[BHTT] FOR ONE NIGHT (419) |COVER VER ENGLOT|

CHƯƠNG 3



Hôm nay, Engfa đi làm sớm hơn mọi khi, lúc Patcha vào, đã thấy Engfa ngồi ở phòng từ lúc nào.

-- Chuyện lạ, hôm nay cậu đi làm sớm vậy Fa?

-- Là do mình siêng thôi._ Engfa chán nản chống cằm trả lời Patcha.

Engfa đang suy nghĩ những lời Charlotte đã nói hôm qua. Cô ấy nói là ghét cô, còn đặc biệt thêm chữ “cực kì ghét” nữa, bị cấp trên của mình ghét cay ghét đắng như vậy, có phải báo hiệu là  nên cuốn gói sớm khỏi công ty không.

Khổ thật, động đến ai không động, lại đi đắc tội cấp trên của mình, đã ế lại còn sắp thất nghiệp. Sao đời Engfa khổ quá vậy nè? T-T

Có vẻ như Engfa có linh cảm rất đúng về số phận của mình ở công ty. Ngay khi vừa vào làm, Engfa đã được Charlotte  “triệu hồi” và dần cho một trận vì tội làm báo cáo sai. Báo cáo sai, thì làm lại. Nhưng làm lại rồi, làm đúng, vẫn bị chửi. O.O

Sau đó, chính là chuỗi thời gian bị hành của Engfa Waraha. Chạy từ tầng 15 xuống tầng 5 để sửa hợp đồng, sau đó từ tầng 5 lội ngược lên tầng 15 đưa Charlotte duyệt, rồi từ tầng 15 lết trở xuống tầng 10 chuyển hợp đồng đã có chữ kí Charlotte cho phòng kế toán xử lí tài chính.

May mắn làm sao, hôm nay thang máy hư. Và bây giờ, Engfa không biết “cặp giò” vạn người mê có còn là của mình nữa hay không. Chưa dừng lại ở đó, trở lại bàn làm việc là mục tiêu bán hàng, là kế hoạch phát triển sản phẩm, là báo cáo về hợp đồng vừa kí.

Engfa thậm chí còn không có thời gian để ăn. Engfa vừa làm vừa không ngừng “thăm hỏi” một lượt tám đời dòng họ nhà Charlotte . Đây rõ ràng là bóc lột nhân công, là đang “đì” Engfa, Engfa muốn kiện cô ta.

Làm quần quật đến chiều, cuối cùng cũng đến giờ về, cũng may Charlotte còn chút lương tâm, không bắt Engfa tăng ca như mọi khi.

Tuy nhiên, trưởng phòng Austin có bonus cho Engfa bản báo cáo kế hoạch tháng, trong khi hôm nay mới là giữa tháng.

Engfa nghĩ cái thang máy trong công ty chắc là có thù với cô. Sau khi hành cô chạy lên chạy xuống mười mấy tầng lầu thì đến giờ ra về, nó đã hoạt động trở lại.

Engfa càng khẳng định suy nghĩ đó của mình hơn khi vừa bước vào thang máy thì đã thấy Charlotte  đứng sẵn từ lúc nào.

Khúm núm đi vào, đứng cách Charlotte hẳn một khoảng xa, Engfa thật sự “xanh mặt” khi nhìn thấy trưởng phòng Austin.

Khi thấy thang máy sắp đến nơi, trưởng phòng Austin đột nhiên tiến lên đứng cạnh Engfa. Nhẹ nhàng đưa đôi giày 12 phân nhọn hoắt của mình sang, đặt lên chân Engfa, sau đó dồn hết trọng lực cả cơ thể vào chân phải, mặt không hề biến sắc, bình tĩnh giẫm xuống chân Engfa, còn thuận tiện xoay một cái.

Xong xuôi, Charlotte khẽ vuốt tóc khoan khoái bỏ đi, để lại Engfa lúc này mặt từ đỏ chuyển sang xanh sau đó là trắng bệch ở lại.

Engfa có khổ mà không biết nói cùng ai, chỉ biết nuốt nước mắt, lặng lẽ chịu đựng cái đau nơi bàn chân mang lại, Engfa khập khiễng bước ra. Sao cô ta có thể nặng chân như vậy, cho dù có ghét cô, thì cũng phải suy nghĩ đến an toàn của nhân viên chứ, lỡ đâu cô bại liệt rồi, ai sẽ nai lưng ra làm cho cô ta?

