[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê
Chương 10
Trịnh Thư Tình nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt Khương Từ Nghi không chút gợn sóng mà nhìn lại đây. Đồng tử của nàng có màu khá nhạt, nghiêng về nâu nhạt, đặc biệt khi ngược sáng càng thêm mê hoặc, thế nhưng vẻ mặt nàng lạnh lùng, dường như thế gian này chẳng có điều gì lọt vào mắt nàng.Chỉ một cái liếc nhìn đã tràn ngập sự miệt thị.Trình Tinh kinh ngạc, không ngờ một người phụ nữ chỉ hai mươi mấy tuổi lại có thể mang theo cái nhìn lạnh nhạt đến cực độ, cô vừa có chút đau lòng cho những gì nàng ấy trải qua.Nếu như không gặp nguyên chủ, có lẽ Khương Từ Nghi đã sống rất hạnh phúc?Đáng lẽ không phải ngồi trên xe lăn, dáng vẻ tiều tụy như sắp từ biệt với thế gian, ánh mắt như giếng cạn, phẳng lặng không gợn sóng.Đáy lòng Trình Tinh dâng lên vài phần tiếc nuối. Dưới sự dìu dắt từng chút một của trưởng bối, cô hiểu rõ để bồi dưỡng nên một thiên tài là chuyện khó khăn đến thế nào, đặc biệt là trong nghề pháp y này. Tuy cô học trung y, còn Khương Từ Nghi là pháp y, nhưng cả hai bọn họ cũng có điểm chung.Ánh mắt Trình Tinh nhìn về phía nàng mang theo sự dịu dàng. Thế nhưng Khương Từ Nghi chỉ khẽ cười thấp giọng: "Chúng ta nói như vậy khi nào?"Tiếng cười này chỉ kéo dài hai giây, sau đó Khương Từ Nghi nhíu mày, đôi mắt lộ rõ sự chán ghét:" Trình Tinh, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi."Nàng nói: "Không ly hôn... chỉ là ý muốn của mình cô thôi.""Nhưng tối hôm qua..." Trình Tinh nhớ tới cái ôm đó, Khương Từ Nghi không hề nghĩ ngợi mà đáp lại: "Chỉ là chọc tức em cô mà thôi. Thời gian đến Cục Dân Chính tôi đã định sẵn, sáng mai 9 giờ, nhớ đừng đến trễ."Trình Tinh: "......"Khương Từ Nghi nói xong thì vỗ nhẹ mu bàn tay Trịnh Thư Tình, ý bảo tiếp tục đi về phía trước.Vốn dĩ hai người chỉ là xuống sân tắm nắng, việc chạm mặt Trình Tinh chẳng qua là ngoài ý muốn.Ngay lúc chuẩn bị đi lướt qua cô, thì lại nghe Trình Tinh nói: "Đừng ly hôn với tôi, tôi có thể chữa chân cho cô."Dù có phải ly hôn, Trình Tinh cũng nỗ lực muốn thử. Nếu sau này Khương Từ Nghi gặp lại người "thanh mai" đó, lúc ấy đôi chân nàng đã hồi phục.Vậy thì tại sao cô không thử chứ?Ông ngoại từng nói cô chính là học trò có thiên phú nhất mà ông từng gặp.Nhưng hôm nay, vì để Khương Từ Nghi không ly hôn với mình, cô đành lấy chuyện này ra làm lợi thế.Trịnh Thư Tình lập tức dừng bước, trừng mắt: "Cô nói cái gì vớ vẩn vậy hả? Loại bánh vẽ này cô đã hứa hẹn với Khương Khương trước khi kết hôn sao? Kết quả thế nào? Mới kết hôn được mấy ngày chứ!"