[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 9



Lời Trình Tinh nói ra, nửa thật nửa giả.

Đây là lần đầu tiên cô ôm chặt một người phụ nữ như vậy.

Thân thể đối phương mềm mại, trên người phảng phất mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, hoàn toàn không giống với tính cách lạnh lùng của nàng. Mùi hương ấy như làn gió xuân ấm áp, khiến cánh tay đang siết chặt của Trình Tinh bất giác nới lỏng ra một chút, không dám quá mức phóng túng.

Khoảng cách gần như vậy, cô nhận ra Khương Từ Nghi không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Dù lời nói thì liên tục khiêu khích người khác, từng câu chữ đều sắc bén chọc trúng tim đen, nhưng sống lưng nàng lại căng chặt, cơ thể còn hơi run rẩy.

... Chỉ là người cố tỏ ra cứng rắn.

Trình Tinh cụp mắt, bàn tay ấm áp đặt lên lưng nàng, không mang bất cứ ý đồ riêng nào, chỉ khẽ vuốt vuốt, muốn truyền cho nàng thêm chút quan tâm.

Nhưng ngay giây sau, Khương Từ Nghi lại đẩy cô ra.

Đôi mắt lạnh lẽo như sương khẽ liếc qua, một thoáng đã nhìn thấu đáy lòng Trình Tinh.

Chỉ một cái chớp mắt, nàng quay đầu nhìn ra cửa lạnh nhạt nói: "Từ tiểu thư, cô cũng thấy rồi đấy, là cô ta bám lấy tôi không buông."

Trình Tinh ngồi bên cạnh nàng, mím môi nhìn sang.

Cô gái kia trở nên tức giận hừ nhẹ một tiếng, đặt bó hoa hồng trong ngực xuống bàn.
"Khương tàn phế, ai mà không biết cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu để lừa chị Tinh? Cô còn mặt mũi để nói nữa sao?"

"Cô là ai?" Trình Tinh nhíu mày, nhất thời không nhận ra người này.

Nhưng giọng nói này rất quen. Ngày đó khi hôn mê, cô cũng từng nghe thấy cái giọng chói tai này.

"Chị Tinh." Từ Chiêu Chiêu tiến lại, ánh mắt mong chờ nhìn Trình Tinh: "Chị không nhận ra em sao?"

Trình Tinh hiểu được đại khái hướng đi của cốt truyện này, cũng biết được vài người trong sách, nhưng cô không có ký ức gì của nguyên chủ. Điều còn sót lại nhiều nhất chính là những ngày sống cùng nữ chính Khương Từ Nghi. Mấy nhân vật râu ria khác thật sự không nhớ rõ.

Cô dứt khoát giả vờ như thật:
"Hôm đó đầu tôi bị va chạm, có chút mất trí nhớ."

"Em là Chiêu Chiêu"  Từ Chiêu Chiêu chớp mắt, "Là em của chị, Từ Chiêu Chiêu."

"Hả?".

Trình Tinh nhớ rõ trong nguyên tác đề cập nguyên chủ có hai anh trai, ba mẹ yêu thương nhau cùng không khí gia đình hạnh phúc.

Vì ba cực kỳ thích con gái nên Quan Lâm Mẫn cố sức mang thai lần thứ ba, sinh ra cô. Sau khi sinh xong, bà bị thiếu hụt khí huyết, phải dưỡng bệnh rất lâu và không sinh thêm con.

Vậy sao lại xuất hiện thêm một cô em gái họ Từ này?

Hơn nữa, nhìn kiểu gì thì Từ Chiêu Chiêu này giống như có tình cảm với nguyên chủ vậy.

 Trong khi Trình Tinh ngẩn người thì Chiêu Chiêu nói tiếp:
"Cha mẹ em đều qua đời, năm mười sáu tuổi được đưa vào Trình gia. Khi đó chị còn bảo em hãy xem nơi này như nhà của mình. Chị thật sự đã quên rồi sao?"

Trình Tinh lúc này mới nhớ ra, nguyên tác có nhắc đến Từ Chiêu Chiêu này.

Chỉ là vài dòng ngắn ngủi là nhân vật đồng lõa với nguyên chủ, cô ta vì thích nguyên chủ mà giúp nguyên chủ làm không ít chuyện xấu. Trong đó, việc giam Khương Từ Nghi trên gác mái, nuôi như chó cũng chính là chủ ý của Từ Chiêu Chiêu .

