[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh
Chương 102 - Phiên ngoại 2: Tô Vực
NhấtTô Vực là tiểu đồ nhi được Quỷ Cốc Tử tiền nhiệm thương yêu nhất. Mà không thương yêu cũng không được, bởi vì từ nhỏ nàng đã thông minh lanh lợi, lại có dung mạo xinh xắn, vô tình trở thành đối tượng được cưng chiều nhất cả Quỷ Cốc Sơn. Cũng chính vì vậy, nàng cũng rất thích Quỷ Cốc Sơn, thích từng người ở nơi đó.Thế nhưng năm ấy, Quỷ Cốc Sơn lại gặp kiếp nạn lớn nhất trong lịch sử. Biết bao nhiêu người, trong một đêm đều bị huyết tẩy sạch sẽ.Năm đó nàng mới lên mười. Lúc đối mặt với cảnh đồng môn bị sát hại tàn nhẫn, ngoài hận ra, nàng không còn nảy sinh được bất cứ cảm xúc nào khác. Nàng phải tận mắt chứng kiến cảnh sư phụ yêu thương nàng từ nhỏ bị lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực. Đôi tay run rẩy của nàng cố gắng bịt lại vết thương đẫm máu trên ngực người. Nàng vừa khóc, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra lời. Mặc dù cuối cùng bọn họ đã vượt qua được đêm đẫm máu đó, giữ vững được Quỷ Cốc Sơn, nhưng vậy thì có nghĩa lý gì?Chết cũng đã chết, trọng thương cũng đã trọng thương, mà tàn phế thì cũng chẳng thể thay đổi...... Chỉ trong một đêm, Quỷ Cốc Sơn đã mất đi hàng loạt đệ tử tinh anh trụ cột, mà sư phụ của nàng, ngay trước lúc bình minh ló rạng, cũng đã tạ thế.Chân trời phía xa vẫn đen kịt một màu. Sư tôn đã qua lục tuần, yếu ớt mở trừng trừng hai mắt nhìn những đệ tử Quỷ Cốc còn sót lại, nhìn thật lâu, chẳng nói một lời. Đến khi cái chết cận kề, sư tôn mới hướng về phía đệ tử ưu tú nhất và tiểu đồ nhi mà người yêu thương nhất mà gọi: "Liễu Như Phong, Tô Vực, tiếp lệnh!""Đồ nhi có mặt!" Tô Vực cùng Liễu Như Phong quỳ một gối xuống đất, hai tay nâng kiếm ngang trán, kính cẩn lĩnh mệnh."Từ nay, Liễu Như Phong kế nhiệm Chưởng môn Quỷ Cốc Tử đời thứ hai mươi ba, truyền thụ Tung thuật! Tô Vực kế vị chức Trưởng lão, chấp chưởng tư pháp Quỷ Cốc, truyền thụ Hoành thuật!""Đồ nhi, cẩn tuân sư mệnh!"Khoảnh khắc ấy, Tô Vực bỗng hiểu ra, bản thân dường như không thể quay lại thuở ngây thơ hồn nhiên kia nữa......Từ nay về sau, cuộc đời nàng sẽ đi về đâu đây?Hồi nhỏ, nàng từng hỏi sư tôn, làm thế nào mới có thể trở thành một người ưu tú xuất sắc như người.Sư phụ của nàng cười ha hả, sau đó nói với nàng:"Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, cũng có quyền phạm sai lầm. Nhưng đời này, điều nên làm chính là: không nhớ chuyện cũ, không hỏi tương lai."Không nhớ chuyện cũ, không hỏi tương lai...... Khi đó, nàng không hiểu ý nghĩa của những lời này, cũng chẳng biết phải làm sao để hiểu.
______________________________NhịVề sau, nàng tiếp nhận chức Trưởng lão của Quỷ Cốc Sơn, trở thành Trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quỷ Cốc. Thế nhưng, nàng lại chẳng biết bản thân nên làm gì, cũng chẳng biết mình phải làm gì.Rõ ràng mới mười một tuổi, nhưng lại già dặn như một lão nhân, quả thực, cực kỳ vô vị. Ngay khi nàng nghĩ mình sẽ cứ thế mà sống hết cuộc đời nhạt nhẽo này, sư huynh của nàng...... À không, giờ đã là Chưởng môn sư huynh, lại mang về một hài nhi.Đó là lần đầu tiên nàng gặp Tung. Một hài nhi bé xíu, da nhăn nheo, im lặng nằm trong vòng tay sư huynh.Nàng nghi hoặc hỏi:"Chưởng môn sư huynh, đứa nhỏ này...... không phải là con riêng của huynh đấy chứ!"Sư huynh liếc xéo nàng một cái, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang say ngủ, ánh mắt tràn ngập ôn nhu:"Đây là đệ tử đầu tiên của ta, cũng là hy vọng của Quỷ Cốc Sơn! Ta đặt tên nó là Quỷ Cốc Tung Hoành, sau này, nó nhất định phải đứng vững trên thế gian này, tung hoành thiên hạ!"Tô Vực nghiêng đầu, nhìn đứa bé, chép miệng nói:"Nhưng mà trông nó xấu quá đi......"Nàng nhìn hài tử bé xíu, bĩu môi. Sư huynh thấy nàng có vẻ tò mò, liền cười hỏi:"Ngươi có muốn bế nó một lát không?"Tô Vực ngẩng cổ, dứt khoát đáp:"Không muốn!""Sao vậy?""Nó xấu quá! Mất hết giá của ta!" Tô Vực mới mười một tuổi, cũng đã có quan điểm đẹp xấu rõ ràng.Và thế là, Tung mới chào đời chưa được bao lâu, đã bị Tô sư thúc của mình ghét bỏ sâu sắc. Chuyện này cũng đặt nền móng vững chắc cho mối quan hệ bất hòa giữa hai người về sau.
