[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê
Chương 19
Bữa cơm này ăn đến thật "náo nhiệt". Đánh công khai, đâm lén lút, ánh đao chớp nhoáng, bóng kiếm chập chờn.Mọi người giống như chồn ăn dưa hóng chuyện, đôi mắt nhìn qua nhìn lại từ người này tới người kia, mà không dám xen vào, sợ lửa cháy cửa thành, vạ lây cá dưới ao.Lời này của Khương Từ Nghi là vô cùng bất kính, theo như tính nết của lão phu nhân thì chắc chắn bà ta lại bùng nổ thêm lần nữa. Chưa đợi đến khi lão phu nhân bùng nổ thì Trình Tinh ở một bên vội vàng lên tiếng: "Trán của cô đã có vết bầm? Bà nội đánh cô như vậy có được tính là bạo lực gia đình không?" "Nếu không thì gọi cho cảnh sát Vương xem sao." Trình Tinh giơ tay sờ lên trán Khương Từ Nghi, chỉ khẽ chạm một lát thì Khương Từ Nghi đã tránh né vì đau.Ngón tay Trình Tinh run nhẹ, giọng điệu không tốt: "Tôi lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy bà nội tức giận mà ra tay đánh cháu gái, hơn nữa Tiểu Khương còn là nhân viên nhà nước." "Chuyện này mà truyền ra ngoài, e rằng sẽ bị người ta chỉ trích, bêu rếu đến không còn mặt mũi." Trình Tinh nhìn thẳng vào mắt lão phu nhân: "Cả Trình gia đều bị ảnh hưởng theo." Cơn giận của lão phu nhân tức khắc bị nghẹn lại, lúc thì ôm ngực nói đau, lúc thì ấn huyệt thái dương rồi lảo đảo muốn ngã quỵ nên Từ Chiêu Chiêu đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi. Mấy cô con gái thì gọi bác sĩ gia đình đến, còn những người khác thì ngồi tại chỗ liếc mắt nhìn nhau. Trong số con cháu thì Trình Tử Mặc là người lớn nhất, vì thế mọi người đều nhìn anh. Trình Tử Mặc suy tư một lát, trầm giọng nói: "Tôi có cuộc họp trực tuyến cần tham dự." Sau khi nói xong, anh kéo theo vợ đứng dậy rời đi. Vừa nãy bị lão phu nhân quở trách trước mặt bao nhiêu người, Trình Tử Mặc có chút không vui nên dứt khoát tìm cớ rời đi.Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, vì thế cũng lần lượt kiếm cớ rời đi.Bữa tiệc gia đình để đón lão phu nhân về nước lại náo loạn đến gà bay chó sủa, cuối cùng thì tan rã trong không khí ngột ngạt.Thật ra Trình Tinh không vì chuyện lão phu nhân phải lên lầu mời bác sĩ mà ảnh hưởng tâm trạng. Vừa rồi lão phu nhân giả vờ đau đầu, lúc ấn huyệt thái dương còn lén nhìn cô, bà lão tám mươi tuổi có sắc mặt hồng hào, tóc nhuộm còn đen hơn cả cô - người trẻ chỉ hơn hai mươi mấy tuổi. Trên mặt tuy có nếp nhăn nhưng được chăm sóc cẩn thận, sống thêm 5 năm nữa cũng không thành vấn đề.Những người cô khám bệnh, phần lớn là người già, Trình Tinh mới vào đại học đã đi theo ông ngoại đến nhiều nơi, tiếp xúc với hơn một ngàn bệnh nhân cao tuổi. Vừa nhìn tướng mạo đã có thể đoán ra đại khái tình trạng bệnh.Thủ đoạn này của lão phu nhân chính là dùng đạo đức để tạo áp lực tinh thần cho cô và Khương Từ Nghi, nhưng cô thì không có chút gánh nặng tâm lý nào.Loại người như lão phu nhân vừa cố chấp lại hồ đồ, vậy nên Trình Tinh không hề có áp lực đạo đức nào.