Sau này khi Khương Từ Nghi được đón về, cô ta vẫn si tình đi theo nguyên chủ. Nhưng cuối cùng phát hiện nguyên chủ chưa bao giờ quay đầu lại nhìn mình. Tức giận, cô ta bèn tìm Khương Từ Nghi gây chuyện, ý đồ bắt cóc nàng, ép nguyên chủ phải quỳ xuống cầu xin. Kết quả lại thành cơ duyên để Khương Từ Nghi cùng thanh mai kia tình cảm càng thêm khăng khít.

....

Trình Tinh cũng không hiểu nổi cái logic này, đại khái là tác giả muốn tạo nên một kiểu nhân vật bệnh kiều phản diện. Nhưng vì muốn bồi đắp cho tuyến tình cảm nhân vật chính mà trở thành một vai phản diện não tàn.

Những nhân vật và sự việc trong truyện, đôi khi cũng chẳng có chút logic nào cả.

Trình Tinh đại khái hiểu sơ qua, trong lòng đã có dự đoán, lạnh nhạt đáp:
"Quả thật là có vài chỗ không nhớ rõ lắm."

Chiêu Chiêu: "......"

"Chắc chắn là do Khương tàn phế mê hoặc chị!" Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn Khương Từ Nghi, "Chị lần này bị thương, khẳng định cũng do Khương tàn phế giở trò!"

"Đủ rồi!" giọng Trình Tinh vốn nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại mang theo mấy phần tức giận, lời nói trở nên gay gắt.

Chiêu Chiêu tỏ ra sửng sốt, hốc mắt lập tức đỏ hoe, đáng thương vô cùng, khẽ gọi: "Chị Tinh..."

Trình Tinh hít sâu một hơi: "Chiêu Chiêu, nếu cô gọi tôi một tiếng chị Tinh, vậy cô cũng biết tôi đã kết hôn. Nàng lại là chị dâu cô, sao cô lại vô lễ như thế? Chẳng lẽ Trình gia tôi lại dạy cô như vậy sao?".

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Chiêu Chiêu, rưng rưng không rơi xuống trông càng đáng thương hơn.

Trước đây chỉ cần cô ta bày ra bộ dạng này, Trình Tinh ngay lập tức mềm lòng chẳng nỡ trách móc. Nhưng không ngờ lúc này, Trình Tinh lạnh nhạt liếc nàng một cái, thờ ơ nói:
"Nếu đã như vậy, cô cũng không cần thiết nhận tôi là chị."

"Chị Tinh!" Chiêu Chiêu hoảng sợ mà gọi cô.

Sao lại thế này?

Chị Tinh là bị người khác đoạt xác rồi sao?

Trước kia, mỗi lần cô ta nói đến Khương Từ Nghi, Trình Tinh thản nhiên nghe qua một chút. Tuy rằng mọi người đều đồn chị Tinh đối với Khương tàn phế tình cảm sâu đậm, nhưng thực ra không phải vậy.

Khương tàn phế chẳng qua chỉ là một vật thay thế mà thôi. Bởi vì Tô Mạn Xuân tính tình thất thường rồi bỏ đi, chị Tinh mới bất đắc dĩ cưới đồ tàn phế này về để chọc tức cô ấy.

Thế nhưng hôm nay...

Thời điểm Từ Chiêu Chiêu còn chưa kịp hoàn hồn, Trình Tinh đã lạnh lùng nói:
"Cô không tôn trọng vợ tôi, không xứng được ở lại đây. Từ tiểu thư, mời về cho."

"Chị Tinh, chị..." Từ Chiêu Chiêu vươn tay, định kéo tay cô làm nũng , nào ngờ Trình Tinh nhanh tay lẹ mắt né tránh để bàn tay Chiêu Chiêu treo lơ lửng giữa không trung một cách xấu hổ. Nước mắt tích tụ trong khóe mắt cô ta theo đó mà rơi xuống, gương mặt kia thêm phần bi thương, vụn vỡ.

Từ Chiêu Chiêu vốn là diễn viên, vào giây phút này kỹ thuật diễn xuất đạt đến đỉnh cao. Đáng tiếc, Trình Tinh không hề nhìn thấy.

