[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 55: Một ván cược lớn



Tần vương cung, Trường Sinh Điện

Sau khi người nọ rời đi, Mộ Dung Bạch phẫn nộ quét hết tấu chương trên bàn xuống đất. Sắc mặt nàng tái nhợt, nàng chưa bao giờ nghĩ người luôn đứng về phía nàng lại chọn rời đi vào thời khắc then chốt như vậy, cảm giác bị phản bội này giống hệt như bảy năm trước.

Tô Vực, đại hôn liên quan gì đến ngươi?!

Ngươi có biết không, Thục quận sắp xảy ra chuyện lớn, ta lệnh cho ngươi không được rời cung, ngươi không nghe — Nếu đã như vậy, đừng hòng trách ta!

"Mạc Thiện!" Mộ Dung Bạch lạnh lùng gọi.

Một bóng người từ cửa sổ lướt vào:

"Chủ thượng."

"Vương Quân hiện đang ở đâu?"

"Thưa chủ thượng, nửa canh giờ trước Vương Quân đã rời khỏi vương đô, tiến về hướng Thục quận."

Lo lắng cho sư thúc của ngươi như vậy? — Quả nhiên là tình thâm ý trọng!

"Truyền lệnh xuống, phái Huyết Trích Tử đến Thục quận......"

"Rõ!"
______________________________

Thục quận

Khi ta bước qua cổng thành Thục quận, đã ba ngày trôi qua kể từ lúc ta rời Tần vương đô. Ba ngày này, ta ngày đêm không ngừng nghỉ, chịu đựng thân thể suy yếu, cuối cùng cũng đến nơi. Mà khi ta tới cổng Thanh Vân sơn trang được giăng đèn kết hoa rực rỡ, ta nghe rõ được tiếng hò reo từ bên trong.

"Nhất bái thiên địa!"

Ta xoay người xuống ngựa, thân hình loạng choạng. Sao có thể... Nàng, thật sự muốn thành hôn sao? Một cơn đau tê tâm liệt phế lan ra từ lồng ngực.

"Sư huynh!" Tung Thất tiến đến đỡ lấy ta. Ta đưa tay ngăn nàng, thân thể lảo đảo bước vào cửa lớn. Những cả tượng ta từng nghĩ chỉ là mộng, giờ phút này đang sống lại trong đầu ta.

"Nhị bái cao đường."

— Sư thúc, lần này tỷ kiếm người thua.

— Thua? Ta, Tô Vực của Quỷ Cốc đời này chỉ biết thua dưới tay ngươi.

— Vì sao?

— Trong lòng có ngươi, sao mà thắng nổi.

"Phu thê đối bái!"

— A Tung, hôm nay ta và ngươi, hai người kết làm phu thê. Từ nay về sau, ta sẽ không còn là sư thúc của ngươi nữa... Ta cuối cùng, đã thành thê tử của ngươi.

— Trời xanh tại thượng, đất dày làm chứng, ta Quỷ Cốc Tung Hoành, hôm nay cưới Tô Vực, sớm chiều bên nhau, sống chết không phụ!

......Không phụ!

"Không thể được!" Ta xông vào đại đường, hướng về cặp đôi đang bái đường mà quát lớn. Mọi người đang chúc mừng nghe thấy lời của ta đều quay lại nhìn, thì thầm bàn tán, thậm chí còn có người lớn tiếng hỏi ta là ai. Mà ta, chỉ nhìn nữ tử mặc giá y kia. Trong ký ức, nàng vẫn luôn mặc trường sam đỏ rực, thì ra nàng mặc giá y cũng đẹp như vậy.

Tại sao trước giờ ta lại không biết, không biết lòng nàng, khổ như biển cả.

Ta mạnh mẽ gắng gượng từng bước đến gần nàng, nói với nàng:

"Ngươi không thể gả cho hắn, tuyệt đối, không thể!"