Lê lết tấm thân tàn tạ héo úa ra khỏi thang máy, Engfa bàng hoàng nhận ra số phận bi đát của mình.

Vốn dĩ Engfa thường đi xe bus về nhà, cho nên lúc nào cũng phải ra trạm đón xe. Nghiệt ngã làm sao, hôm nay trời lại đổ mưa tầm tã, chân cẳng lại “què quặt” thế này, làm sao mà chạy ra trạm xe được.

Khập khiễng đi đến trước cửa công ty, đang ngó nghiêng xem có chiếc taxi nào lướt qua không thì từ xa, một chiếc Range Rover Evoque trắng đen sang trọng bóng loáng đang tiến về phía Engfa.

Thường thì trên tv, lúc này sẽ là cảnh chiếc xe dừng lại trước Engfa, sau đó chính là một nam thần soái khí ngất trời nào đó bước ra ( hoặc là ngự tỷ ấm áp cũng được ), ôn nhu mở cửa, mời Engfa lên xe cùng mình. Nhưng mà...chiếc xe đó...

“Ào”

Khi chiếc xe sắp đến gần Engfa, người trên xe đột ngột tăng tốc, thuận tiện đánh tay lái, mang theo bãi nước bẩn dưới đường, toàn bộ hất vào người Engfa. Bây giờ, có một chữ để hình dung Engfa Waraha. Thảm!

Engfa nhận ra chiếc xe đó, là của Charlotte . Cả công ty này chỉ có mình cô ta có chiếc xe đó. Cô ta rõ ràng là đang trả thù Engfa, cô ta muốn hành hạ Engfa.

--Đồ khó ở, cô là đồ nhỏ nhen ích kỉ. Tôi chỉ muốn giúp cô thôi mà, cô là đồ vô ơn. Tôi sẽ không giúp cô lần nào nữa đâu.

Mắng thì mắng như vậy, nhưng cái người bị mắng thì đã đi xa tít mù rồi. Engfa mang bộ dáng rũ rượi đi đến trạm xe bus, dù gì cũng đã ướt mem rồi, còn sợ cái gì nữa chứ. Không ngờ đắc tội Charlotte lại phải nhận lấy hậu quả nặng nề như thế này. Haizz.

____________.____________

Chỉ trong vòng một tuần mà Engfa bị Charlotte “hành hạ” đến thân tàn ma dại, cố gắng chống chọi đến cuối tuần, Engfa hân hoan thoát khỏi móng vuốt của trưởng phòng Austin.

Ngày nghỉ, Engfa đánh một giấc đến tận trưa, mặc cho Fa umma kêu réo la mắng các kiểu, Engfa quyết tâm không màng thế sự, tiếp tục giấc ngủ quý giá của mình.

Cảm thấy đã bổ sung đầy đủ giấc ngủ, Engfa bắt đầu mò xuống bếp tìm thức ăn. Đang ăn thì bị Fa umma bắt gặp và sau đó là bài ca “chồng con cháu chắt” quen thuộc, Engfa không chịu đựng nổi đành lấy cớ lẻn ra ngoài.

Hiện giờ thì Engfa đang đứng trước một ngôi nhà khá sang trọng cách nhà cô khoảng hai ngôi nhà. Đưa tay nhấn chuông cửa, cánh cửa nhanh chóng được mở ra và như một thói quen, Engfa tiến vào bên trong.

-- Engfa đến chơi hả? Sohee đang ở trong phòng đấy. Dạo gần đây con bé lại chẳng chịu ăn uống gì._ Tiếp đón Engfa là một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, mặc dù lớn tuổi nhưng do bảo dưỡng kĩ càng, nên trông không đứng tuổi là bao. Có vẻ như bà cũng rất quen thuộc với sự có mặt của Engfa ở đây.

-- Vậy ạ? Để cháu vào hỏi xem thế nào ạ.

Xoay người tiến lên lầu, đi thẳng đến nơi có căn phòng màu hồng duy nhất.

