[BHTT] FOR ONE NIGHT (419) |COVER VER ENGLOT|
CHƯƠNG 1
ENGFA WARAHA
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên của ngày xuyên qua bức màn khẽ đong đưa trên cửa sổ, chạm vào hai thân ảnh đang say ngủ trên giường. Một người đã bị cái chăn dày cộm che khuất, chỉ lộ ra ngoài mỗi cánh tay trắng nõn. Người còn lại, là một cô gái,với chiếc mũi tròn và gương mặt có chút gì đó mang vẻ trẻ con.Có vẻ như ánh nắng buổi sớm quá mức chói chang, khiến cho một trong hai người nhíu mày tỉnh giấc, là cô nàng có gương mặt trẻ con.Engfa tỉnh dậy và ngay lập tức cảm nhận được cơn đau đầu ập đến, có vẻ như đêm qua cô đã uống rất nhiều rượu. Đưa tay xoa mái tóc đã không khác gì cái tổ quạ, Engfa khó khăn ngồi dậy. Đưa mắt quan sát một vòng quanh phòng, phòng rộng rãi, sang trọng, nội thất trang nhã, giường kingsize, màu trắng đặc trưng của khách sạn nhưng vẫn mang lại cảm giác ấm áp, bên ngoài còn có cả ban công nữa. Đúng là khách sạn hạng sang có khác!Chờ đã! Hình như có gì đó sai sai. Khách sạn? Phòng? Giường kingsize? Cảnh này hình như Engfa đã thấy ở đâu rồi!?! Khẽ nuốt nước bọt, nhìn xuống cơ thể đang được bao bọc cẩn thận bởi chiếc chăn trắng tinh khôi của khách sạn, Engfa run rẩy giở cái chăn đang quấn trên người ra...WTF?Không một mảnh vải che thân. Cái quái gì đang diễn ra vậy?Engfa hoảng loạn nhận ra rằng mình đang ở vào một tình thế mà từ trước đến giờ, cô chỉ thấy trên phim thôi. Sáng sớm thức dậy trong một căn phòng xa lạ cùng “một người đàn ông” xa lạ ( mặc dù chưa thấy người đàn ông kia), trên người không một mảnh vải.Cô là bị người ta bỏ thuốc rồi dụ lên giường đúng không? T-T Hai mươi sáu năm trinh tiết của cô đã bị tên “khốn kiếp” nào hãm hại thế này. Cô là thích con gái được không? Cô không hề hứng thú với mấy tên cao to vạm vỡ tóc tai undercut các kiểu đâu. Cô thậm chí còn chưa tìm thấy “người con gái” của đời mình đâu T-TRun rẩy nhìn sang vật thể đang bị đống chăn hỗn độn bên cạnh che khuất kia, Engfa thực sự muốn biết cái tên đã “hại đời” cô ( chưa biết ai hại đời ai à =.=), lại còn dám cả gan nằm ngủ ngon lành như vậy nữa chứ.Với tay kéo chăn kẻ bên cạnh xuống và gương mặt dưới lớp chăn kia đã khiến Engfa chính thức á khẩu.-Trưởng phòng!!!!!!!Cái quái quỷ gì đây? Từ nãy đến giờ, Engfa cứ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.Đầu tiên là tỉnh dậy trong khách sạn với cơ thể “trần trụi”, sau đó là không ngừng rủa xả cái tên khốn kiếp nào đó đã “dụ dỗ” cô. Và bây giờ, Engfa đau đớn phát hiện ra “tên khốn” ấy không ai khác mà chính là trưởng phòng của cô. Cho đến giờ phút này, điều duy nhất an ủi Engfa chính là trưởng phòng của cô là con gái, lại còn xinh đẹp nữa, thôi thì “thất thân” vào tay người như vậy cũng đỡ đau đớn hơn một chút.Nhưng mà hình như cũng không đúng lắm thì phải!?!Theo như Engfa biết, nếu cô bị trưởng phòng “mần thịt”, thì sẽ đau lắm, nhưng mà bây giờ, ngoài đau đầu và mệt mỏi thì Engfa chẳng cảm thấy gì cả. Sao lại thế được?Có khi nào...?Lén lút vén nốt tấm chăn trên người cô trưởng phòng kia, và lần này, Engfa không biết là mình có yên ổn rời khỏi khách sạn này được hay không nữa.Bởi vì ẩn sau lớp chăn kia, chính là vệt máu sẫm màu dưới thân ai kia, Engfa đương nhiên biết vệt máu đó nói