Nam nhân đứng cạnh nàng, cũng mặc tân y giống nàng, bước lên trước một bước hỏi:

"Ngươi là ai? Sao dám làm loạn ở đây!"

Lúc này ta mới nhìn qua nam nhân hảo mệnh ấy. Nhìn kỹ một hồi, ta cảm thấy có phần quen mắt, thì ra là công tử vô duyên vô cớ đánh ta một năm trước ở cổng Tung phủ.

"Ta là ai — chỉ liên quan đến nàng." Ta nhìn chằm chằm vào Tô Vực, chậm rãi nói.

Ta cố gắng xuyên qua lớp khăn hỷ chói mắt kia để nhìn rõ dung mạo nàng. Ta muốn biết, vào lúc này, trên gương mặt yêu khí ngút trời, mê đảo chúng sinh của nàng, sẽ mang biểu cảm thế nào đây? Là hỷ - hay là bi?

Có lẽ là hỷ. Ta tiến thêm một bước, tự giễu chính mình: Nhất định là hỷ, bởi vì nàng tự nguyện gả cho nam tử này. Nhìn xem, nàng chẳng phải đã nhẹ nhàng lùi lại một bước đó sao? Trái tim ta nhói lên một cơn đau âm ỉ, thì ra nàng đã không còn muốn gặp ta nữa sao? Ta lại đang làm gì đây chứ?

Ta ngập ngừng, muốn nói gì đó với nàng, nhưng nào ngờ bên ngoài lại vang đến tiếng đánh nhau ồn ào. Mọi người đều đồng loạt rút ra vũ khí, bước vào trạng thái cảnh giác:

"Có chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao quan phủ lại tới đây?"

"Bắt hết tất cả lại, kẻ nào chống cự, giết không tha!" Một giọng nam vang dội truyền đến từ bên ngoài. Lời vừa dứt, không khí trong đại đường lập tức ngưng trọng, các môn nhân giang hồ không nói hai lời, toàn bộ rút vũ khí tham chiến, cùng quan binh lao vào trận chiến ác liệt.

Dưới cục diện này, ta không bận tâm đến ai khác, ánh mắt chỉ dừng trên người Tô Vực. Một mũi tên bất ngờ lao thẳng về phía nàng, ta lập tức bước lên, một tay kéo nàng về phía sau lưng mình — giống như nhiều năm trước, mỗi lần nàng bảo vệ ta như vậy.

Có lẽ là động tác của ta quá mạnh, nàng dù tránh được mũi tên kia nhưng lại đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống. Ta theo bản năng đưa tay đỡ lấy nàng, đồng thời khăn hỷ của nàng cũng rơi xuống đất. Ta sững sờ, sau đó nắm lấy cánh tay nàng, giận dữ nói:

"Ngươi là ai?! Tô Vực đâu!"

"Ta......" Nữ tử xa lạ kia sợ đến mức lắp bắp, khiến ta càng thêm phẫn nộ.

"A Tung!" Một tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía sau ta.

Ta buông tay nữ tử kia ra, chậm rãi xoay người lại. Giữa khung cảnh hỗn loạn, ta liếc mắt một cái liền nhận ra nàng đang đơn độc chiến đấu. Gương mặt mà đã hơn một năm rồi ta chưa gặp lại, mang theo nụ cười mà ta quen thuộc nhất. Qua đám đông, ta nhìn thấy trong ánh mắt nàng, chất chưa đầy thâm tình mà ta đã từng thấy nhiều lần nhưng lại chẳng để ý đến.

Ta nhớ lại lời Tung Thất từng nói với ta lúc còn trên đường đi.

"Sư huynh, lần này ngươi phản bội Mộ Dung Bạch đi tìm sư thúc — cho sư thúc hy vọng mà nàng đã đợi rất lâu. Nếu như ngươi không thể cho nàng điều nàng muốn, xin ngươi đừng làm tổn thương nàng nữa. Sư thúc... rất khổ. Trên đời này ngoài nàng ra, không còn người thứ hai yêu ngươi đến vậy."

