[BHTT] [GL] [Editing] Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn - Đồ Sinh

Chương 121: Nữ nhân đánh vợ thì không phải người tốt đâu



Nói xong chuyện riêng giữa hai người, Cố Quyệt còn phải xử lý công vụ, liền gọi Mộng Hạ tới, bảo Mộng Hạ đưa Thẩm Liệm đi dạo quanh phủ Công chúa, làm quen với hoàn cảnh.

"Làm nữ tử, đừng có lòng dạ hẹp hòi, vì mấy chuyện nhỏ mà làm khó người khác, truyền ra ngoài người ta nhìn ngươi thế nào?"

Dù gì cũng là tâm phúc của mình, Cố Quyệt vẫn nhắc nhở Mộng Hạ đôi câu.

Mộng Hạ "Hả?" một tiếng, không hiểu Cố Quyệt muốn nói gì, nhưng Cố Quyệt cũng không định giải thích thêm.

Suy cho cùng nàng cũng là thượng ty, đi vạch trần chuyện thuộc hạ yêu vị hôn thê của mình mà không có được rồi lòng sinh oán hận, vốn đã là khó xử lắm rồi, chẳng lẽ còn nói toạc ra ngay trước mặt người ta sao?

Thế thì cay nghiệt quá.

Vậy nên nàng chỉ vỗ vỗ vai Mộng Hạ, rồi rời đi.

Cố Quyệt vừa đi, Mộng Hạ đã không nhịn được mà hỏi Thẩm Liệm:

"Điện hạ có ý gì vậy?"

Lòng dạ hẹp hòi gì, làm khó người khác gì chứ?

Thẩm Liệm đang ăn điểm tâm, ăn vội quá bị nghẹn, vớ lấy ấm nước rót vào miệng, khó khăn lắm mới thở được. Nàng đáp:

"Ý gì cơ?"

Mải ăn, chẳng nghe thấy gì hết.

"......Không có gì." Mộng Hạ nhìn sắc mặt Thẩm Liệm, cảm thấy có hỏi cũng bằng thừa.

Đôi lúc nàng thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc Thẩm Liệm làm sao mà lừa được Điện hạ nhà nàng vào tròng?

Nhưng đây cũng không phải chuyện lớn, Mộng Hạ đợi Thẩm Liệm ăn xong rồi bắt đầu dẫn Thẩm Liệm đi dạo trong phủ, làm quen với hoàn cảnh.

Lúc đầu thì không có vấn đề gì, nhưng đi đến hậu viện, Thẩm Liệm nghe nói phía Tây Khóa Viện có một gánh hát hí khúc, cả người phấn khích hừng hực, cứ nằng nặc đòi qua xem thử, cản thế nào cũng không được.

Mộng Hạ: "......"

Người không biết bọn họ đều là tình nhân nhỏ của Điện hạ sao?

Nhưng Thẩm Liệm mới là chủ mẫu đương gia tương lai, xem ý của Điện hạ là muốn để Thẩm Liệm sau này ở lại phủ Công chúa thường trú rồi. Mộng Hạ tuy cảm thấy Thẩm Liệm chạm mặt gánh hát có hơi không ổn, nhưng cũng không dám cãi lời, đành dẫn nàng đi qua.

Suốt quãng đường, Mộng Hạ đều vô cùng lo sợ. Vốn tưởng sẽ có tiết mục tranh đấu trong phủ gì gì đó, rồi ít nhất cũng phải có tình nhân nhỏ khóc lóc om sòm, rồi kết cục là Thẩm Liệm đập cửa bỏ đi.

Nào ngờ Thẩm Liệm tám phần là hóa thân từ ngân phiếu, ai gặp cũng thích, chưa nói mấy câu đã bắt đầu "tỷ tỷ" "muội muội" ríu rít với người ta.

Mộng Hạ im lặng: "......"

Không biết vì sao, nhưng nàng cứ cảm thấy như Điện hạ nhà mình bị hớ vậy.

Đến khi Cố Quyệt xong việc qua đó, Thẩm Liệm đã cùng mọi người ăn hết hai bữa, cười còn tươi hơn cả hoa. Cố Quyệt nhìn thấy, lập tức sa sầm mặt mày, trông như thể có người nợ tiền.

Trước đó, các cô nương hát kịch còn vì Thẩm Liệm kể mấy chuyện dã sử thôn quê mà che miệng cười ngặt nghẽo trên bàn cơm, chợt thấy Cố Quyệt bước vào với sắc mặt cực kỳ khó coi, bọn họ lập tức rời bàn quỳ rạp xuống, không ai dám hé răng, cả phòng lặng như tờ trong khoảnh khắc.

