[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 31: Đầu giường không có tiền



Sáng sớm hôm sau , mặt trời còn hừng đông, ánh nắng chan hòa, nhưng mà ta lại nằm ì trên giường chẳng buồn dậy. Không phải ta lười, cũng không phải là ta đau lưng, chỉ là ta nghĩ mãi cũng chẳng thông một chuyện. Ta chẳng thể hiểu nổi tại sao Mộ Dung Bạch lại đối xử với ta như vậy, lương tâm của nàng không cắn rứt hay sao? Ta thực sự không dám tin nàng lại làm thế với ta, bởi không dám tin nên ta đã nghiêm túc kiểm tra tủ đầu giường từ trên xuống dưới mấy lượt, được lắm, vẫn là không có.

— Không có tiền.

Đầu giường của ta không có tiền.

Nàng vậy mà cũng không để lại tiền cho ta trên đầu giường!!! Mộ Dung Bạch! Nữ nhân chết tiệt này! Đêm qua làm chuyện đó không ôn nhu chút nào còn chưa tính, sáng nay dậy chẳng thấy bóng dáng đâu ta cũng vẫn có thể tha thứ. Nhưng! Mà! Vì! Sao! Đầu! Giường! Của! Ta! Lại! Không! Có! Tiền?!

Nàng chẳng lẽ chưa từng ngủ với ai sao! Nàng chẳng lẽ không biết đi thanh lâu mà ngủ cùng nữ nhân là phải để lại phí hao tổn sức lực trên đầu giường sao? Còn có quy củ phép tắc gì không? Chuyện gì vậy chứ? Ta còn không đáng giá bằng nữ tử thanh lâu sao?!

Ta càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng nghĩ, cuối cùng ta nằm trên giường, "hỏi thăm" gia phả nhà Mộ Dung Bạch từ trên xuống dưới, kết quả còn chưa "hỏi thăm" hết, mới đến đời tổ phụ, thì ta chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nàng truyền tới:

"Sao còn chưa dậy?"

Nghe vậy, ta lập tức hất chăn, hướng nàng gằn giọng:

"Ngươi nói xem?!"

Ngươi cũng không phải nằm dưới, ngươi biết cái quái gì! Đứng đó nói mà không thấy đau lưng!!!

"Chẳng lẽ là vì đêm qua quá thoải mái, ngươi lưu luyến không muốn rời?" Nàng bước đến trước giường, nghiêng đầu nhìn ta một cái, thản nhiên hỏi.

Ta: "............"

Nữ nhân này có thể biết xấu hổ chút được không?!

Thoải mái?

Con mắt nào của nàng nhìn thấy ta thoải mái?! Rõ ràng là đau đến sống dở chết dở, được chưa?! Nàng tự an ủi như thế thực sự ổn sao?!

Thật! Sự! Ổn! Sao?!

Nhưng mà ta càng muốn hỏi nàng hơn là: Vì sao đầu giường của ta không có tiền?!

Thấy ta không nói lời nào, nàng lại tiếp tục:

"Nếu là như vậy, ta nhất định sẽ không chối từ."

Nói rồi nàng cúi người xuống, đưa tay định vén chăn của ta ra.

Hừ! Ăn mặc thì giống con người, sao toàn làm những chuyện cầm thú vậy?! Nữ nhân này thật không biết xấu hổ! Ta đã nói cái gì đâu?! Lại còn dám quyết định thay ta như vậy! Còn vén chăn của ta nữa! Nghĩ ta sợ ngươi sao?!

— Vậy nên, ta lập tức đổi sang vẻ mặt cười làm lành

"Đừng đừng đừng......"

Nàng dừng lại động tác, nhướng mày nhìn ta.

Ta hơi xấu hổ mà cười cười:

"Chuyện là...... Ta không thoải mái."

Nàng dường như ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, trên mặt thoáng lộ vẻ áy náy, nhẹ giọng hỏi ta:

"Làm sao vậy?"

Ta: "............"

Làm sao vậy?

Ngươi nói xem làm sao? Ngươi nếu như bị người ta đè cả một đêm, sáng hôm sau ngủ dậy lại phát hiện đầu giường còn không có tiền, ngươi nói xem làm sao!

"Thân thể đỡ hơn chưa?" Nàng ngừng lại một chút, rồi hỏi tiếp. "Phía dưới còn đau không?"

Mặt ta lập tức đỏ bừng:

"Đỡ...... Đỡ hơn rồi......"

