[BHTT] [GL] [Editing] Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn - Đồ Sinh
Chương 122: Biến động
Thiếu khanh cắn răng chịu đựng ở lại thành Thiên Thủy hơn mười ngày, có lẽ vì thực sự rất không thoải mái, nên sau khi gặp mặt các tướng lĩnh của trú quân Thanh Dương và cả tù binh địch thì vội vàng hồi kinh.Nói gì cũng không cản được.Mặc dù tính khí Cố Quyệt không tốt, nhưng hai năm gần đây nàng càng lớn càng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, đã chuẩn bị cho Thiếu khanh ba xe đầy ắp đặc sản, làm Thiếu khanh vô cùng áy náy:"Điện hạ quý trọng thần như vậy, thật khiến thần cảm kích đến rơi lệ......"Lời thì đẹp đẽ, nhưng cũng chưa chắc đã khóc thật.Lúc Thiếu khanh tới đây đã nghe không ít lời đồn về Cố Quyệt. Quan viên khác rời kinh đi làm việc, chưa bàn đến chuyện vơ vét được bao nhiêu, nhưng ít ra cũng không phải lo nguy cơ bị đánh như hắn, bảo trong lòng không có oán khí thì đúng là chuyện lạ.Kết quả lại không ngờ. Suốt dọc đường đi hắn thấp thỏm lo sợ, vậy mà những chuyện trong tưởng tượng chẳng có cái nào xảy ra. Công việc suôn sẻ, Cố Quyệt không làm khó, lại còn tặng nhiều lễ thế này.Thực sự biết điều.Cũng làm người ta cảm động.Thiếu khanh cảm thấy rằng khi về diện thánh nhất định phải nói vài lời hay cho vị Điện hạ này.Đất Khê Châu cách chỗ chim còn chẳng thèm ỉa cũng chỉ một bước, Công chúa ở đây lâu như vậy, thật khiến người ta xót xa!Cố Quyệt nghe vậy, đưa tay đỡ Thiếu khanh đang quỳ trên đất dậy, vẻ mặt xúc động: "Thiếu khanh là thần tử trụ cột của triều đình, vì chuyện của mỗ mà lặn lội đường xa, đã là muôn phần vất vả, còn khách sáo như thế làm gì? Haizz, trách ta không tốt, thuở nhỏ không nỗ lực, chẳng học được chút sách lược trị quốc nào của hoàng thúc, hiện giờ gặp phải chút nhiễu sự vặt đã khiến các đại thần trong triều phải vì ta mà nhọc lòng, thực sự là hổ thẹn......"Những lời này nói ra làm vị Thiếu khanh kia suýt nữa rơi nước mắt thật, trong lòng thầm nghĩ người đời đồn rằng Lạc Dương Công chúa Điện hạ tính tình tàn bạo, nhưng nay gặp được, nào có như vậy?Lại ngước mắt, nhìn thấy Thẩm Liệm đứng phía sau Cố Quyệt nửa bước cười ngây ngô, nhìn qua như thể rất dễ bị bắt nạt, hắn chợt ngộ ra.Mấy quyển thoại bản ở Giang Nam đều nói Điện hạ yêu vị tú tài này đến điên cuồng. Trước kia lúc người này bị thương, Điện hạ còn vì nàng mà phong tỏa cả thành Thiên Thủy. Vốn tưởng rằng chỉ là thoại bản phóng đại sự thật, nhưng hiện giờ nhìn kỹ, vị tú tài này quả nhiên có vài phần bản lĩnh, có thể nắm chắc Điện hạ trong lòng bàn tay như thế.Nghe nói Thẩm Liệm xuất thân nông thôn?Phải rồi phải rồi, thiên kim quý tộc như Điện hạ nhất định không hiểu mấy chuyện nhân tình thế cố này, hẳn là vị tú tài kia ra chủ ý cho nàng.Nghĩ vậy, Thiếu khanh mấy ngày qua chưa từng vui vẻ với Thẩm Liệm, đột nhiên nở nụ cười, còn chúc mừng: "Nghe nói Thẩm cô