế."

Khuất Tĩnh Văn xoa đầu nàng, giọng nói đầy sủng nịch: "Được. Mau vào rửa tay rồi chuẩn bị ăn tối."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, hôn lên môi cô một cái rồi mới ngoan ngoãn chạy vào trong.

Đồ ăn hôm nay hết sức phong phú, tất cả đều do Khuất Tĩnh Văn tự tay chuẩn bị. Ở phía ngoài cùng là một đĩa cá hồi xông khói, miếng cá đỏ hồng được cắt mỏng đều, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, ăn kèm với chút chanh và hạt tiêu. Kế bên là một đĩa salad rau quả tươi mát được trang trí đẹp mắt với các loại rau xanh đan xen nhau, điểm xuyết những lát dưa chuột thái mỏng và cà chua bi đỏ mọng, cùng một chút nước sốt olive thanh nhẹ.

Ngoài cùng bên phải là món súp bí đỏ thơm ngon với màu vàng óng ả. Kế bên nữa là một đĩa thịt bò nướng thượng hạng, lớp ngoài vàng ươm, giòn rụm được rưới lên một lớp sốt tiêu đen cay nhẹ, thêm một chút gia vị từ thảo mộc để tăng thêm sự hấp dẫn.

Bên cạnh những món chính là một đĩa bánh mì nóng hổi được bày kèm với bơ tươi thơm ngậy và một ít mứt việt quất ngọt dịu. Đặc biệt không thể thiếu là chiếc bánh kem được đặt ở giữa bàn, nó được bao phủ bởi lớp kem tươi mịn màng, điểm xuyết hoa tuyết trắng tinh khôi như một tác phẩm nghệ thuật. Những ngọn nến lung linh đặt quanh bánh tỏa ra ánh sáng ấm áp, phản chiếu lên những chiếc đĩa sứ mỏng manh, làm nổi bật cả bàn tiệc.

Lúc Kỳ Mặc Vũ trở ra, Khuất Tĩnh Văn chủ động đi đến kéo ghế cho nàng, Kỳ Mặc Vũ mỉm cười nhìn cô sau đó phối hợp ngồi vào: "Trông thật hấp dẫn nha."

Khuất Tĩnh Văn hỏi nàng: "Có muốn uống một chút rượu vang không?"

Kỳ Mặc Vũ hơi ngập ngừng nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý, dù sao cũng đang ở nhà, không có gì phải lo lắng.

Chai Château Margaux 1982* nhanh chóng được mang đến, Khuất Tĩnh Văn nhẹ nhàng khui rượu rồi rót một ít vào ly, ánh sáng từ những ngọn nến phản chiếu lên mặt rượu, khiến nó như một viên ngọc lấp lánh.

*Chateau Margaux 1982: 10.000 - 20.000 USD

Cô nâng ly lên, ánh mắt dịu dàng như hồ nước thu: "Chúc mừng kỷ niệm 3 năm ngày cưới."

Kỳ Mặc Vũ cũng nhẹ nhàng nâng ly, mắt không rời khỏi Khuất Tĩnh Văn, nàng nhẹ giọng lặp lại lời của cô: "Chúc mừng kỷ niệm 3 năm ngày cưới."

Kỳ Mặc Vũ nhấp một ngụm rượu, hương vị tròn đầy lan tỏa trong miệng, ấm áp mà ngọt ngào.

Khuất Tĩnh Văn đem miếng thịt bò cắt thành từng miếng vừa ăn, vẫn là khả năng cầm dao vô cùng điêu luyện, miếng thịt vì thế mà trông vô cùng bắt mắt.

Cô xắn một miếng đưa đến trước mặt nàng: "Há miệng."

Kỳ Mặc Vũ phối hợp há miệng, để miếng thịt bò mềm mịn lướt qua đầu lưỡi, hương vị cay nhẹ từ sốt tiêu đen cùng với thảo mộc như hòa quyện vào nhau, khiến nàng không khỏi thốt lên: "Ngon quá, thật sự rất ngon."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười, xoa nhẹ đầu nàng: "Ăn chậm thôi."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, cả gương mặt đều ánh lên niềm hạnh phúc khó che đậy.

Khuất Tĩnh Văn ngồi đối diện Kỳ Mặc Vũ, ánh mắt tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng. Khi bữa tiệc gần như đã kết thúc, cô bỗng đứng dậy, từ trên giá sách mang đến một tập giấy mỏng đưa cho nàng, âm thanh nhè nhẹ như đưa người ta vào cõi mộng: "Bà Khuất, cái này tặng em, vừa là quà Giáng sinh, vừa là quà kỷ niệm 3 năm ngày cưới."

