[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê
Chương 15
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc phiên bản dài, dừng lại trước cửa Vãn Phong Đình.Người phụ trách đón Trình Tinh – Tiểu Dương, bước xuống xe trước, vòng ra sau mở cửa xe và khom lưng cung kính mời Trình Tinh xuống xe.Trong giới thượng lưu Giang Cảng, Trình tiểu thư được mệnh danh là "Thiên kim thứ 1000", từ trước đến nay mỗi lần cô xuất hiện đều nhận được sự đối đãi như vậy.Trình Tinh cảm thấy không quen, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh bước xuống xe.Vừa xuống xe, cô quay đầu nhìn, đã có một nhân viên nhanh chóng mang xe lăn của Khương Từ Nghi trong cốp xe ra, còn Tiểu Dương thì cẩn thận đặt Khương Từ Nghi ngồi vững vàng trên xe. Chân Khương Từ Nghi không tiện nên lên xuống xe phải có người giúp đỡ nàng.Vừa rồi lúc ở bệnh viện, vì Trình Tinh và Khương Từ Nghi đã thỏa thuận hợp tác, thế nên Trình Tinh tự mình đẩy xe lăn đưa nàng xuống lầu.Nhưng khi đến gần xe, trong lúc Trình Tinh đang do dự có nên ôm Khương Từ Nghi lên xe hay không, cảm thấy khoảng cách quá gần, lo sợ sẽ khiến nàng khó chịu thì Khương Từ Nghi đã chủ động nhờ Tiểu Dương đang đứng bên cạnh.Tiểu Dương với thân hình cơ bắp, ngay cả bộ vest trên người cũng không che giấu được điều đó, mặt không cảm xúc, trông như được thuê từ Trung tâm vệ sĩ nào đó. Cậu ta dễ dàng bế Khương Từ Nghi đặt vào trong xe.Lần này cũng vậy, Tiểu Dương nhẹ nhàng đặt Khương Từ Nghi ngồi vào xe lăn, rồi tự giác đẩy nàng đi về phía trước.Khi đi đến bên cạnh Trình Tinh, cô đưa tay ra: "Để tôi làm."Tiểu Dương lùi lại và đứng sau Trình Tinh.Vãn Phong Đình là trung tâm thời trang xa hoa bậc nhất ở Giang Cảng, cao tới 47 tầng. Nội thất tráng lệ và sang trọng, mỗi tầng có thể coi như một sàn diễn thời trang thu nhỏ.Trình Tinh vào thang máy đi thẳng đến tầng 45.Ở Vãn Phong Đình, tầng lầu càng cao chứng tỏ địa vị và quyền lực trong giới thượng lưu ở Giang Cảng càng lớn. Hai tầng trên cùng của Vãn Phong Đình hầu như không mở cửa cho người ngoài. Mỗi tầng đều có thang máy riêng, những người đến đây trang điểm và tạo hình cũng không chạm mặt nhau. Vì vậy, chẳng mấy ai biết người bước vào hai tầng cao nhất rốt cuộc là ai.Trình Tinh vừa ra khỏi thang máy, lập tức có người cười tươi đi đến, mọi việc sau đó không cần cô bận tâm.Từ kiểu tóc đến trang điểm, trang sức, quần áo, tạo hình, mọi thứ đều có chuyên gia lo liệu.Cô và Khương Từ Nghi được đưa vào hai phòng khác nhau.Sau khi trải qua một tiếng rưỡi "cải tạo", cô nghe thấy có người thì thầm: "Đã xong hết , nhưng Trình tiểu thư ngủ mất rồi, bên cạnh vẫn còn đang làm..."Trình Tinh ngáp một cái, chậm rãi mở mắt ra.Người trong gương so với trước kia, chẳng khác nào đã biến thành một người khác.Vì là tiệc gia đình nên phong cách trang điểm rất đơn giản và thanh lịch, hoàn