BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 16: Biến cố (02)
Qua một đêm, trạng thái của Đường Minh đã tốt hơn và được bác sĩ cho phép chuyển đến phòng hồi sức cấp cứu. Mợ của nàng mệt mỏi nên sớm đã trở về, chỉ còn một mình nàng ở lại để chăm sóc cậu.Đường Hiểu Tình đứng yên lặng bên giường bệnh, trên người là bộ đồ bảo hộ màu xanh nhạt. Bàn tay gầy gò của nàng nắm chặt lấy bàn tay thô ráp của cậu, lòng nặng trĩu."Cậu, cậu nhất định phải nhanh tỉnh lại."Hơi thở của người đàn ông trên giường vẫn đều đặn nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ ưu tư. Dường như là đang trăn trở về hiện thực đau lòng.Đường Minh là người thân duy nhất của nàng, là người đã dùng cả tuổi thanh xuân để chăm sóc và bảo vệ nàng. Dù nói thế nào, nàng vẫn phải gánh một phần trách nhiệm. Thế nhưng phần trách nhiệm này phải gánh thế nào, chính bản thân nàng cũng không xác định.Đường Hiểu Tình đứng ở đó rất lâu, chờ đến khi hết giờ thăm khám nàng mới lưu luyến rời khỏi. Đúng lúc này thì cửa phòng được mở ra, người mà nàng chờ đợi suốt một đêm rốt cuộc cũng xuất hiện, Tiêu Vũ Tranh mang theo sự lo lắng khó che đậy, bổ nhào đến ôm chặt lấy nàng."Hiểu Tình, xin lỗi, mình đến trễ."Tiêu Vũ Tranh khẽ cất lời, giọng nói trầm thấp lộ rõ vẻ áy náy.Đường Hiểu Tình không đáp, nàng chỉ yên lặng đứng đó như thể không còn chút sức lực nào. Giờ phút này đây khi trông thấy người mà mình tâm niệm, lẽ ra nàng phải phơi bày ra hết thảy yếu đuối. Thế nhưng nàng không khóc được, hoặc có thể nước mắt của nàng đã cạn rồi.Qua một lúc lâu, Đường Hiểu Tình mới từ từ rời khỏi cái ôm, nàng khẽ đáp: "Ừ."Đường Hiểu Tình nói xong thì đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở hành lang bệnh viện, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.Tiêu Vũ Tranh nhận ra cảm xúc khác biệt của nàng, cô đặt hộp cháo lên chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống: "Mình xin lỗi, hôm qua mình ngủ sớm nên không thấy tin nhắn của cậu. Mình..."Đường Hiểu Tình cười chua xót, đôi mắt cụp xuống: "Từ khi nào cậu lại ngủ sớm như vậy?"Tiêu Vũ Tranh trầm mặc một lúc, ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt tiều tụy của Đường Hiểu Tình. Sau đó, cô đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của người yêu: "Không phải, cậu nghe mình giải thích. Đêm qua mình không khỏe, điện thoại cũng hết pin. Sáng nay tỉnh dậy vừa hay tin mình đã tức tốc chạy đến đây. Cậu...""Được rồi."Đường Hiểu Tình vô cảm ngắt ngang lời nói của Tiêu Vũ Tranh, thứ nàng cần bây giờ không phải là những lời giải thích vô nghĩa này.Tiêu Vũ Tranh thức thời không nói nữa, cô chầm chậm lấy hộp cháo bên cạnh đưa đến trước mặt nàng: "Mình đoán cậu đã thức suốt đêm, chắc chắn là rất đói bụng. Mình có mua cháo cho cậu, cậu ăn một chút có được không? Nếu không mình sẽ rất lo lắng."Đường Hiểu Tình nhìn thái độ của Tiêu Vũ Tranh, trong lòng lại dâng lên chút chua xót. Đêm qua thực sự rất dài, nàng từng giây từng phút trông ngóng tin tức của cô nhưng cô thì giống như mất tích. Bây giờ khi tâm trạng đã ổn hơn thì cô lại xuất hiện, ân cần quan tâm. Nàng không biết rốt cuộc nên dùng thái độ nào để đối đãi với cô mới phải. "Hiểu Tình, đừng im lặng nữa. Cậu ăn một chút nha?"