______________________________TamNăm Tô Vực hai mươi tư tuổi, ý khí phong phát, tính tình nóng nảy, đi đến đâu cũng ngang ngược. Sư huynh Liễu Như Phong của nàng đối với việc này cũng hoàn toàn bất lực. Dù sao thì tiền đi chơi thanh lâu của hắn vẫn phải lấy ở chỗ Tô Vực. Ngươi xưa có câu, nhận đồ của người thì mềm tay, ăn đồ của người thì ngắn miệng. Cả Quỷ Cốc Sơn ai ai cũng đều biết rõ, Liễu Như Phong là bị Tô Vực đánh đến sợ rồi.Nhưng Tô Vực trước sau như một, vẫn luôn cho rằng mình là một thục nữ. Lúc nàng biết hình tượng của mình chẳng vinh quang tốt đẹp gì, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh Tiểu Tung Tung đáng yêu của nàng.Đương nhiên, Tung dù chỉ mới mười ba tuổi, không hiểu cái gì là nhân tình thế sự, nhưng nàng tuyệt đối hiểu Tô Vực là một người không thể đắc tội. Vậy nên nàng vô cùng vui vẻ, quyết định đi theo Tô Vực."Tiểu Tung Tung......" Tô Vực đầu cài trâm vàng, một thân huyết sắc trường sam, vẻ mặt yêu mị cất lời. Tung lập tức thấy sống lưng lạnh toát: "Sư thúc."Tô Vực cau mày. Sao nàng lại cảm thấy danh hiệu sư thúc này nghe có phần già nua vậy chứ? Vậy nên nàng hỏi lại:"Ngươi thấy ta đẹp không?"Thứ lỗi cho một kẻ chưa biết phân biệt xấu đẹp như Tung, nàng thành thật đáp:"Bình thường."Tô Vực nổi giận. Nàng không thể chấp nhận được chuyện có người đánh giá nàng chỉ ở mức bình thường, vậy nên nàng thuận tay vẫy Hoành Nhất tới:"Đánh nó!"Hoành Nhất sững sờ. Mặc dù hắn lớn hơn Tung vài tuổi, nhưng xét bối phận hắn vẫn là sư đệ mà! Bảo sư đệ đánh sư huynh...... cũng chỉ có Tô Vực nghĩ ra thôi."Sư phụ......" Hoành Nhất khó xử thốt lên.Tô Vực một thân hồng bào, đứng rùng mình một cái, vô cùng khinh bỉ nhìn đệ tử của mình. Nàng càng nhìn càng cảm thấy nam nhân trên Quỷ Cốc Sơn ngày càng ẻo lả, không giống Tô Vực nàng, nói một là một, hai là hai, vô cùng hảo hán!Nghĩ vậy, nàng đành vui vẻ tự mình động thủ, dạy dỗ Tiểu Tung Tung nhà nàng.Đánh thì cứ đánh đi, nhưng khổ nỗi Tô Vực xuống tay không biết nặng nhẹ, thành ra Tung vừa mới ngộ độc nằm liệt giường vì ăn đồ nàng nấu, nay lại tiếp tục nằm bẹp trên giường thêm một thời gian.Lần liệt giường này, tin tức bay đi, cũng kéo về được cả Liễu Như Phong đang mê đắm thanh lâu. Vừa về đến Quỷ Cốc Sơn, Liễu Như Phong đã thấy đồ nhi đáng thương của mình bị Tô Vực đánh đến mức mặt mũi bầm dậm nằm trên giường, tức giận đến mức hắn suýt chút nữa phóng hỏa đốt nhà Tô Vực. Đương nhiên, đó là nếu hắn không sợ Tô Vực trả thù.Dù sao Tô Vực là người có thù tất báo, cái danh này đã có tiếng trên giang hồ. Nhưng Liễu Như Phong cũng không phải người hiền lành. Vì để đòi lại công đạo cho đồ nhi thân yêu của mình, hắn trực tiếp xông vào chỗ ở của Tô Vực, thẳng thắn nói với nàng rằng Tung bởi vì nàng nên đã bị tổn thương tim, nếu cứ tiếp tục chỉnh đốn nó thế này, sớm muộn gì cũng toi mạng.Lời này vừa nói xong, đã chọc Tô Vực nổi cơn thịnh nộ.Ý Liễu Như Phong ngươi là trách ta làm hại đồ nhi của ngươi chứ gì. Được thôi, chẳng phải muốn trách ta sao?Từ đó về sau, Tô Vực liền bao bọc cho Tung. Không chỉ bao bọc, nàng còn quang minh chính đại dạy Hoành thuật cho Tung. Chưa hết, nàng còn ngang nhiên tuyên bố, Tung là người của nàng.Nhân xưng giang hồ, Tô Vực chi Tung, chớ nên động vào.Từ đó, tên của Tung luôn gắn liền với Tô Vực.Mà Tung không hề hay biết rằng, Tô Vực làm vậy, chỉ đơn thuần muốn bảo vệ nàng, dùng tất cả những gì mình có, để bảo hộ cho một tiểu hài tử.Một tiểu hài tử vĩnh viễn không nhìn ra lòng của nàng.
