[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh
Chương 101 - Phiên ngoại 1: Cùng người, làm lại từ đầu
Lâm Lang's Ba năm trước, ta gặp một người.Khi ấy, ta vừa rời khỏi Dược Vương Cốc, đặt chân đến Tần Quốc. Ở vương đô Tần, ta gặp được nàng. Ta nghĩ khoảnh khắc ấy chính là "một thoáng kinh hồng". Giữa biển người, ta liếc mắt một cái đã thấy nàng. Ánh mắt kiêu ngạo ấy khiến lòng ta bất giác run lên.Sau đó, ta mở Nhã Lâm Cư ở vương đô, tuy là thanh lâu nhưng ta chưa từng tiếp khách. Ta đến Tần Quốc vốn vì mục đích khác. Mà mục đích ấy, một năm sau, rốt cuộc đã hé lộ manh mối.Ngày ấy, ta liều mình cứu nàng. Nàng là Công chúa một nước, lại bị thích khách truy sát. Ta nghĩ cuộc sống của nàng cũng chẳng dễ dàng gì, bởi nàng không thông tuệ như tỷ tỷ của mình. Thế nhưng, khi tỉnh lại trong phòng ta, câu đầu tiên nàng hỏi lại là:"Có tránh được người khác không?"Ta đáp:"Được.""Đa tạ cô nương liều mình cứu giúp, ngày sau Ti Âm nhất định sẽ hậu tạ." Vẻ mặt nghiêm túc của nàng suýt nữa khiến ta quên mất khi ấy nàng chỉ mới mười lăm tuổi."Ta gọi nàng là A Âm được không?" Ta đột nhiên thốt ra một câu chẳng hề liên quan.Nàng hơi nhíu mày, không đáp, chỉ xoay người xuống giường định rời đi.Ta nhìn theo bóng lưng nàng, bỗng nhiên chẳng nói nổi lời nào để giữ nàng lại. Nàng cứ thế mà đi, không một lần ngoảnh đầu.Đêm đó, ta nhận được thư của Phi Sâm. Hắn hỏi ta có uống thuốc dưỡng bệnh theo lời hắn dặn hay không. Ta nói dối hắn rằng ta vẫn ổn. Ta biết, thân thể tàn tạ này của mình chắc chắn chẳng thế sống lâu. Nếu không tìm được loại dược kia, năm năm sau ta nhất định sẽ chết.Ta sẽ chết vào năm hai mươi lăm. Từ lâu ta đã biết rồi, nên ta chẳng buồn, cũng chẳng vui.Chỉ là mỗi khi nghĩ đến nàng, ta lại muốn nhìn nàng thêm một lần nữa.
______________________________Mộ Dung Ti Âm's Hôm qua vương tỷ hỏi ta có điều gì phiền lòng chăng? Ta đáp không có, nhưng thực ra, quả thực ta có một chuyện phiền lòng, chính là nữ tử tên Lâm Lang kia.Nàng từng liều mình cứu ta, ta biết.Vậy nên lần cứu mạng đó trở thành lý do để ta năm lần bảy lượt khoan nhượng cho nàng vô phép tắc xuất hiện trước mặt ta, quấy rầy cuộc sống của ta. Chỉ là một nữ tử mở thanh lâu, sao lại dám vô lễ dây dưa mãi không thôi?"A Âm......" Mỗi ngày nàng đều trèo tường vào phủ của ta, xuất hiện trước mặt ta, gọi ta như vậy.Ta không thích những kẻ phóng đãng như nàng, cảm kích năm xưa dần bị nàng quấy nhiễu đến hao mòn cạn kiệt."Ngươi đủ rồi chứ?" Ta nén giận quát nàng. Cả Tần Quốc, thậm chí cả thiên hạ này, ta chưa từng thấy ai dám vô lễ với ta như thế."Lâm Lang cô nương, thỉnh ngươi rời xa phủ đệ của bổn cung!"Nàng lại mỉm cười nói:"A Âm, ta mới học được một khúc mới ở Nhạc Hành Viện, muốn thổi cho nàng nghe, được không?"Quả thực là nữ nhân vô liêm sỉ!Ta không buồn đáp lời, xoay người rời đi.