lên điều gì. Và Engfa cũng biết luôn rằng, nếu trưởng phòng tỉnh dậy, đời cô coi như xong.Nhưng không đợi Engfa bỏ chạy, người trên giường bởi vì chăn đột ngột bị lật, hơi lạnh thổi vào người khiến cô nhăn mày tỉnh giấc. Nhíu mày dần thích ứng với ánh sáng ban ngày, cô gái khó chịu mở mắt. Đưa tay ấn vào mi tâm nhằm xoa dịu cơn đau đầu, cô gái chống tay ngồi dậy, đến khi hoàn toàn thích ứng với cảnh vật xung quanh rồi, cô nàng mới nhận ra trên người mình hoàn toàn không còn sót lại một mảnh vải nào cả, chăn thì trượt xuống tận bụng khiến toàn bộ cơ thể bại lộ ra ngoài. Vội vàng lấy chăn quấn người lại để che đi cơ thể, lúc này, cô nàng cũng “vừa kịp” nhận ra rằng căn phòng này không chỉ có mình cô.Chầm chậm quay sang bên cạnh để nhìn rõ người kia, cô gái ngay lập tức nhíu mày khi nhận ra gương mặt kia cùng tình trạng không khác gì với mình, chính là tình trạng “hoà mình với thiên nhiên”.Engfa phía bên này bỗng nhiên không rét mà run khi bắt gặp ánh nhìn của trưởng phòng, cô thật sự không biết mình nên làm gì lúc này nữa.Lợi dụng người ta say rồi lấy mất “lần đầu” của người ta. Nói gì giờ???"Hi...hi, trưởng phòng...( Được rồi, nếu không nói được gì cho hay ho thì tốt nhất nên im miệng luôn đi Engfa Waraha =.=)Cái người được gọi là trưởng phòng kia sau một hồi quan sát mọi thứ cộng với tình trạng cơ thể như trên cùng cái đau nơi hạ thân, là một người trưởng thành, cô đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô càng bực hơn nữa khi đó lại là một cô gái. Và rồi...-Chát!!!!Thanh âm thanh thuý vang lên giữa bốn bề vắng lặng. Engfa bây giờ chỉ thấy toàn trăng và sao đang bay xung quanh. Chính xác là vừa bị ăn một bạt tai từ vị trưởng phòng kia.Engfa Waraha bây giờ là có khổ mà không thể nói. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra mà T-TCô gái kia nhanh chóng nhặt quần áo lên, mặc dù cái đau nơi hạ thân khiến động tác của cô có chút chật vật nhưng bây giờ, cô không cho phép mình được chậm trễ một giây phút nào. Sau khi quần áo đã chỉnh tề, cô trưởng phòng nhanh chóng tiến ra cửa, trước khi đi còn quăng cho Engfa một câu cảnh cáo:-Để lộ chuyện này ra thì đừng trách. Nhìn Engfa lúc này chẳng khác nào những cô gái bị người ta dụ dỗ sau đó “quất ngựa truy phong” vậy. Engfa thật sự chỉ biết khóc ròng mà thôi.
__________.___________Được rồi, bây giờ là lúc trở về 24 tiếng trước, khi mà Engfa Waraha chưa phải thê thảm như hiện tại...Giới thiệu đôi nét về Engfa:➩Họ tên đầy đủ là Engfa Waraha, 26 tuổi, đã tốt nghiệp 3 năm và hiện đang là nhân viên văn phòng trong một công ty khá lớn ở Thailand.Sáng sớm...Engfa hớt hảo lao từ bus công cộng vào công ty như một cơn gió, tháng này cô đã đi trễ tận ba lần rồi, nếu lần này lại trễ, thì cô xác định cuốn gói khỏi công ty là vừa. Tất cả là tại Patcha bạn thân kiêm đồng nghiệp của cô, hôm qua cô đã bảo là ngủ sớm đi, thế mà tên đó không nghe, cứ lèm bèm suốt về cái việc “ế ngàn năm” của mình, hậu quả là cô ngủ quên và bây giờ phải cong giò ra chạy thế này.Tính ra thì Engfa chính thức được nhận vào làm ở đây cũng gần một năm rồi và mọi người trong văn phòng đều rất yêu quý Engfa do tính cách hiền lành của mình. Và đương nhiên, Engfa cũng rất quý mọi người, ngoại trừ một người...
