"Hay tụi mình uống chút rượu nhé."
Văn Sơn Ý ban ngày chưa kịp cảm nhận hết vòng eo ấy, giờ bị Khương Thanh Đại áp tay dẫn dắt, chạm trọn vẹn từng đường nét.
Mềm, nóng, săn chắc. Vòng eo phẳng lì phủ một lớp cơ mỏng, chỉ khi siết lại mới toát ra sức quyến rũ khó cưỡng.
Ngón tay Văn Sơn Ý dán chặt trên da mà không dám nhúc nhích.
Khương Thanh Đại cũng không để nàng rút tay ra, chỉ là hơi siết, giữ chặt những đầu ngón kia, không cho rời đi.
Văn Sơn Ý chỉ đành nghĩ chắc lại là cơn nghiện chạm vào da đi.
Từ bên trái, Sa Bạch Lộ ló đầu ra: "Hai người lại thì thầm gì thế?"
Nói xong cô nàng đã muốn tự tát mình, cái miệng nhanh quá quấy rầy hai bé tình nhân, làm cái bóng đèn thì cũng phải biết điều chứ.
Văn Sơn Ý thoát khỏi bầu không khí ngượng ngùng, đáp: "Không có gì, chỉ nhớ tới hè năm lớp 11, chúng mình từng cùng về nhà bà ngoại của Đại Đại thôi."
Sa Bạch Lộ reo lên: "Đúng là tâm linh tương thông, mình cũng vừa nghĩ đến lúc đó."
Khương Thanh Đại cũng gối đầu lên cánh tay: "Thật sự là khoảng thời gian vui vẻ."
...
Tháng bảy ở quê không có điều hòa, chỉ có quạt mo lớn, hương muỗi và chiếc quạt điện cũ kỹ.
Ba đứa nhỏ ăn tối xong lại tiếp tục ăn dưa hấu, đến lúc đó đôi mắt hơi đỏ ngấn nước của Văn Sơn Ý mới chịu trở lại bình thường.
Khương Thanh Đại nhìn cô ấy mà thầm nghĩ: Sao người này lại dễ đỏ mặt thế ta? Nếu thỉnh thoảng mình trêu cậu ấy một lần, chẳng phải lúc nào cũng đáng yêu như thế sao.
Đúng lúc ấy, Văn Sơn Ý ngước lên nhìn cô, trong mắt ánh nước long lanh, dưới bóng đêm lại toát ra vẻ mong manh khiến người ta thương ơi là thương.
Khương Thanh Đại vội thu lại ý nghĩ có phần nghịch ngợm, nhưng trong lòng lại càng muốn chọc cô ấy thật sự khóc một lần.
Nhà bà ngoại có một gác xép, mái hình tam giác, trên nóc có hai tấm kính lớn, nằm đó có thể nhìn thấy cả sao trời và trăng sáng.
Ba đứa nhất quyết không chịu ngủ dưới giường, nằng nặc đòi ngủ trên gác xép. Bà ngoại đã đốt sẵn hương muỗi, Khương Thanh Đại từ dưới nhà ôm chăn lên, mấy đứa vui vẻ trải ổ ngủ trên sàn.
Góc tường đặt một chiếc quạt điện lắc lư, gió yếu đến mức phải bật hết cỡ. Cả ba mặc đồ mát mẻ, đá tung chăn, mỗi người cầm một chiếc quạt mo lớn.
Khương Thanh Đại nằm giữa, tay không cầm gì, nhưng hai người kia quạt cũng đủ gió mát cho cô.
Văn Sơn Ý thậm chí còn chuyên tâm quạt riêng cho cô.
Tán gẫu đến nửa đêm, trời dần dịu, cả ba bỏ quạt mo, nằm yên tận hưởng bầu trời sao tĩnh lặng trên đầu.
Đêm khuya vốn là lúc để nói những chuyện ban ngày chẳng dám nói.
Sa Bạch Lộ ho khan: "Khụ khụ."
