BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 15: Biến cố (01)
Kể từ sau khi biết chuyện của Đường Hiểu Tình, Kỳ Mặc Vũ rất thường xuyên lui tới tiệm hoành thánh. Khuất Tĩnh Văn nói với nàng, cách tốt nhất để hiểu về một người là phải làm cho họ tự nguyện gỡ xuống lớp phòng vệ, có như thế thì mới có thể thấy được đứa trẻ bên trong.Khuất Tĩnh Văn vẫn luôn tháp tùng nàng, tuy cô đối với chuyện của Đường Hiểu Tình không dành quá nhiều sự quan tâm giống như Kỳ Mặc Vũ nhưng chỉ cần là chuyện Kỳ Mặc Vũ muốn làm, cô nhất định sẽ ủng hộ.Bà lão rất vui vì gần đây hai người ghé quán thường xuyên, tuổi già ấy mà, có thêm người trò chuyện thì còn gì vui hơn.Hôm nay bà còn thông báo với hai người ông lão đã xuất viện, tâm trạng bà rất tốt nên sẽ miễn phí bữa ăn này. Đương nhiên cả hai đều không đồng ý."Bà à, bà buôn bán vất vả, bọn cháu còn trẻ còn sức lực, bà vẫn nên để gom góp để lo cho ông sau đó còn dưỡng già nữa."Bà lão phần nào hiểu được tính cách hai người nên cũng không ép buộc, sau đó thì nói sang chuyện khác: "Hai đứa kết hôn cũng được một thời gian rồi, có tính đến chuyện con cái chưa?"Kỳ Mặc Vũ nghe xong thì ho lấy ho để, Khuất Tĩnh Văn ngồi bên cạnh vội vàng vỗ lưng cho nàng, ánh mắt ánh lên sự lo lắng: "Ăn chậm một chút."Sau đó cô nói với bà lão: "Bà ơi, chuyện này không vội ạ."Ba người đang trò chuyện vui vẻ nghe thấy tiếng động phát ra từ chỗ xe hoành thánh. Đường Hiểu Tình ở bên đó không biết từ khi nào đã ngồi gục xuống, trên tay vẫn cầm điện thoại nhưng nước mắt đã lăn dài.Kỳ Mặc Vũ và Khuất Tĩnh Văn trao đổi ánh mắt rồi đồng loạt tiến lại gần. Bà lão cũng bước đến nhẹ giọng hỏi: "Hiểu Tình, có chuyện gì vậy?"Đường Hiểu Tình cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt nàng vẫn không che giấu được sự hoang mang tột cùng. Cuối cùng, lớp phòng vệ mà nàng cố gắng xây lên trong khoảnh khắc vỡ ra thành từng mảnh. Nàng bật khóc nức nở, giọng nói cũng trở nên nghẹn uất: "Bà ơi, cậu cháu nhập viện rồi... Cậu... cậu làm chết người... Cháu... Cháu không biết..."Bà lão hoảng hốt thốt lên: "Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì?"Đường Hiểu Tình khóc lớn rồi liên tục lắc đầu: "Cháu không biết..."Kỳ Mặc Vũ nhìn Đường Hiểu Tình như vậy tâm trạng không khỏi chùng xuống, nàng tiến lại gần, nhẹ đặt tay lên vai Hiểu Tình: "Cô biết em đang rất lo lắng, nhưng bây giờ không phải lúc để loạn lên. Trước tiên, em phải biết cậu em đang ở đâu, cô sẽ đưa em đến đó. Chuyện khác tính sau."Đường Hiểu Tình lần nữa gọi cho mợ, biết được cậu cùng những nạn nhân đang nằm ở bệnh viện Hàm Ninh 1. Cô nàng nhanh chóng nói cho Kỳ Mặc Vũ. Kỳ Mặc Vũ nhìn Khuất Tĩnh Văn, Khuất Tĩnh Văn không nói hai lời liền mang theo hai người một đường thẳng đến bệnh viện.Từ chỗ này lái xe về Hàm Ninh mất khoảng 4 tiếng, trên đường đi Khuất Tĩnh Văn đã phân phó cho Tô Tử Phong hỗ trợ dọn đường, nhờ vậy mà cũng nhanh hơn một chút.Ba người đến nơi thì trời cũng vừa chập tối, vừa trông thấy Đường Hiểu Tình, mợ của nàng đến nghĩ cũng không nghĩ đã vội buông lời trách mắng, giống như muốn trút mọi uất hận lên người nàng: "Khổ quá, tôi khổ quá mà! Là mạng người đó, phải làm sao bây giờ? Tiền đâu mà đền cho người ta? Cậu của cô bây giờ còn chưa tỉnh. Không khéo còn phải ngồi tù. Ông trời ơi ngó xuống mà xem. Tại sao tôi phải khổ thế này?"Bà ta vừa nói vừa đánh lên người Đường Hiểu Tình, Đường Hiểu Tình đứng yên lặng như trời trồng, trái tim nàng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nàng