toàn khác hẳn với kiểu trang điểm của nguyên chủ khi cô vừa mới xuyên thư.Trên người cô là một chiếc váy dài cúp ngực màu lam nhạt, eo được phác họa bằng những viên kim cương tinh tế, tà váy lông vũ bồng bềnh. Không có quá nhiều trang sức, nhưng hình xăm màu đỏ trên cánh tay cô lại không còn nữa.Nhà thiết kế thấy cô tỉnh dậy, tươi cười chào hỏi: "Trình tiểu thư, cô tỉnh rồi. Cô có hài lòng với tạo hình lần này không?""Cũng được" Trình Tinh ngạc nhiên vì chỗ cánh tay có hình xăm của mình, cô thật sự không thích những hình xăm quá phô trương như vậy, cho dù tắm rửa vài lần cũng không tẩy được, giờ thì lại ngạc nhiên khi nó biến mất.Thấy cô đang nhìn cánh tay, nhà thiết kế nói: "Bởi vì Quan phu nhân đã dặn dò riêng, muốn tạo hình hôm nay của cô dịu dàng hơn, cho nên tôi đã chủ động tẩy hình xăm đó. Nếu cô muốn, lần sau đến tôi sẽ vẽ lại cho cô.""Nhưng mà... tẩy hình xăm không phải rất đau sao?" Trình Tinh hỏi.Nhà thiết kế hơi giật mình: "Đó không phải là hình xăm thật. Cô quên rồi sao? Trước đó đã nói với cô, đây là sản phẩm mới nhất được nhập từ nước ngoài, một loại thuốc màu đặc biệt. Sau khi vẽ lên, chỉ cần dùng nước chuyên dụng tẩy đi là bay màu, không đau.""À" Trình Tinh sợ bị lộ, thuận lời nói qua loa: "Chuyện của tôi nhiều quá, nên quên mất.""Không sao đâu," Nhà thiết kế lập tức cười khiêm tốn: "Những chuyện nhỏ này cô không cần nhớ, cứ để tôi lo.""Làm tốt lắm," Trình Tinh khen một câu, tình cảnh này khiến cô không thoải mái, thậm chí còn hơi khó khăn, vì mỗi lời nói và cử chỉ đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, cô muốn nhanh chóng rời đi: "Vợ tôi đâu? Cô ấy xong chưa?""Vợ của cô mang vẻ đẹp trời sinh, ngay cả những bộ lễ phục bình thường mặc lên người cô ấy đều trở nên mờ nhạt. Thế nên tôi đã cho người đi tìm những bộ lễ phục cao cấp, được thiết kế riêng phù hợp hơn cho nàng. Giờ đang trên đường về, rất nhanh thôi." nhà thiết kế nói.Trình Tinh gật đầu, đứng dậy âm thầm đánh giá chính mình trong gương. Tóc được búi lên gọn gàng, hai lọn tóc mai buông lơi, để phù hợp với chiếc váy dạ tiệc lộng lẫy này, hoa tai và vòng cổ của cô đều là ngọc bích, giống như nước mắt của biển cả đã hòa tan vào trang sức, lấp lánh rực rỡ.Có một cảm xúc khó tả....Đây hẳn là thế giới của kẻ có tiền. Một món trang sức tùy tiện cũng có giá hơn trăm vạn.Trình Tinh cong môi, an tâm chờ đợi Khương Từ Nghi. Nhân viên mang đến cho cô ly hồng trà cùng đồ ăn vặt, còn có một đống đồ chơi nhỏ. Cô tiện tay cầm một món lên, ban đầu chỉ chơi cho đỡ chán, sau đó lại chơi đến mê mẩn. Đến khi có người gọi cô: "Trình tiểu thư, vợ của cô đến rồi."Lúc này Trình Tinh mới ngẩng đầu. Đập vào mắt cô là Khương Từ Nghi đã được trang điểm một cách tỉ mỉ, dù nàng đang ngồi trên xe lăn, nhưng ánh mắt của mọi người từ khoảnh khắc đầu tiên chỉ nhìn về phía Khương Từ Nghi.Quá