nương trẻ tuổi thông tuệ, đã đỗ cử nhân, kỳ thi Đình tháng ba năm sau hẳn sẽ lại được chiêm ngưỡng phong thái của các hạ. Khi ấy vào kinh, nhất định phải cho người đến báo cho ta một tiếng, để ta được uống chén rượu mừng."Thẩm Liệm đang thất thần nghĩ xem trưa nay ăn gì, đột nhiên nghe đối phương nói vậy liền ngẩn ra: "Hả?"Phong thái gì, thông tuệ gì cơ??Cố Quyệt kín đáo khẽ nghiêng người, vừa vặn chắn tầm nhìn của Thiếu khanh hướng về Thẩm Liệm, nói: "Thiếu khanh, nội tử ta xuất thân thôn dã, bản tính thuần khiết thiện lương, không giỏi giao tiếp. Nếu sau này nàng ấy vào kinh, mong Thiếu khanh nể tình nghĩa chúng ta ngày hôm nay mà chiếu cố nàng nhiều hơn.""......" Thiếu khanh bị một câu "nội tử" long trời lở đất của Cố Quyệt làm cho da đầu tê rần, hoàn toàn không dám nói tiếp, sợ rằng chuyện truyền về đến kinh thành, người ngoài lại nói hắn nịnh bợ, đãi ngộ quá mức trọng lễ với một tình nhân của Lạc Dương Công chúa, thực sự nhục nhã.Khách sáo vài câu rồi leo lên xe đi ngay, sợ Cố Quyệt lại buông ra câu gì hắn không đỡ được.Đợi đoàn xe của Thiếu khanh đi xa mấy dặm, Thẩm Liệm mới hỏi Cố Quyệt: "Ngươi nói vậy, không vấn đề gì chứ?"Vị Thiếu khanh kia có lẽ là người hơi cổ hủ, lúc mới tới, nghe nàng là sĩ tử khoa này còn tỏ chút thiện cảm, sau biết nàng chính là Thẩm Liệm thì chẳng thèm để vào mắt, nay khó khăn lắm mới nở nụ cười với nàng, kết quả bị một câu "nội tử" của Cố Quyệt dọa cho tái mặt.Thẩm Liệm rất khó hiểu: "Chẳng phải Khánh Châu rất giàu có sao, người ở đấy chưa từng thấy kim lan chi giao à, sao trông mặt mày trông như gặp ma vậy?"Dạo này cuộc sống của Cố Quyệt coi như thoải mái hơn, tính khí cũng dịu đi đôi chút. Nghe Thẩm Liệm hỏi, nàng cũng có tâm trạng trả lời: "Ngươi thấy sử sách có bao nhiêu nữ nhân kết nghĩa kim lan? Ngược lại, nam nhân thích đoạn tụ chi phích thì đầy rẫy, còn được ca tụng một câu 'phong nhã'."Nữ nhân luôn là sự tồn tại vô hình nhất trong căn phòng.Thẩm Liệm lại hỏi: "Vậy hắn về rồi, liệu có nói giúp ngươi trước mặt Hoàng Đế không?"Thấy Cố Quyệt cũng đâu có khách khí gì với người ta đâu."Tuỳ thôi." Cố Quyệt buông tay. "Suy cho cùng cứ đặt hy vọng lên người khác cũng không phải chuyện hay, phải tự mình nghĩ cách mới được."Thẩm Liệm nhìn bộ dạng Cố Quyệt như thể có tính toán khác, nhưng bên ngoài có nhiều người, nàng không tiện hỏi kỹ, nên định để trở về rồi hỏi sau, kết quả về đến nơi thì Cố Quyệt lại phải xử lý công vụ, lỡ dở nên cũng quên luôn.Sau này, mãi đến khi Phạm Hào tới phủ tạ ơn, Thẩm Liệm mới biết câu "phải tự mình nghĩ cách mới được" của Cố Quyệt có ý gì."