[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 16



Quan Lâm Mẫn cười hòa giải: "Tinh Tinh thương Tiểu Từ đến mức nào thì trong nhà ai cũng thấy rõ, con bé chỉ là quá nhạy cảm, có gì to tát đâu, đều là người một nhà mà."

Ở nhà chính, thái độ Quan Lâm Mẫn lập tức thay đổi, cư xử khéo léo, mềm mỏng, ngay cả cách gọi Khương Từ Nghi cũng trở nên thân thiết là "Tiểu Từ ". 

Hoàn toàn khác hẳn với lúc ở bệnh viện.

Trình Tinh không chấp nhận lý do thoái thác, nhưng vẫn cho mẹ cô mặt mũi, hừ nhẹ một tiếng không nói gì.

Lão phu nhân liếc Trình Tinh một cái: "Tinh nhi mấy năm nay kiêu ngạo, ngang ngược cũng là do hai vợ chồng con dung túng mà thành. Giờ đến lễ nghi cơ bản cũng không hiểu, ta nói một câu nó cãi một câu, trong mắt nó còn có người bà này không?"

"Bà nội đừng nóng giận ạ, vừa xuống máy bay chắc bà mệt rồi, đừng vì mấy chuyện này mà tức giận sinh bệnh, cháu sẽ đau lòng chết mất." Từ Chiêu Chiêu đỡ bà, giọng nói ngọt ngào, uyển chuyển như chim hoàng oanh.

Dù là khéo léo hay khôn ngoan, tóm lại cô ta đã dỗ cho lão phu nhân vui vẻ.

Lão phu nhân cười khinh một tiếng, nhìn Trình Tinh càng lúc càng chướng mắt, quay sang khen Từ Chiêu Chiêu: "Nhiều năm như vậy, vẫn là Chiêu Chiêu thương ta nhất. Đâu giống người nào đó, cưới về một người tàn tật xui xẻo, lại còn đối đầu với bà nội tám mươi tuổi này."

Người tàn tật xui xẻo?

Đây là mắng thẳng mặt. 

Hơn nữa không chỉ mắng Khương Từ Nghi, còn mắng cả Trình Tinh, lời này vừa nói ra, ngay cả sắc mặt Quan Lâm Mẫn cũng có chút khó coi: "Mẹ, mẹ nói lời này có hơi... quá đáng rồi đấy."

"Thế nào? Các người nói được còn ta thì không được sao?" Lão phu nhân mặt mày nghiêm lại, trừng mắt: "Mới vài năm trước ta đã nói với các người, nếu cứ nuôi con gái kiểu đó sớm muộn gì cũng bị chiều hư. Bây giờ thì sao? Các người có biết trên đường trở về tôi bị người ta đâm chọt sau lưng thế nào không?"

Lão phu nhân trở về đều đi bằng máy bay riêng, vừa hạ cánh đã có xe chuyên dụng đón về, cả đoàn bốn năm chiếc xe hộ tống. 

Về đến nhà, mọi người đều khen ngợi, nịnh hót còn không kịp, ai mà đâm chọt sau lưng được chứ?

Nói thẳng ra là bà ta đạo đức giả, tìm cái cớ cho sự ngang ngược của mình. 

Trình Tinh nhìn thấu chuyện này, nhưng vẫn im lặng lắng nghe.

Quan Lâm Mẫn cũng bắt đầu bao che cho con: "Trên đường về mẹ đã thấy ai? Cùng ai gặp mặt? Họ nói gì về Tinh Tinh? Vừa nãy mẹ còn nói, em gái ruột mình mà không tin lại đi tin người ngoài, chẳng lẽ mẹ già rồi nên hồ đồ sao?".

Quan Lâm Mẫn cũng là người được nuông chiều lớn lên. Tối qua trước khi lão phu nhân về, Trình Khôn Sơn phải dỗ dành bà rất lâu, khuyên bà phải nể mặt mẹ chồng, vì lão phu nhân từ trẻ đã thích phô trương quyền lực. 

Ông nội mất sớm nên một mình lão phu nhân phải gánh vác sự nghiệp của Trình gia, thậm chí bà còn giúp tập đoàn Trình thị doanh thu tăng gấp đôi và ngày càng lớn mạnh.

 Sau này giao lại cho Trình Khôn Sơn điều hành, Trình thị tiếp tục phát triển không ngừng, nhờ vậy mới có thể đứng vững ở Giang Cảng. Tuy rằng không thể so với hai gia tộc bí ẩn kia, nhưng trong giới thượng lưu ở Giang Cảng, Trình thị cũng được coi là hạng nhất, nhì.