"Mời."  Trình Tinh giọng điệu dứt khoát .

Ý muốn đuổi khách thể hiện rõ ràng.

Từ Chiêu Chiêu siết chặt đôi tay, lại nghe tiếng cười khẽ. Cô ta vừa quay đầu lại liền thấy Khương Từ Nghi đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tiều tụy, thế nhưng trên gương mặt yếu ớt ấy lại mang theo vài phần cười lạnh.

Trước kia ở trường học, nàng vẫn luôn như vậy.

Cao cao tại thượng, chẳng buồn nhìn người khác bằng nửa con mắt.

Hiện tại, bộ dạng chật vật thảm hại đến thế này, mà vẫn khiến người ta ghét đến thế.

Cái nhìn của Từ Chiêu Chiêu hiện rõ chán ghét nhưng cũng chẳng làm gì được Khương Từ Nghi, chỉ hừ lạnh một tiếng, thẳng lưng đứng dậy nói: "Chị Tinh hôm nay mệt rồi, em không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa. Em đi đây."

Nói rồi, cô ta đưa tay lau đi giọt nước mắt giả tạo, xoay người giẫm lên gót giày cao gót bước đi.

Phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh.

---

Trình Tinh ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế dài trong bệnh viện. Mùa thu ở Giang Cảng khắp nơi là lá vàng nhuộm sắc đỏ hồng, tăng thêm vài phần hiu quạnh.

Đúng vậy, Giang Cảng.

Không phải thành phố xa hoa, náo nhiệt cô từng quen thuộc, mà chỉ là một địa danh hư cấu.

Thế nhưng, kể từ khi cô trải qua mọi chuyện, đều chứng tỏ nơi này chính là phiên bản cải biên lấy Hong Kong làm nguyên mẫu.

Nhân tiện Trình Tinh cũng tra thử, nơi này Bắc Kinh cũng không gọi là Bắc Kinh, mà là Kinh Thị.

Ngày hôm qua, sau khi Chiêu Chiêu rời đi, Khương Từ Nghi liền mệt mỏi, thu lại con dao giải phẩu, an tĩnh nằm xuống giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trình Tinh định giải thích vài câu, nhưng vừa mở lời thì Khương Từ Nghi đã "suỵt" một tiếng.

Giọng nàng lạnh nhạt: "Tôi không hứng thú với những lời nói dối. Nếu Trình tiểu thư còn muốn lừa gạt, hãy lừa người khác đi."

Trình Tinh vội giải thích:"Tôi không lừa cô, tôi thật sự sẽ thay đổi."

"Bản tính con người sẽ không thay đổi được." Khương Từ Nghi mắt vẫn nhắm nghiền, lúc nói chuyện vẫn giữ dáng vẻ uể oải đó, như thể chỉ mới diễn xong một vở kịch liền tiêu tốn toàn bộ sức lực của nàng. Nhưng lời nàng nói vẫn vô cùng sắc bén:
"Cũng như chó, không bao giờ bỏ được thói ăn phân."

Trình Tinh còn muốn nói thêm, nhưng Khương Từ Nghi đã cắt ngang:
"Tôi mệt rồi. Trình tiểu thư, nếu còn chuyện gì thì ra ngoài đuổi theo em gái cô để nói. Tôi không muốn nghe."

Trình Tinh: "......"

Dưới tình huống này, Trình Tinh chỉ có thể thốt ra một câu "Cô nghỉ ngơi cho tốt", rồi rời khỏi phòng bệnh.

Mỗi lần cô quay lại, Khương Từ Nghi đều ngủ.

Một đêm trôi qua, Trình Tinh rốt cuộc cũng hồi phục chút sức lực, nhưng cũng thành công tự làm cho mình thêm nhiều vết thương.

Sáng sớm, sau khi y tá thay thuốc, cô ra khỏi phòng bệnh và ngồi thật lâu trên ghế dài.

Tối qua cô đã sạc đầy pin điện thoại của nguyên chủ, rồi dùng khuôn mặt để mở khóa.