không biết phải nói gì cũng không thể nói được gì. Trong phút chốc, không gian quanh nàng dường như đông đặc lại, mọi thứ vỡ vụn thành mảnh nhỏ, không còn đường lui.Kỳ Mặc Vũ nhận thấy sự suy sụp rõ rệt trong đôi mắt Đường Hiểu Tình. Nàng không vội lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt tay lên vai rồi vỗ về an ủi."Hiểu Tình, em đừng hoảng loạn. Mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết."Từ trong giọng nói điềm tĩnh của nàng, Đường Hiểu Tình có thể cảm nhận được một chút yên tâm, nhưng vẫn chưa đủ để xua đi được cái mùi khói thuốc mịt mù, cái ngột ngạt bao trùm từ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.Không như Kỳ Mặc Vũ chỉ chú ý đến Đường Hiểu Tình, Khuất Tĩnh Văn từ lúc đặt chân đến bệnh viện đã đến nói chuyện với cảnh sát. Sau khi làm rõ mọi việc mới trở lại chỗ hai người.Cậu của Đường Hiểu Tình làm nghề lái xe, hàng ngày phụ trách đưa đón học sinh đến lớp. Hôm nay công việc diễn ra như thường lệ, không ngờ giữa đường biến cố lại xảy ra. Cậu của nàng mất lái đâm thằng vào hàng loạt người qua đường khiến cho hai người tử vong tại chỗ, những người còn lại đều bị thương nặng và đang được cấp cứu, tình hình không mấy khả quan.Cảnh sát đang trong quá trình thu thập thêm lời khai của những người liên quan, dù chưa đầy đủ nhưng rõ ràng đây là một vụ việc nghiêm trọng liên quan đến mạng người, trách nhiệm của cậu nàng là khó lòng tránh khỏi.Sau khi nghe xong một lượt, Đường Hiểu Tình cảm thấy toàn thân mất đi sức lực, nàng lẩm bẩm: "Cậu là một người vô cùng cẩn thận, sao có thể mất lái mà đâm vào người khác được?"Khuất Tĩnh Văn im lặng một lúc rồi trả lời: "Phỏng đoán ban đầu là cậu em bị thiếu ngủ cho nên mất tập trung, còn vì sao lại như vậy chắc phải hỏi cậu em mới rõ."Đường Hiểu Tình không tự chủ bắn ánh mắt sắc lẹm về phía mợ, nàng như muốn hét lên: "Có phải đêm qua hai người lại cãi nhau không? Có phải không? Cho nên cậu mới mất ngủ, cho nên cậu mới mất tập trung. Có phải không?"Mợ nàng nghe xong thì có chút chột dạ, ánh mắt láo liên không ngừng: "Không phải bởi vì cô sao? Cậu cô đi làm không có bao nhiêu tiền mà lại muốn mang gửi cho cô. Tôi nói này, nếu nói chịu trách nhiệm thì cô mới là người phải chịu. Học hành cái gì chứ, toàn thứ không đâu."Kỳ Mặc Vũ nghe đến đây thì không chịu được nữa, nàng kéo Đường Hiểu Tình ra sau lưng, dùng ánh mắt kiên định để nhìn người phụ nữ: "Ở đây là bệnh viện, chồng mình không rõ sống chết bản thân lại ở đây múa mồm, chỉ giỏi ăn hiếp đứa trẻ chưa lớn. Bà mà cũng xứng đáng làm mợ sao?"Hà Thục Hiền sớm đã chú ý đến hai người Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ, chẳng qua là nhìn vẻ ngoài của hai người bà ta cảm giác vẫn không nên đụng tới. Nhưng mà người ta đã lên tiếng, bà ta đương nhiên không muốn bị sỉ nhục: "Cô là ai mà lại xen vào chuyện gia đình người khác hả?"Đối với loại người này, Kỳ Mặc Vũ cũng không thèm để vào mắt: "Tôi là ai không quan trọng, bà tốt nhất nên ngậm cái miệng thối của bà lại, nếu không đừng trách tôi.""Cô...""Bà Đường, cảnh sát đang ở đây."Hà Thục Hiền vừa giơ tay thì đã nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Khuất Tĩnh Văn vang lên, so với cái không khí lạnh lẽo ở bệnh viện còn lạnh hơn gấp vài lần.Bên ngoài, những tiếng quát tháo của người nhà nạn nhân lần lượt vang lên. Cảnh sát có mặt cũng không cách nào ngăn cản được."Đền mạng, đền mạng, con trai tôi chỉ mới tốt nghiệp đại học, tuổi già của tôi đều phải nương tựa vào nó. Bây giờ nó chết rồi, các người nói tôi phải sống sao đây?"