[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 56: Dữ quân ca



Nghỉ ngơi trong khách điếm suốt một ngày dài, sáng sớm hôm sau, Tung Thất đến từ biệt ta. Ta trăn trở suy nghĩ cả buổi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi nàng:

"Tung Thất... Người mà ta đã quên...... ngươi có biết là ai không?"

Tung Thất nhìn ta một cái, không nói lời nào. Ta đợi mãi cũng chẳng thấy nàng mở miệng, đang định gặng hỏi thêm thì ánh mắt lại chợt liếc thấy Tô Vực. Nàng vẫn mặc huyết sắc trường sam, gương mặt yêu khí hút hồn mang theo vẻ hờ hững, lười biếng uể oải nghiêng người dựa vào khung cửa.

Ta đứng dậy, thấp giọng gọi:

"Sư thúc......"

"Hiện giờ ngươi đã không còn là người của Quỷ Cốc môn, không cần gọi ta là sư thúc nữa." Nàng không nhìn ta, ánh mắt rơi vào khoảng không ngoài cửa sổ. "Lần này ngươi về Tần, cẩn thận nhiều chút."

Nói xong, nàng xoay người bước ra ngoài cửa. Tung Thất khẽ thở dài, liếc ta một cái như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rồi cũng theo bóng Tô Vực rời đi. Ta một mình đứng trong phòng, nhìn theo bóng lưng của Tô Vực, mãi đến khi thân ảnh đỏ rực đó biến mất nơi cuối hành lang, tới mới như mất hết khí lực ngồi phịch xuống đất, chậm rãi nâng tay lên. Ánh nắng xuyên qua kẽ tay rọi xuống mặt ta, ta nhắm mặt lại, nặng nề thở dài.

Quỷ Cốc Sơn nuôi ta, dạy ta... Ta lại phản bội môn phái, chỉ vì thích một nữ nhân tên Mộ Dung Bạch. Rốt cuộc... Ta làm vậy, có ý nghĩa gì chứ.

Tô Vực... có phải ngươi, rất thất vọng về ta?

— Ta cũng vậy... rất thất vọng về chính mình......

Mộ Dung Bạch...

Ta thầm gọi tên nàng một lần nữa trong lòng.

Đừng khiến ta thất vọng thêm nữa... Ta sợ rằng ta sẽ muốn hận ngươi.

Gần tối, ta rời khỏi Thục quận. Trước đó, ta từng lén ghé qua Thanh Vân sơn trang, muốn điều tra rõ vài việc. Ta còn chưa kịp hỏi vì sao Tô Vực lại lấy danh nghĩa thành thân để đối chọi với Mộ Dung Bạch, nhưng nàng đã sớm rời đi, không còn cách nào khác, ta chỉ đành tự mình đi thăm dò. Hiện giờ, ta không còn nguồn tình báo nào, cũng không còn là đệ tử Quỷ Cốc nữa, đương nhiên... sẽ không thể nhờ cậy Quỷ Cốc Sơn.

Điều tra một hồi cũng không tìm ra manh mối gì, ta đành phải rời khỏi Thục quận. Thế nhưng, ta cũng không muốn về vương đô sớm như vậy, nói thẳng ra thì... ta vẫn chưa chuẩn bị tốt xem làm sao đối mặt với Mộ Dung Bạch.

Lang thang lượn lờ một hồi, khi ta trở lại vương đô đã là nửa tháng sau. Chuyện ở Thanh Vân sơn trang, vẫn chẳng có thêm đầu mối nào, điều duy nhất khá hơn là sau nửa tháng du sơn ngoạn thủy, tâm tình ta cũng thả lỏng đôi chút, bệnh ho ra máu cũng đã dứt.

Sau này ta mới biết... cuộc hôn sự đó, là màn mở đầu cho toàn bộ âm mưu, là khởi đầu cho sự kiện sinh mệnh ta bước vào thời khắc đếm ngược. Nếu như ngày đó ta theo Tô Vực rời đi... kết cục của ba người chúng ta, có lẽ đã khác đi rất nhiều.

Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.

