[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 32: Cố nhân tương thức



Ta đại khái là biết có một vị gọi là cái gì mà Sở Quốc Trưởng công chúa đến Tần Quốc, đương nhiên nhớ cả chuyện Mộ Dung Bạch muốn Thiện Hàn Phi làm phò mã Sở Quốc. Vì chuyện này, Mộ Dung Bạch còn hứa cắt nhượng vài tòa thành. Mà ta cũng đương nhiên càng không thể quên Mộ Dung Bạch muốn ta ra mặt xử lý......

Thật đúng là.

Thế nhưng hiện tại, điều khiến ta thắc mắc là, theo lý mà nói, Mộ Dung Bạch hôm nay hẳn phải rất bận rộn mới đúng, vậy mà giờ nàng lại vẫn cùng ta nhàn rỗi trong Trường Sinh Điện, rốt cuộc là có ý gì?

"........." Nhìn bóng lưng thẳng tắp mà cứng ngắc của nàng, ta đột nhiên cảm thấy hơi hoài niệm Mộ Dung Bạch của đêm qua. Đang nghĩ ngợi, ta chợt cảm thấy một luồng hàn khí ập đến. Nàng quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm nhìn ta, làm ta sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nhìn bộ dạng rất không vui của Mộ Dung Bạch.... Sao ta lại cảm thấy ánh mắt này là đang muốn đem ta đi ngũ mã phanh thây vậy...

Thật là một nữ nhân hỉ nộ vô thường.

"Hì hì......" Ta cười xòa.

Nhưng nàng cũng chẳng bỏ qua cho ta: "Nghĩ gì vậy?"

"Ta......"

Ta có thể nói là ta đang nghĩ đến cảm giác tối qua ngươi bị ta áp dưới thân không? Tuy là chỉ có chút thời gian ngắn ngủi.

Nàng nhìn chằm chằm ta cả nửa ngày, ngay khi ta nghĩ nàng sắp nổi giận, thì nàng lại chuyển chủ đề:

"Đi ăn trưa thôi."

Ta ngẩn người. "Nhưng ta vừa mới ăn sáng xong mà......"

"Trách ta?" Nàng nhướng mày.

Ta: "............"

Ta chỉ muốn biết nữ nhân mặt dày này thật sự là Mộ Dung Bạch sao? Nói nhảm cái gì thế này! Không trách ngươi chẳng lẽ phải trách ta sao? Là ai đêm qua đâm chọc ta đến hôn mê bất tỉnh?! Là ai làm ta sáng nay đau đến mức không xuống nổi giường?! Còn không biết xấu hổ mà nói mấy lời này!

Ta nghe còn biết xấu hổ giùm luôn đấy?!

"Ta ăn......" Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ta cũng rặn được hai chữ này từ kẽ răng.

Nhưng lòng vẫn không thoải mái, thế là ta buột miệng:

"Ngươi là nữ nhân sao?"

"Nữ nhân hơn ngươi."

Ta: "........"

"Ngươi không biết ôn nhu ân cần, thương hoa tiếc ngọc sao?" Ta không từ bỏ, tiếp tục chất vấn nàng.

"Ngươi là ngọc sao?"

Ta: "............"

Dùng ngọ thiện xong, ta vốn định về giường ngủ trưa một chút, nhưng vừa mới lên giường, còn chưa kịp nằm xuống lại phát hiện Mộ Dung Bạch đứng trước giường cau mày nhìn ta.

"Sao thế?" Ta khó hiểu hỏi.

"Vội vàng như vậy?" Nàng hỏi lại.

Vội, vàng, như, vậy......

Ta quỷ tha ma bắt lập tức nghĩ bậy bạ! Gương mặt anh tuấn của ta đỏ bừng như gan heo, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi nữ nhân không biết ngại này:

"Ngươi còn biết xấu hổ hay không? Ngươi mới vội! Cả nhà ngươi đều vội! Đừng tưởng rằng tối qua ta để cho ngươi đè ta thì ngày nào cũng có thể đè ta! Lưu manh! Vô liêm sỉ! Dựa vào cái gì mà đòi đè ta hả?! Ta đã đè ngươi chưa mà ngươi lộng hành như thế!"