Đêm nay đã đồng ý với Quan Lâm Mẫn ở lại đây, nhưng nhìn tình huống này, chắc là không thể ở lại. Trình Tinh ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên trán Khương Từ Nghi, không hỏi nàng có đau không, đương nhiên là đau chết đi được, nhưng Khương Từ Nghi sẽ không nói ra. Trình Tinh nhìn một vòng, đứng dậy đi vào nhà bếp tìm người giúp việc lấy túi chườm đá, ngồi xổm bên cạnh Khương Từ Nghi, giúp nàng chườm lạnh cái trán.Khương Từ Nghi đang thẫn thờ suy nghĩ, bỗng nhiên một cái túi chườm đá dán vào trán, làm nàng giật mình co người lại, lúc này mới hoàn hồn. Vừa ngước mắt thì đối diện với ánh mắt của Trình Tinh. Ánh mắt kia trong trẻo, sáng ngời, sắc mặt nghiêm túc tập trung nhìn vào trán của nàng. So với trước đây thì một trời một vực. "Thực xin lỗi." Trình Tinh đối mặt với ánh mắt dò xét của nàng, lại không nghĩ nhiều, chỉ dịu dàng xin lỗi: "Đã nói là sẽ bảo vệ cô, vậy mà vẫn để cô bị thương." "Ngoài ý muốn thôi." Khương Từ Nghi đưa tay định lấy túi chườm đá nhưng ngón tay vô tình chạm vào tay Trình Tinh. Lòng bàn tay và mu bàn tay trong nháy mắt chạm nhau, Khương Từ Nghi cảm nhận được sự lạnh lẽo, ánh mắt vội thay đổi, lập tức rụt tay lại. Trình Tinh lại không nghĩ nhiều. Thân là bác sĩ, việc tiếp xúc da thịt với bệnh nhân là chuyện rất bình thường. Huống hồ chỉ là ngón tay. Nhưng là... "Cái này lạnh, tôi giúp cô chườm một lúc." Trình Tinh nói: "Vết thương này là do tôi mà ra, chút chuyện nhỏ này cứ để tôi làm giúp cô." Khương Từ Nghi cũng không từ chối, nàng rút ngón tay về, đặt bên người xoa xoa vài cái, như muốn xóa bỏ cảm giác vừa rồi.---Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại tiếng người giúp việc bận rộn dọn dẹp đồ ăn, nhiều đồ ăn như vậy mà mọi người không đụng đũa được mấy miếng. Vẫn còn nhiều món ngon mà Trình Tinh chưa kịp ăn, thật đáng tiếc.Người giúp việc đều được đào tạo bài bản, tiếng bước chân đi qua lại rất nhỏ. Tay Trình Tinh càng lúc càng lạnh, song vẫn không bỏ tay ra. Với vết thương của Khương Từ Nghi cần lập tức chườm lạnh một lúc sau, thì mới nhanh khỏi.Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại có vết bầm tím, quả thực là "phí phạm của trời". Khương Từ Nghi tính toán thời gian đã gần đủ, liền kêu cô bỏ tay ra, Trình Tinh lại lắc đầu: "Chườm thêm một lát nữa." Dù là giúp nàng chườm lên trán, Trình Tinh luôn giữ khoảng cách đúng mực với nàng. Năm phút trôi qua, tay Trình Tinh gần như đông cứng, cô mới lấy túi chườm ra. Túi chườm đá đã ngưng tụ hơi nước, rồi tạo thành giọt nước lăn tròn trong lòng bàn tay, không cẩn thận rơi xuống và đọng lại trên váy của Khương Từ Nghi. Chiếc váy dài phủ màu cam hồng , từng lớp váy đan xen lên nhau như muôn vàn đóa hoa rực rỡ, giờ đây một giọt nước rơi vào đó. Tựa như một giọt sương mai rơi xuống vườn hoa muôn màu muôn sắc.Trình Tinh nhanh tay lẹ mắt lau đi giọt nước, cách qua lớp váy mà vô tình chạm vào đôi chân cứng đơ của Khương Từ Nghi. Không có bất kỳ phản ứng nào. Tay cô đột nhiên dừng lại, theo thói quen của một bác sĩ, cô không nhịn được mà cúi xuống nhéo nhẹ.Nói cho cùng, người bình thường khi bị người khác bất ngờ chạm vào chân, đặc biệt là ở đùi thì sẽ có phản xạ co đầu gối lại, thế nhưng Khương Từ Nghi hoàn toàn bất động. Giống như đang nhéo phải hai cây cột thon dài. Trình Tinh nhíu mày, tình trạng chân của nàng có lẽ rất khó giải quyết.Lúc Trình Tinh đang chuẩn bị tiếp tục xoa bóp, lại nghe Khương Từ Nghi thấp giọng nói: "Thật sự bị chặt đứt." Trình Tinh nghe vậy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của nàng. Khương Từ Nghi nói từng chữ một một cách bình tĩnh: "Trừ khi có kỳ tích, nếu không sau này không thể đứng dậy được." Trình Tinh: "......" Nguyên chủ đúng là tạo nghiệp mà. "Lỡ như trên đời này thật sự có kỳ tích thì sao?" Trình Tinh