đẹp.Nàng mang giày cao gót nhung đen điểm ngọc trai, trên người là chiếc váy dài màu hồng cam. Thân trên là nhiều lớp lụa ôm sát cơ thể, phác họa vòng eo thon thả một cách hoàn hảo, phần chân váy nhiều tầng nhưng không hề nặng nề, tựa như nàng tiên lạc bước vào chốn nhân gian.Mái tóc đen dài của Khương Từ Nghi uốn xoăn nhẹ, thả tự nhiên trên vai, nàng đeo một chiếc vòng cổ khá nhỏ cũng không làm lu mờ vẻ đẹp của chiếc váy.Dù quần áo và trang sức có tinh xảo đến đâu vẫn không thể lấn át bản thân nàng.Nàng tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo.Trình Tinh ngây người vài giây, ánh mắt dán chặt vào Khương Từ Nghi, đến mức nhà thiết kế cũng trêu chọc: "Nhìn phản ứng của Trình tiểu thư thì tôi biết chọn chiếc váy này là đúng rồi."Trình Tinh vội lấy lại tinh thần, hai vành tai nhanh chóng đỏ ửng, giả vờ ho khan che giấu sự ngượng ngùng: "Đúng là rất đẹp."Nhưng cô lại cúi đầu, chăm chú nhìn sàn nhà sáng bóng loáng, không dám ngẩng đầu nhìn Khương Từ Nghi.Tiểu Dương bước tới, nhẹ giọng thúc giục:
"Tiểu thư, Quan phu nhân vừa truyền tin, lão phu nhân đang trên đường về."Trình Tinh thở nhẹ ra một hơi, ổn định cảm xúc: "Vậy chúng ta đi thôi."Nói rồi cô đi đến phía sau Khương Từ Nghi, tay đặt lên chiếc xe lăn, truyền đến cảm giác lạnh lẽo.Tiểu Dương không khỏi nhíu mày, bước tới nói:
"Tiểu thư, ngài mặc váy dài thế này có vẻ không tiện lắm, hay để tôi đẩy Khương tiểu thư?""Không cần." Trình Tinh nói: "Vợ của tôi, để tôi tự mình đẩy."---Nhưng dù đi vội thế nào, hai người vẫn đến muộn.Xe của lão phu nhân đã đến trước, năm sáu chiếc xe chắn kín lối vào, khiến xe của họ không thể đi vào trang viên. Quan Lâm Mẫn gọi điện thúc giục, Trình Tinh đành bất lực: "Không có cách nào, xe của bà nội chắn ở đây, tụi con đâu thể chạy bộ vào được.""Không được thì bảo Tiểu Dương đưa hai đứa đi cửa sau, vào rồi mau lên lầu , mẹ sẽ nói dối là hai đứa vừa nghỉ ngơi trên lầu" Quan Lâm Mẫn lo lắng mà nói.Trình Tinh sững lại: "Bà nội đáng sợ đến vậy sao?"Quan Lâm Mẫn tặc lưỡi một tiếng: "Con đâu phải chưa từng chứng kiến thủ đoạn của bà ấy. Người càng già thì càng khó tính, ba con lại hiếu thuận mù quáng. Dù sao bà ấy cũng không sống được bao lâu, cứ chiều theo ý bà ấy một chút."Trình Tinh: "..."Tiểu Dương dẫn họ đi một con đường khác, từ cửa sau trang viên đi vào phải đi qua một đoạn đường lát đá cuội thật dài, khắp sân hoa đang nở rộ, nhưng xe không thể vào chỗ này, nên Trình Tinh phải đẩy xe lăn của Khương Từ Nghi đi vào.Đi qua đoạn đường đó, vừa vào cửa đã có thang máy đi thẳng lên lầu. Trình Tinh vừa rồi đẩy Khương Từ Nghi đã tốn không ít sức lực, đôi giày cao gót tuy vừa chân nhưng gót chân cô cảm thấy bị ma sát đến nóng rát.Vừa bước ra từ thang máy, cô liền nghe thấy tiếng gậy chống vang lên: "Tinh nhi bây giờ cũng thái độ quá nhỉ? Đến cả ta cũng không mời được."Trình Tinh lập tức chạy ra lan can: "Bà nội nói gì vậy? Cháu vừa nghe tin bà về, đêm qua mừng đến nỗi không ngủ được.""