."Cô chữa?" Khương Từ Nghi nắm lấy điểm mấu chốt trong lời cô nói, sau đó môi mấp máy, lặp lại hai chữ đó một lần nữa nhưng không phát ra âm thanh."Vậy cô có học y sao?" Trịnh Thư Tình châm chọc: "Đừng có khoác lác."Trình Tinh nhớ đến những hành động của mình trong hai ngày qua, lập tức ho khan một tiếng: "Đương nhiên không phải tôi. Tôi có một người bạn rất lợi hại. Nếu cô không ly hôn với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi tìm nàng ấy chữa chân.""Trước đây cô chẳng phải đã từng mời cả bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng ở nước ngoài về xem qua sao? Đến ông ấy cũng nói không có cách." Trịnh Thư Tình cười khinh bỉ: "Đừng nghĩ muốn kéo dài thời gian, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly."Lời nói còn chưa nói xong thì bất chợt có giọng nói ai đó vang lên đầy ngạc nhiên: "Trình Tinh, thì ra cô ở đây!"Âm thanh kia quá mức dễ nghe. Mọi người không hẹn mà cùng lúc quay đầu lại. Chỉ thấy một cô gái có khuôn mặt ngây thơ đang đi tới với nụ cười trong sáng:"Tôi vừa rồi đến phòng bệnh tìm cô không thấy, thì ra cô trốn ở đây. Có vẻ cô đang sợ hả?"Sợ?Trình Tinh nhíu mày, không nhận ra người tới cũng chẳng hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ có thể lặng lẽ nghe.Cô gái đó vừa bước lại gần liền nhìn thấy Khương Từ Nghi, bước chân nàng khựng lại rồi ngồi xổm xuống, chống tay nhìn về phía Khương Từ Nghi rồi nói bằng giọng Quảng Đông rất chuẩn: "Cô chính là Khương Từ Nghi? Không hổ danh là hoa khôi đại học Giang Cảng, tôi thật sự rất thích."Trình Tinh lên tiếng: "Người cô tìm là tôi, quấy rầy vợ tôi làm gì."Cô gái nghiêng đầu, nhướng mày: "Tôi đúng là tới tìm cô. Nhưng cô quên rồi sao? Chúng ta đã lấy người vợ này của cô làm tiền đặt cược."Trình Tinh: "......"Rốt cuộc thì nguyên chủ để lại cho cô bao nhiêu cục diện rối rắm đây!---Vừa nghe đến hai chữ "tiền đặt cược", Trịnh Thư Tình lập tức muốn nổ tung, mặc kệ đây có phải nơi công cộng hay không, tức giận mắng: "Trình Tinh! Cô có phải con người hay không hả? Cô coi Khương Khương là đồ vật sở hữu của mình sao? Dám lấy nàng làm tiền đặt cược? Cô đúng là súc sinh!".Trình Tinh: "......"Tốt rồi, giờ thì cả bệnh viện đều biết Trình Tinh là đồ súc sinh.Trình Tinh muốn khóc cũng không khóc được, đành bình tĩnh đối mặt: "Tôi mới phát bệnh hai ngày trước, có chút mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện trước kia.""Không nhớ rõ cũng không sao, chỉ cần biết cô thua là được."Cô gái đứng lên đưa tay nâng cằm Khương Từ Nghi ép nàng ngẩng đầu. Khương Từ Nghi lập tức nhíu mày, trừng mắt nhìn, cô gái chỉ bật cười nói:"Người phụ nữ này, bây giờ là của tôi.""Không được." Trình Tinh kiên quyết từ chối."Chiều hôm qua có cuộc thi lúc 7 giờ ở Vọng Thanh Sơn, cô không tới vậy là thua rồi." Cô gái nói.Trình Tinh nhíu mày: "Chúng ta thi cái gì?"."Đua xe." Cô gái ngừng một chút: "Chẳng lẽ cô thật sự mất trí nhớ? Người Giang Cảng các người thật không thú vị nha, thua rồi thì lại giở trò này."Người Giang Cảng?