Ta thở dài một hơi, bước xuyên qua đám đông, đi nhanh về phía nàng. Ta đứng trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói:

"Ta còn tưởng ngươi muốn thành thân rồi."

Nàng cười:

"Ta đã là thê tử của người khác, sao có thể tái giá?"

Trận chiến càng lúc càng ác liệt, ta nhíu mày nhìn khung cảnh hỗn loạn, rồi lại nhìn qua nàng sát khí đằng đằng, sau đó nói:

"Đứng ra phía sau ta, lần này, đến lượt ta bảo vệ ngươi."

Nàng ngẩn người ra một lúc, sau đó mỉm cười bước về phía ta, ta cũng đứng đợi nàng. Nhưng thật đáng tiếc, ta còn chưa kịp đợi nàng đi tới bên mình, thân thể đã xiêu vẹo, đột nhiên đổ gục xuống đất, phun ra một ngụm máu. Mặt Tô Vực biến sắc, vội vàng lao đến đỡ lấy ta:

"A Tung!"

Ta muốn nói gì đó, nhưng mấy ngày bôn ba, thân thể suy yếu rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi nữa. Trước mắt ta tối sầm lại, rồi ngất lịm đi.
______________________________

Ta bị đánh thức bởi tiếng trò chuyện. Thấy ta tỉnh lại, Tô Vực lập tức đi đến bên ta, đỡ ta ngồi tựa vào đầu giường. Ta nhìn xung quanh một lượt, hẳn là đang ở khách điếm rồi. Ta hỏi:

"Hiện tại là giờ nào rồi?"

Tô Vực rót cho ta một chén nước, đưa cho ta, nói:

"Ngươi đã hôn mê suốt hai ngày, hiện tại đã là hoàng hôn, trời sắp tối rồi."

Ta liếc nhìn Tung Thất đang dựa người vào bàn, nàng cười rạng rỡ nhìn ta cùng Tô Vực.

"Việc ta giao cho ngươi sao rồi?" Ta hỏi.

Nàng sững người một chút, rồi xụ mặt ra, nói:

"Sư huynh......"

Ta thở dài, nhìn bộ dạng này của nàng liền biết chắc hẳn nàng đã quên, đành phải cam chịu mà nói:

"Nói đi."

Tung Thất dè dặt liếc nhìn Tô Vực, thấy người kia sắc mặt không đổi mới thận trọng mở lời:

"Ngày ấy ở Thanh Vân sơn trang... quan phủ đã giết không ít môn nhân giang hồ. Những kẻ chạy được... đều vô cùng căm hận... Quỷ Cốc."

Ta cau mày:

"Liên quan gì tới Quỷ Cốc? Ngày ấy Quỷ Cốc môn nhân chúng ta nào có ở đó......"

"Không biết là ai tung tin đồn, nói người lãnh binh ngày ấy chính là Tần Vương Quân — đại đệ tử Quỷ Cốc." Tung Thất đáp.

Hô hấp của ta nhất thời ngưng đọng, Tung Thất nói không biết là ai, nhưng tên của một người đã hiện lên trong lòng ta. Ta không muốn tin, nhưng trước đây ta từng phát hiện Mộ Dung Bạch cùng một số môn phái có quan hệ không hề nhỏ. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra nàng đã sớm toan tính, muốn xáo trộn cục diện các môn phái. Ta có thể hiểu nàng, bởi vì trong thời loạn thế này, có những môn phái quả thực phát triển quá mạnh mẽ, đe dọa đến vương quyền. Thế nhưng, ta không thể chấp nhận việc nàng làm những điều gây tổn hại đến Quỷ Cốc Sơn. Ta thích nàng, điều đó không sai, nhưng nếu như cái giá phải trả cho việc thích nàng là để Quỷ Cốc Sơn trở thành đích bắn của vạn tiễn, vậy ta tình nguyện không thích nàng nữa.