Trở lại vương đô, ta phát hiện ra cảnh giới nơi đây nghiêm ngặt hơn hẳn so với ngày trước, ngự lâm quân cũng xuất hiện để thủ thành. Ta mang theo thắc mắc quay về vương cung. Vừa bước vào trong cung, ta liền cảm nhận được không khí kỳ lạ, luôn có một loại cảm giác giống như đại địch đang ở trước mặt, thành sắp bị công phá. Mí mắt ta giật giật, gấp rút trở về Trường Sinh Điện. Ở cửa đại điện, ta gặp Phi Sâm đang xách theo hòm thuốc, phía sau hắn còn có hơn hai mươi ngự y, sắc mặt ai nấy đều rất nặng nề. Lòng ta trầm xuống, bước nhanh về phía trước:

"Phi ngự y."

"Chúng thần, tham kiến Vương Quân Bệ hạ." Mọi người nhìn thấy ta, lập thức hắp tay tay cúi đầu hành lễ.

"Miễn lễ bình thân" Ta mím môi, ánh mắt hướng về phía Phi Sâm.

"Tạ ơn Bệ hạ."

"Phi ngự y, xin qua đây một chút." Ta nói với Phi Sâm

Phi Sâm khẽ gật đầu, đi về phía sau ta vài bước, những người còn lại thì tiến thẳng vào Trường Sinh Điện.

"A Sâm, đã xảy ra chuyện gì?" Vừa đến một góc khuất yên tĩnh, ta liền gấp gáp hỏi.

"Hàn tật của Vương Thượng phát bệnh rồi." Phi Sâm nói.

Ta cau mày. Mộ Dung Bạch từ nhỏ đã luyện công trong hàn thất, trong cơ thể có hàn khí là điều ta biết rõ. Nhưng suốt hai mươi mấy năm qua, nàng đều chưa từng phát bệnh, cớ gì trong tháng này lại xuất hiện chứ? Huống hồ, có Phi gia điều chế dược phương áp chế hàn khí, lại thêm ta mỗi đêm đều nhân lúc nàng ngủ say độ công lực xua hàn khí cho nàng... Nói phát là phát, cũng quá kỳ lạ rồi. Nhìn vương cung với không khí này, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.

"Ngoài chuyện này ra, còn chuyện gì khác không?"

"Thiện thân vương, mưu phản rồi."

Lòng ta như có tiếng rơi vỡ loảng xoảng, Thiện Chấn Lâm cư nhiên dám mưu phản! Vậy trong triều chẳng phải là...

"Đến Trường Sinh điện." Ta nghiêm mặt, trầm giọng nói với Phi Sâm.
______________________________

Ta cùng với Phi Sâm bước vào trong điện. Tới nội thất, các ngự y đứng bên ngoài bình phong đều cau mày, thở dài không ngớt. Qua lớp bình phong, ta mơ hồ thấy Mộ Dung Bạch đang ngủ trên giường, trong lòng dâng lên một cơn đau nhức. Làm cho nữ nhân hiếu thắng như nàng phải ngã bệnh trên giường, hẳn là đã chịu khổ sở đến mức nào cơ chứ!

Khoảnh khắc ấy, mọi oán giận của ta đối với nàng trên đường trở về như tan biến vào hư không. Ta đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói:

"Trừ Phi ngự y, những người khác đều lui ra ngoài!"

"Dạ." Mọi người cung kính đáp rồi rời đi.

Ta bước đến ngồi bên giường. Không biết trong một tháng ta hôn mê, nữ nhân này có phải cũng lo lắng, bất lực giống ta bây giờ không. Ta nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, dung nhan tái nhợt thiếu sức sống, ta thật không biết phải là gì. Bàn tay ta run rẩy khẽ chạm lên gương mặt nàng, ta vẫn nhớ rõ hình ảnh nàng nổi giận phía sau ta lúc ta rời đi, vậy mà chưa đầy nửa tháng, nữ nhân mạnh mẽ luôn khiến ta bất lực này sao giờ lại nằm mê man không dậy nổi như thế chứ?

"Hân Nhiên..." Ta nhẹ giọng gọi nàng. "Ta đã trở về."

Ta không giận ngươi nữa, ngươi tỉnh lại đi.

Ngươi dậy trách mắng ta đi.

"............"

"A Sâm..." Ta quay sang gọi Phi Sâm, vừa rồi hắn đã nói rõ tình hình của ta cho nàng. Ta nghiêng đầu nhìn hắn. "Ngươi có thể khiến nàng tỉnh lại, đúng không?"

"Đúng." Phi Sâm nhíu chặt mày. "Hàn khí trong cơ thể Vương Thượng quá mạnh..."