Đúng vậy" Từ Chiêu Chiêu cũng ở một bên phụ họa: " Chị Tinh tính tình thế nào sao bà lại không biết. Chị ấy đến muộn chắc chắn là vì có gánh nặng làm vướng chân, nên mới không kịp đón bà.""Gánh nặng?"Đây chẳng phải đang ám chỉ Khương Từ Nghi có đôi chân bất tiện sao?Trình Tinh quay đầu nhìn nàng, nàng không có bất kì biểu cảm gì, cứ như không hề nghe thấy.Trình Tinh xoay người đẩy xe lăn của nàng, một lần nữa đi vào thang máy.Trong lúc chờ thang máy đi xuống, Trình Tinh hít sâu vài hơi, giống như chuẩn bị ra trận. Lát sau, cửa thang máy từ từ mở ra."Tôi đến muộn vì trên đường kẹt xe" Ánh mắt Trình Tinh thản nhiên lướt qua Từ Chiêu Chiêu. "Không liên quan đến việc tôi đi với ai. Từ Chiêu Chiêu, cô nói ai là gánh nặng?".Quan Lâm Mẫn lần đầu tiên thấy Trình Tinh như vậy, lại còn ở trước mặt lão phu nhân. Rõ ràng sắc mặt của lão phu nhân đã trở nên khó coi. Ai trong nhà này đều biết, người mà lão phu nhân thương nhất chính là Từ Chiêu Chiêu.Hiện giờ Trình Tinh trước mặt mọi người công khai làm Từ Chiêu Chiêu mất mặt, chẳng khác nào đang tát thẳng vào mặt lão phu nhân.Quan Lâm Mẫn nhịn không được tiến lên kéo tay Trình Tinh, nhưng cô vẫn đứng im bất động.Từ Chiêu Chiêu lập tức ấm ức, giọng nói nghẹn ngào sắp khóc: "Chị Tinh, em ăn nói vụng về, chị biết em không có ý đó mà."Lão phu nhân cũng lên tiếng: "Được rồi, em gái ruột mình còn không quan trọng bằng người ngoài. Trình Tinh, cô đừng quá đáng.""Bà nội" Trình Tinh nhếch môi, giọng điệu thản nhiên nhưng rất kiên định: "Ngay cả người vợ chung hộ khẩu với tôi cũng là người ngoài, vậy ai mới là người nhà? Có phải là em gái không cùng huyết thống, không có trong hộ khẩu nhưng ở nhà lại thích gây chuyện thị phi phải không?"Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng khách rộng lớn lập tức ngưng đọng lại.
"Tiểu thư, Quan phu nhân vừa truyền tin, lão phu nhân đang trên đường về."Trình Tinh thở nhẹ ra một hơi, ổn định cảm xúc: "Vậy chúng ta đi thôi."Nói rồi cô đi đến phía sau Khương Từ Nghi, tay đặt lên chiếc xe lăn, truyền đến cảm giác lạnh lẽo.Tiểu Dương không khỏi nhíu mày, bước tới nói:
"Tiểu thư, ngài mặc váy dài thế này có vẻ không tiện lắm, hay để tôi đẩy Khương tiểu thư?""Không cần." Trình Tinh nói: "Vợ của tôi, để tôi tự mình đẩy."---Nhưng dù đi vội thế nào, hai người vẫn đến muộn.Xe của lão phu nhân đã đến trước, năm sáu chiếc xe chắn kín lối vào, khiến xe của họ không thể đi vào trang viên. Quan Lâm Mẫn gọi điện thúc giục, Trình Tinh đành bất lực: "Không có cách nào, xe của bà nội chắn ở đây, tụi con đâu thể chạy bộ vào được.""Không được thì bảo Tiểu Dương đưa hai đứa đi cửa sau, vào rồi mau lên lầu , mẹ sẽ nói dối là hai đứa vừa nghỉ ngơi trên lầu" Quan Lâm Mẫn lo