Tô Vực bỗng đưa tay nắm lấy tay ta. nàng chăm chú nhìn ta không chớp mắt:

"Theo ta đi thôi."

Ta sững sờ, chưa kịp phản ứng lại

Nàng hạ mắt, giọng nói mang chút nhu nhuyễn hiếm hoi:

"Ta chẳng biết phải làm gì nữa... Cứ tiếp tục thế này, ta sẽ phát điên mất."

"Cái... Cái gì?" Tim ta đập thình thịch, trực giác mách bảo ta rằng, điều nàng sắp nói ra, là điều mà ta không bao giờ có thể tiếp nhận.

Tung Thất chẳng biết từ lúc nào đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và Tô Vực. Nàng im lặng một lát, rồi lại tiếp tục:

"Ta nhìn thấy ngươi ngã xuống trước mắt ta, mà ta lại chẳng thể làm được gì." Nàng ngước mắt nhìn ta. "Ta không cầu ngươi có thể nhớ lại chuyện cũ, chỉ là theo ta đi thôi, rời khỏi nơi này."

Theo Tô Vực rời đi, sau này trên đời sẽ không còn Tung Hoành và Tô Vực nữa. Ta sẽ không còn vướng vào tràng âm mưu kia, cũng không còn dành cả đời theo đuổi người mà có lẽ vĩnh viễn chẳng thể chạm đến. Nếu như vậy, cuộc sống của ta sẽ rất vui vẻ, không có yêu, cũng không có hận. Có lẽ nhiều năm sau, khi ngoảnh đầu nhìn lại chuyện cũ, người mà ta từng yêu sâu đậm ấy, dung nhan cũng đã trở nên mờ nhạt.

Nàng xinh đẹp như thế, nhưng năm tháng cuối cùng rồi sẽ khiến ta quên đi.

Quên đi.

Nhưng ta không muốn quên.

Ta từng quên người mà ta yêu. Nếu lịch sử một lần nữa tái diễn, ta nguyện chết chứ không nguyện quên đi nàng. Ta từng để lỡ một lần, ta không muốn lặp lại sai lầm. Ta từng phụ một người, không muốn phụ thêm người thứ hai nữa.

Ta hiện tại, chỉ cần Mộ Dung Bạch. Ta đã chẳng còn phân biệt rõ, ta đối với nàng, rốt cuộc là chấp niệm nhiều hơn hay tình yêu nhiều hơn, nhưng bất kể là gì, đều là lý do không thể kháng cự khiến ta muốn ở lại bên nàng.

"Ta......"

"Ngươi nghe ta nói." Nàng ngắt lời ta. "Chuyện ở Thanh Vân sơn trang, ngươi trong lòng đã có đáp án rồi, không phải sao? Ta biết... biết ngươi thích nàng... Nhưng A Tung, cứ tiếp tục thế này ngươi sẽ chết đấy!"

"Sẽ không đâu..." Ta tự lừa mình dối người đáp. "Nàng sẽ không để ta chết đâu......

Nàng cười lạnh một tiếng, rồi lấy từ trong ngực ra một phong thư, mở ra đưa cho ta:

"Nhưng nếu như nàng biết thân phận của ngươi thì sao?"

Nhìn tờ giấy đấy, sắc mặt ta tái nhợt. Ta không dám nghĩ đến chuyện Mộ Dung Bạch biết... với bản tính mưu đồ thiên hạ của nàng...... Ta không sợ chết, cũng không sợ chết trong tay Mộ Dung Bạch, nhưng ta sợ ta sẽ chết tâm. Nếu tâm chết rồi, ta không thể tha thứ cho nàng được nữa, cũng không còn lý do, để có thể ở lại bên nàng nữa.