______________________________TứNhưng nói đi cùng phải nói lại, Tô Vực trời sinh đã phong lưu tiêu sái, như lời Tung miêu tả, chính là phóng đãng bất kham. Đương nhiên, lúc Tung nói ra lời này, Tô Vực đã thực sự cho Tung biết thế nào là phóng đãng bất kham. Nếu như Tô Vực nhớ không nhầm, lần đó nàng đã treo Tung lên vách núi cho gió thổi cả đêm. Hình như năm ấy, Tiểu Tung nhà nàng mới mười ba tuổi nhỉ? Nàng quên rồi, chẳng nhớ rõ nữa.Cũng như lần nàng nàng say rượu, đã kéo lấy Tung khi ấy đã mười bốn, đã dần mang dáng dấp thiếu niên mà hỏi:"Ngươi có thích ta không?"Con ngươi trong veo của người kia phản chiếu bóng hình nàng, Tung đáp:"Thích.""Vậy sau này ngươi thành thân với ta, được không?" Tô Vực lại hỏi."Được."Thế nhưng sau khi tỉnh lại, Tung lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm như người đêm qua nói muốn thành thân với nàng, lại không phải là mình vậy.Tính khí của Tô Vực vốn kiêu ngạo, vậy nên nàng tức giận xuống núi du ngoạn.Nàng là trưởng lão của Quỷ Cốc Sơn, không ai dám quản.Nàng đi chuyến này, kéo dài hơn ba năm. Thực ra, ngay cả Tô Vực cũng không hiểu vì sao mình lại để tâm đến một tiểu hài tử lớn lên dưới tầm mắt nàng như vậy. Từ khi nào mà bắt đầu thế này?Có lẽ đã bắt đầu vào năm mà hai người lén xuống núi nhưng lại rơi vào trận địa ám toán của tử địch. Tung năm ấy mới chỉ mười ba tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt, nhưng lại cầm đao đứng chắn trước mặt nàng, nói một câu: "Có ta đây".Hoặc có lẽ là sớm hơn, vào năm tuyết lớn trắng trời, Tung mười hai tuổi, nở nụ cười rạng rỡ với nàng, đáp ứng yêu cầu của nàng, múa một bài kiếm.Cũng có thể là sớm hơn thế nữa, ngay từ lần đầu tiên trông thấy Tung, khi sư huynh bảo nàng bế đứa trẻ ấy, nàng đã trả lời "không muốn". Vậy mà hài tử vốn đang ngủ yên kia lại bất ngờ mở mắt, nhoẻn miệng cười với nàng. Trong đôi mắt nhỏ bé ấy, chỉ có hình bóng một mình nàng, khiến lòng nàng khẽ rung động.Ai mà biết được? Ai sẽ nhớ đây? Ai có thể hiểu chứ?Cho dù nàng và Tung gặp nhau sớm đến mấy, thì trong mắt Tung, nàng vĩnh viễn chỉ là sư thúc. Nàng chán ghét mỗi lần gặp nhau, Tung đều gọi nàng là sư thúc, ghét việc Tung luôn xem nàng như trưởng bối. Rõ ràng là Tô Vực nàng rất thích Tung, vậy mà sao nàng ấy lại không hề hay biết?Tô Vực chán ghét cảm giác đó, thế nên nàng rời đi. Một chuyến đi kéo dài ba năm, nàng nghĩ, có lẽ qua năm tháng, nàng sẽ dần quên đi, tâm cũng sẽ bình yên trở lại. Thế nhưng khi Tung Thất nói với nàng rằng Tung sắp thành thân với Mộ Dung Bạch, nàng lại hoảng loạn.Rõ ràng năm mười bốn tuổi người kia từng nói muốn cưới nàng, sao ba năm sau lại đi cưới nữ nhân khác chứ?Nàng tức tốc chạy đến Tần Quốc. Vào một buổi chiều tà, cuối cùng nàng cũng gặp lại tiểu hài tử nàng đã xa cách hơn ba năm. Cao lớn hơn, tuấn tú hơn, nhưng tính tình vẫn ôn hòa ấm áp như vậy. Đây là Tiểu Tung của nàng, là hài tử mà nàng đã yêu thương suốt mười bảy năm qua.Nàng hỏi: "Ngươi, có từng yêu ta không?""Yêu, vẫn luôn yêu."Tiểu hài tử ấy lại lừa nàng như vậy, lừa nàng đến vô số đêm dài mộng mị, bọn họ đứng dưới ánh hoa đăng, nắm tay nhau cùng ngắm ngân hà, không màng thế sự, không đếm nhân quả, không cầu kiếp sau, không lưu luyến hồng trần.Thiên hạ này, chỉ cần có người ấy là đủ.Thế nhưng đứa trẻ mà nàng yêu suốt mười bày năm ấy, lại vẫn không hiểu lòng nàng. Không hiểu, thì làm sao có thể thấu tỏ được. Tô Vực nàng cả đời này, đều chỉ đợi người ấy quay đầu lại.