Kỳ Mặc Vũ ngẩng lên, nàng hơi ngạc nhiên nhận lấy tập giấy trong tay cô, sau khi mở ra thì triệt để hoảng hốt.

"Giấy chuyển nhượng cổ phần... 15%... Cái này... vợ... không được đâu."

Phải biết 15% cổ phần Khuất thị nhiều đến cỡ nào, chỉ sợ mấy đời tổ tiên của nàng ăn cũng không hết. Mặc dù bây giờ nàng là vợ của cô nhưng món quà này không khỏi hơi quá đi. Nàng thực sự cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Khuất Tĩnh Văn bước đến, từ phía sau ôm lấy eo nàng, cằm gác lên vai, giọng nói mang theo chút hơi men, quyến rũ không tả được: "Bà Khuất, em không được từ chối. Từ chối chính là không ngoan."

Kỳ Mặc Vũ gõ nhẹ vào tay cô: "Nào có ai như chị chứ?"

Khuất Tĩnh Văn dụi dụi vào cổ nàng, hai cánh tay đem eo nàng siết chặt: "Chị chính là như vậy, không được sao?"

Kỳ Mặc Vũ buồn cười, quay sang đối diện cô: "Bà Kỳ, chị say sao?"

Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng, ngón tay theo thói quen điểm điểm trên cánh mũi: "Một chút rượu vang không làm chị say được, chỉ có em mới có thể làm chị say."

Nghe xong lời này, gương mặt Kỳ Mặc Vũ thoáng chốc đỏ lên, nàng hôn lên môi cô một cái, hơi trêu chọc: "Vậy phải làm sao đây?"

Khuất Tĩnh Văn lại nhìn nàng thêm một lúc sau đó cô cúi người nhấc bổng nàng lên: "Bà Khuất, hình như em còn chưa tặng quà cho chị?"

Vừa dứt lời cô mang nàng đi thẳng lên cầu thang, hoàn toàn không để ý Đông Đông và Hạ Hạ vẫn còn đang ngơ ngác ngồi đó.

...

Khác với bầu không khí lãng mạn ở Lãm Thúy Sơn Trang, lúc này đây bên phía Doãn gia không được yên bình cho lắm.

Vệ Âm mượn cớ mừng Giáng sinh nên từ sớm đã có mặt ở nhà họ Doãn, lúc Doãn Tuyết Lan từ công ty trở về nhà lại lần nữa bắt gặp bóng dáng khiến mình chướng mắt.

Vệ Âm không biết từ đâu chạy ra, mang theo đôi dép đi trong nhà đưa cho Doãn Tuyết Lan, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Dì đang đợi cô, thay dép xong vào rửa tay rồi ăn tối."

Doãn Tuyết Lan ngay lập tức bắn ánh mắt hình viên đạn về phía Vệ Âm, cũng không biết ở chỗ này ai mới là người làm chủ: "Vệ Âm, sao cô có thể mặt dày như vậy hả?"

Vệ Âm mặc kệ lời chất vấn của Doãn Tuyết Lan, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Hôm nay là tôi đích thân xuống bếp đó, cô xem, ở đây có gà tây nướng, cơm chiên hải sản, thịt bò hầm rượu vang, súp bí đỏ, còn có một ít bánh mochi. Tôi mất cả một ngày trời mới làm xong."

Doãn Tuyết Lan liếc mắt nhìn một bàn ăn phong phú rồi quay sang nhìn Vệ Âm: "Cô nấu cho heo ăn à?"

Vừa lúc này thì mẹ Doãn ra tới, bà tặc lưỡi quở trách: "Con xem, con bé nấu cho mẹ và con cùng ăn, chẳng lẽ chúng ta đều là heo à?"

Doãn Tuyết Lan bực dọc: "Mẹ, con không có ý đó. Nhưng mà mẹ, sao mẹ lại cho cô ta ở đây làm càn như vậy?"

Mẹ Doãn phẩy tay: "Con bé có lòng đến đây nấu ăn cho chúng ta, sao lại là làm càn?"

Vệ Âm nghe vậy cũng tiếp lời: "Phải đó, cô không biết đâu, tôi mất hết một tháng theo đầu bếp trong nhà học nấu ăn, phải trầy da tróc vảy lắm mới có được bàn tiệc này, cô không được xem nhẹ tấm lòng của tôi."

Hai người kẻ xướng người họa, Doãn Tuyết Lan mới bất đắc dĩ ngồi vào bàn ăn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không thoải mái.

Nhân lúc Doãn Tuyết Lan ngồi xuống, Vệ Âm nhanh tay rót cho cô ít rượu vang, cũng nhân tiện gắp thức ăn cho mẹ Doãn: "Dì à, nếm thử xem có hợp khẩu vị dì không."

Mẹ Doãn cười híp cả mắt: "Được được, để dì thử."