Lão phu nhân tuổi đã cao lại thêm bướng bỉnh, dù đã định cư ở nước ngoài nhưng khi trở về phải phô trương rầm rộ. 

Trình Khôn Sơn hiểu rõ điều đó, tuy nhiên nhiều năm bị mẹ đè nén khiến ông không dám phản kháng, vì thế yêu cầu con cái cũng như vậy.

Trong phòng khách lúc này không chỉ có gia đình Trình Tinh, mà còn có gia đình cô, chú, ngay cả hai người anh trai thường ngày bận rộn không thấy mặt mũi cũng đã đến sớm hơn cô. 

 Cho nên việc Trình Tinh đến muộn liền trở nên nổi bật.

Quan Lâm Mẫn nghĩ rằng Trình Tinh chỉ bị lão phu nhân nói vài câu là xong, nhưng không ngờ bà không chịu buông tha.

 Thế nên bà cũng bực mình, hai người con trai kéo bà lại, Quan Lâm Mẫn liền liếc xéo bọn họ, hai người lập tức buông tay.

Lão phu nhân dùng gậy chống gõ xuống sàn: "Trình Khôn Sơn!".

"Được rồi bà nội." Trình Tinh nghe thấy bà lạnh giọng gọi tên cha mình thì biết ngay là chuẩn bị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe* liền kịp thời lên tiếng ngăn lại.

(chỉ cây dâu mà mắng cây hòe*: hành động người muốn trách móc, phê bình người khác, nhưng thay vì nói thẳng, họ lại mắng một người hoặc một việc khác có liên quan để người cần nghe phải tự hiểu lấy.)

Cô không muốn lại nghe những lời châm chọc, mỉa mai về Khương Từ Nghi và mình từ một bà nội đã tám mươi tuổi.

Khương Từ Nghi là do cô đưa về, tại sao phải chịu sự ấm ức này?

Trước đây Trình Tinh chưa từng thấy một người bà nào vô lý như vậy, không nói đạo lý, thích cãi vã hơn thua với con cháu, xen vào chuyện hôn sự của chúng, thậm chí khi mọi chuyện đã an bài ổn thỏa còn muốn tạo sóng gió dư luận.

 ....Thật kỳ lạ.

Dù sao ông bà ngoại, ông bà nội của cô đều rất cưng chiều cô, mỗi dịp nghỉ đông hay nghỉ hè, cô đi thăm người thân, họ đều sợ cho cô không đủ.

Nhưng ở bệnh viện, Trình Tinh cũng từng gặp những người còn ngang ngược hơn lão phu nhân này. 

Cách giải quyết trước tiên là dỗ dành, nhưng thông thường, dỗ dành chỉ làm họ trở nên quá đáng hơn.

Muốn họ nghe lời, chỉ có thể...

"Nếu hôm nay bà trở về chỉ để ra oai, muốn trước mặt người nhà chỉ trích tôi, chỉ trích hôn nhân của tôi, thậm chí trách mắng cả cha mẹ tôi, vậy thì không có gì để nói." 

Thái độ Trình Tinh điềm tĩnh, biểu cảm cũng dịu dàng nhưng ngữ điệu kiên định, đối diện ánh mắt sắc bén của lão phu nhân: "Tôi cũng là một người cháu hiếu thuận, vì để bà sống lâu thêm vài năm, tôi sẽ đưa vợ mình rời khỏi đây."

"Dù sao có nhiều người tham gia tẩy trần cho bà như vậy, bà cũng không cần hai người chúng tôi." Trình Tinh vừa nói vừa đẩy xe lăn của Khương Từ Nghi về phía thang máy: "Tránh cho cuối cùng mọi chuyện trở nên căng thẳng, không ai vui vẻ."

"Trình Tinh!" Trình Khôn Sơn gọi cô.

Quan Lâm Mẫn cũng gọi theo.

Trình Tinh lại nhếch môi, đứng trong thang máy, thản nhiên đối diện với lão phu nhân. 

Có thể thấy lão phu nhân đã bị chọc giận cực độ: "Bà nội, bà cứ tiếp tục trò chơi quyền lực của bà đi."

Lão phu nhân: "Cô!"

Thang máy chậm rãi đi lên, Trình Tinh dựa vào ký ức của nguyên chủ lập tức đẩy Khương Từ Nghi về phòng.

---

Bước vào phòng, Trình Tinh liền khóa trái cửa, dựa lưng vào cửa điều hòa lại hơi thở.

Ánh sáng trong phòng thật đẹp, bây giờ đã chạng vạng, mây tím hòa quyện vào chân trời, nhuộm cả căn phòng nhạt màu một tầng mờ ảo.

Khương Từ Nghi dùng nút điều khiển xe lăn, quay lưng về phía Trình Tinh.