rút tay lại, nhân tiện đưa túi chườm đá cho người giúp việc đang đứng bên cạnh, cười an ủi nàng: "Bây giờ y học phát triển nhanh như vậy, lỡ như một ngày nào đó sẽ nghiên cứu ra thuốc đặc trị thì sao?" "Cô cũng nói 'lỡ như' mà." Khương Từ Nghi cong môi: "Trong vạn người mới có một người, cũng có lẽ là tỉ lệ một phần vạn, hoàn toàn không đáng kể, có thể bỏ qua." Trình Tinh vỗ vai nàng: "Cô phải lạc quan chứ!" Ánh mắt Khương Từ Nghi lướt qua tay cô, Trình Tinh lập tức rút tay lại, không dám hành động tùy tiện nữa.Lúc vỗ vai nàng thì cô không suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần muốn cổ vũ người bệnh. Nhưng mà nàng đang mặc một chiếc váy hai dây, lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào vai nàng mang đến một xúc cảm thật thoải mái, như thể vừa chạm vào một dải lụa trơn bóng. Trình Tinh dùng ngón cái xoa nhẹ lên lòng bàn tay bên kia, cảm giác lạnh lẽo trong tay dần tan biến. Cô cúi mắt nhìn liền thấy đôi mắt Khương Từ Nghi đang nhìn về nơi xa, bên ngoài cửa kính lớn là con đường nhỏ với ánh đèn mờ nhạt, lát bằng một lớp đá cuội trắng, xung quanh trồng đầy hoa cỏ, một bên khác là đài phun nước. Trong ánh mắt Khương Từ Nghi mang theo vài phần nghi hoặc, phần lớn là sự mơ hồ. Trình Tinh đợi một lát lại phát hiện nàng đang chìm sâu vào suy nghĩ, nên đành đưa tay vẫy vẫy trước mắt nàng: "Suy nghĩ gì vậy?" Khương Từ Nghi lúc này mới thu lại ánh mắt, giọng điệu bình thản: "Không có gì." Nàng cảm giác nơi này có chút quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu rồi.Thế nhưng ký ức có chút mơ hồ. Trình Tinh lại không nhận ra sự khác thường của nàng, gật đầu nói: "Được thôi. Hay là chúng ta về nhà đi." "Về đâu?" Khương Từ Nghi hỏi. "Về nhà chúng ta" Trình Tinh quay đầu lại nhìn tòa nhà này, trang trí đến tráng lệ lộng lẫy, không gian cũng đủ lớn, thật sự cô cũng khá thích cách trang trí của căn phòng đó, nhưng muốn cô đêm nay ở chung một chỗ với lão phu nhân...Mơ hồ có chút lo lắng. Khương Từ Nghi nhướn mày: "Cô không đi xem bà nội cô sao?" "Bà ấy ổn." Trình Tinh đẩy xe lăn của nàng ra ngoài, "Hơn nữa, bên cạnh bà ấy có nhiều người như vậy, tôi không đến làm bà ấy tức giận là tốt rồi." Trình Tinh nghĩ đến lão phu nhân lại thấy tức, cúi đầu nhìn trán Khương Từ Nghi, sau khi chườm đá thì vết bầm lại càng hiện rõ hơn, mặc dù không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của Khương Từ Nghi, nhưng chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau. "Đây là lần đầu tiên tôi thấy người gây chuyện vô cớ như vậy." Trình Tinh lắc đầu than thở: "Sau này nên ít gặp mặt thì hơn."Nếu không Trình Tinh thật sự sợ chính mình sẽ chọc bà ấy tức đến phát bệnh. Trước đây, Trình Tinh thực tập ở khoa bệnh lão khoa, những người già ở đó đều rất thích cô, bởi vì cô kiên nhẫn lại dịu dàng. Mỗi ngày đi khám bệnh đều mang cho họ một chút đồ ăn vặt .Cho nên, nếu bệnh nhân có tính tình không tốt hoặc cố tình nhắm vào cô thì đều bị những bệnh nhân khác sẽ trách mắng thay cô. Trình Tinh đối phó với những bệnh nhân này cũng có biện pháp riêng, trước nay không phải vì bản thân là bác sĩ thực tập mà nhẫn nhịn bằng mọi cách. Tính cách cô nổi tiếng là ôn hòa, nhưng không có nghĩa là cái bánh bao mềm để mặc người ta nắn bóp.