______________________________Lâm Lang'sTa viết thư cho Phi Sâm, nói rằng ta thích một người.Hắn hỏi đó là ai.Ta đáp: Mộ Dung Ti Âm.Hắn nói: Mộ Dung Ti Âm không hợp với ngươi. Nàng quá gai góc, sẽ làm ngươi tổn thương."Ngươi không thấy lạ khi ta thích một nữ nhân sao?""Người hành y đều có lòng từ mẫu.""Hình như nàng rất ghét ta.""Nàng không hợp với ngươi.""Nhưng A Sâm, ta vẫn rất thích nàng.""Vậy thì cứ thích đi."Ta thường đến phủ Công chúa, có lẽ là phiền toái quá, nên nàng đã dọn vào vương cung. Chẳng thể làm gì khác, ta đành phải lén lút đột nhập vào. Ta biết Mộ Dung Bạch không phải nữ nhân dễ chọc vào, nhưng ta vẫn muốn mạo hiểm để gặp A Âm.Cũng may sau này A Tung và Mộ Dung Bạch thành thân, ta nhờ A Tung tìm giúp ta một tấm lệnh bài ra vào vương cung, như vậy cũng dễ dàng hơn một chút.Nhưng ngày tháng tốt đẹp chẳng kéo dài bao lâu, bởi vì A Âm đã yêu người khác.Là một thư sinh. Bọn họ gặp nhau giữa rừng cây. Cảnh tượng ấy so với lần đầu ta gặp nàng, quả thực mỹ lệ hơn vài phần.A Âm rất thích hắn. Ta từng nhìn thấy nam nhân ấy, hy vọng hắn sẽ đối xử tốt với A Âm.Lần cuối cùng đến phủ Trưởng công chúa gặp A Âm, ta đứng trên ngọn cây, trông thấy nàng một lòng thâm tình với nam nhân ấy, ta không nhịn được mà buông lời giễu cợt:"Thì ra Công chúa Điện hạ cũng có lúc chật vật thế này sao."Thì ra ta lại ác độc đến thế."Cút!" Nàng gằn giọng quát ta.Ta biết nàng chẳng ưa gì ta, bởi vậy nét mặt nàng chẳng hề lộ vẻ phật lòng. Ta chỉ khẽ cười, nhẹ giọng nói:"A Âm, ta dẫn nàng đi ngắm hoa đồng thơm ngát ngoài thành nhé?""Lâm Lang cô nương!" Nàng khách khí, nén giận đáp lời ta. "Xin ngươi tránh xa cuộc sống của bổn cung! Bổn cung biết ngươi bản lĩnh cao cường, không làm gì được ngươi, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, bổn cung hết đời này sẽ không để ngươi được yên ổn!""Hết đời...... Nàng giận ta đến vậy sao?""Phải! Ngươi khiến cho người khác tức giận cực kỳ!"Thì ra, nàng thực sự ghét ta đến thế......Cũng tốt thôi, vậy thì ta sẽ chẳng còn lưu luyến gì thế gian này nữa.Ta nhớ lại thư hồi âm của Phi Sâm đêm qua, vị dược kia vẫn chưa thể tìm ra, còn phương thuốc hắn kê cũng dần chẳng ngăn nổi hàn tật nữa."A Âm......" Ta gọi nàng, có lẽ đây là lần cuối cùng ta được gặp nàng rồiTa thực sự muốn ôm lấy nàng một lần."Bổn cung cho phép ngươi gọi như vậy sao?! Ngươi muốn chết sao?!" Nàng vẫn tức giận như trước."Ta phải đi rồi, đi đến một nơi rất xa. Hôm nay ta đến đây, là để từ biệt nàng......""Mau cút đi!" Nàng đóng sập cửa sổ, tựa như trái tim nàng, mãi mãi không bao giờ mở ra với ta.Mà thôi, cứ thế đi.Hai năm rồi, ta vẫn chẳng thể nhìn được lòng nàng. Hà tất phải cưỡng cầu làm gì?