Lừa quỷ à! Rõ ràng chỗ đó vẫn còn đau lắm luôn... Nữ nhân này đêm qua ăn phải xuân dược hay sao mà mạnh tay như vậy! Tưởng đang đào giếng sao!

"Thật chứ?"

"Giả đấy!" Ta không khách khí đáp.

"Đau lắm sao? Có cần tìm thái y không?" Nàng nghiêm túc hỏi ta.

Ta vừa nghe nghe lời của nàng thì hốt hoảng:

"Đừng đừng đừng......"

Nàng sợ người khác không phát hiện ra được ta là nữ phẫn nam trang sao?

"Đỡ hơn nhiều rồi, ta dậy được mà." Vừa nói, ta vừa vén chăn định xuống giường, kết quả lại nhận ra ánh mắt Mộ Dung Bạch có gì không đúng lắm. Lúc này, ta mới ý thức được ta chưa mặc cái gì cả...

Chuyện này thực sự xấu hổ quá đi.

Nàng còn không biết xấu hổ mà hỏi:

"Ngươi đang ám chỉ ta sao?"

Ta: "............"

Ám chỉ tổ tông nhà ngươi đó! Ám chỉ ngươi vì sao đầu giường ta không có tiền sao?!

"Quay mặt đi!" Ta kéo chăn che kín người, hướng nàng nói.

Nàng liếc ta một cái, hờ hững đáp:

"Cũng không phải chưa nhìn thấy."

Ta: "............"

Ta hiện tại thực sự muốn bóp chết ngươi! Ngươi câm miệng đi! Sau này nếu như ngươi chết, nhất định chính là bị chọc tức mà chết!

Dưới ánh mắt sát nhân của ta, nàng cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn quay mặt đi. Ta lập tức mặc y phục với tốc độ nhanh như gió, rồi ngồi trên giường không nhúc nhích.

Hiện tại, ta chỉ muốn chết quách đi, kéo nàng theo làm bạn dưới suối vàng.

Nàng quay đầu lại, liếc mắt nhìn ta:

"Nhanh vậy sao?"

Ta lườm nàng, không buồn đáp. Không mặc nhanh lên, chẳng lẽ chờ ngươi đến giúp ta mặc sao?!

Thấy ta không nói gì, nàng nhăn lại đôi mày xinh đẹp:

"Rửa mặt, dùng bữa."

Ta lại lườm nàng một cái, vẫn không mở miệng nói lời nào.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể thở dài, sau đó vỗ tay gọi cung nhân vào giúp ta rửa mặt và dọn dẹp giường. Chỉ là lúc thu dọn giường, ta liếc mắt nhìn tấm sàng đan mà cung nhân gỡ xuống có ấn ký đỏ thẫm, mặt lập tức đỏ lên.

Chuyện này thực sự vô cùng xấu hổ rồi.

Lần này nàng lại khá chu đáo, chờ cung nhân đưa tảo thiện lên xong liền cho tất cả lui xuống, trong đại điện chủ còn lại hai người chúng ta. Nàng bước đến trước mặt ta, đưa hai tay ra.

"???" Ta nhìn nàng đầy nghi hoặc.

Nàng nhìn ta một chút rồi lại nhìn trần nhà, ngữ điệu bình thản:

"Ôm..."

Ta kinh ngạc nhìn gương mặt thanh lãnh của nàng, còn đang tự hỏi liệu có phải mình nghe nhầm không, ánh mặt lại chợt liếc đến bên tai nhỏ đỏ bừng.

Trong lòng ta mừng thầm, nhưng ngoài miệng lại hỏi đểu nàng:

"Ngươi đang thẹn thùng sao?"

Nghe vậy, nàng lập tức cúi đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào ta. Lòng ta run lên, đồng thời nhớ lại hậu quả từ ánh mắt này của nàng vào đêm qua......

Ta thực sự không phải quen thói tự chuốc khổ vào thân đúng không?

Nhưng mà vì sao đầu giường của ta không có tiền?!

Ta bị nàng nhìn chằm chằm tới mức da đầu cũng ngứa ran, liền cắn môi, đôi mắt long lanh nước như muốn rơi lệ, ngước lên nhìn nàng.

Một lúc lâu sau, nàng bỗng thở dài một hơi, sau đó tiến lên một bước ôm lấy ta:

"Ngốc......"

Ta: "............"

Nữ nhân này sao tự nhiên lại dịu dàng như vậy?

