[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 18



Hệ thống với giọng nói máy móc mềm mại và đáng yêu bỗng nhiên vang lên trong đầu, Trình Tinh theo bản năng muốn nói chuyện với nó.

May mắn kịp thời nhìn thấy Khương Từ Nghi, lời nói đột nhiên im bặt.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, xuất hiện một âm thanh rất nhỏ, Khương Từ Nghi tinh tế nhận ra ngay: "Sao vậy?"

"Không có gì." Trình Tinh đẩy xe lăn của nàng đi về phía trước, không bận tâm đến hệ thống mà cẩn thận dặn dò nàng: "Lát nữa nếu họ có nói gì đó khó nghe, cô đừng để trong lòng."

"Ừm." Khương Từ Nghi bình thản trả lời.

"Lời của Từ Chiêu Chiêu nói cũng không cần bận tâm, nếu cô ta bắt nạt cô, tôi sẽ ngăn cô ta lại." Trình Tinh nói: "Dù sao tôi cũng họ Trình, họ sẽ không làm gì tôi đâu."

Vả lại, nguyên chủ vốn được cưng chiều.

Dù sao cũng là con gái duy nhất của thế hệ hiện tại ở Trình gia.

Trước đây nguyên chủ ở nhà và bên ngoài là hai bộ mặt khác nhau. Bên ngoài thường vênh váo hống hách,  quanh năm vung tiền như rác, ra vào đủ nơi ăn chơi xa xỉ, một lần đánh golf có thể phung phí cả trăm vạn.

Nhưng ở nhà vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, ngoại trừ việc muốn kết hôn với Khương Từ Nghi mà sinh ra bất đồng lớn thì cô chưa từng cãi nhau hay xung đột với ba mẹ đến mức đỏ mặt tía tai.

Cô giả vờ rất giỏi.

Trình Tinh vốn định tiếp tục giả vờ, dù sao đối với cô mà nói thì việc này cũng không phải giả vờ, đơn giản là cư xử giống với tính cách trước kia của bản thân mà thôi.

Không ngờ vừa vào cửa đã gặp phải lão phu nhân khó tính này.

Lão phu nhân cũng không phải nhân vật mấu chốt trong nguyên tác, còn về bữa tiệc gia đình rình rang này, trong nguyên tác căn bản không hề nhắc đến.

Trình Tinh chỉ có thể "giặc đến thì đánh, nước dâng nâng nền".

Đẩy Khương Từ Nghi xuống lầu lần nữa, lão phu nhân đã ngồi vào bàn dài ngay vị trí chủ tọa với vẻ mặt nghiêm nghị.

Những người khác cũng lần lượt ngồi xuống, vị trí vốn dĩ thuộc về ba Trình Tinh thì giờ đây là Từ Chiêu Chiêu đang ngồi.

Từ Chiêu Chiêu mặt mày rạng rỡ, ngoan ngoãn mà gắp cho lão phu nhân một con tôm đã lột vỏ: "Bà nội, bà nếm thử món này, đây là món mà cháu đặc biệt tìm vị đầu bếp bà thích để học, bà xem có hợp khẩu vị không?"

"Chiêu Chiêu có lòng." Lão phu nhân cười hiền từ, ăn xong thì đôi mắt sáng lên vài phần: "Hương vị không tệ."

"Bà nội thích là được. Cháu còn lo lắng sợ mình kém cỏi nên không học được một nửa tay nghề của đầu bếp đó." Từ Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm: "Cháu nhớ lúc trước bà nội rất thích ăn món này." 

"Trong nhà này chỉ có cháu còn nhớ khẩu vị của ta." Lão phu nhân nhìn trìu mến và vuốt ve tóc Từ Chiêu Chiêu: "Đáng tiếc ba mẹ cháu ra đi quá sớm, nếu không, họ thấy được dáng vẻ hiện giờ của cháu, chắc chắn sẽ rất vui mừng."