...Ngươi nói, bảo ta đi làm Huyện thừa?"Lúc Thẩm Liệm bị gọi vào thư phòng của Cố Quyệt, còn tưởng rằng người này lại nổi hứng muốn đọc thoại bản cho mình nghe, ai ngờ vừa bước vào đã thấy Phạm Hào ở trong. Vừa thấy nàng, sắc mặt Phạm Hào đã như bị táo bón.Thẩm Liệm thấy khó hiểu, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe Cố Quyệt bất ngờ nói: "Ngươi thu dọn một chút đi, mấy hôm nữa theo Phạm Hào tới làm Huyện thừa ở Tư Ốc."Tư Ốc là nơi giáp ranh ba châu, nghe có vẻ giàu có, nhưng thực tế e rằng chỉ tệ hơn chứ không có khá hơn Thanh Dương. Dù sao mấy năm nay, Thanh Dương nhờ Cố Quyệt cai quản mà đời sống cũng khấm khá hơn trước.Nhưng Tư Ốc thì chẳng chiếm được chút lợi lộc gì, lại còn bị ba châu chèn ép, lúc nộp thuế thì ba châu đều nhận là của mình, nhưng lúc chuyện hay xảy ra thì lại đùn đẩy lẫn nhau.Diện tích thì lớn, nhưng núi non lại chiếm một nửa, vị trí còn hiểm trở, trước đây có mười Huyện lệnh chết khi tại nhiệm thì nơi đây cũng phải ba bốn người, chỉ hơn cái nơi đất cằn sỏi đá Thường Châu một chút.Đẩy Thẩm Liệm và Phạm Hào tới đó làm quan, khó tránh khiến người ta nghĩ nhiều.Phạm Hào nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là: Chẳng lẽ Cố Quyệt đổi tình nhân rồi sao?Còn suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Liệm lại là: "Vậy còn ngươi?"Chỉ mình nàng với Phạm Hào đi à?Cố Quyệt không nhịn được mà cong môi, dịu dàng hỏi: "Sao ngươi không hỏi ta chuyện thi Hội của ngươi?"Việc sắp xếp cho Phạm Hào là đã có từ trước, còn việc với Thẩm Liệm lại rất đột ngột. Từ sau mấy lần Tĩnh Bình Đế từ chối hôn sự của nàng và Thẩm Liệm, Cố Quyệt đã bắt đầu chuẩn bị đường lui. Mượn danh nghĩa tặng quà Trung Thu, nàng đã bảo người ở Lại bộ cho Thẩm Liệm một chức quan.Tòng bát phẩm thôi, không cao, với thân phận cử nhân của Thẩm Liệm thì vô cùng phù hợp, lại không quá nổi bật. Nếu triều đình không có biến, Thẩm Liệm lên kinh dự thi đương nhiên là có thể, nhưng hôm qua Cố Quyệt nhận được tin từ kinh thành: thai nhi trong bụng Vạn Quý phi không giữ được, Vạn Đại tướng quân hay tin đã lên đường từ biên cảnh về kinh.Trong tay Cố Quyệt chỉ có một châu, thời gian thu thuế vào tay còn quá ngắn, nếu lúc này đưa Thẩm Liệm vào kinh thì rủi ro quá lớn, kiểu gì cũng sẽ để lại hậu họa, vậy nên sau một đêm suy nghĩ, Cố Quyệt quyết định đưa Thẩm Liệm tới một vùng nơi biên cương không bắt mắt nhưng vô cùng quan trọng.Nghe vậy, Thẩm Liệm chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp: "Ta nghĩ ngươi sắp xếp như vậy chắc chắn có lý do. Thi Hội à, không có ngươi, có khi ta còn chẳng đỗ nổi cử nhân, không thi Hội thì không thi Hội thôi, thi cử dù gì cũng chỉ để làm quan, hiện giờ ngươi bảo ta đi làm quan thì cũng đâu còn là vấn đề."Nói thì nói vậy, nhưng Cố Quyệt biết Thẩm Liệm thực lòng rất ôm hy vọng với kỳ thi Hội, có những đêm người này nói mơ đều lẩm nhẩm sách luận. Nếu thực sự thờ ơ như lời nói, thì vừa rồi đâu có đứng ngẩn ra lâu đến thế.Nói vậy cũng chỉ vì quan tâm và cảm thông cho nàng mà thôi.Nghĩ tới đây, Cố Quyệt quyết định nói rõ ràng với Thẩm Liệm.Còn về Phạm Hào ấy hả? Nàng tán thưởng Phạm