______________________________Mộ Dung Ti Âm'sĐã mấy ngày chẳng thấy bóng dáng nữ nhân đáng ghét kia, ta lẽ ra phải vui mới đúng, thế nhưng lòng ta lại thấy trống trải. Ta nhớ lại lời nàng mấy ngày trước, nàng bảo nàng phải đi đến một nơi rất xa.Một nơi rất xa......Xa đến mức nào?Vậy nên mới phải đi thật lâu sao?Không đúng, nữ nhân đó chắc hẳn chỉ vài ngày nữa sẽ trở về. Ừ, chắc chắn là vậy, ta hiểu nàng mà.............Nữ nhân ấy, đã hơn một tháng chẳng đến đây rồi. Ta sai người đến thanh lâu nàng mở để nghe ngóng, kẻ được phái đi báo lại rằng nữ nhân kia đã chuyển nhượng Nhã Lâm Cư cho người khác từ một tháng trước rồi rời đi rồi."Có nói sẽ trở lại không?""Thưa công chúa, nghe nói nàng sẽ không trở lại nữa."Không trở lại nữa... Ừm, thật tốt. Giờ thì bên tai cũng được yên tĩnh rồi. — Ta tự nhủ.Thế nhưng mấy ngày sau gặp Phi Sâm, vì hắn là ngự dụng y sư của Tần Vương, nên ta với hắn coi như cũng có chút giao tình."Ti Âm Công chúa, người có phải đang tìm Lâm Lang cô nương?" Hắn hỏi ta"Phi ngự y có gặp qua nàng không?""Công chúa đừng tìm nữa, nàng đã đi đến một nơi rất xa, e là không thể trở về được. Nàng nhờ thần chuyển lời đến Công chúa, nếu như Công chúa nhớ đến nàng, nàng rất muốn nói cho Công chúa biết rằng nàng rất thích người.""......Nàng đi đâu rồi?" Ta nghe thấy chính mình hỏi."Thần không biết.""........."Phi Sâm đưa cho ta một xấp thư. Từng con chữ thanh tú kia viết đầy những hồi ức ngày xưa cũ. Ta đột nhiên cảm thấy nàng thật ngốc, nhưng ta còn ngốc nghếch hơn nàng.Hai năm sau, Trần Quốc cầu thân.Ta chưa giúp vương tỷ được điều gì, cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một Công chúa. Ta không muốn để vương tỷ khó xử, vậy nên ta chủ động xin cùng Trần hòa thân.Vương tỷ chấp thuận. Ta biết thực ra trong lòng vương tỷ còn khó chịu hơn ta, nhưng cả hai cũng ta đều không giỏi biểu đạt. Thế như vào đêm hạ chỉ hòa thân, Vương Quân vốn luôn tư văn nho nhã, yếu đuối chẳng dám ra gió kia lại chạy tới phủ, thẳng tay giáng cho ta một bạt tai."Ngươi biết vì sao không?" Hắn hỏi ta.".........""Ta thay Lâm Lang đánh!" Hắn giận dữ nói. "Ngươi có muốn nàng chết thì cũng để nàng chết một cách an ổn một chút!"Đêm ấy, ta biết được nguyên do Lâm Lang rời đi.Ta từng nghĩ mình chỉ là kẻ ngốc, nhưng không ngờ rằng ta lại ngu xuẩn đến mức này.Lâm Lang......Lâm Lang......Ngươi từng oán ta đến mức nào?
______________________________Lâm Lang'sLúc ta nghe tin nàng sắp hòa thân, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta là, nàng có thấy ấm ức không?Hòa thân, nghe thì tốt đẹp, nhưng thực chất chẳng khác gì làm con tin cả.Vậy nên ta tìm đến Tô Vực, ta nghĩ chỉ có nàng ấy mới giúp được ta."Ngươi muốn ta cứu nàng?" Tô Vực nhìn sâu vào mắt ta.Ta gật đầu:"Cầu xin ngươi.""Cũng được, A Tung đã giúp ngươi thăm dò xong rồi. Chỉ là......" Tô Vực nhẹ nhàng hỏi. "Ngươi còn muốn gặp nàng không?"Ta khẽ bật cười:"Ít nhất cũng phải nói một lời từ biệt chứ."