Chỉ còn có năm phút...-Chờ đã..._ Thấy cửa thang máy sắp đóng, Engfa đã không hề nghĩ ngợi gì mà xông vào, nhưng ngay khi đặt một chân vào thang máy, Engfa đã hối hận vì quyết định của mình.Nguyên nhân là vì “cục nước đá” đang đứng bên trong thang máy.Giới thiệu một chút về “cục nước đá”. Charlotte Austin, 25 tuổi, là Thai kiều và hiện đang giữ chức trưởng phòng kinh doanh đồng thời là cấp trên trực tiếp của Engfa. Charlotte không được lòng mọi người trong phòng lắm ( bao gồm cả Engfa ) do sự nghiêm khắc của mình trong công việc cũng như vẻ ngoài khá khó gần của mình. Và mọi người đã dành tặng cho Charlotte một biệt danh vô cùng “thân thương”, Austin khó ở.Cái tên nói lên tất cả, Charlotte “khó ở” từ tính cách cho đến gương mặt, mọi thứ với Charlotte phải thật hoàn hảo, cô không cho phép mình cũng như cấp dưới của mình phạm một sai lầm nào cả, mọi người đều sợ Charlotte một phép. Engfa mới vào công ty nhưng cũng bị Charlotte hành cho “chết đi sống lại” không biết bao nhiêu bận.Trở lại hiện trường sự việc, Engfa vẫn đang đứng nghệch mặt ra trước cửa thang máy, đến khi nhận ra ánh mắt không hài lòng của trưởng phòng Austin, Engfa mới lúng túng bước vào thang máy.Mới sáng sớm đã đụng mặt “Austin khó ở”, Engfa mơ hồ cảm thấy một ngày của mình có vẻ sẽ diễn ra không yên ổn chút nào.Vào văn phòng, chào đón Engfa chính là vẻ mặt nham nhở của Patcha, nếu tên này không phải bạn thân cô, Engfa đã sớm cho mấy đạp vì cái “bản mặt” kia rồi. Tuy nhiên, đừng nhìn vẻ ngoài siêu derp của Patcha mà đánh giá sai nha, cũng giống như
Charlotte.Patcha là Hàn kiều, cô nàng học siêu giỏi, thậm chí cô còn nhận được bằng khen từ tổng thống vì thành tích học tập của mình. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Patcha trở về Thailand học đại học và nhanh chóng thân thiết với Engfa kia.Ngay sau khi tốt nghiệp, Patcha đã có một chân trong công ty, còn Engfa thì mãi một năm sau mới la liếm vào được. Mặc dù vào công ty sớm hơn nhưng đến giờ, Patcha vẫn ngang hàng với Engfa, nguyên nhân là do bản tính khá “ít chuyện” của mình đã kìm hãm sự phát triển của Patcha ở công ty. Haizz. Nhưng Engfa nghĩ Patcha sẽ nhanh chóng được thăng chức thôi, bởi vì khả năng làm việc của cô nàng thật sự không đùa được đâu.-Hi, Engfa ngốc.Đúng là bạn thân có khác, vừa gặp mặt thì đã xỉa xói nhau rồi.-- Im miệng đi, Patcha thúi =.=-- Há há há! Được rồi, không đùa cậu nữa. À, cậu vẫn còn nhớ buổi party tối nay chứ?-- Hỏi thừa, chỗ nào có đồ ăn mà lại thiếu Engfa Waraha này chứ.Buổi party mà cả hai đang đề cập đến thực chất mà một buổi liên hoan nho nhỏ do Charlotte đề xuất vì phòng kinh doanh vừa hoàn thành một dự án lớn. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Charlotte rất nghiêm khắc, nhưng đối với những thành tích tốt của nhân viên, cô cũng sẽ không ngại mà khen thưởng._________.__________
Ngày làm việc hôm nay trôi qua khá yên ả với Engfa, kim đồng hồ vừa chỉ đến số 6, Engfa lập tức ưỡn cổ vươn vai:Cuối cùng cũng đến cuối tuần, đi ăn thôi. Gặp Kim khó ở cũng không phải chỉ toàn chuyện xấu. Yeahhhh!Có vẻ như Engfa vui mừng quá sớm rồi.
_________.___________Đúng 7h, phòng kinh doanh đã tập trung đầy đủ tại nhà hàng, cái gì cũng có thể chậm, nhưng riêng ăn uống thì cái phòng này không bao giờ chậm.Hôm nay, trưởng phòng Austin cũng có mặt, thông thường, những buổi tiệc như thế này cô ấy sẽ không xuất hiện, nhưng hôm nay thì khác, vì cô ấy là người khao mà, cô ấy không đến thì ai sẽ trả tiền đây.Món ăn và rượu đã được bày ra, cả phòng kinh doanh hết người này đến người khác đến kính rượu Charlotte. Bây giờ không tranh thủ lấy lòng cô ấy thì còn khi nào nữa. Charlotte cũng vì phép lịch sự mà uống hết số rượu được mời.