"Ta sẽ làm vật chứa." Ta cắt ngang lời Phi Sâm, bình thản nói. "Hàn khí trong cơ thể nàng, ta gánh lấy là được."

Ta không muốn trị ngọn lại không trị gốc, nàng phải khỏe mạnh kiện khang mới phải. Nàng là nữ nhân muốn quân lâm thiên hạ, làm sao có thể yếu ớt nằm trên giường vậy được?

"Tung Hoành! Ngươi điên rồi!" Phi Sâm lập tức nổi giận. "Ngươi có biết điều đó sẽ tổn hại cơ thể ngươi đến mức nào không! Ngươi..."

"A Sâm, so với ta, ngươi còn rõ hơn hàn khí này khó trị tận gốc ra sao. Ngoài cách này ra... còn có cách khác tốt hơn sao?"

"Vậy cũng không cần ngươi tới làm anh hùng! Vương cung còn nhiều ngươi như vậy......"

"Nhưng ta là thê tử của nàng." Ta ngắt lời hắn, đứng dậy, đi đến trước mặt hắn. "Ngoài ta ra, không ai có tư cách."

Phi Sâm quay mặt đi, hốc mắt đỏ lên, lạnh lùng nói:

"Đừng nói nữa, ta làm không được."

"A Sâm, ta cầu xin ngươi."

Phi Sâm trầm mặc một hồi, rồi chợt thở dài, ánh mắt thương xót:

"Đồ si tình......"

— "A Sâm, đừng nói với nàng."

— "Vì sao?"

— "Ta không muốn nàng cảm động."

"Khụ khụ khụ..."

"Đoạn tụ chết tiệt, còn khụ thêm tiếng nữa thì chết luôn đi." Tiểu Đào Tử lườm ta, lạnh lùng nói.

Ta khẽ cười, thân thể bị tổn hại khiến ta cũng không muốn đấu khẩu với Tiểu Đào Tử thêm nữa. Nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Bạch ngủ trên giường, lông mày nàng nhíu chặt, ta chỉ biết mím môi không nói gì.

"Vương Thượng sẽ ổn thôi." Tiểu Đào Tử đột nhiên nói với ta.

Ta sững người, rồi cười nói:

"Ta biết."

Tiểu Đào Tử nhìn ta, cau mày nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói:

"Này, không bàng ngươi để Phi ngự y xem qua cho ngươi một cái đi?"

"Cái gì?"

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt ghét bỏ:

"Trông bộ dạng yếu đuối kia của ngươi, đừng để Vương Thượng khỏe mà ngươi lại ốm. Ẻo lả như vậy."

Ta: "............"

Đây là nàng đang quan tâm ta trá hình phải không?

Ừm, chắc là vậy.

"Bệnh của ngươi vừa khỏi, Vương Thượng lại ốm. Haiz, đây là chuyện gì cơ chứ......" Tiểu Đào Tử lầm bẩm.

Ta cười không nói gì, nhưng trong lòng lại tính toán một hồi — ta trúng độc, Tô Vực bị quan phủ vây quét, Thiện Chấn Lâm mưu phản, Mộ Dung Bạch đổ bệnh... Thật quá trùng hợp. Nhớ lại hôm qua, Thái hậu gọi ta tới, nói trong triều đang hỗn loạn, hy vong ta đứng ra chủ trì đại cục......

Hậu cung không được tham gia chính sự — nhưng nếu không làm vậy... Ta nhìn Mộ Dung Bạch đang ngủ, trong lòng chùng xuống. Nếu để mọi chuyện tiếp diễn, e rằng Mộ Dung Bạch chưa kịp tỉnh lại, Đại Tần này đã đổi chủ rồi. Hôm qua Mạc Thiện báo lại, Thiện Chấn Lâm đã tập hợp năm vạn đại quân đang tiến về vương đô, nếu không ngăn chặn, chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ công thành!

Thủ thành...... Vấn đề là ta bây giờ đi đâu tìm ra nhiều quân binh như vậy đây? Hiện giờ Tần – Hồ đang khai chiến, võ tướng trong triều đều ở biên cương, vương đô quân lực thiếu hụt. Thiện Chấn Lâm là thân vương, có quân riêng, còn ta thì nào có! Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên nhận ra mình căm ghét chế độ cho phép thân vương lập quân riêng của Tần Quốc đến nhường nào!