Khương Thanh Đại và Văn Sơn Ý đồng loạt quay sang nhìn, động tác y hệt nhau.
Sa Bạch Lộ: "Mình hỏi trước nhé, hai cậu có thích ai không?"
Khương Thanh Đại: "Không."
Văn Sơn Ý hơi ngập ngừng một giây, cũng nghiêm túc trả lời: "Không."
Sa Bạch Lộ: "Thế thì..."
Khương Thanh Đại ngắt lời: "Cậu còn chưa nói về mình."
Sa Bạch Lộ: "..."
Khương Thanh Đại và Văn Sơn Ý cùng chống tay ngồi nửa người dậy, đồng thanh: "Cậu có gì đó lạ nha!"
Sa Bạch Lộ lập tức đỏ bừng mặt, còn chưa kịp hỏi hết đã bị ép phải khai.
Cô nàng lí nhí: "Là bạn trong lớp mình... người học giỏi nhất ấy."
Khương Thanh Đại bật thốt: "Cậu thích Văn Sơn Ý?!"
Sa Bạch Lộ & Văn Sơn Ý: "..."
Sa Bạch Lộ kêu lên đầy kinh ngạc: "Cậu điên à! Mình là con gái! Dĩ nhiên là thích con trai chứ!"
Khương Thanh Đại: "Ồ ồ ồ, mình quên mất cậu là con gái."
Trong đầu cô chỉ nghĩ đến người học giỏi nhất chính là Văn Sơn Ý, hoàn toàn chẳng nghĩ ra ai khác.
Sa Bạch Lộ nhào qua cấu véo Khương Thanh Đại một trận. Hồi chưa tập võ, Khương Thanh Đại còn có thể đấu tay đôi với cô nàng.
Văn Sơn Ý nằm chống cằm xem kịch vui, chen lời: "Cậu ấy chẳng phải còn thấp hơn cậu sao? Hình như chưa tới mét bảy nữa."
Sa Bạch Lộ bất đắc dĩ: "Ai bảo mình thích người thông minh chứ."
Khương Thanh Đại: "Cao cái gì mà cao, thành tích còn thua Tuế Tuế nữa. À quên, xin lỗi, mình lại quên cậu là con gái."
Không hiểu sao trong đầu Khương Thanh Đại chỉ toàn bóng dáng Văn Sơn Ý, thế nào cũng lôi cô ấy ra so sánh.
Sa Bạch Lộ: "Dù cậu ấy không cao, nhưng mặt mày sáng sủa, nhỏ nhắn dễ thương. Với lại mình đâu có định yêu đương gì, sắp lên lớp mười hai rồi, phải tập trung học hành chứ."
Khương Thanh Đại: "Cao ráo, chơi bóng rổ giỏi thì còn có Dụ Vĩ Gia, thành tích cũng ổn, cậu đi thích cậu ấy đi, như thế Tuế Tuế khỏi phải thầm thương nữa."
Văn Sơn Ý nhỏ giọng phản bác: "...Mình đâu có thích cậu ta đâu."
Khương Thanh Đại nghiêng đầu: "Thế sao cậu tặng sữa cho cậu ta vậy?"
Văn Sơn Ý vùi mặt vào gối, không muốn đào bới mấy lời đồn linh tinh ngày xưa.
Khương Thanh Đại cười trêu: "Cậu ấy ngại kìa, chắc chắn thích Dụ Vĩ Gia rồi. Giờ trong ba chúng ta chỉ còn mình mình chưa thầm thích ai cả. Tung hoa nào!"
Sa Bạch Lộ giơ tay "tung hoa" lên đầu cô, rồi lại nằm xuống. Văn Sơn Ý cũng ngẩng mặt ra khỏi gối, ngửa đầu nhìn ánh trăng ngoài khung kính, mái hiên thấp đến mức còn có cả đom đóm đậu lấp lánh trên đó.
Lấp lánh lấp lánh.