"A Tung, theo ta đi." Ánh mắt nàng chứa đầy ánh sao, như bầu trời đêm cuồn cuộn.

Ta im lặng, rất lâu sau, mới cất tiếng nói:

"Ta không thể đi..."

Đi rồi, sẽ không còn ai ở bên cạnh nàng nữa. Vương vị ấy cô độc như thế, ta không muốn nàng phải chịu đựng một mình. Ta muốn ở bên cạnh nàng, cho dù, ta không biết nàng có muốn ta... ở bên nàng không.

Có lẽ người nàng cần, là người tên Mộ Dung Văn kia... Còn ta? — Có lẽ chỉ là một cơn hứng khởi nhất thời của nàng, hoặc là... món đồ nàng dùng để xua tan cô đơn, nhưng nhiều hơn cả, ta là vũ khí của nàng. Nàng muốn dùng ta, để đạt được mục đích của nàng.

Nếu như đến vậy mà ta vẫn chấp nhận, ta nghĩ ta thực sự là yêu nàng đến thảm thương rồi. Mà nàng, liệu có tới trường nhai của ta, có chịu làm người trở về bên ta không?

Ta không biết, nhưng mà ta muốn biết. Nếu muốn biết, vậy thì đành cược một ván lớn vậy.

Tô Vực nhìn ta rất lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp:

"Bỏ đi, ta biết ngươi không muốn."

"Ta......"

Nàng giơ tay ngăn ta, đứng dậy nói:

"Ngươi là kẻ điên, ta cũng là kẻ điên. Ta đã nói rồi... đối với ngươi, ta không làm gì được cả. Nếu như ngươi muốn ở lại Tần Quốc, vậy thì tự nguyện phản bội Quỷ Cốc môn hạ, từ đây về sau ngươi không còn là người của Quỷ Cốc nữa... Quỷ Cốc Sơn, không thể cùng ngươi chơi đến cùng được......"

Cuối cùng, nàng quay đầu nhìn ta, ánh mắt chỉ toàn hình bóng của ta:

"A Tung, ngươi có biết ngươi làm như vậy, cái giá phải trả là gì không?"

Ta trầm mặc, không nói gì.

Ta biết, ta đương nhiên biết.

"Đáng sao?" Nàng lẩm bẩm.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn nàng, nói một cách đầy ẩn ý:

"Hẳn là, cũng có người từng hỏi ngươi như vậy......"

Nàng thoáng sửng sốt, rồi bật cười khẽ. Rất lâu sau, nàng thở dài một hơi, ánh mắt không còn dừng lại trên người ta nữa, ngữ khí cũng mang theo sự bất lực quen thuộc dành cho ta:

"Rốt cuộc vẫn là bại bởi ngươi. Thôi vậy......"

Nói xong, nàng quay người đi ra cửa.

"Tô Vực." Ta bỗng gọi tục danh của nàng. Đây là lần đầu tiên là nghiêm túc đàng hoàng gọi tên nàng như vậy, chứ không phải là 'sư thúc'. Thân hình nàng khẽ run lên, dừng bước, không quay đầu mà cũng chẳng nói gì.

"Chúng ta..." Ta ngước mắt nhìn tà dương ngoài cửa sổ, từng chút một say đắm ngả vào phía sau núi. Trong sự im lặng của căn phòng, ta lại cất lời. "Có phải, đã từng thành thân?"

"Chưa từng." Nàng lãnh đạm trả lời, giọng nói bình thản như cũ. "Ta và ngươi, chỉ là sư điệt."

Nói rồi, nàng bước ra khỏi cửa, để lại một mình ta trong phòng.

Chỉ là sư điệt sao? Ta buông mắt, đầu óc trống rỗng. Nếu như người đó không phải là Tô Vực, vậy thì là ai chứ?

Chẳng lẽ, người đó... quả thực không còn trên đời nữa?

[Hết chương 55]

Chương trước Chương tiếp
Loading...