Thủ thành, ta lấy cái gì thủ thành? Khó trách được lòng người trong vương đô ai nấy đều hoang mang...

"Đoạn tụ chết tiệt...!" Tiểu Đào Tử nhìn ta, ánh mắt vô cùng nghiêm túc đàng hoàng nói. "Ngươi phải, thay Vương Thượng bảo vệ tốt Tần Quốc này!"

Ta ngẩn ra một lúc, thì ra ngay cả Tiểu Đào cũng biết chuyện này sao? Sau đó ta lập tức cười nói:

"Tất nhiên."

Dứt lời, ta liền gọi Lý Đức Toàn.

"Bệ hạ." Lý Đức Toàn chắp tay thi lễ nói.

"Truyền — Tề Vương vào cung. Bản quân có chuyện quan trọng muốn thương nghị!"

"Dạ."

Quay đầu nhìn Mộ Dung Bạch lần nữa, ta thở dài, rồi xoay người đi đến ngự thư phòng.
______________________________

Ngự thư phòng

"Thần, Mộ Dung Vũ, tham kiến Vương Quân Bệ hạ." Mộ Dung Vũ hành lễ với ta.

Ta khách khí bước đến trước mặt hắn, khiêm nhường đỡ lấy, ôn hòa nói:

"Nói gì vậy chứ, là muội phu, hẳn nên là ta phải thăm hỏi huynh trưởng mới đúng."

"Quân là quân, thần là thần." Gương mặt mang vài phần giống với Mộ Dung Bạch của hắn nở nụ cười khiêm tốn. "Không thể vượt phép."

Ta cười:

"Đã là huynh đệ, sao phải như vậy. Ca ca."

Vẻ mặt tuấn lãng của Mộ Dung Vũ lộ ra vài phần ngượng ngùng, hắn ngập ngừng rồi nói:

"Muội... Muội phu."

"Ta đây." Ta cười, gật đầu đáp lời. "Không biết ca ca gần đây thế nào?"

"Nhờ phúc của muội phu, mọi chuyện đều ổn."

Nghe hắn nói xong, ta thoáng khó xử trong lòng có chút không đành, lời nói cũng ấp úng:

"Ca ca à... Tiểu đệ có một chuyện......

"Muội phu cứ nói, đừng ngại."

"Không biết ca ca đã nghe chuyện Thiện Chấn Lâm khởi binh mưu phản?" Ta làm bộ lo lắng, khéo léo dò hỏi.

Mộ Dung Vũ ngừng lại chốc lát, rồi khẽ nói:

"Chuyện này......"

Ta bước lên trước một bước, ôm quyền hành lễ nói với hắn:

"Ca ca! Việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, cầu xin ca ca có thể......"

Mộ Dung Vũ cắt ngang lời ta:

"Hảo muội phu, không phải ca ca khoanh tay đứng nhìn, chỉ là Tiên vương có lệnh, quân tư không được tới gần vương đô — kẻ vi phạm sẽ bị coi là mưu phản! Ta... ta cũng không có cách nào."

Sắc mặt ta trầm trọng:

"Nhưng mà ca ca, tiểu đệ ở trong vương cung này, chỉ có thể tin tưởng ca ca mà thôi! Nếu điều này làm ca ca lo lắng, vậy tiểu đệ lập thức phong ca ca làm Hộ Quốc Đại Nguyên Soái, có thể xuất binh đánh phản tặc!"

Mộ Dung Bạch, ngươi tỉnh lại cũng đừng trách ta nhé!

"Chuyện này......" Mộ Dung Vũ do dự nói.

"Ca ca!" Ta tha thiết nói. "Khẩn cầu ca ca lấy đại cục làm trọng!!"

Mộ Dung Vũ trầm ngâm hồi lâu mới nói:

"Như vậy, cứ theo ý muội phu đi."

"Tung nhi tại đây tạ ơn ca ca." Ta chắp tay thi lễ nói.

"Muội phu khách khí rồi."

............

Tiễn Mộ Dung Vũ đi, ta đứng bên cạnh bàn. Mạc Thiện từ cửa sổ tiến vào:

"Bệ hạ."

"Muốn hỏi vì sao phải không?" Ta bình thản nói. "Một kẻ ăn thịt người nhà xương, một kẻ ăn tươi nuốt sống — ngươi chọn kẻ nào?"