______________________________NgũTa mơ một giấc mộng thật dài. Trong mộng, nàng vẫn mang dáng vẻ năm mười bốn tuổi.Vẫn là nơi hậu sơn Quỷ Cốc ấy, ta hỏi nàng:"Ngươi biết ta là ai không?"Nàng nghiêng đầu, mỉm cười đáp:"Sư thúc a......"Ta cau mày. Trước giờ, ta chưa từng nói với nàng, rằng thực ra ta không hề muốn làm sư thúc của nàng. Ta biết, nàng là người luôn thủ lễ tiết, ta quá hiểu nàng. Bởi vì ta là sư thúc của nàng, nên nàng luôn khách khí giữ lễ với ta như vậy. Nhưng ta lại không thích điều đó. Những năm tháng trước đây, ta luôn dựa vào địa vị của mình ở Quỷ Cốc Sơn mà không ít lần làm khổ nàng, khiến nàng tức giận phát điên. Ta không thích nàng đối xử với ta nhã nhặn như người ngoài, nàng là người thế nào, chẳng lẽ ta lại không biết? Nhưng trong tiềm thức, ta lại không muốn bất kỳ ai khác thấy được dáng vẻ chân thực nhất của nàng.Trước kia, ta chẳng hiểu vì sao mình lại như vậy. Ta luôn thấy nàng chướng mắt, rồi lại không nỡ để nàng buồn khổ đau lòng. Đến ngày mà ta bị truy sát trên vách vực ấy, ta mới hiểu được tâm ý của bản thân. Ta luôn cho rằng nàng ngốc nghếch, nhưng lại không nghĩ rằng nàng lại ngu xuẩn đến thế. Nàng lại có thể vì sợ liên lụy đến ta mà nhảy xuống vực......Thực sự ngu xuẩn đến hết thuốc chữa.Mà ta cũng vậy.Khoảnh khắc nàng rơi xuống, ta như kẻ điên, giết sạch những kẻ cản đường. Ta hận chính mình, hận bản thân vô dụng. Ta sống ngần ấy năm, một thân võ nghệ, nhưng ngay cả một hài tử ta cũng không thể bảo vệ nổi.Ta nghĩ mình sắp điên rồi.Vậy nên ta cũng nhảy xuống. Ta không thể để nàng ở lại nơi đáy vực lạnh lẽo ấy một mình. Ta muốn ở bên nàng.Có lẽ ông trời cảm thấy ta hiểu ra quá muộn, nên khi rơi xuống vực sâu ấy, ta cũng không thể tìm được nàng.Trên nền tuyết trắng xóa, lần đầu tiên trong đời, ta rơi vào tuyệt vọng.Ta muốn theo nàng xuống hoàng tuyền. Trước đây, ta luôn thấy nhưng kẻ vì tình mà chết thật đáng thương, thật ngu ngốc, nhưng vào giây phúc ấy, ta bỗng dưng đã hiểu. Ta nhớ lại lời sư phụ từng dạy năm xưa, không nhớ chuyện cũ, không hỏi tương lai.Không nhớ chuyện cũ, không hỏi tương lai......Giờ ta đã hiểu rồi.Nếu còn có thể gặp lại nàng, ta nhất định sẽ trói chặt nàng bên cạnh ta.Bởi vì ta thích nàng, không cần biết nàng là ai.Nhưng ta đã không còn gặp lại nàng nữa.Có lẽ là vận mệnh thích đùa giỡn với ta, khi ta quyết định kết thúc mạng sống của mình dưới đáy vực, ta lại tìm thấy dấu vết của nàng.Một tháng sau, ta tìm thấy nàng ở Dược Vương Cốc.Khoảnh khắc đó, ta rất muốn nói với nàng rằng ta thích nàng đến nhường nào.Nhưng nàng lại mở lời trước:"Sư thúc, ngươi đến rồi."Sư thúc......