Đường Hiểu Tình đưa mắt nhìn Tiêu Vũ Tranh, rốt cuộc vẫn là lùi một bước: "Ừm."Thấy nàng đồng ý, Tiêu Vũ Tranh vui vẻ ra mặt, cô vội thổi thổi mấy cái rồi đút cho nàng: "Há miệng."Đường Hiểu Tình phối hợp ăn một ngụm, hương thơm cùng vị ngọt chui vào bao tử khiến cho nàng dịu đi phần nào."Có ngon không?"Tiêu Vũ Tranh cẩn thận dò hỏi, Đường Hiểu Tình nhìn người yêu một lát rồi khẽ gật đầu."Ngon là tốt, mình đi vội quá nên chỉ có thể mua tạm ở căng tin, chỉ sợ cậu ăn không vừa miệng."Đường Hiểu Tình lắc đầu: "Không có, mình không kén ăn."Tiêu Vũ Tranh mỉm cười, sau đó quan tâm hỏi: "Cậu của cậu sao rồi? Mình nghe loáng thoáng hình như rất nghiêm trọng?"Đường Hiểu Tình chầm chậm gật đầu, sau đó đem toàn bộ sự việc kể sơ qua một lượt.Tiêu Vũ Tranh nghe đến đâu thì trái tim nhói lên đến đó, bản thân lại càng thêm tự trách. Đêm qua có lẽ là một đêm rất khó khăn của Đường Hiểu Tình. Ngay lúc người yêu cần mình nhất thì cô lại không thấy tăm hơi, chẳng trách Đường Hiểu Tình trông thấy cô lại thờ ơ như vậy.Cô nhích đến bên cạnh, ôm lấy bả vai Đường Hiểu Tình: "Không sao, có mình ở đây rồi. Chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết."Đường Hiểu Tình không có trả lời, nàng cứ yên lặng ngồi như thế cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi....Những ngày kế tiếp, Tiêu Vũ Tranh luôn túc trực ở bệnh viện, lặng lẽ trở thành chỗ dựa tinh thần cho Đường Hiểu Tình.Hà Thục Hiền thỉnh thoảng lại đến than trách vài câu rồi trở về, đến nỗi Tiêu Vũ Tranh phải thắc mắc không biết người nằm trên giường bệnh có phải chồng của bà ta hay không.Ngày thứ 3 ở bệnh viện, ánh chiều tà yếu ớt len qua rèm cửa sổ, rọi xuống căn phòng bệnh nặng mùi thuốc sát trùng. Đường Hiểu Tình ngồi lặng bên giường bệnh, hai tay nắm lấy bàn tay thô ráp của cậu, mắt không rời khỏi gương mặt tái nhợt của ông.Bỗng dưng, cơ thể gầy gò trên giường khẽ động đậy, đôi mắt khép hờ dần hé mở. Lông mi khẽ rung, rồi một hơi thở sâu nặng nề bật ra khỏi đôi môi tái nhợt.Đường Hiểu Tình giật mình, vội vã kêu lên, giọng nói có chút run rẩy: "Cậu... Cậu tỉnh rồi!" Cậu của nàng im lặng một lúc lâu, đôi mắt đục mờ dần sáng lên chút ánh sáng yếu ớt. Ông cố gắng cử động đôi môi, nhưng phải mất một lúc lâu mới bật ra được một tiếng khàn khàn: "Hiểu... Tình...""Là con đây, cậu ơi! Con đây!" Đường Hiểu Tình cúi sát xuống, nước mắt lăn dài trên gò má.Cậu nàng cố gắng nâng tay lên, muốn chạm vào khuôn mặt nàng nhưng sức lực yếu ớt khiến cánh tay chỉ nhấc được nửa chừng rồi buông thõng."Đừng cố, cậu... nghỉ ngơi đi." Đường Hiểu Tình vội vàng đỡ lấy tay ông, giọng nói nghẹn ngào.Ông nhìn cháu gái mình, ánh mắt tràn ngập sự hối lỗi và bất lực."Cậu... xin lỗi... Là cậu đã làm liên lụy con...""Cậu, không phải đâu! Cậu không có sai gì hết!" Đường Hiểu Tình cắn môi, nước mắt không ngừng rơi, giọng nói lạc đi vì xúc động."Cậu đợi một chút, con đi gọi bác sĩ."Bác sĩ nhanh chóng có mặt, đó là một người phụ nữ trung niên, bà mặc trên người áo blouse trắng, khuôn mặt vô cùng điềm tĩnh. Đi theo bà là một y tá trẻ đẩy theo xe đẩy chứa đầy dụng cụ khám bệnh."Bệnh nhân tỉnh lại lâu chưa?" Bác sĩ vừa hỏi, vừa cầm lấy hồ sơ bệnh án xem qua. Bà liếc mắt quan sát người đàn ông nằm trên giường, rồi gật đầu trấn an: "Để tôi kiểm tra sơ bộ đã."