Khương Thanh Đại đưa tay ra, nheo mắt nhìn con đom đóm xanh nhạt qua kẽ ngón, nhẹ giọng hỏi: "Sau này các cậu muốn kết hôn với người thế nào? Mẫu người lý tưởng trông ra sao?"
Mẫu người lý tưởng và người thầm thích có thể chẳng giống nhau.
Sa Bạch Lộ đi đầu: "Cao to vạm vỡ, cởi áo có cơ bắp, mặc đồ thì gọn gàng, siêu đẹp trai, mắt to da trắng, kiểu như... XXX ấy!"
XXX là một nam idol Hàn đang rất hot lúc bấy giờ.
Khương Thanh Đại thực tế hơn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mình thích người có năng khiếu thể thao, tốt nhất là giỏi hẳn một môn. Không được học dở, phải học giỏi, ít nhất ở một lĩnh vực nào đó phải vượt được mình. Ngoại hình thì... không cần quá đẹp trai, nhưng cũng không thể kém mình nhiều. Da trắng một chút, mày rậm mắt to... thanh tú cũng được đi. Chiều cao từ mét tám trở lên, và phải giống ba mình, biết làm việc nhà, biết nấu ăn. Thuận lợi thì mình muốn lên đại học rồi mới yêu, khoảng hai mươi tám tuổi kết hôn."
Sa Bạch Lộ trêu: "Đã nghĩ tới chuyện kết hôn rồi, không biết ngượng à."
Khương Thanh Đại cười: "Thật ra mình muốn hai mươi sáu cưới, có sớm quá không?"
Sa Bạch Lộ: "Cũng cũng đó. Lỡ cậu học cao học thì ra trường cũng hai mươi lăm rồi."
Khương Thanh Đại: "Mình cũng nghĩ vậy, hai mươi tám cưới, rồi tầm một năm sau sinh con, trước ba mươi là xong chuyện lớn đời người."
Mười bảy tuổi, Khương Thanh Đại sống trong một thị trấn nhỏ khép kín, khát khao một gia đình hạnh phúc. Làn sóng thức tỉnh của internet chưa tràn đến Linh Châu, cô vẫn chưa biết đời này chẳng có việc gì là bắt buộc, càng không phải cưới xin, sinh con.
Sa Bạch Lộ bật cười: "Vậy mình ba mươi cưới nhé, muộn hơn cậu hai năm, coi cậu làm chuẩn."
Khương Thanh Đại: "Đến lúc đó để con mình gọi cậu làm mẹ đỡ đầu."
Hai người đã nói đến chuyện đặt tên con, còn đùa chuyện làm thông gia, đính ước cho bọn nhỏ. Bên phải Khương Thanh Đại, Văn Sơn Ý vẫn im lặng.
"Còn cậu thì sao, Tuế Tuế, mẫu người lý tưởng của cậu là gì?"
Văn Sơn Ý nằm cạnh, nói: "Mình... mình không có mẫu người lý tưởng."
"Sao lại không? Cậu không có kiểu người thích à?"
"Mình thích..." Văn Sơn Ý vắt óc suy nghĩ, rồi mới tìm ra một từ: "...người đẹp."
Khương Thanh Đại & Sa Bạch Lộ: "..."
Đây không phải là kiểu chân lý tối giản, quay về sự mộc mạc ban đầu à?
*
Hồi tưởng lại cuộc trò chuyện đêm mười bảy tuổi, Khương Thanh Đại chỉ thấy như sét đánh ngang tai, tiếng sấm ầm ầm vang dội.
Cô gọi đó là lịch sử đen của riêng mình.
Ngày ấy cô nói nhiều nhất, nên vết đen cũng sâu nhất.
Cô chỉ mong hai người kia quên sạch, nhưng rõ ràng họ chẳng quên gì cả.
Sa Bạch Lộ ngửa đầu, xuyên qua Khương Thanh Đại liếc nhìn Văn Sơn Ý đang im lặng lạ thường, khơi lại chuyện cũ: "Đại Đại, bây giờ cậu còn định hai mươi tám tuổi kết hôn không? Thời gian của cậu không còn nhiều đâu."