______________________________Mộ Dung Ti Âm'sTrên đường hòa thân, ta bị Tô Vực dùng cách gần như thủ đoạn bắt cóc để mang đi. Ta cuồng loạn hét vào mặt Tô Vực:"Ngươi điên rồi sao?! Ngươi muốn dân chúng Tần Quốc rơi vào cảnh chiến loạn sao?!"Nàng lạnh lùng cười:"Nếu không phải có người cầu xin ta, ngươi nghĩ ta thèm bận tâm tới ngươi sao?"Một ý nghĩ to gan chợt nảy lên trong đầu ta. Ta siết chặt tay nàng, tim đập điên cuồng."Đến rồi." Tô Vực kéo ta xuống ngựa, dẫn ta đến bên một hồ nước trong rừng.Ta thấy một người đang đứng quay lưng về phía ta.Ta run giọng gọi nàng:"Lâm Lang......"Nàng chậm rãi xoay người lại, vẫn là dáng vẻ của hai năm trước, chỉ là gầy đi rất nhiều.Nàng mỉm cười, nói:"A Âm, đã lâu không gặp.""Ừm......"Nàng nhìn ta rất lâu, ánh mắt ấy chất chứa tình ý mà trước nay ta chưa từng được cảm nhận. Đột nhiên, nàng quay lưng về phía ánh trăng, nói với ta:"Ta khiêu vũ cho ngươi xem nhé.""Được......"Ta mãi mãi không thể quên dáng hình nàng trong ánh trăng rạng tỏ đêm ấy, khoác lên mình hỉ bào đỏ thẫm, uyển chuyển vì ta mà khởi vũ. Ta chưa từng cảm thấy yên bình đến vậy. Lúc từ biệt nàng, nước mắt ta bất giác tuôn ra như mưa.Vũ ngừngNàng ngước nhìn vầng trăng sáng, nhẹ nhàng nói với ta:"A Âm, ngươi nhất định phải sống thật tốt."— Ta thực sự mong nàng có thể quay đầu lại, nếu vậy, ta sẽ có dũng khí giữ nàng ở lại. Nhưng nàng không làm vậy, nàng đi rồi.Đầu cũng không ngoảnh lại một lần.Ta muốn đuổi theo nhưng lại bị Tô Vực ngăn cản."Để nàng đi thôi, nàng không còn nhiều thời gian nữa."Ta bàng hoàng:"Phi Sâm chẳng phải đã tìm được dược liệu kia, rồi chế xong đan dược cho nàng rồi sao?!"Tô Vực ngước nhìn ánh trăng, dung nhan tuyệt sắc phủ một tầng bi thương:"Nàng ấy nói, nếu nàng ấy có thể buông bỏ chuyện cũ, nàng sẽ buông thả cho bản thân mà uống thuốc. Nếu không, chỉ đành thuận theo số mệnh.""Vậy nàng......"Tô Vực quay đầu nhìn thẳng vào ta, hỏi ngược lại:"Nếu có thể buông bỏ, nàng ấy cần gì phải gặp ngươi nữa?""........."Ta như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống đất. Dưới ánh trăng trong trẻo, ta thậm chí không còn tư cách khóc vì nàng.Sau này, ta không còn nghe được tin tức gì về nàng nữa, nhưng ta vẫn tin nàng còn sống.Trưởng công chúa Đại Tần đã hòa thân cùng Trần Quốc.Ta chỉ là Mộ Dung Ti Âm.Nhiều năm trôi qua, ta dốc cạn một đời để tìm kiếm nàng, nhưng chẳng thể gặp lại.Nếu một ngày ta có thể gặp lại nàng, ta rất muốn nói với nàng rằng:Lâm Lang, chi bằng chúng ta làm lại từ đầu.
______________________________Mộ Dung Ti Âm's Hôm qua vương tỷ hỏi ta có điều gì phiền lòng chăng? Ta đáp không có, nhưng thực ra, quả thực ta có một chuyện phiền lòng, chính là nữ tử tên Lâm Lang kia.Nàng từng liều mình cứu ta, ta biết.Vậy nên lần cứu mạng đó trở thành lý do để ta năm lần bảy lượt khoan nhượng cho nàng vô phép tắc xuất hiện trước mặt ta, quấy rầy cuộc sống của ta. Chỉ là một nữ tử mở thanh lâu, sao lại dám vô lễ dây dưa mãi không thôi?"A Âm......" Mỗi ngày nàng đều trèo tường vào phủ của ta, xuất hiện trước mặt ta, gọi ta như vậy.Ta không thích những kẻ phóng đãng như nàng, cảm kích năm xưa dần bị nàng quấy nhiễu đến hao mòn cạn kiệt."Ngươi đủ rồi chứ?" Ta nén giận quát nàng. Cả Tần Quốc, thậm chí cả thiên hạ này, ta chưa từng thấy ai dám vô lễ với ta như thế."Lâm Lang cô nương, thỉnh ngươi rời xa phủ đệ của bổn cung!"Nàng lại mỉm cười nói:"A Âm, ta mới học được một khúc mới ở Nhạc Hành Viện, muốn thổi cho nàng nghe, được không?"Quả thực là nữ nhân vô liêm sỉ!Ta không buồn đáp lời, xoay người rời đi.