Nghe ta mắng xong, ngươi kia mặt vẫn không chút biểu cảm nhìn ta:

"Ăn xong đừng vội nằm ngay, không tốt cho dạ dày."

Ta: "............"

Mộ Dung Bạch lại liếc ta một cái nữa, sau đó xoay người định rời đi. Gần đến cửa, nàng dừng bước, thanh âm bình thản không chút cảm xúc vang lên: "Còn nữa, là ngươi tự nói để ta đè cũng được."

Nói xong nàng liền đi mất, chỉ để lại mình ta cùng nỗi bi thương.

Ta: "............"

Ta, vì, sao, lúc, đầu, lại, nói, câu, đó......

Trời tạo nghiệt, vẫn có thể tha.

Tự tạo nghiệt, không thể sống.
______________________________

Hôm sau

Khi ta vừa bò dậy từ trên giường, mơ màng ngái ngủ bắt đầu tự mình mặc y phục, thì người hôm qua danh nghĩa là "bồi ta cả ngày" nhưng thực chất làm ta tức giận đến thổ huyết, lại mở miệng hỏi:

"Sớm vậy sao?"

Đồng thời, nàng cũng bảo các cung nhân đang định tiến lên hầu hạ ta lui xuống.

Giờ này quả thực là vẫn còn sớm, bởi vì lúc này, Mộ Dung Bạch thân là nhất quốc chi quân đang chuẩn bị thượng tảo triều. Nhưng với tâm lý có thù tất báo, ta không muốn thuận theo nàng:

"Ồ, đâu có sớm nữa? Gà không phải đã dậy gáy rồi sao?"

Nàng gật đầu:

"Ừ, gà cũng đang mặc y phục rồi."

Ta: "............"

Câu nói ý vị thâm trường này của nàng khiến lòng ta đau nói. Mấy người đã thấy có ai làm thê tử mà lại mắng trượng phu mình là gà ngay trước mặt chưa?

Ta hừ lạnh một tiếng, không để ý đến nàng nữa. Ta không đấu lại nàng, thì còn đấu với nàng làm gì?

Ta mặc xong y phục, định đi ra ngoài, nàng lại hỏi:

"Đi đâu?"

Ta vô cùng lãnh đạm mà cao quý đáp:

"Ngươi quản?!"

"Ta quản." Nàng lại trả lời như vậy.

Sau đó tiến đến trước mặt ta, cau mày hỏi:

"Xuất cung?"

Ta: "........."

Quả là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.

Thấy ta ngầm thừa nhận, nàng thở dài một tiếng:

"Buổi chiều nhớ về sớm, Trưởng công chúa Sở Quốc đến thăm Tần, có một buổi quốc yến."

Ta ngẩn ra một chút:

"Quốc yến? Ta phải tham dự sao?"

"Ngươi là Vương Quân." Nàng bình thản nói. "Còn ngân phiếu không?"

Ta cười gượng hai tiếng.

"Trong tủ đầu giường có, tự lấy." Nàng ung dung nói, sau đó rời đi thượng tảo triều.

Ta thì lại rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến giọng điệu kiêu căng ngạo mạn của nữ nhân kia. Mặc dù ta không phải một kẻ bán thân đổi lấy tiền, nhưng mà nữ nhân Mộ Dung Bạch này cuối cùng cũng biết để lại tiền trên tủ đầu giường cho ta!

Thế là ta vô cùng khoái chí cầm theo hơn chục tờ ngân phiếu, đón ánh bình mình xuất cung đi chơi.