Doãn Tuyết Lan nhìn hai người tâm đầu ý hợp lại càng thêm khó chịu: "Aiza, Vệ Âm, cô đúng là hình mẫu con nhà người ta, tôi thấy không bao lâu nữa mẹ tôi sẽ không cần đứa con gái này mà đi nhận cô làm con gái mất."

Vệ Âm nửa thật nửa đùa: "Được làm con gái của dì thì đúng là phúc phần của tôi."

Mẹ Doãn nghe vậy liền bật cười, vừa gắp một miếng gà tây vừa đáp lời: "Đúng rồi, Tuyết Lan, con phải học hỏi tiểu Âm nhiều hơn. Con bé vừa khéo léo, vừa biết quan tâm đến người khác, không giống con lúc nào cũng cau có."

Doãn Tuyết Lan đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vệ Âm: "Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, đừng bị vẻ ngoài của cô ta đánh lừa."

Mẹ Doãn liếc xéo con gái: "Mẹ cũng đã nói với con rồi, không được nghĩ xấu cho người khác, con không nhớ sao?"

Vệ Âm vẫn giữ thái độ bình thản, nhưng ánh mắt lóe lên một tia ranh mãnh. Cô nghiêng người nhìn Doãn Tuyết Lan, âm thầm nở nụ cười.

Qua một hồi, Vệ Âm lại nhấc ly rượu vang lên: "Hôm nay là Giáng sinh, con kính dì, tôi kính cô một ly, chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ."

Doãn Tuyết Lan bất đắc dĩ nâng ly, chạm nhẹ vào ly của Vệ Âm, giọng nói lạnh nhạt: "Hy vọng cô sớm từ bỏ thói quen xuất hiện bất ngờ ở nhà tôi."

Vệ Âm không đáp, chỉ cười cười nhấp một ngụm rượu nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia đắc ý, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Khi bữa ăn gần kết thúc, mẹ Doãn bất ngờ lên tiếng: "À, Tuyết Lan, mẹ định nhờ Vệ Âm giúp mẹ một việc. Ngày mai mẹ muốn đi chọn quà Tết cho họ hàng, mà con lại bận công việc, nên mẹ đã nhờ con bé đi cùng. Con không phản đối chứ?"

Doãn Tuyết Lan nhíu mày: "Mẹ, con rảnh!"

Mẹ Doãn nhìn con gái, khóe miệng khẽ cong lên, như đã đoán trước phản ứng này. Bà chậm rãi buông đũa xuống, giọng ôn tồn: "Con rảnh cũng tốt, vậy thì hai đứa cùng đi. Vệ Âm sẽ giúp mẹ lựa quà, còn con thì làm tài xế."

Doãn Tuyết Lan sững người, ánh mắt bất mãn nhìn mẹ mình: "Mẹ, con không có nói là sẽ đi cùng cô ta."

"Nhưng mẹ nói."

Mẹ Doãn mỉm cười, tay khẽ vỗ nhẹ lên vai Vệ Âm, như thể hiện sự tin tưởng: "Con yên tâm, tiểu Âm rất hiểu ý mẹ. Có con bé đi cùng, mẹ cũng đỡ lo."

Vệ Âm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập ý cười, nhẹ giọng nói: "Cô đừng lo, tôi sẽ không làm phiền cô đâu. Ngày mai chỉ là cùng đi mua sắm, xem như giúp dì một chút thôi mà."

Doãn Tuyết Lan hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Cô tốt nhất đừng có giở trò."

...

Sáng hôm sau, Doãn Tuyết Lan dậy rất sớm. Cô đứng trước gương chỉnh lại lớp trang điểm, ánh mắt đầy vẻ bất mãn. Cô vẫn không thể hiểu được tại sao mẹ mình lại tin tưởng Vệ Âm đến thế, lại còn không tiếc lời tốt đẹp dành cho Vệ Âm.

Càng nghĩ cô càng không thể nào nuốt trôi cục tức.

Vừa lúc này thì tiếng chuông cửa vang lên kéo Doãn Tuyết Lan ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô bước ra mở cửa, và như dự đoán, Vệ Âm đã đứng đó, mặc một chiếc áo khoác dạ dài màu xanh đậm, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

"Cô cũng thật đúng giờ."

Doãn Tuyết Lan lạnh lùng nói, ánh mắt không chút thiện cảm.

"Tất nhiên rồi, tôi làm sao dám để cô chờ."

Vệ Âm nhún vai, giọng nói nhẹ nhàng nhưng xen lẫn chút trêu chọc.

Doãn Tuyết Lan khẽ nghiến răng, cầm lấy chìa khóa xe rồi đi thẳng ra gara mà không nói thêm lời nào.