Mạc Thiện gương mặt không lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt dường như lại buông lỏng không ít.

Ta cười một cái

"Không cần bàn chuyện này nữa. Mấy ngày tới, trong triều e rằng sẽ xảy ra biến lớn. Ngươi âm thầm ghi lại những kẻ thờ hai chủ kia cho ta..."

Mạc Thiện im lặng.

Ta nhếch môi cười lạnh, tiếp tục nói:

"Những việc thê tử không thể làm, thân là trượng phu — nhất định phải làm hết thật thỏa đáng."

Huyết tẩy triều đình — Mộ Dung Bạch, ta giúp ngươi quét sạch những kẻ lật lọng kia.

"Rõ!"
______________________________

Ba ngày sau, Trường Sinh Điện

"Vương Thượng, người có muốn uống chút nước không?" Tiểu Đào Tử hỏi Mộ Dung Bạch vừa tỉnh, lại quay đầu nói với cung nhân. "Mau đi báo cho Vương Quân Bệ hạ."

"Không cần." Mộ Dung Bạch sắc mặt nhợt nhạt, không chút biểu cảm nói.

"Vương Thượng..." Tiểu Đào Tử ngập ngừng.

"Đều lui xuống đi." Mộ Dung Bạch nói với cung nhân

"Dạ."

Đợi người đi hết, Tiểu Đào Tử mới tiến lên đưa chén nước đến trước mặt nàng. Mộ Dung Bạch tựa người vào đầu giường, nhấp một ngụm. Không biết có phải do tác dụng thuốc của Phi Sâm hay không, mà nàng lại cảm thấy thân thể sau khi tỉnh lại ấm áp hơn rất nhiều, nội lực cũng tăng thêm vài phần. Nàng đặt chén nước xuống, hỏi Tiểu Đào Tử:

"Hiện giờ tình hình ra sao?"

Tiểu Đào Tử liền thuật lại chi tiết tình hình những ngày qua, cuối cùng còn nói thêm:

"Đúng là vất vả cho Vương Quân Bệ hạ quá, mấy ngày qua đều mệt mỏi ngủ tại ngự thư phòng."

Sắc mặt Mộ Dung Bạch không có biểu cảm gì, nhưng tay cầm chén lại siết chặt hơn. Nàng nhớ lại hôm đó ở ngự thư phòng, người nọ đưa lưng về phía nàng kiên quyết rời đi, cơn thịnh nộ trong lòng nàng càng bùng lên. Nàng không hiểu tại sao người nọ nhất định phải rời cung, chẳng phải rõ ràng biết trước sẽ nguy hiểm hay sao? — Hay là, Tô Vực đối với nàng ấy quan trọng đến vậy? Nếu thế, thì những lời tình thâm ý trọng đối với nàng là gì, là gì cơ chứ?!

Lừa nàng sao.

Khốn nạn!

"Người ở đâu." Giọng nàng bình thản, nghe không ra tâm tình.

Tiểu Đào Tử ngẩn ra, rồi lập tức hiểu Mộ Dung Bạch đang hỏi về ai, liền trả lời:

"Còn đang ở ngự thư phòng phê tấu chương ạ."

Nghe vậy, Mộ Dung Bạch chỉ thản nhiên nói:

"Lui xuống đi."

"...Dạ" Dù cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Tiểu Đào Tử vẫn vâng lời lui ra.

Đợi Tiểu Đào Tử đi khỏi, Mộ Dung Bạch hướng về phía cửa sổ, gọi:

"Mạc Thiện."

Mạc Thiện trèo tường từ ngoài nhảy vào:

"Chủ nhân."

"Nói."

Mạc Thiện liền đem mọi chuyện những ngày qua, từ nhỏ đến lớn, báo cáo đầy đủ cho Mộ Dung Bạch, đặc biệt là cách Vương Quân mời Tề Vương xuất binh, hay việc cử người giám sát các triều thần.

Nghe xong, khóe môi Mộ Dung Bạch nhếch lên một nụ cười lạnh:

"Đúng là một nhân tài trị quốc."

Mạc Thiện không nói gì.

Mộ Dung Bạch lại tiếp lời:

"Theo kế hoạch của hắn mà làm." — Như vậy, nàng đỡ phải ra tay, lại bớt được phiền toái.

"Rõ."

[Hết chương 56]

Chương trước Chương tiếp
Loading...