______________________________Lâm Lang'sTa viết thư cho Phi Sâm, nói rằng ta thích một người.Hắn hỏi đó là ai.Ta đáp: Mộ Dung Ti Âm.Hắn nói: Mộ Dung Ti Âm không hợp với ngươi. Nàng quá gai góc, sẽ làm ngươi tổn thương."Ngươi không thấy lạ khi ta thích một nữ nhân sao?""Người hành y đều có lòng từ mẫu.""Hình như nàng rất ghét ta.""Nàng không hợp với ngươi.""Nhưng A Sâm, ta vẫn rất thích nàng.""Vậy thì cứ thích đi."Ta thường đến phủ Công chúa, có lẽ là phiền toái quá, nên nàng đã dọn vào vương cung. Chẳng thể làm gì khác, ta đành phải lén lút đột nhập vào. Ta biết Mộ Dung Bạch không phải nữ nhân dễ chọc vào, nhưng ta vẫn muốn mạo hiểm để gặp A Âm.Cũng may sau này A Tung và Mộ Dung Bạch thành thân, ta nhờ A Tung tìm giúp ta một tấm lệnh bài ra vào vương cung, như vậy cũng dễ dàng hơn một chút.Nhưng ngày tháng tốt đẹp chẳng kéo dài bao lâu, bởi vì A Âm đã yêu người khác.Là một thư sinh. Bọn họ gặp nhau giữa rừng cây. Cảnh tượng ấy so với lần đầu ta gặp nàng, quả thực mỹ lệ hơn vài phần.A Âm rất thích hắn. Ta từng nhìn thấy nam nhân ấy, hy vọng hắn sẽ đối xử tốt với A Âm.Lần cuối cùng đến phủ Trưởng công chúa gặp A Âm, ta đứng trên ngọn cây, trông thấy nàng một lòng thâm tình với nam nhân ấy, ta không nhịn được mà buông lời giễu cợt:"Thì ra Công chúa Điện hạ cũng có lúc chật vật thế này sao."Thì ra ta lại ác độc đến thế."Cút!" Nàng gằn giọng quát ta.Ta biết nàng chẳng ưa gì ta, bởi vậy nét mặt nàng chẳng hề lộ vẻ phật lòng. Ta chỉ khẽ cười, nhẹ giọng nói:"A Âm, ta dẫn nàng đi ngắm hoa đồng thơm ngát ngoài thành nhé?""Lâm Lang cô nương!" Nàng khách khí, nén giận đáp lời ta. "Xin ngươi tránh xa cuộc sống của bổn cung! Bổn cung biết ngươi bản lĩnh cao cường, không làm gì được ngươi, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, bổn cung hết đời này sẽ không để ngươi được yên ổn!""Hết đời...... Nàng giận ta đến vậy sao?""Phải! Ngươi khiến cho người khác tức giận cực kỳ!"Thì ra, nàng thực sự ghét ta đến thế......Cũng tốt thôi, vậy thì ta sẽ chẳng còn lưu luyến gì thế gian này nữa.Ta nhớ lại thư hồi âm của Phi Sâm đêm qua, vị dược kia vẫn chưa thể tìm ra, còn phương thuốc hắn kê cũng dần chẳng ngăn nổi hàn tật nữa."A Âm......" Ta gọi nàng, có lẽ đây là lần cuối cùng ta được gặp nàng rồiTa thực sự muốn ôm lấy nàng một lần."Bổn cung cho phép ngươi gọi như vậy sao?! Ngươi muốn chết sao?!" Nàng vẫn tức giận như trước."Ta phải đi rồi, đi đến một nơi rất xa. Hôm nay ta đến đây, là để từ biệt nàng......""Mau cút đi!" Nàng đóng sập cửa sổ, tựa như trái tim nàng, mãi mãi không bao giờ mở ra với ta.Mà thôi, cứ thế đi.Hai năm rồi, ta vẫn chẳng thể nhìn được lòng nàng. Hà tất phải cưỡng cầu làm gì?