Đến khi rượu bắt đầu thấm, mọi người cũng thả lỏng hơn, không còn biết thủ trưởng với nhân viên gì cả, cứ không ngừng lôi kéo Charlotte uống rượu, Charlotte lúc này cũng đã ngà say, không còn sức đâu mà từ chối nữa. Engfa Waraha cũng không khá hơn là mấy, mặc dù mục đính chính là đến đây “ăn chùa”, nhưng do tâm trạng mọi người khá “high”, Engfa cũng không tránh khỏi cảnh bị chuốc rượu.Mọi người tiếp tục đề nghị đi tăng hai, Engfa cảm thấy mình sắp không theo nổi nữa, nhân lúc còn đang tỉnh táo, Engfa đành đánh bài chuồn, từ chối đi cùng mặc cho mọi người lôi kéo.Cuối cùng, cả phòng đành phải thoả hiệp, để Engfa ra về. Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Engfa được phép về nhà, tuy nhiên, còn phải neo thêm “cục nợ” đang gục trên bàn kia, chính là Austin khó ở.Chả là vì bị mọi người liên tục rót rượu, có là ngàn ly không say thì cũng không chịu đựng nổi. Và bây giờ, trưởng phòng Austin đang nằm gục trên bàn không biết trời trăng gì nữa. Đương nhiên là mọi người sẽ không tha theo con ma men kia đi tăng hai rồi, cô ấy lại nổi tiếng khó ở nữa, xách theo có mà mang hoạ à. Do đó, cái “hoạ” đó được chuyển giao cho Engfa. Ai bảo đòi về trước, thế thì đem theo “cục nước đá” đó về luôn đi.Engfa bây giờ chỉ biết vò đầu bứt tóc, bởi Engfa không hề biết nhà Charlotte ở đâu cả.-Đúng rồi, điện thoại!Cố tìm trong túi xách Charlotte điện thoại của cô ấy, bấm mở màn hình...-Password =.=Bất lực ngồi phịch xuống ghế, làm sao để đưa cái xác sống này về đây?Ngồi nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng, Engfa đã quyết định sẽ “tống” Charlotte vào khách sạn, sau đó bản thân sẽ về nhà nghỉ ngơi, cô cũng đang bị rượu làm cho mất tỉnh táo đây.Khó khăn đưa Charlotte ra khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi, sau đó đến thẳng khách sạn, Engfa lại cố hết sức kéo trưởng phòng Austin vào.Mặc dù cũng đang không được tỉnh táo cho lắm, nhưng Engfa vẫn nhớ lấy thẻ của Charlotte thanh toán tiền phòng, đương nhiên rồi, đây là khách sạn năm sao, tiền phòng ở đây bằng cả tháng tiền lương của Engfa, có ngốc mới lấy tiền túi ra trả.Xong xuôi, Engfa lại một lần nữa chật vật lôi Charlotte lên phòng. Chính xác là lôi đấy, Engfa bây giờ cũng đang say, thật sự không còn hơi sức đâu mà dịu dàng với Charlotte. Cho đến khi vào đến phòng, Engfa cũng không kiêng nể quăng Charlotte xuống giường, sau đó còn không quên phủi tay như vừa vác bao tải. ( Cũng may là Charlotte say, nếu không, xem Engfa còn đứng đó mà phủi tay không?)-Hoàn thành nhiệm vụ!Engfa thở một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong. Định xoay người ra ngoài, nhưng lúc này, Engfa lại để ý chân Charlotte vẫn còn mang giày, làm người tốt thì làm đến cùng, Engfa lại tiến đến cởi giày giúp trưởng phòng Austin. Sau đó, Engfa lại để ý đến cái chăn ở cuối giường, Engfa lại lọ mọ đi đến kéo chăn định đắp cho Charlotte, kéo được một góc chăn, vừa định đắp thì chẳng biết chân nọ xọ chân kia thế nào, chăn thì chưa đắp được mà cả người
Engfa đã đổ ập vào người trưởng phòng Austin
Cố gắng lấy lại tỉnh táo, nhưng khi vừa ngẩng đầu, Engfa lại bắt gặp gương mặt xinh đẹp của Charlotte. Sóng mũi cao, lông mi dài cong vuốt, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng của cô ấy. Engfa cứ ngây ngốc mà nhìn Charlotte như thế.Bị cả một cơ thể đè lên người, Charlotte khó chịu mở mắt, mơ màng nhìn thấy ai đó đang nhìn mình chăm chú, người này, mắt nhỏ thật, nhưng rất cuốn hút, nó giống như đang mê hoặc Charlotte vậy.Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, thế rồi không biết là ai bắt đầu trước, chỉ biết là hai người đang hôn nhau say đắm. Đôi tay của Charlotte không biết từ lúc nào đã choàng lên cổ Engfa, hai tay của Engfa cũng không rảnh rỗi, một tay nâng đầu Charlotte, tay còn lại không ngừng vuốt ve cơ thể trưởng phòng Austin.Mắt, mũi, vành tai, môi, cằm rồi lại tiếp tục di chuyển xuống dưới, Engfa vội vàng cởi bỏ áo khoác, rồi lại đến sơ mi của Charlotte. Trưởng phòng Austin cũng chẳng chịu thua, xương quai xanh của Engfa đã chi chít vết hôn của Charlotte .Nhiệt độ căn phòng tăng lên nhanh chóng, thoáng chốc, quần áo của cả hai vươn vãi ở giường và cả sàn. Tiếng thở dốc ngày một lớn hơn. Có vẻ, đêm nay sẽ là một đêm dài...