Nhưng dịu dàng như thế thì vì sao đầu giường của ta vẫn không có tiền?

Đang trong lúc nghĩ ngợi, nàng lại buông ta ra, đi đến bên bàn, cầm bát cháo rồi quay lại đứng trước mặt ta, mặt không cảm xúc nói:

"Há miệng."

Ta: "........."

Ta ngoan ngoãn há miệng. Ôi chao, Quốc vương Tần Quốc tự tay đút cho ta ăn... Thật là có phúc.

Vừa nghĩ, ta vừa cười híp cả mắt.

"Cười cái gì?"

"Không...... Không có gì." Trước sự lạm quyền của nàng, ta chỉ đành thu lại nụ cười, đứng đắn nói.

Nàng nhìn ta một cái, không nói gì thêm. Nửa ngày sau, nàng không hiểu sao lại đột nhiên hỏi ta một câu:

"Ngươi sợ ta?"

Ta nghẹn họng, mặt đỏ bừng, lớn tiếng phản bác:

"Ai...... Ai sợ ngươi?!"

Ta sợ nàng?

Chuyện cười!

Nếu như nàng không lấy thân phận Quốc vương Tần Quốc chèn ép ta, ta sẽ sợ nàng sao?! Ai chẳng biết nàng là một nữ nhân có thù tất báo hả?!

Thật là... Chẳng ôn nhu chút nào.

Nghe vậy, nàng chỉ thản nhiên liếc ta một cái. Ta bị nàng dọa sợ, cổ rụt lại, chỉ biết hướng nàng cười gượng.

Đút cháo xong, nàng lại trưng ra bản mặt "người chết", đi qua bên kia đặt bát xuống, gọi cung nhân vào thu dọn rồi lại ngồi xuống ghế đọc sách như chẳng có chuyện gì. Ta ngồi ở mép giường, càng nhìn Mộ Dung Bạch ngồi kia với gương mặt vô cảm, lạnh lùng cứng đơ như khúc gỗ, lại càng thấy không thoải mái. Nàng là nhất quốc chi quân, ngồi ở bên đó quang minh chính đại làm biếng, không ai tới quản sao? Đêm qua nữ nhân này ngủ với ta, sáng nay lại đối xử với ta thế này, đầu giường không để tiền cho ta thì thôi đi, ngay cả ngân phiếu cũng không thèm để lại! Giờ thì ngồi đó như bà hoàng...

"Ngươi không đi ngự thư phòng sao?" Ta nhịn nửa ngày trời cũng không nhịn nổi nữa, đành mở miệng hỏi nàng.

Nàng lật một trang sách, bình thản đáp:

"Ngươi quản?"

Ta: "............"

Hiền lương thục đức đâu?! Nữ nhân này sao lại hung dữ thế?!

Ta gượng cười hai tiếng:

"Ngươi hôm nay không bận sao?"

Ánh mắt nàng không rời sách, ngữ khí bình bình:

"Ừ."

Ta: "............"

Không phải nên vậy sao? Hai ngày trước là đại hôn, theo lý thuyết thì công vụ phải tồn đọng không ít mới đúng... Nàng thế nào lại rảnh rỗi như vậy?! Ta đứng dậy, bước đi hai bước, vẫn là không thoải mái, trong lòng thầm mắng Mộ Dung Bạch vô liêm sỉ. Đêm qua nàng đào giếng hay sao mà mạnh tay như vậy!

"Ngồi về lại." Nàng đột nhiên mở miệng nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách không rời.

"Hả?" Ta chưa phản ứng lại.

Nàng rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn ta một cái, khẩu khí không cho phép cãi lời:

"Về giường."

"............" Ta nhìn nàng hồi lâu, suy nghĩ một chút, sau đó hỏi nàng. "Ngươi đang quan tâm ta sao?"

Hẳn là vậy đi... Nhưng nàng làm gì mà phải hung dữ như thế chứ? Mà sao tại nàng lại đỏ lên nữa?

Nàng đặt sách xuống, đứng dậy đi đến trước mặt ta, cau mày hỏi:

"Hết đau rồi?"

Trong nháy mắt mặt ta đỏ bừng. Nàng người này sao lại càng lúc càng không đứng đắn gì cả?

"Ta, ta... không......"

"Được rồi." Nàng thở dài. "Làm sao lại nói lắp nữa?"

Ta: "............"