À, ta là sư thúc của nàng...Hôm đó, khi nàng một lần nữa đứng trước mặt ta, gọi ta hai tiếng "sư thúc", cơn giận dữ tận đáy lòng ta cuối cùng cũng bùng nổ."Ta không phải sư thúc của ngươi!" Ta nghiến răng nói. "Ta, một chút, cũng không muốn làm sư thúc của ngươi......"Nàng ngẩn ra, không nói gì.Ta hít sâu một hơi, sau đó bước lên ôm lấy nàng, cằm ta tựa lên trán nàng. Khi ấy, nàng vẫn còn thấp hơn ta:"Ta không muốn làm sư thúc của ngươi. Ta thích ngươi......"Nhưng nàng lại cắt ngang lời ta:"Ta năm nay mười bốn rồi......"Lòng ta bỗng trầm xuống. Quả nhiên, nàng để ý đến điều đó sao?Nàng tiếp tục nói:"Ta đã trưởng thành rồi." Nàng cười, vươn tay ôm lấy ta. "Vậy nên ta nghĩ, chúng ta thành thân đi."Đó là câu tình thoại hay nhất mà ta từng nghe.Nàng nói với ta:"Chúng ta thành thân đi."Trong mộng, nàng mỉm cười ấm áp, chúng ta bái đường thành thân. Nàng gọi ta là "sư thúc nương tử", ta bật cười.Trong ánh mắt, toàn bộ đều là hạnh phúc.Mà sau khi tỉnh mộng, ta chỉ biết ngồi thẫn thờ trên giường.Thì ra chỉ là một giấc mộng......Nghe đám hạ nhân nói, hôm nay nàng và Mộ Dung Bạch thiết yến quần thần, nghênh đón Trưởng công chúa Sở Quốc.Thì ra, sau ngần ấy năm, người có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh nàng đã không còn là ta nữa. Nhưng ta vẫn còn mơ giấc mộng đẹp đẽ mà thê lương ấy.Trong mộng, ở hậu sơn Quỷ Cốc, nàng khoác lên mình hỉ bào đỏ thắm, đứng dưới ánh dương rực rỡ, nhìn ta cười nói:"Sư thúc, ta đến cưới ngươi đây."Vậy là đủ rồi.Lý do duy nhất cho một đời chờ đợi này của ta.
______________________________NhịVề sau, nàng tiếp nhận chức Trưởng lão của Quỷ Cốc Sơn, trở thành Trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quỷ Cốc. Thế nhưng, nàng lại chẳng biết bản thân nên làm gì, cũng chẳng biết mình phải làm gì.Rõ ràng mới mười một tuổi, nhưng lại già dặn như một lão nhân, quả thực, cực kỳ vô vị. Ngay khi nàng nghĩ mình sẽ cứ thế mà sống hết cuộc đời nhạt nhẽo này, sư huynh của nàng...... À không, giờ đã là Chưởng môn sư huynh, lại mang về một hài nhi.Đó là lần đầu tiên nàng gặp Tung. Một hài nhi bé xíu, da nhăn nheo, im lặng nằm trong vòng tay sư huynh.Nàng nghi hoặc hỏi:"Chưởng môn sư huynh, đứa nhỏ này...... không phải là con riêng của huynh đấy chứ!"Sư huynh liếc xéo nàng một cái, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang say ngủ, ánh mắt tràn ngập ôn nhu:"Đây là đệ tử đầu tiên của ta, cũng là hy vọng của Quỷ Cốc Sơn! Ta đặt tên nó là Quỷ Cốc Tung Hoành, sau này, nó nhất định phải đứng vững trên thế gian này, tung hoành thiên hạ!"Tô Vực nghiêng đầu, nhìn đứa bé, chép miệng nói:"Nhưng mà trông nó xấu quá đi......"Nàng nhìn hài tử bé xíu, bĩu môi. Sư huynh thấy nàng có vẻ tò mò, liền cười hỏi:"Ngươi có muốn bế nó một lát không?"Tô Vực ngẩng cổ, dứt khoát đáp:"Không muốn!""Sao vậy?""Nó xấu quá! Mất hết giá của ta!" Tô Vực mới mười một tuổi, cũng đã có quan điểm đẹp xấu rõ ràng.Và thế là, Tung mới chào đời chưa được bao lâu, đã bị Tô sư thúc của mình ghét bỏ sâu sắc. Chuyện này cũng đặt nền móng vững chắc cho mối quan hệ bất hòa giữa hai người về sau.