Điều này chứng minh cô ta không phải người Giang Cảng.Mặt mũi Loli, dáng người cao kiểu ngự tỷ, cười rộ lên thì đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết...Đây không phải Hứa Tịnh Chanh, người nổi tiếng là chuyên khiêu khích trong giới hào môn ở Kinh Thị sao? Mọi người thường gọi cô ta là CC.Sau khi Khương Từ Nghi nhận lại thân phận hào môn, nàng với Hứa Tịnh Chanh trở thành bạn bè.Nhưng... sao nàng lại xuất hiện ở thời điểm này?Chẳng lẽ tuyến thời gian của nguyên tác đã bị rối loạn?Trong lúc Trình Tinh còn đang suy nghĩ, Hứa Tịnh Chanh mất kiên nhẫn nói: "Thôi, tôi mang chị gái xinh đẹp này đi đây, vừa hay tôi đang thiếu bạn đi chơi cùng.""Đợi đã." Trình Tinh vội bước nhanh tới, đem Khương Từ Nghi che ở phía sau: "Ngày hôm qua tôi không đến thi thì không tính gì hết.""Cô muốn thế nào?" Hứa Tịnh Chanh nói: "Hôm qua tôi gọi nhiều người đến chờ cô, kết quả cô cho tôi leo cây. Cô nghĩ Hứa Tịnh Chanh tôi dễ bắt nạt sao? Về nhà tôi nhất định phải bắt nạt vợ cô một trận thì mới hả giận.""Tôi bị thương là tình huống đặc biệt." Trình Tinh nói: " Tôi có thể xin lỗi cô vì chuyện này, nhưng cô không thể mang vợ tôi đi.""Vậy cô muốn cái gì?"Trình Tinh suy nghĩ một chút: "Hoặc là thi lại một lần hoặc là hủy bỏ vụ đánh cược này. Tôi có thể xin lỗi cô trước mặt tất cả mọi người đã có mặt ngày hôm qua."Nếu dùng thân thể nguyên chủ lại vướng vào loại chuyện rối rắm này, cô chỉ có thể căng da đầu mà gánh vác."Được thôi. Vậy tối nay 7 giờ ở Vọng Thanh Sơn, không gặp không về nhé~" Hứa Tịnh Chanh vẫy tay với Khương Từ Nghi: "Chị gái xinh đẹp, chờ tôi mang chị về Kinh Thị chơi nha.""Đợi đã." Trình Tinh lại gọi nàng: "Cô cùng tôi đánh cược, dùng người khác làm tiền đặt cược thì không tốt chút nào?""Nhưng đó là do cô với tôi quyết định mà." Hứa Tịnh Chanh nhún vai: "Tôi còn từng khuyên cô, kết quả cô lại nói nàng chỉ là món đồ chơi của cô, nên lấy làm tiền đặt cược thì không thể tốt hơn...""Đủ rồi!" Trình Tinh thấy sắc mặt Trịnh Thư Tình muốn xé nát cô đến nơi, vội cắt ngang lời Hứa Tịnh Chanh, sợ cô nói thêm gì nữa thì mình chắc chắn phải đi ICU nằm vài ngày."Tôi đổi tiền đặt cược." Trình Tinh nói."Đổi thành cái gì?" Hứa Tịnh Chanh hỏi."Cô muốn gì?" Trình Tinh hỏi ngược lại."Thứ tôi muốn, cô chắc chắn không cho nổi." Hứa Tịnh Chanh kiêu ngạo nói.Đường đường là tiểu thư Hứa gia thuộc giới thượng lưu ở Kinh Thị, được gia đình nuông chiều từ nhỏ, quen với việc muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.Đến Giang Cảng mấy ngày lại gặp loại ăn chơi hư đốn như Trình Tinh, thấy chướng mắt nên chỉ muốn dạy dỗ một chút thôi.Trừ phi là người ngoài cuộc, chứ có thứ gì mà Trình gia ở Giang Cảng có mà Hứa gia ở Kinh Thị lại không có chứ?Đại khái là không.Hứa Tịnh Chanh thật ra cũng không nói dối. Trình Tinh cũng biết lời cô ấy nói là thật, nhưng nguyên chủ đã tạo ra một mớ hỗn độn như thế, cô chỉ có thể cắn răng gánh vác.