Cố Quyệt biết người trong phủ sợ mình, thấy bọn họ đã quỳ thì cũng không nói gì nữa, há miệng định mắng Thẩm Liệm mấy câu.

Kết quả vừa đảo mắt nhìn lại chẳng thấy người đáng bị mắng đâu, trừng mắt quét một vòng mới phát hiện không biết từ khi nào Thẩm Liệm cũng đã quỳ trong đám người kia.

Nhìn Thẩm Liệm quỳ vô cùng tự nhiên, Cố Quyệt tức đến bật cười, hỏi:

"Ngươi quỳ theo làm cái gì?"

Ghét nàng rồi phải không?

Nghe vậy, Thẩm Liệm vẻ mặt ngơ ngác vô tội đáp:

"Không biết nữa, mọi người đều quỳ hết rồi, ta đứng đó thấy không ổn lắm? Lễ nghi trong phủ ta chưa kịp học......"

Nhưng trong bầu không khí thế này, chân bảo mềm là mềm ngay.

"......" Cố Quyệt mặt mũi đen sì bước tới, xách Thẩm Liệm dậy, cứ thế nắm cổ áo kéo về chủ viện, rồi ném vào tẩm phòng.

Thẩm Liệm không biết là do viết nhiều hay đọc nhiều thoại bản, lúc này lại theo bản năng đưa tay bưng kín cổ áo, không biết xấu hổ nói:

"...Có phải hơi nhanh không??"

Giữa nữ với nữ cũng phải hành lễ chu công nhỉ?[1]

Dùng tay à??

[1] Lễ Chu Công: Theo cách hiểu thông tục chỉ việc phu thê đồng phòng, tức là quan hệ nam nữ, phát sinh quan hệ tình dục. Đây là một cách nói uyển chuyển trong tiếng Hán để chỉ quan hệ vợ chồng. Tương truyền vào thời đầu Tây Chu, nam nữ quan hệ phóng túng, nhưng Chu Công nhận thấy điều này không ổn nên quy định: trước khi thành hôn không được tùy tiện phát sinh quan hệ, chỉ đến ngày cưới mới được phép. Về sau, người đời gọi quy định này là "Lễ Chu Công".

Cố Quyệt không nhịn được nữa, vung chân đá cho một phát. Lần này Thẩm Liệm né được, biết đối phương không thực sự tức giận, liền kêu lên:

"Nữ nhân mà đánh vợ thì không phải người tốt đâu nha!"

"Câm miệng!" Cố Quyệt mắng nàng. "Ngươi có thể an phận chút được không!?"

Thẩm Liệm ngoan ngoãn nhích lại gần:

"Giận rồi?"

"......"

Thở dài, Cố Quyệt nói:

"Trong phủ lắm người nhiều mắt, quên dặn ngươi thêm một câu là ngươi đã như diều đứt dây bay tít lên trời... Thân phận ta nhạy cảm, đưa ngươi nhập phủ là việc bất đắc dĩ, ngươi phải tự chú ý, đồ ăn thức uống đưa tới tay ngươi, ngươi đều phải cẩn thận, không thì đến lúc chết đi rồi cũng chẳng biết vì sao."

Thẩm Liệm hoảng sợ, không biết sao mà thấy cổ lạnh toát:

"Nguy hiểm vậy sao??"

Làm vợ Cố Quyệt mà kích thích vậy à??

Cố Quyệt biết người này nhìn thì tùy tiện nhưng tâm tư rất tinh tế, nếu không nói rõ ràng sẽ khiến Thẩm Liệm nghĩ lung tung, bèn nói:

"Người muốn ta chết, xếp hàng từ đây ra tận cổng thành, ngươi nói xem có nguy hiểm không?"

Thẩm Liệm không nói gì, chỉ đưa tay nắm lấy tay Cố Quyệt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng.

Cố Quyệt nắm lại tay Thẩm Liệm, nét mặt vẫn bình thản như không:

"Thời gian này ngươi cứ ở trong phủ chăm chỉ ôn bài, chuyện ngoài bớt nghe bớt hóng, tĩnh tâm chờ người của Hồng Lư Tự đến."

Thẩm Liệm hiểu ra:

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm gì sao?"

Không thì sắp xếp đưa nàng vào phủ sớm như vậy làm gì?

Cố Quyệt rất hài lòng với sự lanh lợi của Thẩm Liệm:

"Đúng là cần ngươi làm gì, nhưng ngươi không cần làm gì cả, cứ ở trong phủ là được, mỗi ngày nếu ra ngoài thì nhớ phải dẫn người theo."

Ngoài ra không còn dặn gì thêm.

Thẩm Liệm không hiểu lắm, nhưng được cái nghe lời, Cố Quyệt đã nói vậy thì nàng yên tâm ở lại, vừa ôn bài chuẩn bị thi, vừa làm thân với người trong phủ Công chúa.