Khương Thanh Đại: "..."
Cô không nhận ra Văn Sơn Ý bên cạnh đã nín thở, bàn tay không được nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay trắng bệch.
Những lời năm xưa của Khương Thanh Đại, nàng vẫn nhớ rành rẽ.
Năm ngoái nàng quay về, cũng lấy cột mốc hai mươi tám tuổi của Khương Thanh Đại làm hạn kỳ.
Khương Thanh Đại không dám nhìn Văn Sơn Ý, giọng trong trẻo nói: "Ai mà muốn kết hôn chứ, bây giờ kết hôn chẳng khác nào nhảy vào hố lửa. Cả đời này nếu mình mà kết hôn, cậu nhớ ra mộ mình mà nhổ nước bọt cho mình nhé."
Con người còn chẳng đồng cảm nổi với chính mình của ngày hôm qua, huống chi là mười một năm trước.
Nắm tay của Văn Sơn Ý dần nới lỏng, nàng chớp mắt, nhìn sang Khương Thanh Đại đang ngước mắt nhìn trần nhà.
Dù có cơ hội đổi lời lần thứ hai, khoảnh khắc ấy Khương Thanh Đại vẫn như cho nàng một bản án treo.
Khương Thanh Đại cảm nhận bàn tay căng cứng của người bên cạnh dần mềm lại, thậm chí đầu ngón tay nhẹ lướt qua chỗ eo nhạy cảm của cô.
Khương Thanh Đại khó chịu xoay người.
Khương Thanh Đại giữ chặt những ngón tay nghịch ngợm ấy, lặp lại câu mà năm xưa Sa Bạch Lộ từng nói: "Nếu đến ba mươi tuổi mà chúng ta vẫn chưa ai kết hôn, thì cùng nhau sống cả đời nhé."
Văn Sơn Ý: "Được."
Sa Bạch Lộ bật cười: "Hai người đồng ý thì mình không có ý kiến gì."
Năm mười bảy tuổi, họ từng nghĩ ba mươi tuổi còn xa lắm. Thế mà giờ đây Sa Bạch Lộ và Văn Sơn Ý đều đã bước qua tuổi hai mươi tám, Khương Thanh Đại cũng sắp tròn hai mươi tám vào nửa cuối năm nay.
Hai mươi tám tuổi, họ đã có sự nghiệp và tài chính độc lập, tinh thần vững vàng, có một căn nhà nhỏ của riêng mình. So với tuổi mười bảy non xanh ngày trước, giờ đây họ đủ tự tin để đối diện với thế giới và tự do chọn lựa cuộc đời mình.
Họ đang sải bước trên cánh đồng rộng lớn, trước mắt là núi xuân nối tiếp vô tận.
Tuổi mười bảy từng là cả bầu trời, nhưng giờ nhìn lại, thế giới năm ấy thật bé nhỏ và giới hạn. Dẫu vậy, đó cũng là tuổi mười bảy không thể quay về, không thể có lần thứ hai của tuổi trẻ.
Sa Bạch Lộ ngắm ánh trăng đơn độc phủ lên mặt sông, gợn sóng lăn tăn như khơi dậy nỗi đa sầu trong lòng, cô nàng bật dậy: "Hay tụi mình uống chút rượu nhé."
Khương Thanh Đại phản ứng nhanh nhất: "Không uống."
Văn Sơn Ý chậm hơn hai ba giây cũng nói: "Mình không, mai sáng còn phải làm việc."
Sa Bạch Lộ: "Mới chưa tới mười hai giờ mà."
Nói như thể chỉ có mình cậu phải đi làm vậy.
Khương Thanh Đại thì không cần đi làm.
Sa Bạch Lộ năn nỉ: "Đại Đại, uống với mình một chút thôi."
Khương Thanh Đại: "Mình không muốn uống mà."
Sa Bạch Lộ đành lủi thủi ra tủ lạnh, bực bội chỉ lấy một lon bia.