Hào, đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng. Nếu đã muốn để Phạm Hào làm việc cho mình, thì nàng phải làm cho đối phương yên lòng:"Thế cục trong triều có biến, đứa con trong bụng Vạn Quý phi đã sảy, Bệ Hạ nghe tin thì bệnh nặng, Vạn Đại tướng quân đang trên đường hồi kinh. Trước đây ta định sắp xếp cho Phạm Hào ở quanh thành Bắc Khuyết, nhưng giờ không được nữa. Thông Châu quá gần Khánh Châu, nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành Bắc Khuyết chính là nơi binh gia tranh đấu đầu tiên. Ngươi bỏ mạng ở nơi đó, thật quá đáng tiếc."Phạm Hào sững sờ. Ngay từ ban đầu khi nương nhờ Cố Quyệt, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh. Nàng biết rằng thế lực của Cố Quyệt quá mỏng, nếu đã muốn mưu cầu hoàng vị, thì một Công chúa không thế lực suy cho cùng vẫn cần một con cờ rẻ mạt để dò đường.Nàng bằng lòng làm quân cờ ấy.Nhưng không ngờ ngay từ đầu Cố Quyệt đã không định xem nàng là công cụ dùng một lần.Thành Bắc Khuyết, tỉnh lỵ của Thông Châu.Cho dù Cố Quyệt vẫn chưa tìm ra cách sắp xếp nàng vào đó làm Huyện lệnh, nhưng ở quanh thành Bắc Khuyết, nàng cũng đã vượt lên một giai cấp mới, từ một tiểu quan bát phẩm không nhập lưu nổi, thành một Huyện lệnh thất phẩm hạ.Cố Quyệt lại nói với Thẩm Liệm: "Ngươi cũng vậy. Ta vốn định chờ ngươi thi cử xong rồi mới lo chuyện làm quan cho ngươi, nhưng hiện tại nếu còn tiếp tục trì hoãn e rằng sẽ không còn kịp nữa. Tư Ốc tuy nghèo khổ, nhưng là nơi giáp ba châu, nếu cai quản tốt có thể trở thành thành đao của ba châu. Phạm Hào không có chỗ dựa, nàng ấy đi làm Huyện lệnh sợ là sẽ bị người ta khi dễ. Ngươi thì khác, ngươi là vị hôn thê của ta, ngươi tới đó trấn giữ, nàng ấy xử lý công việc sẽ dễ hơn nhiều."Lư Châu có Cửu Thiên Quan, Từ Châu có kho lương Tư Môn, chỉ khi nắm được hai châu này, Cố Quyệt mới có thể gạt bỏ nỗi lòng mà tranh thiên hạ. Vị trí quan trọng như thế, chỉ có thể giao cho Thẩm Liệm mà nàng thấu hiểu tuyệt đối, thì nàng mới yên tâm.Thẩm Liệm gật đầu. Tuy nàng chưa hiểu hết tính toán của Cố Quyệt, nhưng nàng hiểu rằng nơi này rất quan trọng với Cố Quyệt. Nếu đã quan trọng, thì nàng sẽ vì Cố Quyệt mà trông coi cẩn thận."Ngươi làm quan, chỉ khi thực sự đặt chân đến địa phương rồi, sau trở thành trọng thần trong triều mới không bị lay động. Triều đình hiện giờ, người làm việc thật quá ít. Phạm Hào, ta biết ngươi là người có bản lĩnh, sau khi đến Tư Ốc cai quản cho tốt nơi ấy. Ta cho ngươi ba năm, ba năm sau ta sẽ điều ngươi đi làm Tri phủ của Đô hộ phủ An Tây. Sau khi ngươi đi, Thẩm Liệm sẽ tiếp nhận vị trí của ngươi." Cố Quyệt nói với cả hai người. "Hiểu chưa?"Hai người liếc nhau, nghiêm túc đáp: "Đã hiểu."
[Hết chương 122]
2 cháu chuẩn bị yêu xa rồi nha ( '▽' )ノDạo này mình ra chương chậm quá nhưng mà hết cách rùi, mình bận lắm các sốp ơi 🥹 Huhu chậm tí thôi chứ hứa không drop ạ 🥺