______________________________Mộ Dung Ti Âm'sĐã mấy ngày chẳng thấy bóng dáng nữ nhân đáng ghét kia, ta lẽ ra phải vui mới đúng, thế nhưng lòng ta lại thấy trống trải. Ta nhớ lại lời nàng mấy ngày trước, nàng bảo nàng phải đi đến một nơi rất xa.Một nơi rất xa......Xa đến mức nào?Vậy nên mới phải đi thật lâu sao?Không đúng, nữ nhân đó chắc hẳn chỉ vài ngày nữa sẽ trở về. Ừ, chắc chắn là vậy, ta hiểu nàng mà.............Nữ nhân ấy, đã hơn một tháng chẳng đến đây rồi. Ta sai người đến thanh lâu nàng mở để nghe ngóng, kẻ được phái đi báo lại rằng nữ nhân kia đã chuyển nhượng Nhã Lâm Cư cho người khác từ một tháng trước rồi rời đi rồi."Có nói sẽ trở lại không?""Thưa công chúa, nghe nói nàng sẽ không trở lại nữa."Không trở lại nữa... Ừm, thật tốt. Giờ thì bên tai cũng được yên tĩnh rồi. — Ta tự nhủ.Thế nhưng mấy ngày sau gặp Phi Sâm, vì hắn là ngự dụng y sư của Tần Vương, nên ta với hắn coi như cũng có chút giao tình."Ti Âm Công chúa, người có phải đang tìm Lâm Lang cô nương?" Hắn hỏi ta"Phi ngự y có gặp qua nàng không?""Công chúa đừng tìm nữa, nàng đã đi đến một nơi rất xa, e là không thể trở về được. Nàng nhờ thần chuyển lời đến Công chúa, nếu như Công chúa nhớ đến nàng, nàng rất muốn nói cho Công chúa biết rằng nàng rất thích người.""......Nàng đi đâu rồi?" Ta nghe thấy chính mình hỏi."Thần không biết.""........."Phi Sâm đưa cho ta một xấp thư. Từng con chữ thanh tú kia viết đầy những hồi ức ngày xưa cũ. Ta đột nhiên cảm thấy nàng thật ngốc, nhưng ta còn ngốc nghếch hơn nàng.Hai năm sau, Trần Quốc cầu thân.Ta chưa giúp vương tỷ được điều gì, cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một Công chúa. Ta không muốn để vương tỷ khó xử, vậy nên ta chủ động xin cùng Trần hòa thân.Vương tỷ chấp thuận. Ta biết thực ra trong lòng vương tỷ còn khó chịu hơn ta, nhưng cả hai cũng ta đều không giỏi biểu đạt. Thế như vào đêm hạ chỉ hòa thân, Vương Quân vốn luôn tư văn nho nhã, yếu đuối chẳng dám ra gió kia lại chạy tới phủ, thẳng tay giáng cho ta một bạt tai."Ngươi biết vì sao không?" Hắn hỏi ta.".........""Ta thay Lâm Lang đánh!" Hắn giận dữ nói. "Ngươi có muốn nàng chết thì cũng để nàng chết một cách an ổn một chút!"Đêm ấy, ta biết được nguyên do Lâm Lang rời đi.Ta từng nghĩ mình chỉ là kẻ ngốc, nhưng không ngờ rằng ta lại ngu xuẩn đến mức này.Lâm Lang......Lâm Lang......Ngươi từng oán ta đến mức nào?