“Cốc cốc”

Nâng tay khẽ gõ cửa, nhưng bên trong không ai trả lời. Engfa đưa tay vặn thử tay nắm cửa, may mắn thay, cửa không hề khoá.

Chầm chậm mở cửa, bên trong vô cùng im lặng tưởng chừng như không hề có sự hiện diện của ai nơi đây. Nhưng khi quan sát nơi góc phòng, một cô gái đang ngồi bó gối cạnh bên chiếc đàn piano.

-- Sohee?_ Engfa khẽ gọi, thu hút sự chú ý của cô nàng.

-- Fa...?

Cô gái ngẩn mặt lên quan sát, đến khi nhận ra là Engfa, cô đột nhiên bật dậy, chạy đến ôm chầm lấy Engfa.

--Aigoo, hình như Sohee gầy đi phải không? Fa ôm thấy toàn xương này. Nghe Engfa nói, cô gái đột nhiên căng thẳng, sau đó buông lỏng Engfa ra, rồi lại không nói lời nào.

Cô gái được Engfa gọi là Sohee kia thật ra là hàng xóm với nhà Engfa. Sohee nhỏ hơn Engfa bốn tuổi, năm nay vừa tròn 20.

Tuy nhiên, Sohee không giống những cô gái khác, cô bé bị tự kỉ từ nhỏ và cực kì ghét tiếp xúc với người lạ.

Engfa có thể được xem là người bạn duy nhất của Sohee. Không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là từ khi còn rất nhỏ, Engfa đã luôn bên cạnh cô rồi, và như một lẽ tự nhiên, Engfa trở thành người duy nhất trải qua mọi thứ cùng Sohee.

Trong kí ức của Sohee, Engfa là người cùng cô chơi đùa, bảo vệ cô khỏi những đứa con trai tinh nghịch trong khu phố, cũng là người không bao giờ kì thị cô vì cô khác với mọi người.

Đối với Engfa, Sohee là một người vô cùng quan trọng, Engfa luôn yêu quý và cưng chiều Engfa vô điều kiện. Sohee cũng thế, cô yêu thích Engfa rất nhiều và thậm chí là...có phần cực đoan.

-Sao lại im lặng? Có thể nói cho Fa nghe tại sao Sohee không ăn cơm không?_ Engfa ân cần vuốt tóc Sohee.

Nhưng cô nàng đối diện lại chỉ mím môi im lặng.

-- Được rồi, Sohee không muốn nói thì thôi. Vậy bây giờ, xuống nhà ăn cơm với Fa được không?_  Engfa lại một lần nữa thể hiện sự quan tâm của mình dành cho Sohee.

Engfa dắt tay Sohee định dẫn xuống phòng ăn thì bỗng nhiên, Sohee lại níu tay Engfa lại.

-- Hửm? Sao vậy?_ Engfa thắc mắc khi Sohee hành động như vậy.

-- Fa...lâu...rồi...không...không đến...đến thăm Sohee._ Sohee ngập ngừng nói lên suy nghĩ của mình.

-- Cho nên...Sohee không chịu ăn cơm...là do Fa?

Sohee lại một lần nữa trước câu hỏi của Engfa.

-Fa xin lỗi, vì tuần này Fa phải tăng ca nên không đến chơi với Sohee được. Uhm...tuần sau nhé, tuần sau Fa sẽ cố đến thường hơn.

Engfa thật sự không dám hứa với Sohee. Bởi vì cô không chắc rằng tuần sau “bà cô khó ở” có lại nổi hứng hành hạ cô nữa không.

-- Cuối tuần sau là Sohee phải sang Mỹ lưu diễn rồi, lần này có lẽ đến tận một năm. Cháu có rảnh thì ghé sang với con bé thường xuyên nhé._ Mẹ Sohee mang trái cây vào phòng cho Engfa, thuận tiện thông báo luôn cho Engfa về việc của Sohee.

-- Tận một năm sao ạ?

Engfa ngạc nhiên khi biết chỉ còn một tuần nữa, Sohee phải lên đường đi lưu diễn.

Chẳng là mặc dù bị tự kỉ nhưng Sohee lại có năng khiếu đặc biệt về piano. Từ nhỏ, cô đã luôn thích chơi đùa bên đàn piano, lớn thêm chút nữa, mẹ Sohee bắt đầu cho Sohee tham gia những lớp năng khiếu về piano, sau đó là những buổi biểu diễn lớn.