Một lúc lâu sau, hai người vẫn im lặng.

 Căn biệt thự này cách âm rất tốt, chỉ cần đóng cửa lại sẽ không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài. 

Dù cho dưới lầu đang hỗn loạn đến long trời lở đất, Trình Tinh vẫn không chút bận tâm.

Quan Lâm Mẫn gọi điện cho cô, cô không nghe máy. 

Cứ tưởng rằng Quan Lâm Mẫn muốn tìm cô tính sổ, kết quả vài giây sau nhận được tin nhắn của bà: 【Con gái làm tốt lắm! Moah moah ~~~】

Trình Tinh: "......?"

Một lát sau, tiếng bánh xe lăn của Khương Từ Nghi di chuyển trên sàn nhà, nàng điều khiển xe lăn đến gần cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy những đóa hoa đang lay động nhịp nhàng trong gió thu.

Khu vườn phía sau trồng đủ các loại hoa. Vào mùa thu, thời điểm mà trăm hoa đều héo tàn, vậy mà ở đây hoa vẫn khoe sắc rực rỡ. Mỗi tuần đều có chuyên gia từ nước ngoài mang những loại hoa đã được chăm sóc kỹ lưỡng đến đây, nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ nên chúng nở rộ vô cùng bắt mắt.

Khương Từ Nghi đột nhiên chậm rãi nói: "Cô đã đắc tội với bà nội của cô."

"Ừm." Trình Tinh gật đầu, chân thành xin lỗi: "Thật xin lỗi, Khương Từ Nghi."

"Sao?"

"Vừa rồi, họ đã xúc phạm đến cô." Ngón tay Trình Tinh khẽ vuốt ve cánh cửa lạnh lẽo, giọng nói dịu dàng: "Tuy đó không phải ý muốn của tôi, nhưng cô là do tôi đưa đến đây, và họ cũng là người nhà của tôi. Thật sự xin lỗi cô."

"Nhưng họ nói cũng đâu có sai." Khương Từ Nghi nói: "Hiện tại tôi chẳng phải là một người tàn tật sao?"

"......"

"Khương Từ Nghi, tàn tật và tàn phế có sự khác nhau." Trình Tinh bước tới, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy những đóa hoa nở rộ rực rỡ ngoài cửa sổ, sau đó cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Khương Từ Nghi.

Đôi mắt nàng có màu nâu nhạt, tựa như trời sinh có khả năng mê hoặc nếu vô tình nhìn vào, nhưng nàng lại mang vẻ lạnh lùng, vô cảm,  khiến mọi người đều bị ngăn cách bên ngoài thế giới riêng của nàng.

Trình Tinh dịu dàng giải thích: "Chân cô hiện giờ tạm thời không thể đi được, đó là tàn tật, nhưng không nhất định cả đời sẽ như thế. Còn tàn phế thì..."

Cô khựng lại: "Ví dụ như tôi trước đây, dù nhìn qua tay chân lành lặn, nhưng chẳng làm được gì cả, thậm chí chỉ biết làm tổn thương người khác, thì đó mới đáng bị khinh bỉ."

"Cũng giống như những người dưới lầu, ngay cả hai chữ tôn trọng cũng không biết viết, thì cũng chẳng ra gì."

Khương Từ Nghi cùng cô đối diện, đôi mắt ấy dường như có muôn ngàn vì sao lấp lánh. Đột nhiên, cô vươn tay, ngón tay thon dài như ngọc bích mang theo chút lạnh lẽo, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt Trình Tinh.

Trình Tinh nói với giọng điệu chắc chắn: "Hơn nữa, cô làm một công việc cao cả như vậy, sao có thể là người xui xẻo được chứ?"

Ánh mắt Khương Từ Nghi bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, nhìn Trình Tinh đến ngây người.

Trình Tinh nhận thấy nàng có gì đó không ổn nên đưa tay ra trước mặt nàng quơ quơ. Khương Từ Nghi lúc này giống như điện giật mà giật mình rút tay lại, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh như băng.

Trình Tinh hỏi nàng: "Vừa rồi cô nghĩ gì thế?"

Khương Từ Nghi lạnh nhạt lắc đầu: "Không có gì."

Nàng nhớ đến một người, người đó cũng từng nói như vậy, rằng nàng làm một công việc thật sự cao cả.

Trình Tinh rõ ràng cảm nhận được nàng đang có tâm sự nặng nề, định hỏi thêm nữa thì nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc".

"Ai?" Trình Tinh quay đầu lại hỏi.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Chiêu Chiêu: "Chị Tinh, bà nội gọi hai người xuống ăn cơm."

Chương trước Chương tiếp
Loading...