Rời khỏi cung, lang thang trên đường phố của vương đô, giờ này đúng lúc phiên chợ sớm bắt đầu. Ta giống như một công tử phú gia chính hiệu, vừa tản bộ quanh chợ vừa tán gẫu với các tiểu thương, nói đủ thứ chuyện thiên nam địa bắc. Thời gian thấm thoắt trôi đi, trời sáng hẳn, mặt trời cũng lên cao, chợ sớm tan mà chợ chính lại mở. Chợ chính đông đúc hơn chợ sớm, nhưng hàng hóa ở chợ sớm thường là đồ dùng sinh hoạt, còn chợ chính lại bán những vật phẩm thường ngày khác. Ngoài chợ sớm và chợ chính, Tần Quốc còn có cả chợ đêm và chợ phiên. Chợ nào bán cái gì, bán ở đâu đều có quy định nghiêm ngặt. Nếu ai làm trái, sẽ bị xử trọng hình.

Tần Quốc có hệ thống giai cấp và pháp luật vô cùng nghiêm khắc. Từ vương, thần, sĩ, nông, công, thương, tất cả đều được phân tầng chặt chẽ. Sáu giai cấp được quản lý từ trên xuống dưới, từng người dân Tần Quốc từ khi sinh ra đã bị giới hạn cấp bậc, không được vượt cấp, hơn nữa các tầng lớp khác nhau không được kết hôn với nhau. Chế độ này giúp hiệu suất làm việc rất cao, và người dân có thể đồng lòng làm đại sự — đây cũng là lý do Tần Quốc có thể tồn tại hơn trăm năm không bại, và cũng là nguyên nhân bách tính tôn kính quân vương. Nhưng đồng thời, chế độ này cũng dễ gây bất mãn trong dân chúng. Từ xưa đến nay, các triều đại quân vương đều theo chính sách trọng nông ức thương, vì thương nghiệp phát triển quá nhanh sẽ không có lợi cho sự cai trị của quân vương. Dù Mộ Dung Bạch tại vị đã nới lỏng nhiều quy định đối với thương nghiệp, nhưng do vấn đề tích tụ từ lâu, thương nghiệp Tần Quốc hiện vẫn bị đàn áp rất nặng nề.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, biến pháp sẽ rất khó khăn......

Quỷ Cốc Sơn xuất Tung Hoành phái, Tung giả vi thương, Hoành giả vi võ. Đạo trị thế của Quỷ Cốc Sơn đều bắt đầu từ sự phát triển kinh tế của một quốc gia. Nói cách khác, nếu ta muốn thi hành biến pháp ở Tần Quốc, thì nhất định phải bắt đầu từ việc chỉnh đốn thương nghiệp.

Nhưng vấn đề là... Tần Quốc trăm năm nay phú cường đều dựa vào nông nghiệp, nếu muốn lật đổ tư tưởng cố hữu ấy mà thay đổi, chưa nói đến mấy đại thần bảo thủ trên triều đình sẽ đối xử với ta thế nào, chỉ là chấn chỉnh thương nghiệp thôi, riêng những người bị động chạm đến lợi ích cũng có thể khiến cho ta thân bại danh liệt, chết không chỗ chôn rồi......

Đúng là đang chơi ta mà...

Biến pháp sẽ bị kẻ trong tối ám hại chết

Không biến pháp thì bị Mộ Dung Bạch chơi chết...

Ta dù thế nào cũng là phải chết sao?

Càng nghĩ lòng ta càng nguội lạnh, lòng càng nguội lạnh lại càng nghĩ. Ta đắm chìm trong biển suy nghĩ của mình, chẳng để ý tới trước mặt đã có người đứng từ bao giờ.

"Cốc công tử?" Một giọng nữ dễ nghe nhẹ nhàng hỏi ta. "Công tử gặp chuyện gì sao? Sao lại mặt mày ủ dột thế này?"

Ta bừng tỉnh, nhìn về phía người trước mặt, chỉ thấy một nữ tử đôi mươi, dung mạo yêu kiều, mặc váy dài màu nhạt, phía sau nàng còn có nha hoàn đi theo.

Thì ra là Lâm Lang mà ta từng gặp ở Nhã Lâm Cư ngày ấy.

"Thì ra là Lâm cô nương." Ta cười, khách khí hành lễ. "Không có chuyện gì lớn, chỉ là chút việc nhỏ khiến ta phiền lòng mà thôi. Đa tạ Lâm cô nương đã bận tâm."