"Vậy thì tôi sẽ đổi tiền đặt cược này thành bản thân mình.'"Cô thản nhiên mà nói: "Tôi đánh cược, đương nhiên là phải cược chính mình.""Nhưng Trình Tinh à, tôi muốn cô để làm gì đây? Hứa Tịnh Chanh bĩu môi: "Người như cô nổi tiếng là ăn chơi trác táng, ở Giang Cảng danh tiếng cũng không tốt. Tôi mang cô về nhà sợ còn bị người nhà tôi đuổi thẳng ra cửa."Trình Tinh hơi khựng lại: "Cược bằng một lời hứa của tôi."Hứa Tịnh Chanh nghiêng đầu, hứng thú: "Nói thử nghe một chút.""Từ nay về sau, bất kể khi nào, chỉ cần Hứa tiểu thư có yêu cầu gì thì gửi cho tôi một tin nhắn, chỉ cần không phạm pháp, Trình Tinh tôi nhất định dốc hết sức lực để hoàn thành."Trong nguyên tác, Hứa Tịnh Chanh có thể kết bạn với Khương Từ Nghi là vì sau này người nàng thích mắc bệnh nặng, tìm bác sĩ khắp nơi cũng không chữa được, cuối cùng nhờ Khương Từ Nghi mới qua khỏi.Chuyện đó, có lẽ Trình Tinh có thể làm.Và cô cũng cần sự trợ giúp từ Hứa Tịnh Chanh.Hứa Tịnh Chanh nhìn Khương Từ Nghi đang ngồi trên xe lăn, suy nghĩ một lát: "Tiền đặt cược như vậy so với việc lấy chị gái xinh đẹp, hình như nhẹ quá đó.""Đương nhiên rồi." Trình Tinh nói: "Bất cứ thứ gì so sánh với vợ tôi đều nhẹ cả. Nhưng tôi có thể giúp Hứa tiểu thư làm ba việc."Hứa Tịnh Chanh nhìn cô một lúc: "Được, vậy thì đổi tiền đặt cược, chúng ta coi như huề."Trình Tinh mỉm cười: "Cảm ơn Hứa tiểu thư.""Trình Tinh, nhìn cô bây giờ trông vừa mắt hơn trước rất nhiều." Hứa Tịnh Chanh cười lộ hàm răng trắng tinh: "Chẳng lẽ khi cô bệnh đã được người ta chỉnh sửa nhan sắc?"Trình Tinh: "...""Chỉ đùa chút thôi." Hứa Tịnh Chanh búng tay cái tách: "Nhớ kỹ nha, tối nay 7 giờ ở Vọng Thanh Sơn, không gặp không về."----Sau khi Hứa Tịnh Chanh rời khỏi, Trình Tinh nhìn xung quanh chỉ còn lại mấy người qua đường tới lui.Cô không khỏi cảm thán, họ cũng giống như cô đều là những NPC thôi.Khương Từ Nghi và Trịnh Thư Tình đã rời đi, chắc là về phòng bệnh.Trình Tinh thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại rung nhẹ thông báo có tin nhắn.【Mùa Xuân: Tinh nhi, cô không sao chứ? Tôi nghe nói Hứa Tịnh Chanh tới tìm cô.】Ghi chú thật đặc biệt, tuy nhiên lại không có lịch sử trò chuyện nào trước đó.Nếu đối phương không chủ động nhắn tin, có lẽ trong danh sách liên lạc bảy tám trăm người của nguyên chủ, Trình Tinh cũng không chú ý đến người này.Ban đầu Trình Tinh tưởng nickname trên mạng của nàng là "Mùa Xuân", ai ngờ khi vào trang cá nhân xem thì ra đó là ghi chú mà nguyên chủ đã sửa lại.Ảnh đại diện là tấm ảnh nền màu xanh lục có những bông hoa rực rỡ sắc màu đang nở rộ, nickname là: Summer★.Trong dòng bạn bè , IP định vị của nàng đang ở một khu đại học tại Paris, cảnh sắc trong ảnh rất đẹp cùng dòng trạng thái đi kèm là: "Mùa thu không đẹp bằng mùa xuân, nhưng màn đêm thì lại giống nhau, có gió và có sao."Cũng khá văn chương, hình như còn có ẩn ý gì đó.Trình Tinh đã đoán được người này là ai nên liền trả lời:【Không sao hết.】Sau đó màn hình cứ luôn hiển thị "đối phương đang nhập", một lúc lâu sau mới trả lời lại: "Tinh nhi, cô vẫn còn giận tôi sao?".Trình Tinh tiếp tục trả lời:【 Không có. 】Cô trực tiếp sửa ghi chú đối phương thành: Tô Mạn Xuân.