Có thể nói, Sohee khá nổi tiếng trong lĩnh vực này, thỉnh thoảng, cô cũng được mời đến những buổi diễn lớn ở Hàn, đôi khi cô bé cũng đến những nước lân cận để lưu diễn, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi. Không biết tại sao lần này lại đi lâu như vậy?

-Có lẽ con bé không muốn xa cháu đấy. Nó cứ nói là không muốn đi. Cháu nói giúp cô với nhé._ Mẹ Sohee lo lắng nhờ Engfa.

Đây là cơ hội hiếm có, nếu may mắn, Sohee có thể trở thành một nghệ sĩ lớn. Bà thật sự không muốn con bé vuột mất cơ hội này chút nào.

Mẹ Sohee tinh ý rời khỏi phòng. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Engfa và Sohee.

Engfa buồn bã nhìn Sohee, cô thật sự không muốn xa Sohee chút nào, ngoài Joy và Lisa, Sohee là người duy nhất cô tâm sự mọi thứ.

Sohee dường như đã trở thành một phần cuộc sống của Engfa, quan trọng vô cùng, Sohee như một cô em gái, luôn im lặng sẻ chia mọi tâm sự cùng Engfa, những lo lắng khi Engfa không tìm được việc hay niềm vui mỗi khi Engfa lập được thành tích.

Nếu như không có Sohee, Engfa không biết sẽ buồn như thế nào nữa. Nhưng đây là cơ hội quan trọng của Sohee, Engfa không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà cản trở tương lai của em ấy được.

Nhìn Sohee vẫn đang ôm chặt lấy mình, Engfa đưa tay ân cần vỗ lưng cô ấy.

-Sohee nghe Fa nói nè. Em rất thích piano đúng không? Em không muốn mang nó đi khắp thế giới sao?

Đáp lại chỉ là sự im lặng từ Sohee mà thôi.

--Fa biết Sohee có thể hiểu mọi điều Soo nói. Đây là tương lai của Sohee, chẳng phải Sohee luôn mơ ước trở thành một nghệ sĩ piano sao? Rồi mọi người sẽ biết đến tiếng đàn của Sohee. Đến lúc đó, chỉ sợ Soo có muốn đến xin chữ kí, còn phải xếp hàng nữa ấy chứ.

Engfa mỉm cười cố gắng thuyết phục Sohee. Nhưng khi Engfa cảm nhận được vai áo của mình dần thấm ướt, Engfa bắt đầu phát hoảng.

-- Sao lại khóc thế này? Fa nói sai sao? Fa xin lỗi nhé._ Engfa hốt hoảng vừa lau nước mắt vừa an ủi Sohee.

-- Fa...muốn...muốn...Fa muốn Sohee đi sao?_ Sohee đưa gương mặt thấm đẫm nước mắt lên nhìn Engfa.

-- Không phải Fa muốn hay không, mà đây là ước mơ của Sohee. Là cơ hội để Sohee hoàn thành giấc mơ của mình. Sohee sẽ được nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia, chứ không phải là khu phố nhỏ xíu như lỗ mũi ở đây. Sẽ quen được rất nhiều bạn bè, thậm chí là tìm được người khiến trái tim Sohee rung động, chứ không phải là suốt ngày quanh quẩn với Engfa ngốc như thế này.

-- KHÔNG! Sohee không thích những người đó. Fa là đủ rồi, Fa là đủ rồi._ Sohee đột nhiên kích động khiến Engfa có chút bất ngờ.

-- Được rồi, Fa đùa mà. Nhưng chuyện đi lưu diễn, là Fa nói thật. Sohee sẽ đi thực hiện ước mơ, đúng chứ?

Engfa im lặng, chờ đợi câu trả lời từ Sohee. Cô biết là Sohee sẽ đồng ý, đơn giản bởi đây chính là chân lý đời Sohee.

Và đúng như Engfa nghĩ, là một cái gật đầu từ Sohee. Engfa vui mừng ôm lấy Sohee, cô biết, cô em gái này là một người rất hiểu chuyện mà.