..."Vợ của tôi vừa sinh con xong, sức khỏe yếu ớt. Bây giờ nằm yên ở đó, tôi và con tôi phải làm sao?"...Một người trong số đó quá khích còn bổ thằng tới vị trí của Đường Hiểu Tình: "Cô là người nhà của hắn ta đúng không, cô mau nói đi, các người tính thế nào?"...Nhìn tình cảnh trước mắt, Kỳ Mặc Vũ thực sự không chịu được nữa, chỉ là Khuất Tĩnh Văn đã nhanh hơn nàng một bước, cô dùng ánh mắt không mấy cảm xúc lướt qua một lượt rồi nhẹ nhàng cất giọng: "Tôi cũng từng trải qua thời điểm đau khổ khi không rõ sống chết của người mình yêu, cho nên tôi rất hiểu cảm giác của mọi người hiện tại. Tuy nhiên, mọi việc vẫn đang trong quá trình điều tra, xử lý thế nào cũng đã có cảnh sát lo liệu. Thay vì dành thời gian ở đây la hét, tôi khuyên mọi người vẫn nên ở bên chăm sóc người thân của mình thì hơn. Tránh cho việc quá khích mà từ nạn nhân biến thành người phạm tội."Mấy lời này của Khuất Tĩnh Văn tuy đơn giản nhưng thái độ và sự kiên định của cô khiến cho những ai có mặt đều phải kiêng dè mấy phần. Những lời phản bác dần thiếu đi trọng lượng."Đó là mạng người đó, các người làm sao thì làm."Viên cảnh sát có mặt lúc này cũng lên tiếng trấn an: "Các vị trước tiên trở về đi đã, chúng tôi nhất định sẽ cho các vị câu trả lời thỏa đáng."Đám đông sau đó tản dần, Đường Hiểu Tình mệt mỏi gục xuống vai của Kỳ Mặc Vũ. Nàng biết mọi người đang ra sức bảo vệ mình nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác bất lực vây quanh. Giờ phút này đây nàng cảm thấy mình như một cành cây yếu ớt, không đủ sức chống chọi với cơn bão đang chập chờn kéo đến.Nàng nhìn vào màn hình điện thoại, từng ký tự tin nhắn gửi cho Tiêu Vũ Tranh vẫn lặng yên nằm đó, không một lời hồi đáp.Nước mắt lần nữa tuôn rơi, trong đầu nàng đặt ra rất nhiều câu hỏi. Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Tại sao tất cả những khổ đau đều cố tình tìm đến nàng? Tại sao lúc nàng yếu đuối nhất thì Tiêu Vũ Tranh lại không có mặt? Nàng phải làm sao mới có thể vượt qua những áp lực này?Tất cả câu hỏi dường như đều không có câu trả lời....Sau khi dành cả đêm bên cạnh Đường Hiểu Tình, Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ trở lại Bắc Thành. Khuất Tĩnh Văn cũng phân phó Tô Tử Phong đến Hàm Ninh một chuyến để theo dõi tình hình cũng như bảo vệ Đường Hiểu Tình khi cần thiết.Một đêm thức trắng, Kỳ Mặc Vũ mệt mỏi ngã vào vai Khuất Tĩnh Văn mà ngủ thiếp đi, tài xế phía trước lần đầu tiên được lái xe chở Chủ tịch cùng phu nhân nên đến thở cũng không dám.Về đến Lãm Thúy Sơn Trang, Đông Đông và Hạ Hạ lập tức chạy ra chào đón. Kỳ Mặc Vũ mệt mỏi ngồi xuống xoa đầu bọn chúng: "Hôm nay chị rất mệt, chị ngủ một giấc xong sẽ chơi với hai em."Sau đó thì cùng với Khuất Tĩnh Văn trở về phòng.Nói là muốn ngủ nhưng sau khi lên giường nàng lại trằn trọc không ngủ được, Khuất Tĩnh Văn nhạy cảm nhận ra cảm xúc của nàng, cô ân cần hỏi: "Có phải còn lo lắng chuyện của Hiểu Tình không?"Kỳ Mặc Vũ vùi vào ngực cô, khẽ gật đầu: "Tĩnh Văn, chúng ta có thể giúp đỡ Hiểu Tình không?"Khuất Tĩnh Văn vỗ vỗ lưng nàng: "Chờ kết luận của cảnh sát thế nào đã. Nhưng mà chuyện này vẫn có thể xử lý được. Chị sẽ để Tử Phong can thiệp một chút, em nghỉ ngơi trước đã."Mặc dù vẫn có chút không an tâm nhưng đối diện với mùi hương cùng giọng điệu quen thuộc của Khuất Tĩnh Văn, cơn buồn ngủ của Kỳ Mặc Vũ lại không mời mà tới....Tác giả có lời muốn nói:Chuyện gì đến thì cũng nên đến rồi.