Đây không phải là người mà ngày cô vừa xuyên tới, đám người đó đã nói rằng nguyên chủ đối với người phụ nữ này nói gì nghe nấy sao?Trong nguyên tác, mối quan hệ giữa Tô Mạn Xuân và Trình Tinh được viết không nhiều, chỉ có vài nét bút ít ỏi. Nói rằng hai người quen biết từ nhỏ, Tô Mạn Xuân có chút vụng về, so sánh mọi mặt đều không bằng chị mình là Tô Lãnh Nguyệt, cho nên không cam lòng gả cho người có tiếng là lăng nhăng, ăn chơi lêu lổng như Trình Tinh. Vừa có cơ hội liền chọn ra nước ngoài du học.Lại không ngờ rằng Trình Tinh tình cờ gặp Khương Từ Nghi trên phố và câu chuyện bắt đầu từ đó. Trong suốt thời gian Trình Tinh và Khương Từ Nghi sống chung, Tô Mạn Xuân không quay về nước và cũng không hề xuất hiện trong câu truyện.Thành ra cũng chẳng biết nàng ta là loại người thế nào.Nhưng mà... nguyên chủ thật sự quá đào hoa nên khá phức tạp!Một người rồi lại một người, đều là đào hoa xấu.Trình Tinh bất đắc dĩ đỡ trán, tùy tiện qua loa vài câu với Tô Mạn Xuân rồi không thèm trả lời nữa.Chờ đến khi nghỉ ngơi vừa đủ, mặt trời giữa trưa bắt đầu nắng chói chang, chiếu xuống người có cảm giác nóng rát thì Trình Tinh mới đứng dậy quay lại phòng bệnh.Lúc cô trở về, Trịnh Thư Tình đã không còn ở đây, còn nàng thì nằm thẳng trên giường và chiếc xe lăn được đặt bên cạnh.Khương Từ Nghi nằm thẳng người, tư thế rất giống một thi thể với hai tay đặt thẳng bên thân người, không hề cử động.Trình Tinh cho rằng nàng đang ngủ nên nhẹ nhàng đóng cửa, rón ra rón rén đi đến trước giường. Kết quả còn chưa kịp ngồi xuống thì Khương Từ Nghi bỗng mở mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.Trình Tinh hoảng sợ vội che ngực nói: "Cô sao chẳng có tiếng động gì hết vậy.""Câu này là tôi hỏi cô mới đúng." Khương Từ Nghi vẫn lạnh nhạt: "Cô lén lút vào đây định làm gì?"Trình Tinh nói: "Trở về nghỉ ngơi.""Không lẽ khi tôi nghỉ ngơi thì phải phát ra âm thanh gì sao?" Khương Từ Nghi hờ hững nói: "Tôi còn tưởng cô nhân lúc tôi ngủ mà đem tôi đi đổi lấy cái gì đó cơ."Trình Tinh: "......"Rõ ràng là đang lôi chuyện vừa rồi ra tính sổ."Tôi thật sự có một số chuyện không nhớ rõ. Nhưng tôi nhất định sẽ thay đổi. Không phải tôi với cô ta đã thay đổi tiền đặt cược rồi sao?""Trình Tinh." Khương Từ Nghi bất ngờ kêu tên nàng: "Cô biết chữa bệnh, nhưng cô biết đua xe không?".Giọng nói của nàng thản nhiên và bình thường như đang hỏi cô đã ăn cơm chưa. Thế nhưng trong lòng Trình Tinh lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo: "Đương nhiên là biết.""Nhưng mà tôi có biết chữa bệnh gì đâu?" Trình Tinh giải thích:
"Trước đó không phải đã nói sao? Tôi có một người bạn rất giỏi về trung y, tôi có thể đưa cô đi gặp nàng. Nếu Tây y nói không thể chữa xương cốt này, vậy thì thử qua trung y nối lại kinh mạch thử xem. Từ từ điều trị, nhất định sẽ khỏe lại."Trong nguyên tác, đôi chân của Khương Từ Nghi cũng là dựa vào trung y mà chữa khỏi cho nên Trình Tinh mới tự tin như vậy.Dù sao cô cũng xuất thân từ gia đình trung y, bản thân được ba mẹ truyền thụ hết tất cả kinh nghiệm và kiến thức. Hơn nữa, cô còn có thiên phú đặc biệt về phương diện châm cứu nên chắc chắn sẽ làm được.Khương Từ Nghi chỉ "à" một tiếng, không biểu cảm gì, một lát sau mới hỏi: "Người bạn kia của cô có tới dự hôn lễ chúng ta không? Mừng cưới bao nhiêu?".Trình Tinh nằm trên giường, trong đầu vẫn phiền muộn vì trận đua tối nay, cô nghiêng người nhìn thấy góc nghiêng của Khương Từ Nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ, mũi cao thẳng, nơi đuôi mắt hơi đỏ nhưng không phải do trang điểm mà tựa hồ như ánh sáng phản chiếu từ một góc nào đó.Nàng ấy vẫn chẳng hề liếc nhìn mình.Trình Tinh tối qua ngủ không ngon, lúc này nửa híp mắt, giọng nói thoải mái:
"Cô đừng thử tôi nữa, tôi chính là Trình Tinh.""Hai ngày trước tôi nằm mơ thấy bản thân đi vào tiên cảnh gặp được một vị Bồ Tát. Ngài bảo tôi phạm quá nhiều sai lầm, vì thế muốn lấy mạng tôi. Tôi sợ quá, giật mình tỉnh dậy liền nghĩ rằng bản thân không thể tiếp tục sống như vậy. Cuộc đời tôi đã rất tốt đẹp, tôi nên trở thành người tốt."Trình Tinh đem mớ suy nghĩ vẩn vơ cả buổi sáng của mình, nói ra hết.Khương Từ Nghi hô hấp chậm lại vài nhịp, sau một lúc mới hỏi: "Trình Tinh, vậy cô biết cách nối kinh mạch không?""Đương nhiên..." Trình Tinh suýt lỡ miệng, vừa nói hai chữ lại giật mình nhận ra không đúng, bèn sửa lại: "Không biết.""Tôi căn bản không biết, đã nói là một người bạn của tôi mà." Trình Tinh vội nói.Cô nâng tay lên vẫy vẫy, cứ như đang cào không khí:
"Khương Từ Nghi, tôi buồn ngủ quá, ngủ một lát đây."Vừa nói xong thì nhịp thở cô trở nên đều đều.Khương Từ Nghi đợi một lát sau mới nghiêng người, nhìn chằm chằm cô một lát.Thật sự quá nhiều điểm đáng ngờ .Nàng không thể không thử thăm dò.Một lát sau, Khương Từ Nghi lấy điện thoại từ dưới gối ra tìm đến WeChat của Hứa Từ Thích.【 Học tỷ, gần đây bận không? Giúp tôi một việc. 】【 Tôi muốn điều tra một người. 】
"Vậy thì tôi sẽ đổi tiền đặt cược này thành bản thân mình.'"Cô thản nhiên mà nói: "Tôi đánh cược, đương nhiên là phải cược chính mình.""Nhưng Trình Tinh à, tôi muốn cô để làm gì đây? Hứa Tịnh Chanh bĩu môi: "Người như cô nổi tiếng là ăn chơi trác táng, ở Giang Cảng danh tiếng cũng không tốt. Tôi mang cô về nhà sợ còn bị người nhà tôi đuổi thẳng ra cửa."Trình Tinh hơi khựng lại: "Cược bằng một lời hứa của tôi."Hứa Tịnh Chanh nghiêng đầu, hứng thú: "Nói thử nghe một chút.""Từ nay về sau, bất kể khi nào, chỉ cần Hứa tiểu thư có yêu cầu gì thì gửi cho tôi một tin nhắn, chỉ cần không phạm pháp, Trình Tinh tôi nhất định dốc hết sức lực để hoàn thành."Trong nguyên tác, Hứa Tịnh Chanh có thể kết bạn với Khương Từ Nghi là vì sau này người nàng thích mắc bệnh nặng, tìm bác sĩ khắp nơi cũng không chữa được, cuối cùng nhờ Khương Từ Nghi mới qua khỏi.Chuyện đó, có lẽ Trình Tinh có thể làm.Và cô cũng cần sự trợ giúp từ Hứa Tịnh Chanh.Hứa Tịnh Chanh nhìn Khương Từ Nghi đang ngồi trên xe lăn, suy nghĩ một lát: "Tiền đặt cược như vậy so với việc lấy chị gái xinh đẹp, hình như nhẹ quá đó.""Đương nhiên rồi." Trình Tinh nói: "Bất cứ thứ gì so sánh với vợ tôi đều nhẹ cả. Nhưng tôi có thể giúp Hứa tiểu thư làm ba việc."Hứa Tịnh Chanh nhìn cô một lúc: "Được, vậy thì đổi tiền đặt cược, chúng ta coi như huề."Trình Tinh mỉm cười: "Cảm ơn Hứa tiểu thư.""Trình Tinh, nhìn cô bây giờ trông vừa mắt hơn trước rất nhiều." Hứa Tịnh Chanh cười lộ hàm răng trắng tinh: "Chẳng lẽ khi cô bệnh đã được người ta chỉnh sửa nhan sắc?"Trình Tinh: "...""Chỉ đùa chút thôi." Hứa Tịnh Chanh búng tay cái tách: "Nhớ kỹ nha, tối nay 7 giờ ở Vọng Thanh Sơn, không gặp không về."