Danh bạ trong máy so với đời thực của cô thì nhiều hơn hẳn, phần lớn đều là đám thiếu gia và tiểu thư con nhà giàu. Các nhóm chat cũng đủ thể loại, có gái xinh hẹn đi bãi biển Maldives phơi nắng , có anh đẹp trai rủ đi Las Vegas xa hoa, người hẹn đi sân golf, kẻ rủ đi nhà hàng sang trọng, hoặc hẹn lên núi đua xe... Đúng là phương thức giao lưu xã hội quy mô lớn.

Tóm lại, chính là địa ngục đối với một người hướng nội( INFP ).

Thật không may, Trình Tinh chính là kiểu người như vậy.

Kiểu tiệc tùng xã giao này, cô mà đi một lần thì có nghỉ cả tuần cũng không hồi phục được.

Nhưng cô không dám xóa bạn bè hay lịch sử trò chuyện của nguyên chủ, chỉ có thể lần theo tin nhắn của nguyên chủ với những người kia để tìm hiểu xem trước kia cô ấy là người như thế nào, sau đó cố gắng ngụy trang.

Dù sao, cô không thể để người khác phát hiện ra cô đã thay thế nguyên chủ. Nếu cô nói với người khác rằng đây là xuyên thư, kết quả tốt nhất cũng chỉ là bị đưa vào bệnh viện tâm thần, tệ hơn thì bị đẩy vào viện nghiên cứu cho họ mổ não ra xem.

Cho nên, diễn kịch thì vẫn phải diễn.

Khương Từ Nghi đối với cô đã có điều hoài nghi, Trình Tinh vẫn trấn tĩnh bởi hiện tại cô quả thực chính là Trình Tinh.

Máu đang chảy trong người cô là của Trình Tinh. Mặc kệ có dùng bất kì phương pháp khoa học kỹ thuật nào, cũng không thể chứng minh cô không phải Trình Tinh.

Cô sẽ không tự đẩy mình vào tình thế khó khăn, để rồi khiến người khác chứng minh mình không phải Trình Tinh.

Tất cả những biểu hiện khác thường của cô sau này đều có thể gọi là: "Quay đầu là bờ."

Thậm chí, cô còn có thể bịa ra một câu chuyện thần thoại, nói rằng trong mơ được Bồ Tát hay Phật Tổ thức tỉnh, nên từ đó muốn sống cho đàng hoàng, tử tế.

Trình Tinh lên mạng tìm tòi nửa tiếng đồng hồ, tự chế ra một câu chuyện có thể hù dọa người khác.

Khi cô đang kiểm tra và bổ sung những lỗ hổng trong câu chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi thanh thoát: "Trình Tinh, cô đang làm gì vậy?"

Cô lập tức chuyển màn hình điện thoại về giao diện chính. Bên tai vang lên tiếng bánh xe lăn di chuyển trên mặt đất. Vừa ngẩng đầu liền thấy Trịnh Thư Tình đang đẩy Khương Từ Nghi đi tới.

Mái tóc dài của Khương Từ Nghi được búi gọn bằng chiếc kẹp cá mập đơn giản, không mang bất kỳ món trang sức nào, chỉ mặc bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng. Có lẽ Trịnh Thư Tình sợ nàng lạnh nên khoác thêm cho nàng chiếc áo khoác nỉ màu vàng cam.

Trang phục thì mộc mạc, nhưng gương mặt ấy lại rực rỡ đến mức lạ thường, khiến tất cả trở nên lu mờ.

Trình Tinh thoáng ngẩn người. Sau đó, liền nghe Trịnh Thư Tình khẽ cười một tiếng:

"Cô gặp Khương Khương nhà tôi không biết bao nhiêu lần rồi, sao vẫn tỏ ra bộ dạng ngây ngốc như vậy?"

Trình Tinh lúc này mới hoàn hồn: "Xin lỗi."

"Thấy có lỗi thì cùng Khương Khương đến Cục Dân Chính một chuyến đi."  Trịnh Thư Tình giọng điệu bớt vẻ ác cảm hơn hôm qua nhiều. Nhưng sự sắc bén bên ngoài đã chuyển thành một sự mềm mỏng, vẫn đầy gai góc ở bên trong: ". "Khương Khương nhà tôi đợi cô lâu lắm rồi."

"Hả?" Trình Tinh mím môi, quay sang nhìn Khương Từ Nghi: "Chúng ta không phải đã nói là sẽ không ly hôn sao?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...