__________.__________Engfa lê lết thân thể mệt mỏi ra khỏi khách sạn, Engfa giờ đây chỉ biết ngửa mặt lên trời để nước mắt chảy ngược vào trong. Sao cô lại xui xẻo thế này chứ? Engfa có thể cảm nhận được má trái của mình đang sưng lên do cái tát của Charlotte ban nãy, đã vậy, cô vừa bị umma gọi điện “tụng” cho một bài vì cái tội con gái con đứa mà dám đi chơi qua đêm.Nếu hôm qua cô chịu đi chơi với mọi người thì đã không xảy ra chuyện rồi. Nói đến lại thấy thảm, lẽ nào bây giờ Engfa Waraha phải nghỉ việc sao?“Đắc tội” với cấp trên thì khó sống đây. Nhưng mà công việc này Engfa khó khăn lắm mới tìm được, bây giờ mà bỏ ngang thì tiếc lắm. Thật khó nghĩ.Sau hơn nửa tiếng đứng trước khách sạn người ta dẹo tới dẹo lui, cuối cùng, Engfa đã đi đến quyết định:-Thôi thì cứ mặt dày vác mặt tới công ty vậy. Đến đâu thì đến! Engfa Waraha, cố lên!!!17/06/2025
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên của ngày xuyên qua bức màn khẽ đong đưa trên cửa sổ, chạm vào hai thân ảnh đang say ngủ trên giường. Một người đã bị cái chăn dày cộm che khuất, chỉ lộ ra ngoài mỗi cánh tay trắng nõn. Người còn lại, là một cô gái,với chiếc mũi tròn và gương mặt có chút gì đó mang vẻ trẻ con.Có vẻ như ánh nắng buổi sớm quá mức chói chang, khiến cho một trong hai người nhíu mày tỉnh giấc, là cô nàng có gương mặt trẻ con.Engfa tỉnh dậy và ngay lập tức cảm nhận được cơn đau đầu ập đến, có vẻ như đêm qua cô đã uống rất nhiều rượu. Đưa tay xoa mái tóc đã không khác gì cái tổ quạ, Engfa khó khăn ngồi dậy. Đưa mắt quan sát một vòng quanh phòng, phòng rộng rãi, sang trọng, nội thất trang nhã, giường kingsize, màu trắng đặc trưng của khách sạn nhưng vẫn mang lại cảm giác ấm áp, bên ngoài còn có cả ban công nữa. Đúng là khách sạn hạng sang có khác!Chờ đã! Hình như có gì đó sai sai. Khách sạn? Phòng? Giường kingsize? Cảnh này hình như Engfa đã thấy ở đâu rồi!?! Khẽ nuốt nước bọt, nhìn xuống cơ thể đang được bao bọc cẩn thận bởi chiếc chăn trắng tinh khôi của khách sạn, Engfa run rẩy giở cái chăn đang quấn trên người ra...WTF?Không một mảnh vải che thân. Cái quái gì đang diễn ra vậy?Engfa hoảng loạn nhận ra rằng mình đang ở vào một tình thế mà từ trước đến giờ, cô chỉ thấy trên phim thôi. Sáng sớm thức dậy trong một căn phòng xa lạ cùng “một người đàn ông” xa lạ ( mặc dù chưa thấy người đàn ông kia), trên người không một mảnh vải.Cô là bị người ta bỏ thuốc rồi dụ lên giường đúng không? T-T Hai mươi sáu năm trinh tiết của cô đã bị tên “khốn kiếp” nào hãm hại thế này. Cô là thích con gái được không? Cô không hề hứng thú với mấy tên cao to vạm vỡ tóc tai undercut các kiểu đâu. Cô thậm chí còn chưa tìm thấy “người con gái” của đời mình đâu T-TRun rẩy nhìn sang vật thể đang bị đống chăn hỗn độn bên cạnh che khuất kia, Engfa thực sự muốn biết cái tên đã “hại đời” cô ( chưa biết ai hại đời ai à =.=), lại còn dám cả gan nằm ngủ ngon lành như vậy nữa chứ.Với tay kéo chăn kẻ bên cạnh xuống và gương mặt dưới lớp chăn kia đã khiến Engfa chính thức á khẩu.-Trưởng phòng!!!!!!!Cái quái quỷ gì đây? Từ nãy đến giờ, Engfa cứ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.