"Ba mẹ thấy cháu bây giờ sống tốt như vậy thì nhất định sẽ yên tâm." Từ Chiêu Chiêu cười cười, chỉ là nụ cười mang theo chua xót, tuy nhiên không quên nhắc đến hai vợ chồng Trình Khôn Sơn: "Chú Trình và dì đối xử với cháu như con ruột, hai anh trai cũng rất tốt, còn có chị Tinh nữa, cháu có thể sống ở ngôi nhà này chắc là nhờ ba mẹ cháu trên trời phù hộ."

Lão phu nhân nghe vậy, quay đầu nhìn về phía đứa cháu trai lớn là Trình Tử Mặc: "Tử Mặc, nghe nói cháu vừa mua lại một công ty quản lý, đem Chiêu Chiêu ký hợp đồng quản lý đi, sắp xếp cho nàng người đại diện tốt nhất, hơn nữa kịch bản và đạo diễn cũng phải tốt nhất. Cuối năm nay ta muốn thấy Chiêu Chiêu xuất hiện trên màn ảnh lớn, có vấn đề gì không?"

Tử Mặc vẫn luôn im lặng, không ngờ lão phu nhân bất ngờ chĩa mũi giáo về phía mình.

Anh theo bản năng liếc nhìn  Trình Tinh đang đẩy xe lăn, hai người từ trên lầu đi xuống thì lão phu nhân cố tình làm lơ các nàng, ra vẻ muốn dằn mặt ngay từ đầu.

Trình Tinh là người thiếu kiên nhẫn, lúc này lại như thay đổi thành một người khác, bất ngờ kiên nhẫn lạ thường, bình tĩnh mà chờ đợi.

Tử Mặc ngập ngừng vài giây, lão phu nhân liền nhíu chặt mày: "Lời người bà này nói thì vô dụng sao?"

"Sao có thể ạ?" Tử Mặc trả lời một cách khuôn phép: "Lời bà nội nói, cháu đã ghi nhớ."

"Chiêu Chiêu là em gái cháu, thường ngày những chuyện này cháu không để tâm đến sao? Còn để ta phải nhắc nhở? Sau này còn trông cậy vào cháu thừa kế tập đoàn Trình thị, ngay cả chút chuyện nhỏ này cháu cũng làm không xong, thì làm sao có thể yên tâm giao lại tập đoàn cho cháu?"

Trong căn phòng rộng lớn, nhóm người giúp việc đứng thẳng tắp ở bốn phía, trên bàn đầy ắp thức ăn, đại khái khoảng 88 món ăn, mọi người ngồi quây quần bên nhau nhưng không ai nói một lời.

Lão phu nhân nghiêm khắc mà liếc xéo Tử Mặc, Tử Mặc mím môi, gương mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn cúi đầu nhận lỗi: "Là cháu sơ suất, chưa quan tâm chu đáo, sau này chắc chắn giúp đỡ Chiêu Chiêu thật tốt."

Lúc này Từ Chiêu Chiêu mới lên tiếng phụ họa: "Bà nội, chuyện này không trách anh cả được, anh ấy thường ngày bận rộn như vậy, sao có thể để anh ấy bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này của cháu? Cháu có thể thi đậu Học viện Điện ảnh thì cũng có thể dựa vào chính mình nhận vai. Trước đó cháu vừa ký hợp đồng, sắp tới sẽ vào đoàn phim. Cháu biết bà thương cháu, nhưng bà vì cháu mà trách anh cả, cháu thật sự cảm thấy áy náy đến nỗi đứng ngồi không yên."

Lời này vừa nói ra, phần lớn mọi người trên bàn đều thay đổi sắc mặt.

Từ Chiêu Chiêu đây là đang làm gì?

Thảo mai sao? Ngoài mặt thì tỏ vẻ cảm kích nhưng trong lòng lại mỉa mai, châm chọc. 