"Gọi ta Lâm Lang là được." Nàng ôn nhu mỉm cười. "Có cần ta giúp gì không?"

"Vậy nàng gọi ta Tung Nam là được." Ta cười đáp. "Không bằng chúng ta tìm một nơi yên tĩnh, ta thỉnh giáo nàng đôi lời, có được không?"

"Cũng được." Nàng đáp.
______________________________

Túy Tiên Lâu

"Lâm Lang chọn được một nơi quả là tuyệt vời." Ta vừa nhấp một ngụm trà, vừa nhìn Lâm Lang cười nói.

Chúng ta lúc này đang ở trong một nhã gian trên tầng hai của Túy Tiên Lâu. Nơi này do Lâm Lang chọn, quả thực yên tĩnh mà phong cảnh cũng đẹp. Nhưng điều khiến ta càng thêm kinh ngạc chính là, ta ở vương đô nhiều ngày như vậy, lại không hề hay biết trà của Túy Tiên Lâu lại ngon đến thế.

Lâm Lang cười nhẹ. Trong nhã gian chỉ có nàng và ta, nên lời nói của nàng cũng thoải mái hơn nhiều:

"Chọn một nơi tốt cho Tung Nam, đương nhiên ta phải tận lực hết mình rồi."

Ta chỉ cười, không nói gì.

Nữ tử trước mắt dung mạo vô cùng diễm lệ, lại thêm phần thông minh sáng suốt. Chúng ta chẳng qua mới chỉ gặp mặt một lần, nàng lại đối đãi với ta như vậy, không khỏi khiến lòng ta sinh nghi, hoặc nàng có ý đồ gì, hoặc nàng chính là thích ta. Thế nhưng, bất kể là trường hợp nào, đối với ta đều không phải chuyện tốt.

Nếu như nàng có ý đồ gì đó, vậy chắc hẳn nàng đã biết được thân phận thực sự của ta. Điều này đối với ta, người đang cải trang vi hành, thực sự là chuyện vô cùng đau đầu. Còn nếu nàng là vì thích ta, thì kết cục của ta lại càng không tốt đẹp gì. Phải biết rằng đêm hôm trước chỉ vì nàng, ta đã bị nữ nhân Mộ Dung Bạch kia ép đến......

Không nhắc đến chuyện nhảm nhí đó nữa.

"Tung Nam có tâm sự chăng?" Lâm Lang rót một chén trà, đưa đến trước mặt ta, vừa hỏi.

Ta đón lấy chén trà, bình thản đáp:

"Tâm sự thì không có, chỉ là đám hạ nhân trong phủ khiến ta phải đau đầu mà thôi."

Thấy nàng im lặng, ta liền cố ý thử thăm dò:

"Phủ nhà ta hạ nhân rất đông, nhưng quản gia lại không quản lý được thấu đáo. Thêm vào đó, có vài người thân thích làm việc trong phủ, được thế ức hiếp người khác. Ta lại nể mặt tình thân, không tiện đuổi họ. Lâu dần, hạ nhân trong phủ nhất định sẽ sinh lòng bất mãn với ta, khiến ta vô cùng phiền lòng......"

Nàng khẽ cười nhạt:

"Ta ở Nhã Lâm Cư nhiều năm, tình huống như vậy cũng có gặp. Mà cách ta thường dùng chính là, thăng một nhóm, giáng một nhóm."

Lòng ta khẽ động, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, ngữ khí lạnh lẽo:

"Ngươi biết thân phận của ta."

Nữ nhân này quá thông minh, là bạn thì tốt, chỉ sợ nàng là địch.

Nàng khẽ cười một tiếng, sau đó đưa tay gõ nhẹ lên trán ta:

"Tiểu tử, thế nào? Làm Vương Quân rồi, đến cả ta cũng không nhận ra sao?"

Ta sững người. Trong ký ức, chỉ có một người từng làm vậy với ta......