Đầu tiên là tỉnh dậy trong khách sạn với cơ thể “trần trụi”, sau đó là không ngừng rủa xả cái tên khốn kiếp nào đó đã “dụ dỗ” cô. Và bây giờ, Engfa đau đớn phát hiện ra “tên khốn” ấy không ai khác mà chính là trưởng phòng của cô. Cho đến giờ phút này, điều duy nhất an ủi Engfa chính là trưởng phòng của cô là con gái, lại còn xinh đẹp nữa, thôi thì “thất thân” vào tay người như vậy cũng đỡ đau đớn hơn một chút.Nhưng mà hình như cũng không đúng lắm thì phải!?!Theo như Engfa biết, nếu cô bị trưởng phòng “mần thịt”, thì sẽ đau lắm, nhưng mà bây giờ, ngoài đau đầu và mệt mỏi thì Engfa chẳng cảm thấy gì cả. Sao lại thế được?Có khi nào...?Lén lút vén nốt tấm chăn trên người cô trưởng phòng kia, và lần này, Engfa không biết là mình có yên ổn rời khỏi khách sạn này được hay không nữa.Bởi vì ẩn sau lớp chăn kia, chính là vệt máu sẫm màu dưới thân ai kia, Engfa đương nhiên biết vệt máu đó nói lên điều gì. Và Engfa cũng biết luôn rằng, nếu trưởng phòng tỉnh dậy, đời cô coi như xong.Nhưng không đợi Engfa bỏ chạy, người trên giường bởi vì chăn đột ngột bị lật, hơi lạnh thổi vào người khiến cô nhăn mày tỉnh giấc. Nhíu mày dần thích ứng với ánh sáng ban ngày, cô gái khó chịu mở mắt. Đưa tay ấn vào mi tâm nhằm xoa dịu cơn đau đầu, cô gái chống tay ngồi dậy, đến khi hoàn toàn thích ứng với cảnh vật xung quanh rồi, cô nàng mới nhận ra trên người mình hoàn toàn không còn sót lại một mảnh vải nào cả, chăn thì trượt xuống tận bụng khiến toàn bộ cơ thể bại lộ ra ngoài. Vội vàng lấy chăn quấn người lại để che đi cơ thể, lúc này, cô nàng cũng “vừa kịp” nhận ra rằng căn phòng này không chỉ có mình cô.Chầm chậm quay sang bên cạnh để nhìn rõ người kia, cô gái ngay lập tức nhíu mày khi nhận ra gương mặt kia cùng tình trạng không khác gì với mình, chính là tình trạng “hoà mình với thiên nhiên”.Engfa phía bên này bỗng nhiên không rét mà run khi bắt gặp ánh nhìn của trưởng phòng, cô thật sự không biết mình nên làm gì lúc này nữa.Lợi dụng người ta say rồi lấy mất “lần đầu” của người ta. Nói gì giờ???"Hi...hi, trưởng phòng...( Được rồi, nếu không nói được gì cho hay ho thì tốt nhất nên im miệng luôn đi Engfa Waraha =.=)Cái người được gọi là trưởng phòng kia sau một hồi quan sát mọi thứ cộng với tình trạng cơ thể như trên cùng cái đau nơi hạ thân, là một người trưởng thành, cô đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô càng bực hơn nữa khi đó lại là một cô gái. Và rồi...-Chát!!!!Thanh âm thanh thuý vang lên giữa bốn bề vắng lặng. Engfa bây giờ chỉ thấy toàn trăng và sao đang bay xung quanh. Chính xác là vừa bị ăn một bạt tai từ vị trưởng phòng kia.Engfa Waraha bây giờ là có khổ mà không thể nói. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra mà T-TCô gái kia nhanh chóng nhặt quần áo lên, mặc dù cái đau nơi hạ thân khiến động tác của cô có chút chật vật nhưng bây giờ, cô không cho phép mình được chậm trễ một giây phút nào. Sau khi quần áo đã chỉnh tề, cô trưởng phòng nhanh chóng tiến ra cửa, trước khi đi còn quăng cho Engfa một câu cảnh cáo:-Để lộ chuyện này ra thì đừng trách. Nhìn Engfa lúc này chẳng khác nào những cô gái bị người ta dụ dỗ sau đó “quất ngựa truy phong” vậy. Engfa thật sự chỉ biết khóc ròng mà thôi.
__________.___________Được rồi, bây giờ là lúc trở về 24 tiếng trước, khi mà Engfa Waraha chưa phải thê thảm như hiện tại...Giới thiệu đôi nét về Engfa:➩Họ tên đầy đủ là Engfa Waraha, 26 tuổi, đã tốt nghiệp 3 năm và hiện đang là nhân viên văn phòng trong một công ty khá lớn ở Thailand.Sáng sớm...Engfa hớt hảo lao từ bus công cộng vào công ty như một cơn gió, tháng này cô đã đi trễ tận ba lần rồi, nếu lần này lại trễ, thì cô xác định cuốn gói khỏi công ty là vừa. Tất cả là tại Patcha bạn thân kiêm đồng nghiệp của cô, hôm qua cô đã bảo là ngủ sớm đi, thế mà tên đó không nghe, cứ lèm bèm suốt về cái việc “ế ngàn năm” của mình, hậu quả là cô ngủ quên và bây giờ phải cong giò ra chạy thế này.Tính ra thì Engfa chính thức được nhận vào làm ở đây cũng gần một năm rồi và mọi người trong văn phòng đều rất yêu quý Engfa do tính cách hiền lành của mình. Và đương nhiên, Engfa cũng rất quý mọi người, ngoại trừ một người...