Tử Mặc cúi đầu siết chặt tay, ngay cả Quan Lâm Mẫn cũng không nhịn được mà chuẩn bị ra mặt,  bỗng nhiên bà nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên trong căn phòng yên tĩnh này.

"Bốp, bốp, bốp."

Tiếng vỗ tay giòn giã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Trình Tinh thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình liền cong môi nở một nụ cười hiền hòa: "Xin lỗi đã quấy rầy bữa cơm của mọi người, không biết còn chỗ cho chúng tôi không?"

"Ba thỉnh bốn mời không thấy đến, sao giờ lại muốn đến ăn cơm?" Lão phu nhân không quay đầu lại, lạnh giọng nói: "Chẳng lẽ mấy năm nay ta nuông chiều cô đến mức coi trời bằng vung, ngay cả bà nội là ta mà cô cũng không coi ra gì sao?"

"Ngài đang đứng sờ sờ ngay trước mắt tôi mà." Trình Tinh cười cười, đẩy xe lăn của Khương Từ Nghi tới chỗ trống gần Quan Lâm Mẫn, trước tiên sắp xếp cho Khương Từ Nghi ngồi ổn định, sau đó cô mới ngồi xuống bên cạnh.

Quan Lâm Mẫn liên tục đưa mắt ra hiệu, ý bảo cô đừng đối đầu với lão phu nhân.

Trình Tinh đáp lại bà bằng ánh mắt kiên định để trấn an bà. Giọng nói nhẹ nhàng lại không mất đi sự cứng rắn: "Sao tôi có thể không nhìn thấy? Chỉ là vừa nãy bước vào cửa đã nghe người ta trách mắng, thật sự không vui nên mới tùy hứng một chút."

Từ Chiêu Chiêu cũng lên tiếng giảng hòa: "Bà nội, bà ăn cơm trước đi, lát nữa đồ ăn nguội mất. Chị Tinh chắc chắn không cố ý bắt bà phải đợi, chị ấy dẫn theo vợ nên có chút bất tiện, cần thêm thời gian cũng là điều có thể thông cảm."

Trình Tinh: "...?"

"Chiêu Chiêu, con không cần nói đỡ cho cô ta." Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Cô ta chính là chướng mắt bà già này, thật buồn cười mà, cuối cùng thì cháu gái của ta còn không bằng con nhà người ta."

"Đúng vậy." Trình Tinh nhìn thức ăn đầy đủ màu sắc và hương vị bày ra trước mắt, thế mà mọi người trên bàn vẫn chưa động đũa, hẳn là đang chìm sâu trong bầu không khí căng thẳng, sợ hai người cãi nhau nảy lửa đến mức giương cung bạt kiếm rồi hất đổ cả bàn đồ ăn.

Nhưng Trình Tinh lại tươi cười rạng rỡ, cầm một cái bát nhỏ, tùy tiện gắp vài món mà chất thành một ngọn núi nhỏ.

Trước mắt bao người cô đặt cái bát đó trước mặt Khương Từ Nghi, tiếp đó mới ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân: "Dù sao người Trình gia chúng ta đều sống thật thà, ăn nói không khéo nhưng tính tình thẳng thắn, không bao giờ bằng mặt không bằng lòng hoặc hai mặt giả dối."

"Nói như vậy, kiểu người này hợp với việc tranh giành quyền lực." 

Trình Tinh nói xong thì gật đầu: "Kiểu người như chúng ta mới phù hợp để sống chung, tôi cứ nghĩ ở nhà có thể thoải mái một chút, không ngờ về nhà vẫn phải cẩn thận dè dặt, cũng thật mệt mỏi."

Lão phu nhân lập tức trừng mắt tức giận: "Trình Tinh, cô!"