----Sau khi Hứa Tịnh Chanh rời khỏi, Trình Tinh nhìn xung quanh chỉ còn lại mấy người qua đường tới lui.Cô không khỏi cảm thán, họ cũng giống như cô đều là những NPC thôi.Khương Từ Nghi và Trịnh Thư Tình đã rời đi, chắc là về phòng bệnh.Trình Tinh thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại rung nhẹ thông báo có tin nhắn.【Mùa Xuân: Tinh nhi, cô không sao chứ? Tôi nghe nói Hứa Tịnh Chanh tới tìm cô.】Ghi chú thật đặc biệt, tuy nhiên lại không có lịch sử trò chuyện nào trước đó.Nếu đối phương không chủ động nhắn tin, có lẽ trong danh sách liên lạc bảy tám trăm người của nguyên chủ, Trình Tinh cũng không chú ý đến người này.Ban đầu Trình Tinh tưởng nickname trên mạng của nàng là "Mùa Xuân", ai ngờ khi vào trang cá nhân xem thì ra đó là ghi chú mà nguyên chủ đã sửa lại.Ảnh đại diện là tấm ảnh nền màu xanh lục có những bông hoa rực rỡ sắc màu đang nở rộ, nickname là: Summer★.Trong dòng bạn bè , IP định vị của nàng đang ở một khu đại học tại Paris, cảnh sắc trong ảnh rất đẹp cùng dòng trạng thái đi kèm là: "Mùa thu không đẹp bằng mùa xuân, nhưng màn đêm thì lại giống nhau, có gió và có sao."Cũng khá văn chương, hình như còn có ẩn ý gì đó.Trình Tinh đã đoán được người này là ai nên liền trả lời:【Không sao hết.】Sau đó màn hình cứ luôn hiển thị "đối phương đang nhập", một lúc lâu sau mới trả lời lại: "Tinh nhi, cô vẫn còn giận tôi sao?".Trình Tinh tiếp tục trả lời:【 Không có. 】Cô trực tiếp sửa ghi chú đối phương thành: Tô Mạn Xuân.Đây không phải là người mà ngày cô vừa xuyên tới, đám người đó đã nói rằng nguyên chủ đối với người phụ nữ này nói gì nghe nấy sao?Trong nguyên tác, mối quan hệ giữa Tô Mạn Xuân và Trình Tinh được viết không nhiều, chỉ có vài nét bút ít ỏi. Nói rằng hai người quen biết từ nhỏ, Tô Mạn Xuân có chút vụng về, so sánh mọi mặt đều không bằng chị mình là Tô Lãnh Nguyệt, cho nên không cam lòng gả cho người có tiếng là lăng nhăng, ăn chơi lêu lổng như Trình Tinh. Vừa có cơ hội liền chọn ra nước ngoài du học.Lại không ngờ rằng Trình Tinh tình cờ gặp Khương Từ Nghi trên phố và câu chuyện bắt đầu từ đó. Trong suốt thời gian Trình Tinh và Khương Từ Nghi sống chung, Tô Mạn Xuân không quay về nước và cũng không hề xuất hiện trong câu truyện.Thành ra cũng chẳng biết nàng ta là loại người thế nào.Nhưng mà... nguyên chủ thật sự quá đào hoa nên khá phức tạp!Một người rồi lại một người, đều là đào hoa xấu.Trình Tinh bất đắc dĩ đỡ trán, tùy tiện qua loa vài câu với Tô Mạn Xuân rồi không thèm trả lời nữa.Chờ đến khi nghỉ ngơi vừa đủ, mặt trời giữa trưa bắt đầu nắng chói chang, chiếu xuống người có cảm giác nóng rát thì Trình Tinh mới đứng dậy quay lại phòng bệnh.Lúc cô trở về, Trịnh Thư Tình đã không còn ở đây, còn nàng thì nằm thẳng trên giường và chiếc xe lăn được đặt bên cạnh.Khương Từ Nghi nằm thẳng người, tư thế rất giống một thi thể với hai tay đặt thẳng bên thân người, không hề cử động.Trình Tinh cho rằng nàng đang ngủ nên nhẹ nhàng đóng cửa, rón ra rón rén đi đến trước giường. Kết quả còn chưa kịp ngồi xuống thì Khương Từ Nghi bỗng mở mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.Trình Tinh hoảng sợ vội che ngực nói: "Cô sao chẳng có