Chỉ còn có năm phút...-Chờ đã..._ Thấy cửa thang máy sắp đóng, Engfa đã không hề nghĩ ngợi gì mà xông vào, nhưng ngay khi đặt một chân vào thang máy, Engfa đã hối hận vì quyết định của mình.Nguyên nhân là vì “cục nước đá” đang đứng bên trong thang máy.Giới thiệu một chút về “cục nước đá”. Charlotte Austin, 25 tuổi, là Thai kiều và hiện đang giữ chức trưởng phòng kinh doanh đồng thời là cấp trên trực tiếp của Engfa. Charlotte không được lòng mọi người trong phòng lắm ( bao gồm cả Engfa ) do sự nghiêm khắc của mình trong công việc cũng như vẻ ngoài khá khó gần của mình. Và mọi người đã dành tặng cho Charlotte một biệt danh vô cùng “thân thương”, Austin khó ở.Cái tên nói lên tất cả, Charlotte “khó ở” từ tính cách cho đến gương mặt, mọi thứ với Charlotte phải thật hoàn hảo, cô không cho phép mình cũng như cấp dưới của mình phạm một sai lầm nào cả, mọi người đều sợ Charlotte một phép. Engfa mới vào công ty nhưng cũng bị Charlotte hành cho “chết đi sống lại” không biết bao nhiêu bận.Trở lại hiện trường sự việc, Engfa vẫn đang đứng nghệch mặt ra trước cửa thang máy, đến khi nhận ra ánh mắt không hài lòng của trưởng phòng Austin, Engfa mới lúng túng bước vào thang máy.Mới sáng sớm đã đụng mặt “Austin khó ở”, Engfa mơ hồ cảm thấy một ngày của mình có vẻ sẽ diễn ra không yên ổn chút nào.Vào văn phòng, chào đón Engfa chính là vẻ mặt nham nhở của Patcha, nếu tên này không phải bạn thân cô, Engfa đã sớm cho mấy đạp vì cái “bản mặt” kia rồi. Tuy nhiên, đừng nhìn vẻ ngoài siêu derp của Patcha mà đánh giá sai nha, cũng giống như
Charlotte.Patcha là Hàn kiều, cô nàng học siêu giỏi, thậm chí cô còn nhận được bằng khen từ tổng thống vì thành tích học tập của mình. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Patcha trở về Thailand học đại học và nhanh chóng thân thiết với Engfa kia.Ngay sau khi tốt nghiệp, Patcha đã có một chân trong công ty, còn Engfa thì mãi một năm sau mới la liếm vào được. Mặc dù vào công ty sớm hơn nhưng đến giờ, Patcha vẫn ngang hàng với Engfa, nguyên nhân là do bản tính khá “ít chuyện” của mình đã kìm hãm sự phát triển của Patcha ở công ty. Haizz. Nhưng Engfa nghĩ Patcha sẽ nhanh chóng được thăng chức thôi, bởi vì khả năng làm việc của cô nàng thật sự không đùa được đâu.-Hi, Engfa ngốc.Đúng là bạn thân có khác, vừa gặp mặt thì đã xỉa xói nhau rồi.-- Im miệng đi, Patcha thúi =.=-- Há há há! Được rồi, không đùa cậu nữa. À, cậu vẫn còn nhớ buổi party tối nay chứ?-- Hỏi thừa, chỗ nào có đồ ăn mà lại thiếu Engfa Waraha này chứ.Buổi party mà cả hai đang đề cập đến thực chất mà một buổi liên hoan nho nhỏ do Charlotte đề xuất vì phòng kinh doanh vừa hoàn thành một dự án lớn. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Charlotte rất nghiêm khắc, nhưng đối với những thành tích tốt của nhân viên, cô cũng sẽ không ngại mà khen thưởng._________.__________
Ngày làm việc hôm nay trôi qua khá yên ả với Engfa, kim đồng hồ vừa chỉ đến số 6, Engfa lập tức ưỡn cổ vươn vai:Cuối cùng cũng đến cuối tuần, đi ăn thôi. Gặp Kim khó ở cũng không phải chỉ toàn chuyện xấu. Yeahhhh!Có vẻ như Engfa vui mừng quá sớm rồi.
_________.___________Đúng 7h, phòng kinh doanh đã tập trung đầy đủ tại nhà hàng, cái gì cũng có thể chậm, nhưng riêng ăn uống thì cái phòng này không bao giờ chậm.Hôm nay, trưởng phòng Austin cũng có mặt, thông thường, những buổi tiệc như thế này cô ấy sẽ không xuất hiện, nhưng hôm nay thì khác, vì cô ấy là người khao mà, cô ấy không đến thì ai sẽ trả tiền đây.Món ăn và rượu đã được bày ra, cả phòng kinh doanh hết người này đến người khác đến kính rượu Charlotte. Bây giờ không tranh thủ lấy lòng cô ấy thì còn khi nào nữa. Charlotte cũng vì phép lịch sự mà uống hết số rượu được mời.Đến khi rượu bắt đầu thấm, mọi người cũng thả lỏng hơn, không còn biết thủ trưởng với nhân viên gì cả, cứ không ngừng lôi kéo Charlotte uống rượu, Charlotte lúc này cũng đã ngà say, không còn sức đâu mà từ chối nữa. Engfa Waraha cũng không khá hơn là mấy, mặc dù mục đính chính là đến đây “ăn chùa”, nhưng do tâm trạng mọi người khá “high”, Engfa cũng không tránh khỏi cảnh bị chuốc rượu.Mọi người tiếp tục đề nghị đi tăng hai, Engfa cảm thấy mình sắp không theo nổi nữa, nhân lúc còn đang tỉnh táo, Engfa đành đánh bài chuồn, từ chối đi cùng mặc cho mọi người lôi kéo.Cuối cùng, cả phòng đành phải thoả hiệp, để Engfa ra về. Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Engfa được phép về nhà, tuy nhiên, còn phải neo thêm “cục nợ” đang gục trên bàn kia, chính là Austin khó ở.Chả là vì bị mọi người liên tục rót rượu, có là ngàn ly không say thì cũng không chịu đựng nổi. Và bây giờ, trưởng phòng Austin đang nằm gục trên bàn không biết trời trăng gì nữa. Đương nhiên là mọi người sẽ không tha theo con ma men kia đi tăng hai rồi, cô ấy lại nổi tiếng khó ở nữa, xách theo có mà mang hoạ à. Do đó, cái “hoạ” đó được chuyển giao cho Engfa. Ai bảo đòi về trước, thế thì đem theo “cục nước đá” đó về luôn đi.Engfa bây giờ chỉ biết vò đầu bứt tóc, bởi Engfa không hề biết nhà Charlotte ở đâu cả.-Đúng rồi, điện thoại!Cố tìm trong túi xách Charlotte điện thoại của cô ấy, bấm mở màn hình...-Password =.=Bất lực ngồi phịch xuống ghế, làm sao để đưa cái xác sống này về đây?Ngồi nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng, Engfa đã quyết định sẽ “tống” Charlotte vào khách sạn, sau đó bản thân sẽ về nhà nghỉ ngơi, cô cũng đang bị rượu làm cho mất tỉnh táo đây.Khó khăn đưa Charlotte ra khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi, sau đó đến thẳng khách sạn, Engfa lại cố hết sức kéo trưởng phòng Austin vào.Mặc dù cũng đang không được tỉnh táo cho lắm, nhưng Engfa vẫn nhớ lấy thẻ của Charlotte thanh toán tiền phòng, đương nhiên rồi, đây là khách sạn năm sao, tiền phòng ở đây bằng cả tháng tiền lương của Engfa, có ngốc mới lấy tiền túi ra trả.Xong xuôi, Engfa lại một lần nữa chật vật lôi Charlotte lên phòng. Chính xác là lôi đấy, Engfa bây giờ cũng đang say, thật sự không còn hơi sức đâu mà dịu dàng với Charlotte. Cho đến khi vào đến phòng, Engfa cũng không kiêng nể quăng Charlotte xuống giường, sau đó còn không quên phủi tay như vừa vác bao tải. ( Cũng may là Charlotte say, nếu không, xem Engfa còn đứng đó mà phủi tay không?)-Hoàn thành nhiệm vụ!Engfa thở một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong. Định xoay người ra ngoài, nhưng lúc này, Engfa lại để ý chân Charlotte vẫn còn mang giày, làm người tốt thì làm đến cùng, Engfa lại tiến đến cởi giày giúp trưởng phòng Austin. Sau đó, Engfa lại để ý đến cái chăn ở cuối giường, Engfa lại lọ mọ đi đến kéo chăn định đắp cho Charlotte, kéo được một góc chăn, vừa định đắp thì chẳng biết chân nọ xọ chân kia thế nào, chăn thì chưa đắp được mà cả người
Engfa đã đổ ập vào người trưởng phòng Austin
Cố gắng lấy lại tỉnh táo, nhưng khi vừa ngẩng đầu, Engfa lại bắt gặp gương mặt xinh đẹp của Charlotte. Sóng mũi cao, lông mi dài cong vuốt, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng của cô ấy. Engfa cứ ngây ngốc mà nhìn Charlotte như thế.Bị cả một cơ thể đè lên người, Charlotte khó chịu mở mắt, mơ màng nhìn thấy ai đó đang nhìn mình chăm chú, người này, mắt nhỏ thật, nhưng rất cuốn hút, nó giống như đang mê hoặc Charlotte vậy.Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, thế rồi không biết là ai bắt đầu trước, chỉ biết là hai người đang hôn nhau say đắm. Đôi tay của Charlotte không biết từ lúc nào đã choàng lên cổ Engfa, hai tay của Engfa cũng không rảnh rỗi, một tay nâng đầu Charlotte, tay còn lại không ngừng vuốt ve cơ thể trưởng phòng Austin.Mắt, mũi, vành tai, môi, cằm rồi lại tiếp tục di chuyển xuống dưới, Engfa vội vàng cởi bỏ áo khoác, rồi lại đến sơ mi của Charlotte. Trưởng phòng Austin cũng chẳng chịu thua, xương quai xanh của Engfa đã chi chít vết hôn của Charlotte .Nhiệt độ căn phòng tăng lên nhanh chóng, thoáng chốc, quần áo của cả hai vươn vãi ở giường và cả sàn. Tiếng thở dốc ngày một lớn hơn. Có vẻ, đêm nay sẽ là một đêm dài...__________.__________Engfa lê lết thân thể mệt mỏi ra khỏi khách sạn, Engfa giờ đây chỉ biết ngửa mặt lên trời để nước mắt chảy ngược vào trong. Sao cô lại xui xẻo thế này chứ? Engfa có thể cảm nhận được má trái của mình đang sưng lên do cái tát của Charlotte ban nãy, đã vậy, cô vừa bị umma gọi điện “tụng” cho một bài vì cái tội con gái con đứa mà dám đi chơi qua đêm.Nếu hôm qua cô chịu đi chơi với mọi người thì đã không xảy ra chuyện rồi. Nói đến lại thấy thảm, lẽ nào bây giờ Engfa Waraha phải nghỉ việc sao?“Đắc tội” với cấp trên thì khó sống đây. Nhưng mà công việc này Engfa khó khăn lắm mới tìm được, bây giờ mà bỏ ngang thì tiếc lắm. Thật khó nghĩ.Sau hơn nửa tiếng đứng trước khách sạn người ta dẹo tới dẹo lui, cuối cùng, Engfa đã đi đến quyết định:-Thôi thì cứ mặt dày vác mặt tới công ty vậy. Đến đâu thì đến! Engfa Waraha, cố lên!!!17/06/2025