Vệ Âm cười cười, cố tình nán lại để đợi mẹ Doãn. Lúc mẹ Doãn ra tới thì thấy Vệ Âm đứng đó, bà nở nụ cười hiền hòa: "Đợi dì có lâu không?"

"Không ạ, con chỉ mới đến thôi."

"Tuyết Lan đâu rồi?"

Vệ Âm chỉ tay về phía gara: "Cô ấy đi lấy xe rồi ạ."

Vừa lúc này thì Doãn Tuyết Lan lái xe tới, Vệ Âm nhanh chóng tiến tới giúp mẹ Doãn mở cửa.

Mẹ Doãn khẽ gật đầu, ánh mắt đầy sự hài lòng: "Cảm ơn tiểu Âm."

Doãn Tuyết Lan từ ghế lái liếc qua kính chiếu hậu, ánh mắt rõ ràng không mấy thiện cảm. Cô khởi động xe, một đường chạy tới trung tâm thương mại.

Trên đường đi, Doãn Tuyết Lan hầu như không mở miệng, chỉ có mẹ Doãn và Vệ Âm liên tục bàn tán không ngừng về những món quà chuẩn bị mua.

Khi tới nơi, mẹ Doãn dẫn đầu bước vào khu vực quà tặng Tết. Vệ Âm đi sát bên cạnh, chủ động gợi ý những món quà phù hợp.

"Dì thấy bộ ấm trà này thế nào? Rất hợp để tặng họ hàng lớn tuổi."

Vệ Âm cầm lên một bộ ấm trà sứ trắng tinh tế, hỏi ý kiến mẹ Doãn.

"Đẹp lắm! Tiểu Âm thật biết chọn."

Doãn Tuyết Lan đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn cảnh tượng hai người trò chuyện vui vẻ mà không khỏi khó chịu.

"Cô đủ chưa? Tới lượt tôi chọn."

Doãn Tuyết Lan không kiên nhẫn nói.

Vệ Âm mỉm cười, nhún vai như chẳng hề để tâm.

"Mẹ, con thấy bộ ly thủy tinh này rất hợp lý. Nhìn đi, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng."

Doãn Tuyết Lan vừa nói vừa cầm bộ ly đặt lên quầy thanh toán, cố ý không nhìn Vệ Âm.

Vệ Âm bước tới cầm một bộ ly khác lên, cười nhẹ: "Dì, bộ này có họa tiết tinh tế, lại làm bằng pha lê nên trông sẽ bắt mắt hơn."

Mẹ Doãn cầm lấy bộ ly mà Vệ Âm giới thiệu, ánh mắt sáng lên: "Phải rồi, đúng là đẹp hơn thật. Lấy bộ này đi, tiểu Âm đúng là có mắt thẩm mỹ."

Doãn Tuyết Lan siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Vệ Âm!"

Vệ Âm nhìn cô không nói gì.

Cứ như vậy, mỗi món đồ Tuyết Lan chọn đều bị Vệ Âm "cải chính" bằng cách khéo léo đưa ra các gợi ý thuyết phục. Mẹ Doãn liên tục gật gù, khen ngợi sự tinh tế của Vệ Âm, khiến Tuyết Lan như đang đứng bên lề một cuộc chiến mà mình không bao giờ thắng nổi.

...

Sau khi hoàn tất việc mua sắm, cả ba ghé vào một quán cà phê gần đó để nghỉ ngơi. Vệ Âm vẫn không quên tận dụng cơ hội:

"Dì ơi, để con gọi đồ cho dì nhé. Dì thích trà thảo mộc hay nước ép trái cây ạ?"

Mẹ Doãn mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Trà thảo mộc đi, cám ơn con."

Vệ Âm nhanh chóng gọi đồ uống cho cả ba, không quên chọn một ly cà phê đen cho Doãn Tuyết Lan, thứ mà cô thường hay uống.

Khi phục vụ mang đồ ra, Vệ Âm đẩy ly cà phê tới trước mặt Tuyết Lan, cười nói: "Cà phê của cô đây, đừng nói là tôi không quan tâm cô nhé."

Doãn Tuyết Lan nhíu mày, nhìn ly cà phê một lúc rồi cầm lên uống, không thèm nói lời cảm ơn.

Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi nhẹ, khung cảnh ngày đông càng khiến mọi thứ trở nên mơ hồ khó đoán. Vệ Âm ngồi đối diện Tuyết Lan, ánh mắt tràn đầy kiên nhẫn.

Cuộc chiến giành lấy sự chú ý và cảm tình của Doãn Tuyết Lan vẫn chưa dừng lại, nhưng lần này có vẻ Vệ Âm đã thu được một ít kết quả.

Chương trước Chương tiếp
Loading...