______________________________TamNăm Tô Vực hai mươi tư tuổi, ý khí phong phát, tính tình nóng nảy, đi đến đâu cũng ngang ngược. Sư huynh Liễu Như Phong của nàng đối với việc này cũng hoàn toàn bất lực. Dù sao thì tiền đi chơi thanh lâu của hắn vẫn phải lấy ở chỗ Tô Vực. Ngươi xưa có câu, nhận đồ của người thì mềm tay, ăn đồ của người thì ngắn miệng. Cả Quỷ Cốc Sơn ai ai cũng đều biết rõ, Liễu Như Phong là bị Tô Vực đánh đến sợ rồi.Nhưng Tô Vực trước sau như một, vẫn luôn cho rằng mình là một thục nữ. Lúc nàng biết hình tượng của mình chẳng vinh quang tốt đẹp gì, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh Tiểu Tung Tung đáng yêu của nàng.Đương nhiên, Tung dù chỉ mới mười ba tuổi, không hiểu cái gì là nhân tình thế sự, nhưng nàng tuyệt đối hiểu Tô Vực là một người không thể đắc tội. Vậy nên nàng vô cùng vui vẻ, quyết định đi theo Tô Vực."Tiểu Tung Tung......" Tô Vực đầu cài trâm vàng, một thân huyết sắc trường sam, vẻ mặt yêu mị cất lời. Tung lập tức thấy sống lưng lạnh toát: "Sư thúc."Tô Vực cau mày. Sao nàng lại cảm thấy danh hiệu sư thúc này nghe có phần già nua vậy chứ? Vậy nên nàng hỏi lại:"Ngươi thấy ta đẹp không?"Thứ lỗi cho một kẻ chưa biết phân biệt xấu đẹp như Tung, nàng thành thật đáp:"Bình thường."Tô Vực nổi giận. Nàng không thể chấp nhận được chuyện có người đánh giá nàng chỉ ở mức bình thường, vậy nên nàng thuận tay vẫy Hoành Nhất tới:"Đánh nó!"Hoành Nhất sững sờ. Mặc dù hắn lớn hơn Tung vài tuổi, nhưng xét bối phận hắn vẫn là sư đệ mà! Bảo sư đệ đánh sư huynh...... cũng chỉ có Tô Vực nghĩ ra thôi."Sư phụ......" Hoành Nhất khó xử thốt lên.Tô Vực một thân hồng bào, đứng rùng mình một cái, vô cùng khinh bỉ nhìn đệ tử của mình. Nàng càng nhìn càng cảm thấy nam nhân trên Quỷ Cốc Sơn ngày càng ẻo lả, không giống Tô Vực nàng, nói một là một, hai là hai, vô cùng hảo hán!Nghĩ vậy, nàng đành vui vẻ tự mình động thủ, dạy dỗ Tiểu Tung Tung nhà nàng.Đánh thì cứ đánh đi, nhưng khổ nỗi Tô Vực xuống tay không biết nặng nhẹ, thành ra Tung vừa mới ngộ độc nằm liệt giường vì ăn đồ nàng nấu, nay lại tiếp tục nằm bẹp trên giường thêm một thời gian.Lần liệt giường này, tin tức bay đi, cũng kéo về được cả Liễu Như Phong đang mê đắm thanh lâu. Vừa về đến Quỷ Cốc Sơn, Liễu Như Phong đã thấy đồ nhi đáng thương của mình bị Tô Vực đánh đến mức mặt mũi bầm dậm nằm trên giường, tức giận đến mức hắn suýt chút nữa phóng hỏa đốt nhà Tô Vực. Đương nhiên, đó là nếu hắn không sợ Tô Vực trả thù.Dù sao Tô Vực là người có thù tất báo, cái danh này đã có tiếng trên giang hồ. Nhưng Liễu Như Phong cũng không phải người hiền lành. Vì để đòi lại công đạo cho đồ nhi thân yêu của mình, hắn trực tiếp xông vào chỗ ở của Tô Vực, thẳng thắn nói với nàng rằng Tung bởi vì nàng nên đã bị tổn thương tim, nếu cứ tiếp tục chỉnh đốn nó thế này, sớm muộn gì cũng toi mạng.Lời này vừa nói xong, đã chọc Tô Vực nổi cơn thịnh nộ.Ý Liễu Như Phong ngươi là trách ta làm hại đồ nhi của ngươi chứ gì. Được thôi, chẳng phải muốn trách ta sao?Từ đó về sau, Tô Vực liền bao bọc cho Tung. Không chỉ bao bọc, nàng còn quang minh chính đại dạy Hoành thuật cho Tung. Chưa hết, nàng còn ngang nhiên tuyên bố, Tung là người của nàng.Nhân xưng giang hồ, Tô Vực chi Tung, chớ nên động vào.Từ đó, tên của Tung luôn gắn liền với Tô Vực.Mà Tung không hề hay biết rằng, Tô Vực làm vậy, chỉ đơn thuần muốn bảo vệ nàng, dùng tất cả những gì mình có, để bảo hộ cho một tiểu hài tử.Một tiểu hài tử vĩnh viễn không nhìn ra lòng của nàng.