Đường Hiểu Tình đứng sang một bên, hai tay siết chặt vào nhau, ánh mắt đầy lo lắng dõi theo từng hành động của bác sĩ. Tiêu Vũ Tranh cũng vừa trở lại, cô đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng trấn an.Bác sĩ đặt ống nghe lên ngực Đường Minh, kiểm tra nhịp tim và hơi thở, sau đó yêu cầu y tá đo huyết áp và lượng oxy trong máu. Đôi mày của bà khẽ chau lại, rồi nhanh chóng trở về vẻ nghiêm nghị."Ông ấy có phản ứng tốt khi tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Bây giờ không nên nói chuyện quá nhiều để tránh tiêu hao sức lực. Cháu hãy để ông ấy nghỉ ngơi thêm."Đường Hiểu Tình vội gật đầu, giọng nàng khẽ khàng: "Vâng, cháu hiểu rồi."Bác sĩ quay sang dặn dò: "Y tá sẽ hướng dẫn cách chăm sóc. Nếu có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, phải lập tức gọi chúng tôi." Sau đó, bà mỉm cười nhẹ nhàng: "Gia đình hãy yên tâm, ông ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm."Lời nói của bác sĩ như một ngọn gió xoa dịu tâm hồn Đường Hiểu Tình. Nàng khẽ cúi đầu cảm ơn, giọng nói run run: "Cảm ơn bác sĩ... Cảm ơn nhiều lắm."Bác sĩ gật đầu, trước khi rời đi, bà còn nói gì đó với cảnh sát đang có mặt.Bác sĩ đi rồi, Đường Hiểu Tình mới quay sang nhìn cậu, mắt ông đã nhắm lại, hơi thở đều đặn hơn.Tiêu Vũ Tranh nhẹ nhàng nói: "Hiểu Tình, cậu của cậu sẽ ổn thôi. Đừng quá lo lắng nữa."Đường Hiểu Tình gật đầu, tựa nhẹ vào bờ vai mảnh khảnh của Tiêu Vũ Tranh....Tối đến, sau khi tình hình của Đường Minh ổn định hơn, cảnh sát liền tìm đến. Viên cảnh sát nói bằng giọng điệu nghiêm nghị: "Cô Đường, chúng tôi cần nói chuyện với ông Đường Minh một lát. Đây là một phần trong quá trình điều tra tai nạn."Đường Hiểu Tình đứng dậy, vẻ mặt do dự: "Nhưng cậu tôi vừa tỉnh lại, sức khỏe còn rất yếu. Bác sĩ nói ông ấy không nên nói chuyện nhiều..."Viên cảnh sát nhẹ giọng giải thích: "Chúng tôi hiểu tình hình sức khỏe của ông Đường. Cuộc thẩm vấn sẽ rất ngắn gọn, chỉ vài câu hỏi để làm rõ sự việc. Nếu ông ấy không thể tiếp tục, chúng tôi sẽ ngừng ngay lập tức."Đường Hiểu Tình quay sang nhìn Tiêu Vũ Tranh, nhận được ánh mắt trấn an, nàng chậm rãi gật đầu: "Được, nhưng mong các anh đừng làm cậu tôi quá mệt."Cảnh sát đồng ý, sau đó Đường Hiểu Tình cùng Tiêu Vũ Tranh rời khỏi phòng bệnh.Trong phòng, Đường Minh vẫn nằm bất động trên giường, ánh mắt lờ mờ nhìn viên cảnh sát. Viên cảnh sát lên tiếng, giọng điệu rõ ràng: "Ông Đường Minh, tôi là cảnh sát Lý từ sở cảnh sát khu vực. Chúng tôi cần hỏi ông vài câu liên quan đến vụ tai nạn ngày xx. Ông có thể trả lời không?"Đường Minh chớp mắt, ra hiệu rằng mình có thể. Viên cảnh sát ngồi xuống, ghi chép cẩn thận: "Ông có thể kể lại chuyện xảy ra lúc đó không?"Giọng nói của Đường Minh khàn đục, từng từ như rút hết sức lực: "Buổi trưa, tôi... lái xe... trên đường chuẩn bị đón các cháu đi học về... Nhưng... buồn ngủ... mất lái..."Cảnh sát hỏi tiếp, ánh mắt không rời khỏi gương mặt mệt mỏi của ông: "Ông có nhớ mình buồn ngủ từ khi nào không? Trước đó có uống rượu, dùng thuốc, hay gặp vấn đề gì khiến mất tập trung không?"