lắng mà nói.Trình Tinh sững lại: "Bà nội đáng sợ đến vậy sao?"Quan Lâm Mẫn tặc lưỡi một tiếng: "Con đâu phải chưa từng chứng kiến thủ đoạn của bà ấy. Người càng già thì càng khó tính, ba con lại hiếu thuận mù quáng. Dù sao bà ấy cũng không sống được bao lâu, cứ chiều theo ý bà ấy một chút."Trình Tinh: "..."Tiểu Dương dẫn họ đi một con đường khác, từ cửa sau trang viên đi vào phải đi qua một đoạn đường lát đá cuội thật dài, khắp sân hoa đang nở rộ, nhưng xe không thể vào chỗ này, nên Trình Tinh phải đẩy xe lăn của Khương Từ Nghi đi vào.Đi qua đoạn đường đó, vừa vào cửa đã có thang máy đi thẳng lên lầu. Trình Tinh vừa rồi đẩy Khương Từ Nghi đã tốn không ít sức lực, đôi giày cao gót tuy vừa chân nhưng gót chân cô cảm thấy bị ma sát đến nóng rát.Vừa bước ra từ thang máy, cô liền nghe thấy tiếng gậy chống vang lên: "Tinh nhi bây giờ cũng thái độ quá nhỉ? Đến cả ta cũng không mời được."Trình Tinh lập tức chạy ra lan can: "Bà nội nói gì vậy? Cháu vừa nghe tin bà về, đêm qua mừng đến nỗi không ngủ được.""Đúng vậy" Từ Chiêu Chiêu cũng ở một bên phụ họa: " Chị Tinh tính tình thế nào sao bà lại không biết. Chị ấy đến muộn chắc chắn là vì có gánh nặng làm vướng chân, nên mới không kịp đón bà.""Gánh nặng?"Đây chẳng phải đang ám chỉ Khương Từ Nghi có đôi chân bất tiện sao?Trình Tinh quay đầu nhìn nàng, nàng không có bất kì biểu cảm gì, cứ như không hề nghe thấy.Trình Tinh xoay người đẩy xe lăn của nàng, một lần nữa đi vào thang máy.Trong lúc chờ thang máy đi xuống, Trình Tinh hít sâu vài hơi, giống như chuẩn bị ra trận. Lát sau, cửa thang máy từ từ mở ra."Tôi đến muộn vì trên đường kẹt xe" Ánh mắt Trình Tinh thản nhiên lướt qua Từ Chiêu Chiêu. "Không liên quan đến việc tôi đi với ai. Từ Chiêu Chiêu, cô nói ai là gánh nặng?".Quan Lâm Mẫn lần đầu tiên thấy Trình Tinh như vậy, lại còn ở trước mặt lão phu nhân. Rõ ràng sắc mặt của lão phu nhân đã trở nên khó coi. Ai trong nhà này đều biết, người mà lão phu nhân thương nhất chính là Từ Chiêu Chiêu.Hiện giờ Trình Tinh trước mặt mọi người công khai làm Từ Chiêu Chiêu mất mặt, chẳng khác nào đang tát thẳng vào mặt lão phu nhân.Quan Lâm Mẫn nhịn không được tiến lên kéo tay Trình Tinh, nhưng cô vẫn đứng im bất động.Từ Chiêu Chiêu lập tức ấm ức, giọng nói nghẹn ngào sắp khóc: "Chị Tinh, em ăn nói vụng về, chị biết em không có ý đó mà."Lão phu nhân cũng lên tiếng: "Được rồi, em gái ruột mình còn không quan trọng bằng người ngoài. Trình Tinh, cô đừng quá đáng.""Bà nội" Trình Tinh nhếch môi, giọng điệu thản nhiên nhưng rất kiên định: "Ngay cả người vợ chung hộ khẩu với tôi cũng là người ngoài, vậy ai mới là người nhà? Có phải là em gái không cùng huyết thống, không có trong hộ khẩu nhưng ở nhà lại thích gây chuyện thị phi phải không?"Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng khách rộng lớn lập tức ngưng đọng lại.