Ta thầm lườm nàng một cái trong lòng. Nếu như ngươi bị người khác hỏi như vậy, ngươi chẳng phải cũng nói lắp sao? Nhưng nàng lại đưa tay nắm lấy tay ta, nhàn nhạt nói:

"Ngươi không cần sợ ta."

"Ta......"

Ta hé miệng, vừa định nói gì thì bị tiếng cung nhân ngoài cửa cắt ngang:

"Vương Thượng......"

Trong đáy mắt Mộ Dung Bạch thoáng qua một tia ngượng ngùng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

"Nói."

"Bẩm Vương Thượng, Thiếu tướng quân Lý Nghị đã đưa Trưởng công chúa Sở quốc về vương đô."

Nghe vậy, Mộ Dung Bạch lập tức buông tay ta ra, xoay người bước ra ngoài.

"........." Ta giơ tay nhìn bàn tay vừa được nàng nắm lấy, bên trên vẫn còn khí tức của nàng, nhưng mà bóng lưng của nàng cũng đã rời xa tầm mắt ta.

Hóa ra vẫn sẽ thất vọng... Nhìn nàng đặt quốc sự lên hàng đầu, lòng ta vẫn không khỏi ghen tị. Nhưng không sao, ta tự an ủi chính mình, thời gian còn dài, ta nhất định sẽ đợi được nàng.

Đứng một mình trong điện, ta cảm thấy có phần buồn chán. Ta định xem qua sách mà Mộ Dung Bạch thường đọc, vừa lật được hai trang lại chợt nghe tiếng có người bước vào. Ta ngẩng đầu lên nhìn người tới, không khỏi ngạc nhiên vô cùng.

Mộ Dung Bạch mặc vương bào, thấy ta đang nhìn nàng, nàng cũng liếc ta một cái, vừa đi vừa nói.

"Muốn tắm rửa không?"

"Hả...???" Ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại với mấy lời mà nữ nhân vốn bận chính sự này nói với ta.

Nàng nhìn bộ dạng ngây ngốc của ta, lại thở dài một tiếng:

"Phía sau Trường Sinh Điện có một suối nước nóng, ta dẫn ngươi đi." Nàng dừng một chút, lại nói thêm. "Ở trong nhà."

Ta: "............"

Ta thất thần đi theo bước chân nàng, vừa đi vừa cảm thấy Mộ Dung Bạch hôm nay có phần khác lạ, nhưng khác ở chỗ nào ta lại không nói ta được. Tóm lại, chính là cảm giác hôm nay nàng đối với ta... có chút... dịu dàng quá mức???

Đến gian phòng có suối nước nóng, không gian bên trong rất lớn. Nhìn qua kiểu dáng của suối nước nóng này, hẳn là suối tự nhiên, còn căn phòng, chắc là được xây theo hình dáng của suối.

"Ngươi tắm trước đi." Mộ Dung Bạch đứng một bên nói với ta. "Một lát nữa ta sẽ đến đón ngươi."

Ta vừa nghe lời nàng nói thì vội xua tay:

"Đừng đừng đừng... Ngươi nếu như bận thì cứ bận đi, ta cũng không quan trọng."

Nghe lời ta nói, nàng lại cau mày:

"Ai nói ngươi không quan trọng?"

"Hả...?" Ta không phản ứng lại nổi.

Nàng tiếp tục nói:

"Ngươi cứ tắm đi, ta... hôm nay không có việc."

Nói xong, nàng ra khỏi phòng.

Ta đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn theo bóng lưng nàng rời đi. Ý nàng là... hôm nay muốn ở bên ta cả ngày sao?

Thực ra nàng, cũng rất chu đáo, đúng không?

Ta vừa nghĩ, vừa nghe lời nàng đi ngâm mình trong suối nước nóng thoải mái. Ôi chao... Cuộc sống này thật vui sướng!

Tắm xong, ta mở cửa ra khỏi phòng, chỉ thấy một mình Mộ Dung Bạch đứng nghiêng mình dưới ánh mặt trời. Nàng mặc một thân hắc trường bào, viền vàng ở cổ và tay áo phản chiếu lại ánh nắng, dung nhan xinh đẹp chìm trong dương quang, khiến tim ta khẽ rung động.

"Hân Nhiên......"

Nàng chậm rãi quay người lại, nhìn ta:

"Xong rồi?"

Ta gật đầu.

Nàng nói:

"Đi thôi."

Nói xong, nàng cất bước đi trước, ta cũng chỉ biết vội vã theo sát đằng sau.

[Hết chương 31]

Chương trước Chương tiếp
Loading...