______________________________TứNhưng nói đi cùng phải nói lại, Tô Vực trời sinh đã phong lưu tiêu sái, như lời Tung miêu tả, chính là phóng đãng bất kham. Đương nhiên, lúc Tung nói ra lời này, Tô Vực đã thực sự cho Tung biết thế nào là phóng đãng bất kham. Nếu như Tô Vực nhớ không nhầm, lần đó nàng đã treo Tung lên vách núi cho gió thổi cả đêm. Hình như năm ấy, Tiểu Tung nhà nàng mới mười ba tuổi nhỉ? Nàng quên rồi, chẳng nhớ rõ nữa.Cũng như lần nàng nàng say rượu, đã kéo lấy Tung khi ấy đã mười bốn, đã dần mang dáng dấp thiếu niên mà hỏi:"Ngươi có thích ta không?"Con ngươi trong veo của người kia phản chiếu bóng hình nàng, Tung đáp:"Thích.""Vậy sau này ngươi thành thân với ta, được không?" Tô Vực lại hỏi."Được."Thế nhưng sau khi tỉnh lại, Tung lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm như người đêm qua nói muốn thành thân với nàng, lại không phải là mình vậy.Tính khí của Tô Vực vốn kiêu ngạo, vậy nên nàng tức giận xuống núi du ngoạn.Nàng là trưởng lão của Quỷ Cốc Sơn, không ai dám quản.Nàng đi chuyến này, kéo dài hơn ba năm. Thực ra, ngay cả Tô Vực cũng không hiểu vì sao mình lại để tâm đến một tiểu hài tử lớn lên dưới tầm mắt nàng như vậy. Từ khi nào mà bắt đầu thế này?Có lẽ đã bắt đầu vào năm mà hai người lén xuống núi nhưng lại rơi vào trận địa ám toán của tử địch. Tung năm ấy mới chỉ mười ba tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt, nhưng lại cầm đao đứng chắn trước mặt nàng, nói một câu: "Có ta đây".Hoặc có lẽ là sớm hơn, vào năm tuyết lớn trắng trời, Tung mười hai tuổi, nở nụ cười rạng rỡ với nàng, đáp ứng yêu cầu của nàng, múa một bài kiếm.Cũng có thể là sớm hơn thế nữa, ngay từ lần đầu tiên trông thấy Tung, khi sư huynh bảo nàng bế đứa trẻ ấy, nàng đã trả lời "không muốn". Vậy mà hài tử vốn đang ngủ yên kia lại bất ngờ mở mắt, nhoẻn miệng cười với nàng. Trong đôi mắt nhỏ bé ấy, chỉ có hình bóng một mình nàng, khiến lòng nàng khẽ rung động.Ai mà biết được? Ai sẽ nhớ đây? Ai có thể hiểu chứ?Cho dù nàng và Tung gặp nhau sớm đến mấy, thì trong mắt Tung, nàng vĩnh viễn chỉ là sư thúc. Nàng chán ghét mỗi lần gặp nhau, Tung đều gọi nàng là sư thúc, ghét việc Tung luôn xem nàng như trưởng bối. Rõ ràng là Tô Vực nàng rất thích Tung, vậy mà sao nàng ấy lại không hề hay biết?Tô Vực chán ghét cảm giác đó, thế nên nàng rời đi. Một chuyến đi kéo dài ba năm, nàng nghĩ, có lẽ qua năm tháng, nàng sẽ dần quên đi, tâm cũng sẽ bình yên trở lại. Thế nhưng khi Tung Thất nói với nàng rằng Tung sắp thành thân với Mộ Dung Bạch, nàng lại hoảng loạn.Rõ ràng năm mười bốn tuổi người kia từng nói muốn cưới nàng, sao ba năm sau lại đi cưới nữ nhân khác chứ?Nàng tức tốc chạy đến Tần Quốc. Vào một buổi chiều tà, cuối cùng nàng cũng gặp lại tiểu hài tử nàng đã xa cách hơn ba năm. Cao lớn hơn, tuấn tú hơn, nhưng tính tình vẫn ôn hòa ấm áp như vậy. Đây là Tiểu Tung của nàng, là hài tử mà nàng đã yêu thương suốt mười bảy năm qua.Nàng hỏi: "Ngươi, có từng yêu ta không?""Yêu, vẫn luôn yêu."Tiểu hài tử ấy lại lừa nàng như vậy, lừa nàng đến vô số đêm dài mộng mị, bọn họ đứng dưới ánh hoa đăng, nắm tay nhau cùng ngắm ngân hà, không màng thế sự, không đếm nhân quả, không cầu kiếp sau, không lưu luyến hồng trần.Thiên hạ này, chỉ cần có người ấy là đủ.Thế nhưng đứa trẻ mà nàng yêu suốt mười bày năm ấy, lại vẫn không hiểu lòng nàng. Không hiểu, thì làm sao có thể thấu tỏ được. Tô Vực nàng cả đời này, đều chỉ đợi người ấy quay đầu lại.