-- Uhm. Vậy tuần sau Fa sẽ đến chơi với Sohee thường hơn nhé. Đi tận một năm lận mà, Fa sẽ nhớ Sohee nhiều lắm luôn._ Engfa nghĩ rồi, cho dù tuần sau bà cô khó ở có bắt nhốt Engfa đi chăng nữa, thì Engfa cũng sẽ trốn về cho bằng được. Vì chỉ còn một tuần gần Sohee thôi mà.

-- Fa...có thể...có thể gọi cho Sohee.

-- Uhm. Fa biết rồi. Hì

Engfa mỉm cười thật tươi với Sohee. Engfa thật sự vui mừng cho Sohee, đây có thể là khởi đầu cho một tương lai đầy tươi sáng cho Sohee, một cơ hội hiếm có khó tìm.
Hoặc cũng có thể là khởi đầu cho...bi kịch?
____________._____________

Sáng sớm đàu tuần, Engfa đi làm với tâm thế quyết tâm chiến đấu, chống chọi đến cùng với trưởng phòng Austin. Thế nhưng khi vào làm, Engfa mới nhận được tin là Charlotte đã đi công tác, một tuần nữa mới trở về.

Cả phòng kinh doanh thậm chí đã định mở tiệc ăn mừng khi biết tin đó, cho dù chỉ là một tuần thoát khỏi Kim khó ở thôi thì đối với mọi người, đó cũng là một ân huệ quá lớn rồi. Và Engfa chính là một trong số những thành phần hân hoan nhất khi trưởng phòng Austin đi công tác, Engfa chỉ còn thiếu không bắt loa thông báo cho cả công ty biết mà thôi.

Thật là, cho dù có vui thế nào thì cũng nên giữ trong lòng thôi chứ, đằng này...

Nhờ Charlotte đi công tác mà ở công ty không ai hành hạ Engfa cả. Thế cho nên, Engfa cũng có nhiều thời gian để bên cạnh Sohee hơn.

Engfa cảm thấy may mắn vì điều đó, dù gì cũng xa nhau tận một năm, Engfa nghĩ mình nên dành nhiều thời gian bên cô em gái nhỏ này.

Hôm Sohee đi, Engfa có mặt từ rất sớm ở sân bay. Engfa thật sự không muốn xa Sohee chút nào cả.

Đến giờ check in, Engfa cứ sụt sùi ôm chặt Sohee mãi không buông, trông cứ như mấy bà vợ tiễn chồng đi đánh trận vậy.

-- Fa.

-- Uhm, Sohee nói đi.

-- Sohee...Sohee sẽ không thích ai cả...cho nên...cho nên...Fa cũng đừng phản bội Sohee nhé.

Phản bội?

Engfa bật cười khi nghe từ phản bội phát ra từ Sohee. Cô bé này có phải là xem phim quá nhiều rồi không, gì mà phản bội chứ, làm cứ như là người yêu ấy.

-- Được rồi, mau vào trong đi cô nương. Fa sẽ thường gọi cho Sohee. Mong rằng một năm sau, Fa sẽ được nhìn thấy nghệ sĩ piano nổi tiếng Park Sohee.

-- Fa. Hứa đi!_ Sohee nắm chặt lấy góc áo Engfa không buông.

-- Hửm? Hứa gì?

-- Fa sẽ chỉ có mình Sohee thôi._ Sohee mặt đầy nghiêm túc đối với Engfa.

-- Được rồi, Fa chỉ có mình Sohee thôi._ Engfa mỉm cười xoa đầu Sohee. Đến lúc này, Sohee mới yên tâm vào trong.

Trong mắt Engfa, có lẽ Sohee vẫn chỉ là cô bé hàng xóm nhỏ nhắn đáng yêu mà cô vô cùng yêu quý. Nhưng Engfa lại quên rằng, Sohee đã 20 tuổi rồi, đã trở thành một thiếu nữ với những cảm xúc của riêng mình.

Sohee là tự kỉ, chứ không phải là một đứa trẻ. Cô hiểu tình cảm là gì, chỉ là có chút chậm so với mọi người mà thôi. Cho nên, khi Engfa hứa với Sohee như vậy, Engfa đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?

18/06/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...