Nàng làm gì Cố Quyệt hầu như cũng chẳng quản. Hai người sống cũng khá thoải mái, lại ăn ý, không có mấy lần cãi nhau, bất tri bất giác đã đến tháng mười, người của Hồng Lư Tự tới.

Lúc bọn họ tới, Thẩm Liệm đang bị Phạm Hào ra đề thi khóa kín trong phòng viết bản thảo, lại bỗng nghe Mộng Hạ nói người của Hồng Lư Tự tới, trong phủ sẽ mở tiệc:

"Điện hạ nói, tiểu thư phải tham dự."

Thẩm Liệm vừa nghe câu đó, không biết có phải vì nóng vội hay không, đột nhiên linh cảm bùng phát, nửa canh giờ đã viết xong bài luận sáu ngàn chữ, lúc đặt bút xuống tay còn run.

Đến giờ ăn cơm, đến đũa cũng cầm không nổi. Cố Quyệt ngồi bên thấy vậy cũng vô cùng tự nhiên gắp thức ăn cho nàng, còn Hồng Lư Tự là Thiếu khanh[2] tứ phẩm ngồi đối diện thì sắc mặt tái mét, cuối cùng ho mấy tiếng liền. Cố Quyệt nghe được, hỏi hắn:

"Khanh không quen thủy thổ à?"

[2] Thiếu khanh: Là một chức quan lớn thời xưa.

Thẩm Liệm trước nay vốn dễ làm quen, liền nói với vị Thiếu khanh trông rất ra dáng quan kia:

"Lý Thái y trong phủ y thuật không tồi, hay là ta mời tới giúp đại nhân?"

Thiếu khanh bị Thẩm Liệm không kiêng nể khoe khoang quan hệ với Cố Quyệt làm cho kinh ngạc, nhưng có lẽ là vì sợ nói ra sẽ bị Cố Quyệt đánh, chỉ đành coi như Thẩm Liệm không tồn tại, hỏi Cố Quyệt chuyện Hậu Tần ở biên cảnh.

Cố Quyệt không có gì phải giấu, nói về việc quân đóng giữ đánh giặc, tiện thể còn khóc lóc than nghèo.

Thiếu khanh nhận hoàng lệnh, muốn hỏi kỹ chi tiết, nào ngờ Cố Quyệt lại xòe tay nhún vai, vẻ mặt vô tội:

"Thiếu khanh hỏi nhầm người rồi? Mấy chuyện hành quân đánh trận này, bổn Điện hạ sao biết rõ được?"

Nhớ tới danh tiếng xưa nay của Cố Quyệt, Thiếu khanh: "......"

Quên mất vị tổ tông này là một kẻ ăn chơi mặc kệ chính sự.

Thiếu khanh bị thái độ thản nhiên như lẽ đương nhiên này của Cố Quyệt làm cho tức mà không nuốt nổi cơm, kết quả Cố Quyệt lại tưởng đối phương thấy yến tiệc không đủ náo nhiệt, liền sai người gọi thêm hai mươi nam tử tướng mạo tuấn tú, thân hình mảnh mai tới múa phụ họa.

Cảnh tượng âm dương điên đảo như vậy, cuối cùng khiến vị Thiếu khanh kia không dự hết nổi tiệc nữa, nổi giận đùng đùng bỏ về trạm dịch.

Hai ngày sau đó, Cố Quyệt đều coi như Thiếu khanh không tồn tại, ngày nào cũng cùng Thẩm Liệm ra ngoài nghe hát xem kịch, không thì ra ngoại thành du hồ, hoàn toàn không bận tâm đến  việc người của Hồng Lư Tự và quân đóng ở Thanh Dương bàn chuyện chính sự gì.

Sau này, khi Thiếu khanh chuẩn bị về kinh, đến phủ Công chúa từ biệt, dường như lúc đó Cố Quyệt mới nhớ ra còn có người này. Nàng viết một phong tấu chương nhờ đối phương mang về cho Tĩnh Bình Đế, còn nói:

"Thiếu khanh cũng thấy rồi, Thẩm khanh không rời ta nổi một ngày, bám người lắm, nếu không sớm thành thân, e rằng nàng ấy sẽ làm loạn lên, cho nên..."

Thiếu khanh nghĩ thầm: Việc hai người các ngươi nói với ta làm gì? Nếu Hoàng Đế chịu đồng ý thì các ngươi đã bái đường từ lâu rồi, còn cần ta phải chạy tới đây một chuyến này sao??

[Hết chương 121]

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay hơi ngắn một chút hì hì hì.

Chương trước Chương tiếp
Loading...