Đường Minh khẽ lắc đầu, cố gắng đáp: "Không... Tôi chỉ... lái xe cả ngày hôm trước... không nghỉ ngơi đủ... Đêm qua... quá mệt..."Cảnh sát nhíu mày, tiếp tục ghi chép. "Ông có biết vụ tai nạn đã khiến hai người tử vong tại chỗ và nhiều người bị thương nặng không? Tôi vừa nhận thêm được tin đã có thêm người thứ ba tử vong ở bệnh viện."Nghe vậy, cơ thể gầy yếu của Đường Minh khẽ run lên, ánh mắt ông đầy vẻ đau khổ và hối hận: "Không... Tôi không cố ý... Thật sự không cố ý... Tôi... Tôi xin lỗi..."Cảnh sát nhìn biểu hiện của ông, dừng một lúc rồi nói: "Chúng tôi hiểu. Nhưng đây là một tai nạn nghiêm trọng và chúng tôi cần làm rõ mọi tình tiết. Ông yên tâm, luật pháp sẽ có sự công bằng. Ông cần nghỉ ngơi thêm, hôm nay đến đây thôi."Viên cảnh sát đứng dậy, quay sang y tá ra hiệu để kiểm tra tình trạng sức khỏe của Đường Minh. Trước khi rời đi, ông dặn dò Đường Hiểu Tình: "Cô Đường, nếu ông Đường Minh có thể hồi phục thêm, chúng tôi sẽ cần thẩm vấn chi tiết hơn. Cảm ơn cô đã hợp tác."Đường Hiểu Tình gật đầu, tiễn cảnh sát ra khỏi phòng. Sau đó nàng quay lại, đứng một bên nhìn cậu, đôi mắt dần ngấn nước.Tiêu Vũ Tranh đứng bên cạnh, dịu dàng nắm lấy tay nàng: "Hiểu Tình, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Cậu của cậu cần thời gian để đối diện với mọi thứ, và cậu cũng vậy. Mình sẽ luôn ở đây."Đường Hiểu Tình khẽ tựa đầu vào vai cô, không nói gì, chỉ yên lặng cảm nhận chút bình yên hiếm hoi giữa cơn sóng lớn....Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Hà Thục Hiền lại xuất hiện tại bệnh viện. Bà ta bước vào phòng bệnh với vẻ mặt đầy tức giận. Đôi mắt đỏ ngầu như vừa khóc, nhưng thái độ của bà lại mang theo sự oán trách nặng nề.Bà đứng bên giường bệnh của Đường Minh, nước mắt tuôn trào, giọng nói the thé: "Đường Minh! Anh gây họa lớn như vậy, bây giờ lấy gì mà bồi thường cho người ta đây? Ba người chết, là ba người đó, tiền bồi thường ít nhất cũng phải nửa tỷ, thậm chí cả tỷ bạc! Anh nói xem, mẹ con tôi phải làm sao? Cho dù bán hết căn nhà này cũng không đủ đâu!"Đường Minh nằm trên giường, ánh mắt tràn ngập sự bất lực và tự trách, nhưng sức lực yếu ớt khiến ông không thể phản ứng gì.Hà Thục Hiền không dừng lại, bà quay sang Đường Hiểu Tình, ánh mắt đầy vẻ trách móc: "Đường Hiểu Tình, cô cũng không thể đứng ngoài chuyện này!"Nghe đến đây, Đường Minh không chịu được nữa, ông ho khan mấy tiếng: "Hà Thục Hiền... em đủ chưa?"Hà Thục Hiền trừng mắt: "Anh còn dám lớn tiếng với tôi? Tôi nói cho anh biết, hai cậu cháu anh tự mà lo liệu đi. Hừ!"Tiêu Vũ Tranh đứng gần đó, lặng lẽ chứng kiến hết thảy. Cô bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Hiểu Tình, sau đó quay sang nhìn Hà Thục Hiền: "Tiền bồi thường tôi sẽ giúp lo liệu, mong dì ăn nói lựa lời một chút, đừng có tổn thương người khác như vậy."Hà Thục Hiền ngạc nhiên, nhìn Tiêu Vũ Tranh với vẻ hoài nghi: "Cô? Cô có thể lo được bao nhiêu? Hay lại chỉ nói cho có? Miệng còn hôi sữa mà cứ thích lo chuyện bao đồng!"Tiêu Vũ Tranh nở một nụ cười mỉm: "Vậy thì dì cứ chờ xem."Hà Thục Hiền không nói thêm gì, chỉ hừ lạnh rồi quay đi, vẻ mặt vẫn đầy bất mãn.Khi bà ta rời khỏi phòng bệnh, Tiêu Vũ Tranh quay sang Đường Hiểu Tình, giọng nói nhẹ nhàng: "Hiểu Tình, mình sẽ không để cậu gánh vác một mình. Chúng ta cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, được không?"Đường Hiểu Tình nhìn Tiêu Vũ Tranh, từ trong ánh mắt của cô nàng có thể cảm nhận được sự an ủi và sức mạnh mà cô mang đến.Trong lòng Tiêu Vũ Tranh, một quyết định đã được đưa ra. Cô biết mình cần làm gì để bảo vệ người mình yêu và giúp nàng vượt qua sóng gió này.