______________________________Lâm Lang'sLúc ta nghe tin nàng sắp hòa thân, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta là, nàng có thấy ấm ức không?Hòa thân, nghe thì tốt đẹp, nhưng thực chất chẳng khác gì làm con tin cả.Vậy nên ta tìm đến Tô Vực, ta nghĩ chỉ có nàng ấy mới giúp được ta."Ngươi muốn ta cứu nàng?" Tô Vực nhìn sâu vào mắt ta.Ta gật đầu:"Cầu xin ngươi.""Cũng được, A Tung đã giúp ngươi thăm dò xong rồi. Chỉ là......" Tô Vực nhẹ nhàng hỏi. "Ngươi còn muốn gặp nàng không?"Ta khẽ bật cười:"Ít nhất cũng phải nói một lời từ biệt chứ."
______________________________Mộ Dung Ti Âm'sTrên đường hòa thân, ta bị Tô Vực dùng cách gần như thủ đoạn bắt cóc để mang đi. Ta cuồng loạn hét vào mặt Tô Vực:"Ngươi điên rồi sao?! Ngươi muốn dân chúng Tần Quốc rơi vào cảnh chiến loạn sao?!"Nàng lạnh lùng cười:"Nếu không phải có người cầu xin ta, ngươi nghĩ ta thèm bận tâm tới ngươi sao?"Một ý nghĩ to gan chợt nảy lên trong đầu ta. Ta siết chặt tay nàng, tim đập điên cuồng."Đến rồi." Tô Vực kéo ta xuống ngựa, dẫn ta đến bên một hồ nước trong rừng.Ta thấy một người đang đứng quay lưng về phía ta.Ta run giọng gọi nàng:"Lâm Lang......"Nàng chậm rãi xoay người lại, vẫn là dáng vẻ của hai năm trước, chỉ là gầy đi rất nhiều.Nàng mỉm cười, nói:"A Âm, đã lâu không gặp.""Ừm......"Nàng nhìn ta rất lâu, ánh mắt ấy chất chứa tình ý mà trước nay ta chưa từng được cảm nhận. Đột nhiên, nàng quay lưng về phía ánh trăng, nói với ta:"Ta khiêu vũ cho ngươi xem nhé.""Được......"Ta mãi mãi không thể quên dáng hình nàng trong ánh trăng rạng tỏ đêm ấy, khoác lên mình hỉ bào đỏ thẫm, uyển chuyển vì ta mà khởi vũ. Ta chưa từng cảm thấy yên bình đến vậy. Lúc từ biệt nàng, nước mắt ta bất giác tuôn ra như mưa.Vũ ngừngNàng ngước nhìn vầng trăng sáng, nhẹ nhàng nói với ta:"A Âm, ngươi nhất định phải sống thật tốt."— Ta thực sự mong nàng có thể quay đầu lại, nếu vậy, ta sẽ có dũng khí giữ nàng ở lại. Nhưng nàng không làm vậy, nàng đi rồi.Đầu cũng không ngoảnh lại một lần.Ta muốn đuổi theo nhưng lại bị Tô Vực ngăn cản."Để nàng đi thôi, nàng không còn nhiều thời gian nữa."Ta bàng hoàng:"Phi Sâm chẳng phải đã tìm được dược liệu kia, rồi chế xong đan dược cho nàng rồi sao?!"Tô Vực ngước nhìn ánh trăng, dung nhan tuyệt sắc phủ một tầng bi thương:"Nàng ấy nói, nếu nàng ấy có thể buông bỏ chuyện cũ, nàng sẽ buông thả cho bản thân mà uống thuốc. Nếu không, chỉ đành thuận theo số mệnh.""Vậy nàng......"Tô Vực quay đầu nhìn thẳng vào ta, hỏi ngược lại:"Nếu có thể buông bỏ, nàng ấy cần gì phải gặp ngươi nữa?""........."Ta như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống đất. Dưới ánh trăng trong trẻo, ta thậm chí không còn tư cách khóc vì nàng.Sau này, ta không còn nghe được tin tức gì về nàng nữa, nhưng ta vẫn tin nàng còn sống.Trưởng công chúa Đại Tần đã hòa thân cùng Trần Quốc.Ta chỉ là Mộ Dung Ti Âm.Nhiều năm trôi qua, ta dốc cạn một đời để tìm kiếm nàng, nhưng chẳng thể gặp lại.Nếu một ngày ta có thể gặp lại nàng, ta rất muốn nói với nàng rằng:Lâm Lang, chi bằng chúng ta làm lại từ đầu.
[Hết chương 101]