"Bà nội." Từ Chiêu Chiêu vội vàng kéo tay lão phu nhân để trấn an: "Bà đừng giận, chị Tinh trước nay đều nghĩ sao nói vậy, bà nhìn chị ấy lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ không biết tính tình chị ấy sao? Bây giờ mới kết hôn, lại đang lúc khí thế nhiệt huyết, bà cần gì phải tức giận với một người nhỏ tuổi."

"Cháu nghe xem những lời cô ta vừa nói kìa!" Lão phu nhân trừng mắt nhìn Trình Khôn Sơn: "Nhìn xem, đứa con gái ngoan mà con đã dạy dỗ!"

"Mẹ." Trình Khôn Sơn trong thế khó xử, chỉ mong có thể lập tức biến mất khỏi đây, vội khuyên giải: "Ăn cơm trước đi."

"Ta tức đến no rồi, còn tâm trạng ăn uống gì nữa?" Lão phu nhân nói.

Còn Trình Tinh thì đang ngồi ăn rất thong thả.

Đùa sao.

Đây chính là bữa tiệc hoành tráng nhất mà từ trước đến nay cô chưa từng nếm thử!

Mọi năm ăn Tết, cả nhà cô sum vầy bên nhau, ăn căng bụng cũng chỉ có hai mươi món.

Bây giờ trên bàn có rất nhiều món cô chưa thấy bao giờ, đương nhiên là phải ăn thỏa thích.

Với lại, hai ngày nay cô gần như đều ở trong bệnh viện, đồ ăn ở đó thì nhạt nhẽo. Hôm nay từ sáng sớm đã bị người của Quan Lâm Mẫn đưa đi trung tâm để tạo hình, đến chiều mới tới đây liền đối đầu với lão phu nhân và Từ Chiêu Chiêu.

Dù là tranh cãi qua lại với nhau thì cũng phải động não.

Trình Tinh sớm đã đói bụng, cô không muốn vừa chết một lần, bây giờ lại chết thêm lần nữa.

Cô đã xuyên thư thì phải đối xử tốt với bản thân một chút.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, muốn tranh cãi  thì tranh cãi, làm nhiệm vụ thì làm, không được để mọi chuyện trong lòng.
Dù sao cô chỉ là thay người khác chuộc tội.

Thời điểm mọi người trên bàn đều dán vào cô thì  vốn dĩ Khương Từ Nghi đang ăn từng chút một sau khi được cô khuyến lệ nhưng lúc phát hiện mọi ánh mắt đều nhìn qua đây, nàng cảm thấy khẩu vị trở nên nhạt nhẽo nên dứt khoát đặt đũa xuống.

 Trình Tinh ăn đến không còn đói, sau đó mới ngồi thẳng người, nhìn quét qua một vòng, điềm tĩnh mà cười: "Mọi người sao không ăn nữa? Bà đã ăn no, chẳng lẽ mọi người cũng no rồi sao?"

Mọi người: "......???"

"Trình Tinh!" Lão phu nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi, gọi thẳng tên cô: "Ba mẹ cô dạy cô như vậy sao? Đồ bất hiếu!"

"Bà nội." Trình Tinh bất chợt đổi cách xưng hô, giọng nói mềm mại, trên mặt cũng nở nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn phúc hậu và hoàn toàn vô hại, tựa như làn gió xuân ấm áp khẽ lướt qua: Ngài cảm thấy chúng tôi đều vô dụng, chỉ thích mỗi Từ Chiêu Chiêu, nhưng cũng phải nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi chứ?"

"Anh cả quản lý hơn mười mấy công ty lớn nhỏ, một ngày văn kiện qua tay anh ấy lên đến hàng trăm, ngay cả ngày cưới cũng vội vàng mở cuộc họp xuyên quốc gia, chị dâu mỗi ngày gặp anh ấy còn không tới tám tiếng. Mà ngài lại muốn anh ấy quản lý việc của Từ Chiêu Chiêu? Theo tôi được biết, công ty quản lý mà anh cả vừa mua và công ty quản lý hiện tại của Từ Chiêu Chiêu là đối thủ của nhau. Nếu bây giờ ký hợp đồng với Từ Chiêu Chiêu, cô ấy phải đối mặt với tiền bồi thường hơn ngàn vạn. Số tiền này cô ấy không có, chắc chắn phải phải để Trình gia chi trả. Anh cả phải tăng ca bao lâu mới có thể bù lại số tiền thiếu hụt đó?"