---Lúc cô đang hồi tưởng những "thủ đoạn" được tích lũy khi còn thực tập ở bệnh viện thì bị người chặn đường. Người đưa các nàng tới đang giơ tay ra ngăn lại: "Tiểu thư, Quan phu nhân đã dặn dò, ngài và Khương tiểu thư tối nay không được rời đi." "Tại sao?" Trình Tinh nhíu mày. Quan Lâm Mẫn vừa nãy cũng đi theo mọi người lên lầu "diễn kịch", chắc là giả vờ làm con dâu hiếu thảo. Sao lại ngăn cản cô rời đi? "Không biết." Đối phương ăn ngay nói thật: "Nhưng Quan phu nhân nói ngài và Khương tiểu thư về phòng trước, sau đó sẽ giải thích với ngài." "Nếu hôm nay tôi muốn đi thì sao?" Trình Tinh hỏi. "Cái này..." Đối phương tỏ vẻ khó xử. Trên lầu truyền đến giọng nói: "Em gái, em đừng làm khó anh ta, ở đây một đêm thì có sao đâu. Ngày mai là sinh nhật mẹ, chẳng lẽ hôm nay em rời đi, ngày mai thì quay lại à." Trình Tinh ngẩng đầu theo hướng giọng nói, đó là người anh thứ hai của nguyên chủ - Trình Tử Kinh. Nguyên chủ là một kẻ khốn nạn, không việc ác nào không làm, nhưng người trong gia đình cô ấy đều khá tốt.Vừa rồi trên bàn cơm bị lão phu nhân mắng là anh trai lớn Trình Mặc, năm nay 32 tuổi, có hai bằng đại học của trường Columbia, hiện đang là tổng giám đốc của tập đoàn Trình thị, dưới quyền có hàng chục công ty lớn nhỏ liên quan đến nhiều ngành nghề khác nhau.Còn anh trai kế Trình Tử Kinh này, tốt nghiệp đại học Kinh Đô, năm nay 30 tuổi, trước mắt đang tự lực cánh sinh ở bên ngoài, hơn nữa cũng là tổng giám đốc của một doanh nghiệp đã niêm yết trên sàn chứng khoán. Nguyên chủ đặc biệt giống như giữa rừng trúc tươi tốt xuất hiện một búp măng xấu xí. Hai người anh có tính cách hoàn toàn khác biệt, anh cả thì trầm ổn, anh hai thì phóng khoáng, nhưng điểm giống nhau chính là đều rất cưng chiều cô em gái duy nhất này.Chỉ là hai người đàn ông thẳng tính, cách cưng chiều em gái cũng đồng lòng, đó là đưa tiền liên tục. Phải nói rằng, nguyên tác đã cho nguyên chủ bối cảnh của nữ chính, nhưng thiết lập nhân vật của cô ấy lại là kẻ phản diện độc ác. Trình Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi Trình Tử Kinh: "Vậy còn anh? Tối nay cũng ở lại sao?" "Đúng vậy." Trình Tử Kinh huýt sáo hướng xuống dưới lầu: "Em dắt vợ em lên đây, mấy người chúng ta có thể chơi vài ván bài." Trình Tinh: "......" Lão phu nhân còn đang giả bệnh đến sắp chết, cái tên này còn muốn chơi bài sao?Đứa cháu thật "hiếu thảo". Trình Tinh dừng nửa giây: "Để em hỏi cô ấy đã." Sau đó khom lưng nhìn về phía Khương Từ Nghi: "Muốn đi không? Hoặc là tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi." Trình Tử Kinh ở trên lầu nhìn thấy rõ ràng, cười trêu chọc: "Em gái, em sợ vợ quá rồi đấy." Khương Từ Nghi nghe vậy ngẩng đầu, Trình Tử Kinh chống cằm, cánh tay chống lên lan can cười khẽ: "Nhưng mà có người vợ xinh đẹp như vậy, em cũng nên nghe lời một chút." Trình Tinh bị hắn cứ nói một câu là gọi "vợ" làm cho sắc mặt đỏ bừng, lại sợ Khương Từ Nghi hiểu lầm, khom lưng ghé vào tai nàng nhẹ giọng giải thích: "Anh hai của tôi rất thích nói đùa, cô đừng để trong lòng." "Không sao hết." Giọng nói Khương Từ Nghi trong trẻo, lạnh lùng: "Đi thôi, đi lên xem sao." Trình Tinh "ừ" một tiếng, đẩy nàng đi về phía trước, kết quả không tìm được hướng đi, đi nhầm sang thang máy khác thì nghe Khương Từ Nghi hạ giọng nói: "Cô đi đâu đấy?" Giọng nói của nàng khá lạnh nhạt, nhưng ngữ khí lại mang theo vài phần kiều diễm khó tả: "Vợ à, nhầm đường rồi." Trình Tinh: "?" Trình Tinh bất ngờ trượt chân, suýt chút thì té ngã.