tiếng động gì hết vậy.""Câu này là tôi hỏi cô mới đúng." Khương Từ Nghi vẫn lạnh nhạt: "Cô lén lút vào đây định làm gì?"Trình Tinh nói: "Trở về nghỉ ngơi.""Không lẽ khi tôi nghỉ ngơi thì phải phát ra âm thanh gì sao?" Khương Từ Nghi hờ hững nói: "Tôi còn tưởng cô nhân lúc tôi ngủ mà đem tôi đi đổi lấy cái gì đó cơ."Trình Tinh: "......"Rõ ràng là đang lôi chuyện vừa rồi ra tính sổ."Tôi thật sự có một số chuyện không nhớ rõ. Nhưng tôi nhất định sẽ thay đổi. Không phải tôi với cô ta đã thay đổi tiền đặt cược rồi sao?""Trình Tinh." Khương Từ Nghi bất ngờ kêu tên nàng: "Cô biết chữa bệnh, nhưng cô biết đua xe không?".Giọng nói của nàng thản nhiên và bình thường như đang hỏi cô đã ăn cơm chưa. Thế nhưng trong lòng Trình Tinh lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo: "Đương nhiên là biết.""Nhưng mà tôi có biết chữa bệnh gì đâu?" Trình Tinh giải thích:
"Trước đó không phải đã nói sao? Tôi có một người bạn rất giỏi về trung y, tôi có thể đưa cô đi gặp nàng. Nếu Tây y nói không thể chữa xương cốt này, vậy thì thử qua trung y nối lại kinh mạch thử xem. Từ từ điều trị, nhất định sẽ khỏe lại."Trong nguyên tác, đôi chân của Khương Từ Nghi cũng là dựa vào trung y mà chữa khỏi cho nên Trình Tinh mới tự tin như vậy.Dù sao cô cũng xuất thân từ gia đình trung y, bản thân được ba mẹ truyền thụ hết tất cả kinh nghiệm và kiến thức. Hơn nữa, cô còn có thiên phú đặc biệt về phương diện châm cứu nên chắc chắn sẽ làm được.Khương Từ Nghi chỉ "à" một tiếng, không biểu cảm gì, một lát sau mới hỏi: "Người bạn kia của cô có tới dự hôn lễ chúng ta không? Mừng cưới bao nhiêu?".Trình Tinh nằm trên giường, trong đầu vẫn phiền muộn vì trận đua tối nay, cô nghiêng người nhìn thấy góc nghiêng của Khương Từ Nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ, mũi cao thẳng, nơi đuôi mắt hơi đỏ nhưng không phải do trang điểm mà tựa hồ như ánh sáng phản chiếu từ một góc nào đó.Nàng ấy vẫn chẳng hề liếc nhìn mình.Trình Tinh tối qua ngủ không ngon, lúc này nửa híp mắt, giọng nói thoải mái:
"Cô đừng thử tôi nữa, tôi chính là Trình Tinh.""Hai ngày trước tôi nằm mơ thấy bản thân đi vào tiên cảnh gặp được một vị Bồ Tát. Ngài bảo tôi phạm quá nhiều sai lầm, vì thế muốn lấy mạng tôi. Tôi sợ quá, giật mình tỉnh dậy liền nghĩ rằng bản thân không thể tiếp tục sống như vậy. Cuộc đời tôi đã rất tốt đẹp, tôi nên trở thành người tốt."Trình Tinh đem mớ suy nghĩ vẩn vơ cả buổi sáng của mình, nói ra hết.Khương Từ Nghi hô hấp chậm lại vài nhịp, sau một lúc mới hỏi: "Trình Tinh, vậy cô biết cách nối kinh mạch không?""Đương nhiên..." Trình Tinh suýt lỡ miệng, vừa nói hai chữ lại giật mình nhận ra không đúng, bèn sửa lại: "Không biết.""Tôi căn bản không biết, đã nói là một người bạn của tôi mà." Trình Tinh vội nói.Cô nâng tay lên vẫy vẫy, cứ như đang cào không khí:
"Khương Từ Nghi, tôi buồn ngủ quá, ngủ một lát đây."Vừa nói xong thì nhịp thở cô trở nên đều đều.Khương Từ Nghi đợi một lát sau mới nghiêng người, nhìn chằm chằm cô một lát.Thật sự quá nhiều điểm đáng ngờ .Nàng không thể không thử thăm dò.Một lát sau, Khương Từ Nghi lấy điện thoại từ dưới gối ra tìm đến WeChat của Hứa Từ Thích.【 Học tỷ, gần đây bận không? Giúp tôi một việc. 】【 Tôi muốn điều tra một người. 】