"Cuối cùng chỉ có Từ Chiêu Chiêu là cháu bà, còn anh cả thì xứng đáng gánh tội sao." Trình Tinh giả vờ thản nhiên nói.

Nói xong, cô lại thừa thắng xông lên: "Ngài nói tôi là đồ bất hiếu, vậy tôi muốn hỏi ngài một chút? Chúng tôi đều biết người nhỏ tuổi phải hiếu thuận, nhưng người ta thường nói 'phụ từ tử hiếu*', trưởng bối không hiền từ thì con cháu làm sao mà hiếu thuận? Đối với ngài nói gì nghe nấy, thấy ngài sai cũng chỉ nịnh bợ, không dám ngăn cản, đó là những người có mưu đồ riêng mới làm vậy. Ngài không thích gì thì không ai được làm, nếu con cháu Trình gia ai cũng như vậy, thì ngày Trình gia sụp đổ sẽ không còn xa."

(phụ từ tử hiếu*: Ba hiền từ thì con hiếu thảo.)

"Trình Tinh, cô!" Lão phu nhân tức muốn hộc máu, cầm đại một vật ném thẳng về phía Trình Tinh, kết quả lại ném trượt, ngay lập tức đập vào trán Khương Từ Nghi. 

Lúc rơi xuống mới nhìn thấy đó là quả óc chó đã để lâu ngày trên bàn.

Quả óc chó từ trán Khương Từ Nghi rơi xuống, lăn trên mặt đất một vòng lại một vòng.

Trình Tinh sốt ruột mà nhìn qua thì thấy Khương Từ Nghi mặt không biểu cảm, song đôi mắt lạnh như băng kia lại vô cùng tức giận. 

Làn da của Khương Từ Nghi trắng bệch, quả óc chó kia được dùng toàn bộ sức lực ném tới, không bao lâu liền sưng đỏ lên.

"Cô không sao chứ?" Trình Tinh khom người xem xét thì sắc mặt cũng trầm xuống, đang muốn nói gì đó lại nghe Khương Từ Nghi lạnh lùng nói: "Đúng là người bảo thủ."

"Cô, cái đồ xui xẻo kia." Lão phu nhân đứng lên: "Cái nhà này khi nào có phần cho cô nói!"

"Đừng có quá đáng!" Trình Tinh giằng co với lão phu nhân. 

Khương Từ Nghi xoay xe lăn của mình lùi về sau một chút, cúi người nhặt quả óc chó lên rồi nắm chặt tay bóp nát.

Mọi người khi nhìn qua đều khiếp sợ. 

Đó đó đó... Đó chính là quả óc chó!

Khương Từ Nghi hỏi lão phu nhân: "Tôi ở chỗ nào xui xẻo? Nghề nghiệp sao?" 

Lão phu nhân bị hành động bóp nát quả óc chó của nàng làm cho kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng để trả lời. 

Tiếp đó lão phu nhân nghe Khương Từ Nghi chậm rãi nói: "Nếu một ngày nào đó, ngài gặp chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng tôi có thể giúp ngài tìm được hung thủ."

"Người như tôi đây, không thể nào so được với kẻ chỉ giỏi lên sân khấu diễn trò,  lại hận không thể biến cả nhà này thành gánh hát sao?" Khương Từ Nghi ngước mắt lạnh nhạt, cười khẩy một tiếng: "Mắt mù, tâm cũng mù."

Mọi người: "......?????"

Chương trước Chương tiếp
Loading...