______________________________NgũTa mơ một giấc mộng thật dài. Trong mộng, nàng vẫn mang dáng vẻ năm mười bốn tuổi.Vẫn là nơi hậu sơn Quỷ Cốc ấy, ta hỏi nàng:"Ngươi biết ta là ai không?"Nàng nghiêng đầu, mỉm cười đáp:"Sư thúc a......"Ta cau mày. Trước giờ, ta chưa từng nói với nàng, rằng thực ra ta không hề muốn làm sư thúc của nàng. Ta biết, nàng là người luôn thủ lễ tiết, ta quá hiểu nàng. Bởi vì ta là sư thúc của nàng, nên nàng luôn khách khí giữ lễ với ta như vậy. Nhưng ta lại không thích điều đó. Những năm tháng trước đây, ta luôn dựa vào địa vị của mình ở Quỷ Cốc Sơn mà không ít lần làm khổ nàng, khiến nàng tức giận phát điên. Ta không thích nàng đối xử với ta nhã nhặn như người ngoài, nàng là người thế nào, chẳng lẽ ta lại không biết? Nhưng trong tiềm thức, ta lại không muốn bất kỳ ai khác thấy được dáng vẻ chân thực nhất của nàng.Trước kia, ta chẳng hiểu vì sao mình lại như vậy. Ta luôn thấy nàng chướng mắt, rồi lại không nỡ để nàng buồn khổ đau lòng. Đến ngày mà ta bị truy sát trên vách vực ấy, ta mới hiểu được tâm ý của bản thân. Ta luôn cho rằng nàng ngốc nghếch, nhưng lại không nghĩ rằng nàng lại ngu xuẩn đến thế. Nàng lại có thể vì sợ liên lụy đến ta mà nhảy xuống vực......Thực sự ngu xuẩn đến hết thuốc chữa.Mà ta cũng vậy.Khoảnh khắc nàng rơi xuống, ta như kẻ điên, giết sạch những kẻ cản đường. Ta hận chính mình, hận bản thân vô dụng. Ta sống ngần ấy năm, một thân võ nghệ, nhưng ngay cả một hài tử ta cũng không thể bảo vệ nổi.Ta nghĩ mình sắp điên rồi.Vậy nên ta cũng nhảy xuống. Ta không thể để nàng ở lại nơi đáy vực lạnh lẽo ấy một mình. Ta muốn ở bên nàng.Có lẽ ông trời cảm thấy ta hiểu ra quá muộn, nên khi rơi xuống vực sâu ấy, ta cũng không thể tìm được nàng.Trên nền tuyết trắng xóa, lần đầu tiên trong đời, ta rơi vào tuyệt vọng.Ta muốn theo nàng xuống hoàng tuyền. Trước đây, ta luôn thấy nhưng kẻ vì tình mà chết thật đáng thương, thật ngu ngốc, nhưng vào giây phúc ấy, ta bỗng dưng đã hiểu. Ta nhớ lại lời sư phụ từng dạy năm xưa, không nhớ chuyện cũ, không hỏi tương lai.Không nhớ chuyện cũ, không hỏi tương lai......Giờ ta đã hiểu rồi.Nếu còn có thể gặp lại nàng, ta nhất định sẽ trói chặt nàng bên cạnh ta.Bởi vì ta thích nàng, không cần biết nàng là ai.Nhưng ta đã không còn gặp lại nàng nữa.Có lẽ là vận mệnh thích đùa giỡn với ta, khi ta quyết định kết thúc mạng sống của mình dưới đáy vực, ta lại tìm thấy dấu vết của nàng.Một tháng sau, ta tìm thấy nàng ở Dược Vương Cốc.Khoảnh khắc đó, ta rất muốn nói với nàng rằng ta thích nàng đến nhường nào.Nhưng nàng lại mở lời trước:"Sư thúc, ngươi đến rồi."Sư thúc......À, ta là sư thúc của nàng...Hôm đó, khi nàng một lần nữa đứng trước mặt ta, gọi ta hai tiếng "sư thúc", cơn giận dữ tận đáy lòng ta cuối cùng cũng bùng nổ."Ta không phải sư thúc của ngươi!" Ta nghiến răng nói. "Ta, một chút, cũng không muốn làm sư thúc của ngươi......"Nàng ngẩn ra, không nói gì.Ta hít sâu một hơi, sau đó bước lên ôm lấy nàng, cằm ta tựa lên trán nàng. Khi ấy, nàng vẫn còn thấp hơn ta:"Ta không muốn làm sư thúc của ngươi. Ta thích ngươi......"Nhưng nàng lại cắt ngang lời ta:"Ta năm nay mười bốn rồi......"Lòng ta bỗng trầm xuống. Quả nhiên, nàng để ý đến điều đó sao?Nàng tiếp tục nói:"Ta đã trưởng thành rồi." Nàng cười, vươn tay ôm lấy ta. "Vậy nên ta nghĩ, chúng ta thành thân đi."Đó là câu tình thoại hay nhất mà ta từng nghe.Nàng nói với ta:"Chúng ta thành thân đi."Trong mộng, nàng mỉm cười ấm áp, chúng ta bái đường thành thân. Nàng gọi ta là "sư thúc nương tử", ta bật cười.Trong ánh mắt, toàn bộ đều là hạnh phúc.Mà sau khi tỉnh mộng, ta chỉ biết ngồi thẫn thờ trên giường.Thì ra chỉ là một giấc mộng......Nghe đám hạ nhân nói, hôm nay nàng và Mộ Dung Bạch thiết yến quần thần, nghênh đón Trưởng công chúa Sở Quốc.Thì ra, sau ngần ấy năm, người có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh nàng đã không còn là ta nữa. Nhưng ta vẫn còn mơ giấc mộng đẹp đẽ mà thê lương ấy.Trong mộng, ở hậu sơn Quỷ Cốc, nàng khoác lên mình hỉ bào đỏ thắm, đứng dưới ánh dương rực rỡ, nhìn ta cười nói:"Sư thúc, ta đến cưới ngươi đây."Vậy là đủ rồi.Lý do duy nhất cho một đời chờ đợi này của ta.
[Hết chương 102]
Dù tôi biết sau này Tô Vực cuối cùng cũng buông tay nhưng mà cái chương này day dứt nha huhu