"Ngươi là Dược tỷ tỷ? Gương mặt ngươi đã chữa khỏi rồi?" Ta kinh ngạc gọi nàng. "A Sâm đâu?"

Thật không ngờ, từ biệt bao năm, lần gặp lại nàng lại trong hoàn cảnh này.

Năm ta vừa tròn mười bốn tuổi, từng cùng Tô Vực du ngoạn thiên hạ, đi khắp bốn phương ăn uống vui chơi. Nhưng vào một ngày đông, bọn ta bị kẻ thù trên giang hồ truy sát. Do bị kẻ gian ám toán, trúng kế của tiểu nhân, ta toàn thân kịch độc, mà Tô Vực cũng thương tích đầy mình, dẫu vậy nàng vẫn liều mình chống trả đến cùng. Ta không đành lòng làm vướng chân nàng, trong lúc trốn chạy quân địch liền nhảy xuống vực thẳm. Vốn tưởng rẳng cầm chắc cái chết, ta lại được một nam một nữ cứu sống, mang về Dược Vương Cốc.

Dĩ nhiên, nữ tử đó chính là Dược tỷ tỷ mà ta vừa nhắc đến. Chỉ là khi đó, gương mặt nàng vì thương tích mà bị hủy dung, hiện giờ dung mạo thế này, ta hiển nhiên không thể nhận ra. Chắc là A Sâm đã chữa lành cho nàng.

A Sâm, chính là nam tử đã cứu ta khi đó. Hắn là hậu nhân của Dược Vương Phi Đồng, họ Phi tên Sâm, tự Vị Duẫn.

"Ngươi còn biết hỏi đến hắn à......" Nàng bật cười, lại gõ lên trán ta. "Từ sau khi ngươi được sư thúc gì đó tìm về liền bặt vô âm tín. A Sâm cả ngày đều nhắc đến ngươi, mà ngươi thì sao?"

Ta ngượng ngùng cười.

Quả đúng như lời nàng nói, sau khi được A Sâm cứu một tháng, Tô Vực đã tìm thấy ta. Sau đó quay về Quỷ Cốc Sơn, ta nhớ rõ mình còn nói với Tô Vực rằng có thời gian phải cùng nàng đi tiếp kiến họ lần nữa. Nhưng mà về sau, hình như là bị thương gì đó, trí nhớ của ta không còn tốt nữa, có rất nhiều ký ức ta không còn nhớ rõ. Rồi sau đấy ta lại bận luyện võ đọc sách, nhận sự chỉ dạy của sư phụ, nên cũng quên chuyện này luôn. Tiếp sau đó nữa Tô Vực lại bỏ lại một mình ta mà xuống núi, đến tận dạo gần đây mới tương phùng.

Ngày ấy từ biệt ở Dược Vương Cốc, không ngờ đã ba bốn năm trôi qua. Lần này gặp lại, ta vậy mà lại chẳng nhận ra nàng.

"Dược tỷ tỷ, sao ngươi lại ở Tần Quốc? Mặt của ngươi......" Ta hỏi nàng.

"Ngươi cứ gọi ta là Lâm Lang đi, ta vốn đồng niên với ngươi, đừng gọi cái gì mà Dược tỷ tỷ nữa. Lúc ấy ta chỉ bưng cho ngươi bát thuốc, ngươi liền luôn miệng gọi Dược tỷ tỷ Dược tỷ tỷ......" Nàng vừa cười vừa nói. "Chỉ là không ngờ ba bốn năm xa cách, ngươi lại thanh tú ưa nhìn thế này."

Ta đỏ mặt. Khi đó mới mười ba mười bốn tuổi, ta đúng là chẳng cao ráo gì. Được rồi, ta thừa nhận, hồi ấy đúng là hơi lùn, cho nên thấy nàng cao hơn mình liền gọi nàng là tỷ tỷ......

Nhưng giờ ta đã cao hơn nàng cả nửa cái đầu, nghĩ đến là thấy thật vui vẻ.

[Hết chương 32]

Chương trước Chương tiếp
Loading...