Khi cô nàng quay lại, một người ngồi một người nằm, Khương Thanh Đại xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, bầu không khí giữa họ có gì đó vi diệu khó tả.
Sa Bạch Lộ: "..."
Chẳng lẽ hai người từng lén uống rượu với nhau xảy ra chuyện gì sao?
Rõ ràng mỗi lần ăn riêng với từng người, cả hai đều chẳng phải kiểu "không đụng một giọt" sao.
Sa Bạch Lộ bồn chồn, trong lòng như có mèo cào, nhưng không ai có thể trả lời cho sự tò mò của cô nàng.
Bạch ——
Sa Bạch Lộ đưa lon bia sát bên tai Khương Thanh Đại, bật tách cái nắp, Khương Thanh Đại quả nhiên giật mình. Sa Bạch Lộ ngồi xếp bằng xuống, trêu: "Suy nghĩ gì mà ngẩn ra thế?"
Khương Thanh Đại điềm nhiên: "Nhớ bà ngoại. Dạo này sức khỏe bà không tốt lắm."
Văn Sơn Ý đỡ lời: "Vậy tìm dịp về thăm bà thôi."
Sa Bạch Lộ giơ tay: "Mình được đi cùng không?"
Khương Thanh Đại nhàn nhạt: "Cậu có được nghỉ phép không đã?"
Sa Bạch Lộ tức đến la oai oái: "Hai người một luật sư một bà chủ, cứ bắt nạt mình là cô cảnh sát chẳng thể tự tiện xin nghỉ hoài."
Văn Sơn Ý cười: "Nhưng sau này lương hưu cậu cao lắm đấy, cảnh sát Sa, ngày tốt còn dài."
Khương Thanh Đại phụ họa: "Nghe hay thật. Chúng mình chỉ là mấy cá thể tự đóng bảo hiểm, được mùa mất mùa, chẳng khác gì dân lang thang đâu."
Văn Sơn Ý: "Chuẩn."
Hai người chìa tay đập nhẹ một cái.
Sa Bạch Lộ vừa uống bia vừa lặng lẽ trong lòng bắn loạt 'bình luận VIP sặc' sỡ ——
Hai người vẫn chưa ở bên nhau à?!
Mê chết tôi rồi, mê chết tôi rồi.
Sa Bạch Lộ đùa: "Cảm ơn trước nha. Mai mốt nếu lương hưu hai cậu không đủ thì tiêu của mình nhé."
Khương Thanh Đại cảm động nhào tới ôm chầm lấy cô nàng, lon bia suýt bị hất đổ, Sa Bạch Lộ vội giơ tay cao. Văn Sơn Ý thấy vậy cũng ôm luôn lấy đùi Sa Bạch Lộ.
"Đói quá, măm măm."
"Này..."
Sa Bạch Lộ vừa buồn cười vừa bất lực: "Chịu thua hai người rồi."
Ba người hàn huyên tới tận một giờ sáng. Nghĩ đến mai còn phải trực, Sa Bạch Lộ đành chủ động tuyên bố, đi ngủ thôi.
Cô nàng vốn định nằm nép ngoài rìa để khỏi làm nhân bánh mì kẹp, nhưng hai người kia đâu có bỏ quên trò này. Sa Bạch Lộ đứng dậy, nói: "Đi vệ sinh cái, chờ mình về thì nhớ chừa chỗ trống cho mình nhé."
Sa Bạch Lộ đi rồi, trên tấm đệm chỉ còn Khương Thanh Đại và Văn Sơn Ý.
Bàn tay Khương Thanh Đại vẫn đan chặt với nàng, nghiêng đầu nói: "Ngủ ngon."
Tranh thủ lúc Sa Bạch Lộ chưa quay lại, có thể nắm tay thêm một chút.
Văn Sơn Ý liếc về phía ánh đèn phòng tắm, rồi từ từ nghiêng mặt về phía Khương Thanh Đại, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai.
Môi người phụ nữ chạm vào vành tai ấy, mềm và nóng hổi.
"Ngoan ngoan, ngủ ngon."